Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116
ậy rồi giờ qua đồng bò đi!, chờ tui dắt bò ra đã!
-Ô, nhà Khánh cũng có nuôi bò hả?
-Cũng có vài con thôi, nuôi chơi ấy mà! Chờ đây đi!
Nói rồi nó với thằng Mậu chạy ra sau nhà, chốc sau cũng từ đó lù lù một đàn gồm 3 con bò đi ra làm cả bọn thích thú:
-Ú chà, to phết mậy, dù thấy trên tivi rồi nhưng nhìn ngoài đời với chắc mẩy!
-Muốn cưỡi không, leo lên!
-Nó có giãy không mạy, leo lên nó giãy phát gãy cổ thì khốn!
-Tụi mày yên tâm, tao dạy nó rồi! Mấy thằng trong xóm vẫn cưỡi hoài!
-À ngon, cho tao cưỡi phát nào!
Nghe vậy, thằng Khánh liền vỗ nhẹ vào gáy con bò to nhất. Ngay sau đó, con bò đã nằm thụp xuống đất trước bao cặp mắt ngỡ ngàng:
-Gì ghê thế mày! Thánh à?
-Đâu, tao huấn luyện cả đấy mày!
-Gớm ăn, chắc thằng này nói chuyện được với bò!
-Giờ có lên không thì bảo, bố xui bò đá cho vỡ mồm!
-Ớ hề hề, bớt giận, tao lên liền nè!
Tôi nhẹ nhàng ngồi lên lưng con bò, nó chẳng hề có dấu hiệu phản khán nào. Hứng chí tôi quay sang Ngọc Lan:
-Lan thích không, lên luôn nè!
-Thôi, hì hì! Sợ lắm!
-Gì đâu mà sợ, cứ lên đi!
-có gì Phong chịu trách nhiệm đó nhe!
-Rồi luôn, cứ lên đi!
Đứng rụt rè được một lúc, nàng cũng bắt đầu tiến đến gần con bò. Tôi nhít ra sau một tý để nàng ngồi trước, và cũng để tiện đỡ nàng khi con bò nó có giở chứng thất thường. Cơ mà phải nói một điều, ngồi như thế này tôi cảm thấy rạo rực vô cùng. Ngọc Lan nhìn từ phía sau quyến rũ quá. Gò má nàng cứ thoát ẩn thoát hiện sau làn tóc xoăn cùng với hương thơm tỏa ra khiến cho trái tim tôi cứ tê dại đi.
Nhưng ngoài chúng tôi ra chẳng còn ai có can đảm cưỡi lên lưng bò nữa, thằng Toàn dù có gan góc cách mấy cũng phải vẫn chọn biện pháp an toàn là cõng bé Phương trên lưng. Chả là vì lúc nãy nó cũng có ngồi thử qua nhưng chỉ vừa đặt mông xuống con bò đã thở phì một phát làm nó sợ xanh mặt nhảy phóc ra ngoài. Thế cho nên chỉ có tôi với Ngọc Lan vẫn đang cưỡi bò ngao du trên đường đến đồng bò mà thôi.
Kể ra thì đường đến đó khá là gồ ghề, đường đi toàn những mô đất đấp cao và những cái hố lâu ngày cỏ phủ dày đặc làm cho những con bò dù có né tránh cách mấy vẫn chẳng thể nào tránh được việc bước nhầm vào những cái hố cỏ sâu gần đến gối. Những lúc như thế cả hai tụi tôi cứ như muốn chúi nhũi xuống đất nếu tôi không kịp bám víu vào đôi vai thon nhỏ của nàng. Nhưng như thế cũng bất tiện lắm, Ngọc Lan ngồi trước khi mất đà nàng có thể vịnh vào con bò, còn tôi ngồi sau có gì để vịnh ngoài Ngọc Lan trước mặt chứ?
Trong tình huống khó xử đó, bỗng nhiên nàng khẽ khàng:
-Nè, đường gồ ghề thế Phong không vịnh gì lỡ té thì sao?
-Ừ thì, có chỗ nào để vịnh đâu?
-Sao lại không có! Lan… ượn nè!
-Mượn…gì?
-Chứ lúc nãy Phong vịnh vào cái gì đó?
-À…à! Vậy Lan ch… ượn hẻn?
-Giờ sao có mượn hông, hông thì thôi à?
-Ớ…có…có!
Tôi hốt hoảng đáp lời nàng mà chẳng hay biết tay mình đã đặt trên đôi vai của nàng từ lúc nào.
Dù thế tôi cũng phải công nhận rằng đôi vai nàng mềm mại quá, lại còn cho tôi một cảm giác rất an toàn khi vịnh vào mặc dù cơ thể của nàng không cưng cáp như những người học võ. Nhưng đó là tất cả những cảm nhận của tôi, cảm nhận về một cô gái đang dựa vào lòng của tôi lúc này. Phải, trong cái khoảnh khắc tôi đặt tay lên vai nàng, thì cũng là lúc nàng khẽ tựa vào lòng tôi, mọi thứ chỉ xảy ra vọn vẹn trong hai chữ ngắn ngũi:
-Mượn nha!
Tôi không nói gì, đúng hơn là tôi không biết nói gì trước những cử chỉ đáng yêu đó của nàng. Nhưng tôi chắc chắn đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi. Cô gái mà tôi đã thầm yêu bấy lâu bây giờ đã nằm gọn trong lòng tôi thật gọn, thật ấm trên lưng chú bò hiền lành của thằng Khánh. Và...bọn tôi cứ tiếp tục cái khoảnh khắc như thế suốt chặng đường gồ ghề đến đồng bò
Thực ra Đồng bò chỉ là tên gọi của bọn thằng Khánh cùng với mấy đứa ở vùng lân cận tự dặt ra. Lúc đầu nó chỉ là một bãi đất chưa được xây cất nhà cửa, nói thẳng ra là chủ của cánh đồng đó không có điều kiện để xây cất bất cứ thứ gì trên cánh đồng này nên cứ để hoang như thế. Dần dần cỏ mọc ở đây càng ngày càng nhiều và hình thành nên một đồng cỏ rộng lớn, những người chăn bò quanh đây ai ai cũng chăn bò trong cánh đồng này, người chủ đó cũng mặc cho họ làm gì thì làm nên số lượng bò được chăn ở đây ngày một nhiều hơn. Bọn trẻ trong xóm tụi tôi đã đặt ra cái tên như thế cho cánh đồng này và mặc nhiên nó cũng đã thành chỗ cho bọn tôi tụ tập chơi đùa từ lúc nào.
Đặt chân vào đồng bò, cảm giác thân quen lại trỗi dậy trong lòng tôi thật dạt dào. Nơi đây tôi đã cùng bọn thằng Khánh tổ chúc bao nhiêu là trò chơi dân dã từ đuổi bắt, ken cú, bịt mắt bắt dê, cho đến chọc bò để nó rượt chạy lộn cả cổ. Dẫu thế nhưng chúng tôi chẳng bao giờ bị bò húc hay đá bao giờ cả, chắc có lẽ do bọn tôi là chủ của nó, nhưng có thể chính những con bò đó cũng đang tham gia trò chơi với chúng tôi. Nói chung chẳng có tuổi thơ của thằng nào mà không gắn liền với đồng bò cả, trẻ trâu gì đâu!
-Tụi bây ngồi đây đi, tao ghim cọc mấy con bò lại đã!
Thằng Khánh loay hoay ghim mấy cây cọc để đàn bò không đi lung tung những nơi khác.
Bọn tôi chọn ngồi trên một mô đất cao lưa thưa cỏ. Bây giờ cả nhóm mới mở bịt ni long đựng bao nhiêu là chôm chôm với mận ra thưởng thức giữa cái nắng sớm nóng râm rang. Bao quanh bọn tôi là cả một tràn pháo ve rộn cả một vùng. Dường như những nhạc sĩ nghiệp dư đó biết chúng tôi về đây chơi nên đã tấu lên khúc nhạc chào đón ngân vang. Nó làm tôi nhớ đến bài đồng dao mà nội đã dạy cho bọn tôi từ thuở bé:
Nắng ban trưa
Vàng tí tách
Ve mùa hạ
Hát râm vang
Hè ởi hè ơi
mày đến mau mau!
Cây khế, ngọn sậy
Chim sáo, chìa vôi
Con sông, đồng ruộng
Chờ người đến chơi...
Hè đến, ve kêu là một điều dĩ nhiên, ấy thế mà Ngọc Lan lại thắc mắc:
-Con ếch gì mà kêu mà lớn vậy?
-Hả, Lan nói con gì kêu?
Tôi trố mắt đưa tai lại gần nàng.
-Lan nói con ếch gì kêu lớn vậy?
-Á há há há…khục…khét khét!
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần