Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110
rước câu hỏi hết sức là “bình dị” của bà, tôi cần như cứng họng, nước mắt đã ráo hoảnh từ lúc nào chỉ để lại khuôn mặt ngây ra như tượng chẳng biết làm gì ngoài ú ớ từng cơn:
-Ơ, à! B…bạn gái nào vậy nội…?
-Thằng khỉ, còn giấu nội mày à? Rõ ràng ba mày nói mày dẫn bạn gái về ra mắt nội, còn chối!
-Không có thiệt mà nội, tại ba con nói giỡn đó chứ con thế này ai mà thích con!
-Ờ, thế nội cũng mừng! Chứ mày mà có bạn gái thật thì tội cho cái Nhung quá!
-Nội…đã bảo là đừng nhắc đến chuyện đó mà!
Nhỏ nhung giảy nãy ngồi vào gần nội.
-Con nhỏ này lạ hông? Mày chơi với thằng Phong từ nhỏ đến lớn, nấu ăn may vá đều biết, lại còn hay chăm sóc nội nữa. Nội là nội chỉ chấm có con thôi đó nghen!
-Nội, nói nữa con giận đó!
-Ờ thôi thôi, hông nói giữa! Con gái con đứa gì mà hay mắc cỡ thể không biết!
-À nội ơi! Chắc có hiểu lầm gì đó phải không?
Tôi nhìn nội ngây ngô.
-Hiểu lầm gì?
-Con với nhỏ Nhung có gì đâu mà!
-Nhưng nội thấy nó hợp với mày!
-Sặc, thôi chuyện đó để từ từ tính đã nội!
-Ờ, sao cũng được! Mà mấy đứa này là bạn mày đó hả?
Bà nhìn đám thằng Toàn ôn tồn.
-Dạ, bạn con ở thành phố về chung đó nội!
-Ừ, mấy đứa lại đây ngồi bà xem rõ mặt cái nào!
Theo lời bà tôi, cả đám tiến lại quay quần xung quanh nội thành một vòng tròn nhỏ.
Nhìn một lượt cả đám, bà gật gù:
-Bạn bè của mày nhìn cũng thanh tú lắm!
-Dạ, bạn con mà nội, đâu phải tầm thường được!
Đột nhiên bà gọi ngay Lam Ngọc:
-Con bé này đưa tay bà xem!
-Dạ!
Dù chẳng biết gì nhưng Lam Ngọc vẫn đưa tay cho bà tôi xem xét.
Sau khi bóp nắn được một lúc, bà mới nhìn nàng cười xòa:
-Con có luyện võ à?
-A, dạ có ạ?
-Thảo nào, xương cốt chắc khỏe, tướng đi khoang thai lắm! Nhìn là ra ngay người học võ liền!
-Ơ sao bà biết hay vậy?
-Hề hề, nội của Phong lúc trước chuyên đi nắn xương, trị trật đả ấy người luyện võ đấy! Bà nhìn là biết ngay ấy mà!
-Hì, bà làm con phục quá! Đúng là người nhà võ có khác!
Nhưng rồi bà đột nhiên quay sang Ngọc Lan:
-Con bé này người lai hả, nhìn lạ ta?
-Dạ, mẹ con là người Pháp ạ?
-Ừ hèn gì, thằng Phong có phước thật!
-Ơ, là sao hả bà?
-À, bà nói chơi chơi ấy mà! Thôi cái Nhung dẫn mấy đứa tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngồi xe chắc cũng mệt rồi!
-Dạ, vậy nội nghỉ cho khỏe!
-Ừ mấy đứa nghỉ đi!
Tạm biệt nội, bọn tôi đi theo sự chỉ dẫn của nhỏ Nhung đến chỗ ngủ để sắp hành lí.
Thú thật thì dù đây là nhà nội tôi nhưng đã 2 năm rồi tôi không về tuy nó không thay đổi gì nhiều ở bên ngoài nhưng bên trong lại được tu sửa khá nhiều về cách phân chia phòng ốc khiến tôi dù có trí nhớ lâu cách mấy cũng chẳng thể nào nhớ ra được cái chỗ ngủ cũ của mình nằm ở cái xó nào trong căn nhà này.
Rồi nhỏ Nhung dừng chân tại một căn buồng cách buồng của nội tôi không xa:
-Đây là chỗ ngủ của mấy bạn nam!
-Ủa bộ hông cho ngủ chung hả?
-Hèm, Toàn vui tính nhỉ?
Lam Ngọc bẻ tay rôm rốp lườm Toàn phởn cháy mặt.
-Ực hề hề, giỡn tý ấy mà! Vậy còn chỗ của mấy bạn nữ đâu?
-Ở căn buồng đối diện đây! Nhà chỉ có mấy phòng thôi mấy bạn thông cảm nhé!
-Ùi, có chỗ ngủ là quý rồi, chủ yếu về đây thác loạn mà!
-Ông Toàn này không đùa không được nhỉ?
-Hề hề, bà Ngọc cứ làm quá lên! Thôi tụi này mệt rồi nghỉ tý nhé!
-Hừ, nghỉ đi! Đừng có mà mò sang bên nữ đấy!
-À mà Nhung có nghỉ luôn không vào chung với tụi mình?
Ngọc Lan quay sang nhỏ Nhung.
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần