With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ột nhiên hai chị em nhỏ trừng mắt nhìn tôi tóe tia lửa điện:
-Hông bao giờ!
Rồi nhỏ chị đóng cửa cái rầm bỏ xuống nhà dưới không quên để lại mấy lời như tát nước vào mặt:
-Đồ ăn sáng tui dọn rồi đấy, ăn hay không thì tùy!
Còn nhỏ em thì ngồi phịch lên giường, phồng má nhíu mày:
-Đừng hòng!
Tôi ở giữa chẳng biết nên theo ai, bênh ai, phản ai nên cứ đứng như trời trồng chẳng nói năng được câu nào. Một lúc sau hoàn hồn, tôi mới rón rén bước ra khỏi phòng đề tránh chuyện thị phi nhưng vừa nắm tay vịnh cửa con bé Linh liền lườm mắt nhìn tôi muốn thấu tim:
-Giờ anh bên em hay bênh chị em?
-Ực, thì…
-Sao?
-Thì bênh em, hề hề!
Rồi đột nhiên nó nhích lại gần tôi nũng nịu:
-Hì hì, anh dẫn em đi ăn sáng ha?
-Sặc, có đồ ăn sáng chị em làm kìa!
-Hông, anh nghĩ xem giờ em ăn được sao?
-Nhưng mùng 1 ai mà bán đồ ăn chứ?
-Hui, anh Phong biết cách mà! Dẫn em đi ăn đi, em hông đòi lì xì!
-Uầy thì…
-Đi mòa…
Thấy vẻ mặt nũng nịu của con bé tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài xui xị đồng ý lời đề nghị của nó. Nhưng trước khi chở nó đi tôi cũng phải xuống nhà dưới ăn sáng để nói chuyện với nhỏ Nhung nữa, dù sao nhỏ cũng lớn rồi nên chắc sẽ dễ nói chuyện hơn. Ngoài ra cũng giúp nhỏ một miệng ăn để ăn hết số đồ ăn sáng nhỏ làm nữa, bởi vì nhỏ chắc chắn không chỉ làm 1 phần cho riêng mình đâu.
Thế nên tôi để con bé Linh ngồi chơi trong phòng rồi rón rén đi xuống tầng dưới để gặp mặt nhỏ Nhung. Nhỏ giờ này đang ăn sáng ở dưới lầu, vẻ mặt xem chừng bực bội lắm. Thấy tôi thập thò bước xuống, nhỏ cất lời nhưng mắt vẫn hướng về bàn ăn:
-Chỉ có mình ông à?
-À, ờ! Con bé Linh bảo không muốn ăn!
-Hùm, kệ nó! Cái tính cứng đầu không bỏ!
-Mà hình như bà cũng hơi khắt khe với con bé quá rồi đấy!
Đột nhiên nhỏ bỏ đũa xuống bàn trừng mắt nhìn tôi như kẻ thù:
-Ông cũng cho là thế nữa hả? Nó còn nhỏ, cứ cưng chiều nó quá thế nào cũng hư!
-Uầy, rồi rồi! Tui biết mà, nhưng bà cũng cho nó tự do tý, chẳng hạn như đi chung với tui!
Lúc này nhỏ phản ứng dữ dội hơn:
-Đi chung với ông tui mới lo đó! Chẳng biết ông dẫn nó đi đâu nữa!
-Sặc, bà cứ nói quá! Tui chứ có phải thằng nào dê xòm đâu!
-Hừm, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh!
Nghe vậy tôi chẳng dám nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn hết 1 tô rưỡi mì gói luôn phần của con bé Linh bỏ bữa. Nếu mà tiếp tục nói sợ là nhỏ Nhung sẽ không cho tôi dẫn con bé Linh đi ăn sáng mất. Đến lúc đó thì nguy cho con bé rồi. Vả lại tôi cũng sợ nhỏ nhắc tới chuyện hôm qua tôi bỏ hai chị em nhỏ đi xem pháo bông nữa, bị nhỏ truy tố thì mệt lắm.
Lúc sau, trong khi nhỏ Nhung đang ngồi xem TV thì tôi rón rén dẫn con bé Linh đi ra ngoài ăn sáng. Tuy nhiên vừa ra tới cửa, nhỏ Nhung đã cất giọng:
-Dạo này thân thiết với Phong quá nhỉ?
-Chuyện của em, không liên quan đến chị!
Con bé Linh tức tối phản pháo.
-Ừ, muốn làm gì thì làm! Có xảy ra chuyện gì thì tự mà chịu trách nhiệm lấy!
-Xí, hông thèm đâu! Có anh Phong rồi, phải hông anh?
-À, phải phải!
Nhỏ Nhung chỉ khẽ nhếch mép rồi chú tâm vào xem Tv tiếp chằng thèm đế ý bọn tôi làm gì nữa. Tôi cũng muốn ở lại giải thích cho nhỏ Nhung hiểu lắm, chỉ sợ nhỏ hiểu lầm tôi với con bé Linh nhưng vì con bé cứ giục tôi đi nên tôi đành bất đắc dĩ dắt xe đèo con bé đi tìm chỗ ăn sáng cho xong nhiệm vụ sáng này.
Đường phố mùng 1 đúng như người ta nói, vắng như chùa bà đanh, quanh đi quẩn lại chỉ có vài chiếc xe chạy trên đường. Mấy hàng ăn thì tệ hơn nữa, đóng cửa im lìm như di dân, thậm chí có vài quán còn treo biển nghỉ tết khi chúng tôi chỉ mới có ý định ghé vào. Chung quy lại là hôm nay là ngày kị, chẳng có ai đi ra ngoài và cũng chẳng có ai bán đồ gì cả.
Thế nên tôi chỉ biết nhìn con bé Linh lắc đầu:
-Thôi, về nhà nấu mì gói ăn đi! Hôm này hông ai bán gì đâu!
-Hông đâu, em chán mì gói lắm! Ăn nhiều nổi mụn!
-Vậy chứ anh biết kiếm đầu ra hàng ăn đây?
-Hì, anh Phong biết cách mà!
Thật tình thì tôi cũng chằng muốn làm con bé thất vọng nhưng quả thật đi cả vòng quận 7 rồi chả có ai bán một thứ gì để ăn cả. Họa chăng chỉ có mấy người bán phong bao lì xì đầu năm thôi.
Móc trong túi ra một chiếc bao lì xì đỏ ói mà Ngọc Lan đã lì xì cho tôi vào đêm qua, tôi chợt nhớ lại lời nàng đã an ủi tôi khi tôi gieo được quẻ xấu đầu năm rằng tôi có gặp việc gì cứ gọi cho nàng, nàng sẽ đến giúp tôi ngay tức khắc. Vậy chẳng lẽ bây giờ tôi phải gọi cho Lan về việc này sao, ngại chết đi được luôn ấy chứ nhưng lỡ hứa dẫn con bé đi ăn rồi, phải thực hiện thôi.
Nghĩ vậy nên tôi móc điện thoại ra lều bều gọi cho nàng:
-Hallo, Phong đấy à! Mới đầu năm đã có việc cần giúp rồi sao?
Giọng nàng cất lên trong trẻo đầy vui tươi nhưng vẫn lơ lớ giọng ngoại quốc.
-À việc là thế này, Lan biết bé Linh em của Nhung chứ?
-Ồ, biết! Có gì hông?
-Chuyện cũng không có gì quan trọng mấy! Phong muốn hỏi là nhà Lan còn đồ ăn sáng hông!
-Đồ ăn sáng à, Lan vẫn đang nấu đây!
Nghe thế tôi liền hồ hởi nhờ nàng giúp ngay:
-À vậy Lan nấu cho bé Linh một phần nữa nhé! Phong chở nó qua ngay!
-Ủa, sao vậy? Bộ ở nhà Phong không nấu đồ ăn sáng sao?
-Ừ thì có! Chuyện cũng khó nói ở đây lắm! Đợi Phong quá bên ấy rồi nói luôn thể được không?
-Tưởng gì, chuyện này thì được! Nhớ qua sớm đấy!
Nàng vui vẻ chào tạm biệt rồi cúp máy. Riêng tôi giờ này quê mặt vô cùng, tự nhiên ở nhà có ăn không ăn lại xách mông qua nhà người khách ăn chực mới hả. Mà có phải ai xa lạ đâu, nhà Ngọc Lan hẳn hòi luôn ấy chứ. Thiệt quê chẳng để đâu hết. Nhìn con bé Linh giờ tôi muốn cốc đầu nó cho bỏ ghét nhưng thấy nó cứ ôm bụng than đói như đòi nợ thế này tôi cũng chằng đành lòng, bèn dắt xe đèo con bé đến nhà Ngọc Lan y theo những gì đã bàn trong điện thoại.
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần