Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:28:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Nữ Nhân Muốn Giết Ta Trước Hết Phải Cùng Ta Một Chỗ.
àng tìm xung quanh, bỗng nam tử một thân hắc y từ trên bay xuống đối diện nàng cách nàng 20 bước chân, chàng trường bào màu đen lay động, vạt áo tung bay, ánh mắt thâm thúy lạnh như băng hướng nàng nhạt nhẽo nói:
- Nàng tìm ta lâu như vậy rốt cuộc là muốn gì?
Rốt cuộc cũng tìm được hắn, Hàn Dạ hôm nay ta nhất định sẽ ngũ mã phanh thay ngươi, gió lạnh lẽo, sát khí dày đặc phủ kín nàng, hai mắt nàng đỏ hau như quỷ dữ, nàng như người điên như ma nữ thoát lên từ địa ngục, nàng vung kiếm giận dữ hét lớn:
- Muốn cái mạng của ngươi, ngươi đi chết đi.
- Chủ tử.
Năm thân ảnh đột nhiên nhảy ra giữa, rút kiếm hướng Mĩ Mĩ động thủ, nàng trừng mắt hừ lạnh xoay người vung kiếm đánh xuống, lực kia đánh xuống sát thương bùng nổ, năm người phun máu ngã xuống đất.
- Muốn cản đường ta... tự tìm đường chết đi.
Năm người ôm ngực đứng dậy, đang muốn tiến lên lại nghe thấy giọng nói uy nghiêm khí phách từ đằng sau vọng tới.
- Lui xuống, các ngươi không phải đối thủ của nàng.
Nghe được lệnh họ lui ra, Mĩ Mĩ vung kiếm chém tới, lực sát thương mạnh như vậy nàng cư nhiên là muốn lấy cái mạng của ta, hắn hừ lạnh bay lên, đòn kia rớt xuống chém đứt cái tường, nàng liếc lên phóng kiếm, kiếm bay lên hướng đầu chàng mà lao tới, chàng ngữa đầu ra sau, kiếm bay xẹt qua nhưng khi chàng nhìn lại, nữ tữ kia đã vương tay tới cổ chàng, chàng trừng mắt vung tay đụng phải tay nàng, chỉ thấy nữ tử bay ra để lại cho chàng một vết cào dài ở cánh tay, vết cào sâu rách cả áo xuyên vào thịt, chàng cả kinh nhìn nàng, ngực nhói đau.
Nữ tử trên không trung hoa tay loạn xạ hướng bờ sông lao đi, sợi cước trong tay nàng đã bị cắt đứt, nàng giận dữ hét lên:
- Hàn Dạ, cái đồ vong ân bội nghĩa, mạng của ngươi là do ta đoạt được từ tay thần chết trở về, ngươi lại đối với ta lấy oán báo ân, ta thề với trời sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Mĩ Mĩ bay đi trong sự kinh ngạc la hét của mọi người, lúc đó hai thân ảnh cùng lúc lao tới nhưng nàng đã được bóng đen kia lướt nhanh hơn cả cái bóng ôm trọn trong vòng tay, hai người kia đành xoay người trở về.
- Hoàng huynh, Văn Huy các người không sao chứ.
- Trẫm không sao.
- Ta cũng không sao, công chúa cẩn thận một chút.
- Ừm.
Mĩ Mĩ hai con mắt nhắm lại, cả người run nhẹ, nghe được tiếng tim đập nàng mở mắt, sộc vào mũi nàng là một mùi thơm... nhưng đây là mùi thơm của muôn độc, nàng ngẩn đầu kinh ngạc không thôi, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt kia lạnh lùng sâu thẳm hút lấy hồn nàng, hai tay nàng vịn lên đôi vai của hắn, trong phút nàng thất thần thì hắn muốn xác đinh một lần nữa nàng có phải đối với hắn vạn độc bất xâm, hắn dán đôi môi của hắn xuống làn môi đẹp như cánh sen hồng của nàng.
Nàng như gặp phải ác mộng liền bừng tỉnh, hai mắt trợn tròn, hắn... hắn dám hôn mình trước mặt bàn dân thiên hạ, Mĩ Mĩ dùng lực đẩy hắn ra nhưng không được, sau đó miệng nàng mặn mặn, ta cắn chết ngươi.
Chàng khựng lại rời đôi môi kia, máu từ miệng chàng chảy xuống, Mĩ Mĩ giận run hét lên:
- Ngươi... Hàn Dạ ngươi buôn ta ra.
Chàng chớp nhẹ mắt, lạnh lùng siết chặt nàng hơn miệng nói:
- Nàng nghĩ mình đang đứng ở đâu.
Nàng nhìn xung quanh, mặt mày đen lại như đít nồi, mình... mình đang đứng trên nước, nói đúng hơn là hắn đứng trên mặt nước giữa hồ trong tay ôm lấy nàng, hắn cư nhiên còn lợi hại hơn nàng.
Chỉ thấy xa xa có tiếng gọi vọng tới:
- Mĩ Mĩ, em có sao không, người đó mau trả muội muội cho ta.
- Mai nhi nàng bình tỉnh một chút cẩn thận thai nhi.
- Hoàng đệ, mau mang Tạ cô nương lên bờ.
- Vương gia, ngài mau đem Tạ cô nương lên bờ đi.
- Văn Huy, huynh không biết nhị ca của muội trên người có vô số độc sao, cô nương kia chắc chắc là đang trúng độc.
Văn Huy sửng sốt nói lớn:
- Cái gì?
Chưa kịp nhìn thì Mĩ Mĩ đã đứng ở dưới đất còn thân ảnh kia biết đâu mất tăm, Mĩ Mĩ giận dữ hét lớn:
- Hàn Dạ... ngươi cái đồ xấu xa, bỉ ổi, đê tiện, vô liêm sỉ... ta giết chết ngươi... mau lăn ra đây cho ta...
- Nữ nhân muốn giết ta trước hết phải cùng ta một chỗ.
Chỉ có tiếng nói vọng lại, Mĩ Mĩ tức muốn hộc máu, trời ơi, nụ hôn đầu đời nàng gìn giữ lại bị cướp đi một cách lãng xẹt, lại còn bởi cái người nàng ghét cay ghét đắng nữa chứ.
Cô đứng đó khuôn mặt nóng bừng đỏ lên, vừa tức giận vừa xấu hổ, cô vội đưa tay áo lên lau miệng của mình.
Mọi người đang muốn đi tới nhưng hoàng thượng ngăn lại, Kỳ Hàn Diệu ngập ngừng hỏi:
- Tạ cô nương, cô thấy trong người thế nào.
Mĩ Mĩ quay người lại thở một hơi dài, phớt lờ mọi người, nàng nhẹ giọng:
- Ta không sao, trên người ta cũng không có độc, ta vốn là miễn dịch vạn độc bất xâm... à... ngươi gọi Hàn Dạ là hoàng đệ.
- Phải, hắn là hoàng đệ của ta, tên hắn là Kỳ Thiên Hữu.
Mĩ Mĩ giận bắn người quay lại hỏi:
- Hắn không phải tên Hàn Dạ.
- Cũng không phải, Hàn Dạ là tên mẫu hậu ta gọi hắn lúc nhỏ, còn Kỳ Thiên Hữu là tên phụ hoàng ta đặt cho hắn.
- Vậy ta hỏi ngươi tại sao trên người hắn lại có nhiều độc như vậy.
- Đệ đệ của ta 5 tuổi đã bắt đầu luyện độc... chuyện này kể ở đây không tiện, cô đi theo ta.
- Mĩ Mĩ.
Mĩ Mĩ quay lại cười nhẹ:
- Tiểu thư, ta không sao, Phúc Tâm công tử, phiền công tử chăm sóc tiểu thư.
- Được.
Mĩ Mĩ theo hoàng thượng đi, Văn Huy đang muốn triến nhưng lại bị công chúa giữ lại, nàng lắc đầu, Văn Huy nhìn nàng rồi quay sang nhìn Mĩ Mĩ.
Hàn Dạ tựa người vào thân cây, hắn quả nhiên nhìn thấu nàng, nàng có nội lực nhưng không có khinh công, cái nàng dùng là kỹ xảo, một sợi cước nhỏ trong không trung trở nên vô hình, hắn cười tà mị rồi biến mất.
Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia - KhôngThởĐược