TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Hải Ái
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:36:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Trút Giận
át Hoàn mặt mày xanh mét đứng ngoàicửa, đoạn đối thoại của các nàng, hắn đều nghe hết. Hắn vạn vạn khôngngờ, Vũ Sương Nhi cư nhiên mắng Lăng Nhược Nhược, thậm chí khẩu khôngtrạch ngôn, hắn tựa hồ nhìn lầm nàng rồi, tựa hồ chưa bao giờ chân chính hiểu rõ nàng.
“Vương gia.” Vũ Sương Nhi thấy Tát Hoàn, tựa như chuột thấy mèo, người như rụt lui, khuôn mặt xinh đẹp thoắt một cái đỏ bừng.
“Đừng gọi bổn vương, bổn vương thật sự nhìn lầm ngươi rồi, tiện nhân làdo ngươi mắng sao? Ngươi mới là tiện nhân, nói ra những lời không đạođức như vậy.” Tát Hoàn thực tức giận, Vũ Sương Nhi đã đạp đến chỗ đaucủa hắn, chuyện Lăng Nhược Nhược từng có gian tình với cả ba huynh đệchính là miệng vết thương của hắn, chỗ đau của hắn. Vũ Sương Nhi nói cái gì không nói, lại nói ra chuyện như vậy, còn bị hắn nghe được.
Tát Duệ thực sợ hãi, hắn chưa từng thấy phụ vương tức giận như vậy baogiờ. Phụ vương bình thường tuy nghiêm khắc, nhưng chỉ là bất cẩu ngôntiếu thôi, mà hiện tại là thật giận dữ, giống muốn giết người. Thân mình bé nhỏ của hắn nhịn không được nhích sát lại gần Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược ôm lấy Tát Duế, quay mặt hắn vào lòng mình, sau đó mớimở miệng nói: “Vương gia, đừng phát hỏa lớn như vậy, dọa đến Duệ Nhi.Chuyện của người lớn, đừng dọa đến tiểu hài tử.” Nàng vẫn là không đànhlòng, đứa nhỏ là vô tội, dù thế nào cũng nên để hắn biết mình đã lớn lên trong thế giới nhiều âm mưu phức tạp như vậy.
Tát Hoàn nhìn sang Lăng Nhược Nhược, thấy nàng vẻ mặt đau lòng ôm TátDuệ, cơn lửa giện trong lòng càng lớn hơn nữa. “Bổn vương nể mặt NhượcNhi, trước mặt Duệ Nhi tạm thời không quở trách ngươi, ngươi cút đi chobổn vương, vĩnh viễn không được bước nửa bước vào biệt viện của bổnvương, trở về phản tỉnh bản thân lại đi.” Hắn giáo huấn, sắc mặt có chút vặn vẹo.
Vũ Sương Nhi im lặng không lên tiếng nghe hắn huấn thị, trong lòng đầykhông cam, nhất là khi nhìn thấy con mình cư nhiên rúc vào lòng ngườikhác, lý trí của nàng liền tiêu thất.
“Duệ Nhi, lại đây, nương của con ở đây, nữ nhân kia không phải là nươngcủa con, mau trở về, đứa chân ngoài dài hơn chân trong này.” Vũ SươngNhi không thể phát giận, liền đem mọi bức bối đổ lên người con mình,quay sang quát Tát Duệ.
Tát Duệ sợ hãi, vội vàng chui ra khỏi lòng Lăng Nhược Nhược, chạy đếncạnh Vũ Sương Nhi, vẻ mặt đầy lo lắng và bất an, “Mẫu phi, thực xin lỗi, Duệ Nhi không nên làm ngài tức giận, thỉnh mẫu phi tha thứ.” Hắn cònnhỏ nhưng đã hiểu cách nhìn sắc mặt người khác, học được cách nói lấylòng, như vậy người khác mới có thể đối tốt với hắn, mới có thể thíchhắn.
Vũ Sương Nhi tựa hồ không cảm kích, vung tay kéo Tát Duệ đi, vội vànghành lễ với Tát Hoàn: “Vương gia, thiếp thân mang Duệ Nhi về trước.”
“Đi đi, trở về phản tỉnh lại chính mình.” Tát Hoàn đồng ý, hắn cũng không muốn gặp nàng.
Lăng Nhược Nhược thấy đã chuyển biến tốt, cũng không tái khó xử Vũ Sương Nhi, bất quá nhìn bộ dáng kia của nàng, Tát Duệ trở về khẳng định sẽkhông dễ chịu, nữ nhân kia nhất định sẽ trút giận lên người hắn. Chonên, Lăng Nhược Nhược quyết định lát nữa tìm một cơ hội nói Tát Hoàn đem Tát Duệ đến chỗ nàng, vừa có thể bảo hộ hắn, vừa có thể khiến Vũ SươngNhi suốt ngày thấp thỏm lo âu, nếm thử tư vị mà nàng ta đã đối phó vớibé.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên đường Vũ Sương Nhi dắt Tát Duệ vềbiệt viện của mình, sắc mặt đều không tốt, vừa vào cửa liền tát Tát Duệmột cái ngã xuống sàn.
“Thứ chân ngoài dài hơn chân trong này, ả tiện nữ nhân Lăng Nhược Nhượckia cho ngươi ưu việt gì, mà khiến ngươi nhận tặc làm mẹ, cho ngươi mộtlòng hướng về ả?” Vũ Sương Nhi cũng không quản Tát Duệ có hiểu haykhông, chỉ đem hết mọi bức bối, tức giận phát tiết lên người hắn.
“Mẫu phi, Duệ Nhi không có. Vương phi chỉ gọi Duệ Nhi đến hỏi chuyện học hành của Duệ Nhi, Vương phi không cho Duệ Nhi ưu việt gì, mẫu phi đừngnóng giận, Duệ Nhi lần sau không dám.” Tát Duệ khóc sướt mướt nói, hắnsợ hãi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Vũ Sương Nhi.
Vũ Sương Nhi làm sao nghe vào, lại tát thêm một cái, đem Tát Duệ úp mặtxuống sàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vừa đỏ vừa sưng, máu tươi từnggiọt từng giọt chảy ra từ miệng hắn, tựa như nở hoa trên sàn. Vừa thấyliền ghê người, khiến người ta sợ hãi không thôi.
“Còn dám nói dối, còn nói không có, lòng của ngươi đều hướng về nữ nhânkia, ả là mẫu phi của ngươi, vậy ta đây là ai, ngươi là ta sinh ra, cònnuôi ngươi lớn thành như vậy, ngươi còn dám nói thay cho người ngoài.”Nàng còn không hả hận, miệng vừa mắng, vừa dùng chân đá vài cái lênngười Tát Duệ.
Tát Duệ bị nàng đá, đầu lại úp xuống sàn, máu trên khóe miệng còn chảyxong, đau đớn trên người lại như hỏa thiêu, từng cơn từng cơn đánh úp về phía hắn.
Hắn không dám nói thêm nữa, sợ nói không đúng, lại rước lấy cái tát cùng quyền đấm cước đá. Hắn không biết mẫu hậu vì sao lại làm thế này vớihắn, chẳng lẽ là bởi vì hắn đến gần mẫu phi của đệ đệ sao? Nhưng mẫu phi của đệ đệ rất ôn nhu, hắn thực thích.
Vũ Sương Nhi thấy Tát Duệ không hé răng nói lời nào, nghĩ là hắn đã camchịu, trong lòng càng thêm giận, quyền đấm cước đá lại thêm dày đặc, căn bản là mất lý trí, nổi điên lên không ngừng đánh vào khối thân thể nhỏbé, yếu ớt.
Uyển Ngữ đứng bên cạnh nhìn mà hết hồn, nàng cảm thấy Vũ Sương Nhi điênrồi, không còn nhân tính gì nữa, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buôngtha, hiện tại ngay cả con ruột mình cũng không xuống tay được, nàng tathật là không có nhân tính.
“Vương phi, Vương phi, đừng đánh, Tiểu Vương gia, ngài, ngài ấy sẽ chếtmất.” Uyển Ngữ thật sự nhìn không nổi, vội vàng xông lên bảo vệ Tát Duệ, vừa khóc vừa nói.
Tát Duệ vẫn như cũ không rên một tiếng, chỉ có thể theo co rúm ngườilại, nhìn không ra hắn có còn thở, còn sống hay không. Bất quá, hắn hiện tại nhất định phi thường thống khổ, tâm hồn đau, còn có thân thể đau.
Vũ Sương Nhi phát giận đủ, lui về sau vài bước, ngã ngồi ở lên ghế, thở hổn hển nhìn hai người trên mặt đất.
Đau là cảm giác duy nhất lúc này của Tát Duệ. Hắn ghé vào mặt sàn lạnhnhư băng, cơn đau từ trong lục phủ ngũ tạng khiến hắn thiếu chút nữakhông thở nổi, bất quá không thở nổi cũng tốt, như vậy sẽ không cònthống khổ nữa.
Kỳ thật, hắn luôn hâm mộ đệ đệ, bởi vì đệ đệ thực hạnh phúc, có rấtnhiều người yêu thương đệ đệ, mà đệ đệ lại rất đáng yêu, vừa thông minh, lại nhu thuận. Không giống hắn, dù vẫn luôn cố gắng được đến tán thành, nhưng vô luận thế nào, mẫu phi và các tiên sinh, bọn họ đều phải nóihắn phải học tập thêm nữa, sắp xếp ngày giờ của hắn chật kín, không cònmột khắc thở dốc. Thẳng đến khi bé xuất hiện, hắn mới có khoái hoạt, bởi vì có đệ đệ, hắn mới không cần học nhiều như vậy, mới biết được cái gìlà vui vẻ.
Đệ đệ, hắn thật nhớ bé a. Không chừng hắn sẽ không còn được gặp lại bé. Hắn sắp chết.
Ý thức Tát Duệ càng lúc càng mơ hồ, hai mắt chợt tốt đen, hắn rốt cuộc cầm cự không nổi, hôn mê.
“Tiểu Vương gia, Tiểu Vương gia.” Uyển Ngữ chắn trên người Tát Duệ, thấy Vũ Sương Nhi không đánh nữa, thế này mới vội vàng đi thăm dò hắn, lúcnày mới phát hiện, mặt mày Tát Duệ đều là máu, thân mình mềm nhũn. Quámức hoảng sợ, nàng vội vàng kêu to lên.
Vũ Sương Nhi chính là đờ đẫn nhìn, không nhúc nhích.
Uyển Ngữ chân tay luống cuống, nhìn lên Vũ Sương Nhi, thấy nàng ta không nói gì, khẽ cắn môi, ôm lấy Tát Duệ chạy ra ngoài.
“Người tới a, mau mời đại phu, mau đi mời đại phu, Tiểu Vương gia hônmê, người tới a.” Thanh âm thất kinh của Uyển Ngữ vang vọng trong biệtviện. Ngay sau đó, mọi người trong biệt viện hoảng thành một đoàn.
Tát Duệ lập tức được đem về phòng mình, chỉ chốc lát sau, đại phu đượcmời tới, bất quá cũng kinh động đến Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược, khibọn họ biết được cũng vội vội vàng vàng chạy đến.
Lúc Vũ Sương Nhi vừa mang Tát Duệ đi, Lăng Nhược Nhược liền đứng dậy đến trước mặt Tát Hoàn, cười dài nói: “Được rồi, đừng nóng giận, xem ngươikìa, vừa trở về liền dọa đến Duệ Nhi, còn làm mệt chính mình, như vậykhông có lời a.”
Tát Hoàn thấy nàng như vậy, không khỏi đối nàng thêm yêu, áy náy đối với cũng càng thêm sâu. Nàng tốt như vậy, lại phải chịu đựng nhiều như vậy, hắn thật có lỗi với nàng.
“Đều là ta không tốt, cho ngươi chịu khổ.” Hắn ôm lấy người Lăng Nhược Nhược, đem nàng đặt vào trong lòng, khẽ nói xin lỗi.
“Ta không chịu khổ gì, ngươi không phải đã đối với ta tốt lắm sao? Đãcho ta lại làm chính phi.” Lăng Nhược Nhược nghịch ngợm cười, trêu ghẹohắn.
Tát Hoàn cũng cười, đúng là mẹ nào con nấy a, hắn có thể từ nàng nhìnbóng dáng của bé, khó trách nàng dạy dỗ ra cục cưng vừa đáng yêu vừathông minh có hiểu biết như vậy.
“Ta về sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ngươi muốn cái gì thì cứ nói, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” Hắn hứa hẹn, cho dù nàng muốnsao trên trời, hắn cũng đã nghĩ biện pháp kéo xuống cho nàng.
Lăng Nhược Nhược âm thầm cao hứng, đây đúng là hiệu quả mà nàng mongmuốn, rốt cuộc đã có cơ hội. “Ta muốn đem Duệ Nhi về đây sống, đứa nhỏnày cực thích ngươi lại còn sùng bái ngươi, muốn cố gắng học tập để được ngươi khen thưởng. Nhưng hắn chỉ là một đứa nhỏ, ngươi phải tiếp xúcvới hắn một chút, nói chuyện với hắn nhiều một chút, còn phải chơi đùavới hắn, đừng suốt ngày yêu cầu hắn phải làm thế này phải làm thế kia,phải học cái này phải học cái kia. Ngươi xem cục cưng kia, ta cũng không yêu cầu bé đạt tới cái dạng gì, chỉ cần bé vui vẻ khoái hoạt trưởngthành, đã là phúc khí rất lớn.” Nàng nói, cực bất mãn thái độ hắn đốivới Tát Duệ.
Tát Hoàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, thân là người thừa kế vương vịtương lai, Tát Duệ đương nhiên phải khắc khổ từ nhỏ, bằng không làm saocó thể trở thành một Vương gia đủ tư cách? Hắn đây là Vương gia của Ninh Vương phủ đó a.
Bất quá, “Được rồi, ngươi nói cái gì chính là cái đó, tối nay ta pháingười đưa Tát Duệ tới, cho ngươi dạy hắn.” Hắn mỉm cười đáp ứng, tronglòng biết nàng là vì tốt cho Tát Duệ, nên liền thoải mái đáp ứng.
Lăng Nhược Nhược cũng cao hứng nở nụ cười, kế này của nàng coi như mộthòn đá ném hai con chim, thật sự là thật tốt quá. Vừa có thể giúp TátDuệ thân thiết hơn với Tát Hoàn, lại khiến Vũ Sương Nhi phát điên tứcgiận. Như thế nào có thể khiến nàng không vui được a?
Nhưng, Tát Hoàn mới vừa đồng ý xong, hai người còn đang ngồi uống nướctrà ăn bánh, bên ngoài liền có một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới,hoang mang rối loạn nói: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Tiểu Vương giabị Vũ sườn phi đánh sắp không qua nổi.”
Cái gì? Hai người hoảng hồn đứng phắt dậy, liếc mắt nhìn nhau, lập tứccùng nhau lao ra cửa. Tát Hoàn sắc mặt đặc biệt khó coi, hắn vạn vạnkhông lường trước được Vũ Sương Nhi cư nhiên hạ độc thủ với chính conmình. Nữ nhân đáng giận này!
Lăng Nhược Nhược thì có chút hối hận, nàng không nên lợi dụng Tát Duệ,hiện tại không biết đứa nhỏ này thế nào. Nàng càng thật không ngờ VũSương Nhi cư nhiên đối đánh con mình nặng như vậy, cư nhiên khiến hắnsắp không qua nổi. Hổ độc cũng không thực tử a, nữ nhân này không ngờ đã ngoan độc đến mức này.
Rất đáng sợ, rất làm cho trái tim người ta băng giá.
Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí - Mĩ Hải Ái