Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 251 + 252: Thân Phận Chấn Động
Ở bên kia, Hoàng Đại Long kinh ngạc buông điện thoại, nhìn Tống Quả đang đầy vẻ hưng phấn nằm trên sô pha, nhíu mày nói:
- Tống Quả, thái độ Viễn Chinh hơi khác lạ, tôi nói đãi tiệc “tẩy trần” cho cậu, hắn nói không có thời gian.
Lúc này Tống Quả đang rất vui vẻ.
Hoàng Oanh Oanh rốt cuộc đã bị thâm tình của Tống Quả lay động, vừa mới gật đầu đồng ý làm bạn gái y.
Hoàng Oanh Oanh toàn tâm toàn ý nhảy vào giới giải trí, trở thành một ngôi sao khiến người người ngưỡng mộ là ước mơ cháy bỏng của cô.
Nhưng khi cô thực sự dấn thân vào giới giải trí, mới phát hiện nó không hoàn toàn tốt đẹp như mình tưởng tượng. Các loại quy tắc ngầm, sự màu mè điệu bộ và thói đời, khiến cô thất vọng và chán nản.
Thông qua sự đầu tư của cha mình, cô có cơ hội nhận một vai nữ chính số hai trong một bộ phim, có sự tham gia của Chương Mộ Tình. Ở Giang Nam hơn một tháng để đóng phim, cô đã trải qua rất nhiều điều, từng chuyện, từng chuyện đã dần dần đánh tan giấc mộng của cô, cô cảm thấy bản thân mình không thích hợp với công việc này.
Hơn nữa, với khả năng của gia đình mình, cô cũng không cần phải buộc lòng níu kéo để giành lấy một chỗ đứng nào đó trong xã hội.
Hoàng Oanh Oanh nản lòng thoái chí, bỏ dở vai diễn, mà đoàn làm phim còn cầu không được, lập tức thay một diễn viên khác vào vai của Hoàng Oanh Oanh.
Trên chuyến xe lửa trở về Giang Bắc, Hoàng Oanh Oanh chấp nhận làm bạn gái của Tống Quả.
Nhà cô giàu có, lại là sinh viên học viện nghệ thuật, dung mạo hết sức xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng chưa từng có ai chân thành thật sự như Tống Quả, trong tình cảm dành cho cô, không có bất kỳ ý đồ không tốt nào.
Hoàng Đại Long đương nhiên rất vui mừng cho hai người. Còn Hoàng Bách Thừa, lại càng cầu không được. Mặc dù ông ta coi như cũng có địa vị chính trị ở thành phố Tân An, nhưng doanh nhân dù sao vẫn là doanh nhân, có thể kết thông gia với Tống gia, vị thế của nhà họ Hoàng lại càng được nâng cao.
Lúc đầu Tống Bính Nam không tán thành con trai mình theo đuổi con gái nhà họ Hoàng, nhưng hai năm vừa rồi, ông ta thấy được sự si tình của Tống Quả, nên cũng xiêu lòng. Với địa vị và sự giàu có của nhà họ Hoàng, hai nhà cũng có thể tạm coi là môn đăng hộ đối.
Được sự cho phép của cha mẹ hai bên, rất nhanh, tình cảm của Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh tiến đến mức cuồng nhiệt. Nếu không phải Tống Bính Nam quyết liệt phản đối, chắc chắn Tống Quả đã ở chung với Hoàng Oanh Oanh. Về phần Hoàng Bách Thừa, chuyện đó không quan trọng.
Thoạt trông, dường như tình cảm hai người tiến triển quá nhanh, trên thực tế, đó là do hai năm Tống Quả không sờn lòng theo sát Hoàng Oanh Oanh, nói rằng Hoàng Oanh Oanh không chút động tâm, là nói dối.
Nghe Hoàng Đại Long nói xong, Tống Quả không để bụng, cười cười:
- Anh cho rằng người ta là con ông cháu cha, cả ngày sống phóng túng như anh à? Hắn là Chủ tịch thị trấn, công vụ bận rộn, làm sao có thời gian chơi bời với anh? Vả lại, sau này anh nói chuyện đứng đắn một chút được không? Mở miệng ra là “mấy con nhỏ Tây”, để Oanh Oanh nghe thấy, chắc chắn sẽ nổi giận.
Hoàng Đại Long mất hứng, lườm Tống Quả một cái:
- Cậu mới là con ông cháu cha chứ ai! Ai nói tôi cả ngày sống phóng túng? Tôi quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy, suốt ngày mệt chết được! Đó không phải là thấy cậu và Hoàng Oanh Oanh có kết quả, mà cao hứng muốn chúc mừng hai người hay sao? Chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người khác! (1)
Hoàng Đại Long oán giận nói:
- Cậu gọi điện thoại cho Viễn Chinh, có vội cũng không có thời gian ăn bữa cơm sao? Hơn nữa, cậu ta nói đang trên đường về nhà, buổi tối, cậu ta ở nhà một mình, không phải cô đơn lạnh lẽo lắm sao?
Tống Quả hơi do dự, đã lâu y cũng không gặp Bành Viễn Chinh. Ngẫm nghĩ một chút, cầm điện thoại của Hoàng Đại Long gọi cho Bành Viễn Chinh.
Lúc Tống Quả gọi điện, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đã bước vào nhà. Trong nhà rất ấm áp, hệ thống sưởi tập thể của nhà máy cơ khí khá tốt. Phùng Thiến Như đi tắm, Bành Viễn Chinh vừa mở ti vi lên, điện thoại lại vang lên.
Hắn hơi bực, cầm điện thoại lên nói:
- Đại Long, đêm nay tôi có việc, không đi được!
Tống Quả khẽ cười:
- Viễn Chinh à, là Tống Quả đây.
- Ồ, Tống Quả? Anh về rồi à?
- Mới về được vài ngày. Tối nay cậu bận thật sao? Nếu không bận, cùng đến ăn cơm đi. À quên nói với cậu, tôi với Oanh Oanh chuẩn bị làm lễ đính hôn.
Giọng nói của Tống Quả không giấu nổi sự vui mừng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười nói:
- Chà, chúc mừng anh. Nhưng mà, hai người tiến triển nhanh quá đấy!
- Nước chảy thành sông mà!
Tống Quả cười ha hả.
- Lẽ ra phải đến chúc mừng anh, tuy nhiên, quả thật hôm nay hơi đặc biệt, Thiến Như tới, tôi muốn dành thời gian cho cô ấy.
Quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Phùng gia, giữa Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, không phải là bí mật đối với cha con Tống Bính Nam. Hồi Tết âm lịch vừa rồi, Tống Bính Nam và Tống Quả đến chúc tết Phùng Bá Đào, đã gặp Phùng Thiến Như.
Vừa nghe nói Phùng Thiến Như đến, Tống Quả ngồi bật dậy trên sô pha, kinh ngạc hỏi:
- Viễn Chinh, cậu nói thật chứ?
- Còn có thể lừa anh à?
- Vậy cậu càng nên đến đây ăn cơm với chúng tôi. Chúng tôi muốn đặt tiệc tẩy trần cho Thiến Như!
Tống Quả nói xong, liếc nhìn Hoàng Đại Long, hạ giọng nói:
- Đương nhiên, tôi biết cậu có chỗ khó nói, tùy cậu quyết định, tôi không ép.
Bành Viễn Chinh hơi do dự. Hắn và Tống Quả, Hoàng Đại Long là bạn, lẽ ra, cùng ăn bữa cơm, giới thiệu Phùng Thiến Như với bọn họ, là chuyện bình thường. Nhưng thân phận thật sự của mình và Phùng Thiến Như, tạm thời Bành Viễn Chinh còn chưa muốn tiết lộ ra.
Nhưng bây giờ Hoàng gia và Tống gia kết thân, Bành Viễn Chinh biết rằng thân phận của mình, có thể cũng không giấu cha con Hoàng Đại Long được bao lâu nữa.
Hơn nữa, làm bạn với nhau, quý là ở sự tri âm và chân thành, trải qua một thời gian khảo sát như vậy, hắn cảm thấy Tống Quả và Hoàng Đại Long xứng đáng kết giao. Giấu diếm bạn bè lâu như vậy, không thể coi là đúng.
Mà trong tương lai, có được nguồn lực tư bản của hai cha con Hoàng Đại Long, sẽ rất có lợi cho kế hoạch của hắn. Tại thời điểm thích hợp này, công khai thân phận của mình với hai cha con Hoàng Đại Long, coi như là thủ đoạn tăng cường “liên minh” vậy.
Bành Viễn Chinh hiểu, sự kết giao giữa hắn và Hoàng Đại Long, có thể không đặt nặng vấn đề bối cảnh, nhưng địa vị của hắn đối với Hoàng Bách Thừa, tùy thuộc rất nhiều vào điều này.
Hắn do dự, trầm ngâm suy nghĩ, ở đầu kia điện thoại, Tống Quả hơi căng thẳng.
Tống Quả hiểu rõ, Bành Viễn Chinh có đồng ý cho y mặt mũi hay không, có đồng ý để lộ thân phận của hắn và Phùng Thiến Như với cha con nhà họ Hoàng hay không, là hoàn toàn do chính Bành Viễn Chinh quyết định. Nếu Bành Viễn Chinh không muốn, y cũng không có cách nào khác.
Đồng thời, trong lòng Tống Quả cũng có một chút mong mỏi, rằng Bành Viễn Chinh có thể đối đãi thẳng thắn, chân thành với Hoàng Đại Long. Đều là bạn, che giấu lâu dài như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
- Được rồi, để tôi nói với Thiến Như, nếu cô ấy không phản đối, đêm nay chúng ta sẽ cùng ăn cơm. Tống Quả này, tôi là bạn của anh, cho nên hết thảy đều không giấu diếm anh, nhưng có một số việc, cũng đừng phô trương ra, hẳn anh hiểu ý tôi chứ?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Tống Quả mừng rỡ, khẽ nói:
- Viễn Chinh, cậu yên tâm, tôi hiểu được nặng nhẹ thế nào mà. Vậy tôi Hoàng Đại Long và Hoàng Oanh Oanh cùng hai người ăn một bữa cơm, được không? Hoàng Đại Long cũng không phải loại người không biết nặng nhẹ, y không dám nói lung tung đâu.
Tống Quả lại nói thêm một câu, lòng thầm nghĩ: chuyện liên quan đến Phùng gia, cho dù cho y mười lá gan, y cũng không dám!
- Được, Thiến Như đang tắm, hai người định khách sạn trước đi, rồi chúng tôi sẽ đến ngay.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.
Tống Quả buông điện thoại, rât hưng phấn, nhưng đồng thời có một chút ngưng trọng.
Hoàng Đại Long vẫn ngồi cạnh lắng nghe, cũng mơ hồ nghe ra được một chút bất thường, vội vàng hỏi:
- Viễn Chinh nói gì? Đồng ý không?
- Đồng ý.
Tống Quả châm một điếu thuốc, rít vào một hơi, nói:
- Đại Long, tôi nói với anh chuyện này, trừ cha anh và Oanh Oanh ra, anh không được nói với ai hết, hiểu không?
Giọng Tống Quả rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Hoàng Đại Long không phải thằng ngốc, y đoán những điều mình chưa biết về Bành Viễn Chinh sẽ được Tống Quả tiết lộ.
- Tôi hiểu, cậu nói đi.
Hoàng Đại Long trầm giọng nói.
- Hôn thê của Bành Viễn Chinh đến Tân An, cô ấy tên là Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như là cháu gái của Phùng lão ở Trung ương, là con gái của Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch Quốc gia Phùng Bá Đào…
- Hả?...Phùng gia!
Hoàng Đại Long giật mình kinh ngạc, khóe miệng run lên.
Phùng gia ở Thủ đô! Tuy y không phải người trong quan trường, nhưng Phùng lão là một trong vài lãnh đạo chủ chốt của Trung ương, nắm trong tay vận mệnh Quốc gia, gia thế Phùng gia hết sức hiển hách, ai mà không biết?
Rốt cục Hoàng Đại Long hiểu được, vì sao hai cha con Tống Quả hết sức tôn trọng Bành Viễn Chinh, vì sao Bành Viễn Chinh có năng lực lớn như vậy, hóa ra hắn là cháu rể của Phùng gia!
Nhưng Tống Quả lại nói tiếp, khiến Hoàng Đại Long cả buổi vẫn không bình tĩnh lại được.
- Con trai thứ hai của Phùng lão bị thất lạc trong thời kháng chiến chống Nhật, là cha của Bành Viễn Chinh. Nói cách khác, Bành Viễn Chinh là cháu đích tôn, đời thứ ba của Phùng gia! Còn về thời điểm Phùng gia nhận lại Bành Viễn Chinh, tôi cũng không rõ. Hồi Tết vừa rồi, tôi và ba tôi đến Phùng gia chúc tết, đã thấy Bành Viễn Chinh ở đó, Chủ nhiệm Phùng còn bảo ba tôi chiếu cố Bành Viễn Chinh.
Cho nên, Đại Long, có thể quen biết và làm bạn với Viễn Chinh, là phúc của anh!
- Tôn trưởng đích tôn Phùng gia….?
Gói thuốc lá trên tay Hoàng Đại Long rơi xuống bàn làm việc, ánh mắt khiếp sợ, rồi lại chợt mừng như điên không gì sánh kịp.
Cháu rể của Phùng gia cũng đủ dọa người, nhưng không ngờ lại còn là cháu đích tôn của Phùng gia.
Hoàng Đại Long có nằm mơ cũng không ngờ có chuyện như vậy.
Thật lâu sau, trạng thái kích động của y mới từ từ bình phục trở lại. Y đột nhiên kinh ngạc nói:
- Tống Quả, nếu Viễn Chinh thật sự là trưởng tôn của Phùng gia, thì làm sao có thể cùng với Phùng Thiến Như…?
- Phùng Thiến Như chỉ là con gái nuôi của Chủ nhiệm Phùng. Tuy nhiên, đây là điều kiêng kị, anh tốt nhất là nên để trong lòng, vạn lần không được nói ra ngoài. Đại Long, tôi nói thật với anh, Viễn Chinh có thể đồng ý cho tôi đem chuyện của cậu ta nói cho anh biết chính là cậu ấy đã thật sự xem anh là bạn. Tôi hy vọng anh đừng làm cho cậu ấy thất vọng.
- Tống Quả, anh còn chưa hiểu rõ tôi đấy thôi. Được rồi, bí mật này tôi sẽ bảo vệ đến cùng, ngay cả ba tôi cũng không nói.
Hoàng Đại Long bỗng nhiên đứng dậy, vỗ ngực.
Tống Quả mỉm cười. Y dĩ nhiên là hiểu rõ Hoàng Đại Long. Tuy con người Hoàng Đại Long có chút lỗ mãng và cố tật của nhà giàu mới nổi, nhưng nói lời nào chắc lời nấy, rất có nghĩa khí và hứa hẹn, rất đáng để tín nhiệm.
- Không, anh nên nói với ba anh, nhưng vẫn phải giữ bí mật.
Tống Quả phất tay. Y biết Hoàng Bách Thừa là hạng người cáo già, loại chuyện như thế này, ông ta so với ai khác đều sẽ giữ bí mật kín hơn.
Hoàng Đại Long vẫn đứng ở một chỗ, do dự nói:
- Tôi có thể nói chuyện này cho ba tôi?
- Tuy nhiên, Tống Quả, có chút chuyện tôi cần phải nói trước. Tôi thừa nhận, tôi ngay từ đầu kết giao với Viễn Chinh là có mục đích. Cả với anh cũng vậy. Nhưng sau này chúng ta trở thành bạn với nhau. Tôi hiện tại kết giao với Viễn Chinh cũng không phải là vì thân phận của cậu ta. Cậu ta có bối cảnh tốt như vậy, tôi đương nhiên cảm thấy mừng cho cậu ấy. Nhưng tôi cũng không muốn giữa chúng ta trộn lẫn nhiều nhân tố lợi ích như vậy.
Hoàng Đại Long thái độ rất nghiêm túc.
Y rất ít khi thật sự nói nghiêm túc như vậy.
- Yên tâm đi, nếu Viễn Chinh không xem anh là bạn, thì cậu ấy sẽ không đồng ý cho tôi nói điều này với anh. Về phần ba của anh, Đại Long à, có một số việc anh cũng hiểu, không phải chúng ta có thể khống chế được.
Hoàng Bách Thừa đứng dậy, ôm cánh tay Hoàng Đại Long, run giọng nói:
- Đại Long, những gì con nói đều là thật?
Hoàng Đại Long im lặng gật đầu.
Hoàng Bách Thừa ngửa đầu bật cười ha hả. Thật lâu sau, ông mới dừng lại, chậm rãi nói với Hoàng Đại Long:
- Đại Long, con cùng với Bành Viễn Chinh kết giao bạn bè, đây chính là phúc khí của Hoàng gia chúng ta. Nhớ kỹ, Bành Viễn Chinh bối cảnh ngàn vạn lần không thể nói cho ai biết, bao gồm mẹ của con. Lát nữa ba sẽ dặn em của con.
- Hoàng gia chúng ta bước tiếp theo có thể vươn lên cao hơn thì còn phải xem ở con.
Hoàng Bách Thừa thở phào một cái:
- Ba lớn tuổi rồi, công ty này sớm muộn gì cũng giao cho con. Con hãy nắm chắc cơ hội.
- Tối nay con hãy tổ chức một bữa tiệc đón gió cho Phùng tiểu thư. Đại Long, đừng để chúng ta mất mặt. Bất kể tốn bao nhiêu tiền, cũng không thể chậm trễ người ta.
- Con hiểu rồi.
Hoàng Đại Long thở phào một cái:
- Con đã đặt sẵn một phòng tốt nhất ở khách sạn Tân An rồi.
- Con hãy khẩn trương đi. Nhớ kỹ lời của ba, phải biểu hiện sự tôn trọng của Hoàng gia chúng ta đối với cô ấy, nhưng cũng đừng hạ thấp mình quá. Đại Long, con bình thường càn quấy ba mặc kệ, nhưng hiện tại không thể để ba mất mặt.
Hoàng Bách Thừa luôn mãi dặn dò.
Hoàng Đại Long bất mãn nói:
- Ba, con không phải đứa trẻ, con biết nên làm thế nào.
Hoàng Đại Long vội vàng rời khỏi văn phòng của cha mình, khẩn trương đi an bài bữa tiếc tối. Ngoài miệng thì y nói rất thoải mái, nhưng kỳ thật trong lòng áp lực rất lớn. Bành Viễn Chinh chính là bạn của y, nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh thì có áp lực là điều không thể tránh khỏi.
Bành gia.
Phùng Thiến Như sau khi tắm xong, vừa sấy tóc vừa cười nói với Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, khi em tới, cô bảo em nói với anh rằng thay cô đến Mạnh gia. Cô nghe nói chị họ của anh vừa mới kết hôn, bảo chúng ta đến tặng quà và tiền mừng.
Bành Viễn Chinh chợt nhíu mày:
- Sao mẹ vẫn còn lui tới với Mạnh gia nhỉ?
Phùng Thiến Như thở dài nhìn Bành Viễn Chinh dịu dàng nói:
- Anh Viễn Chinh, em biết anh trước kia chịu rất nhiều ủy khuất với Mạnh gia. Mạnh gia thật sự cũng rất quá đáng. Nhưng anh hãy ngẫm lại, dù sao cũng là ruột thịt của mẹ anh. Hôm trước mẹ anh có gọi điện thoại cho Mạnh gia, mợ anh nói rằng chị họ anh sắp kết hôn, nên cô liền ghi nhớ trong lòng.
Bành Viễn Chinh im lặng. Kỳ thật lâu như vậy, tâm tính của hắn cũng thay đổi, oán giận đối với Mạnh gia cũng không còn sâu như trước. Hơn nữa, hắn so với ai khác thì hiểu rất rõ tính nết của mẹ mình. Nếu người đó đã xin lỗi bà, bà tuyệt đối sẽ không để trong lòng. Bà đối với Mạnh gia cho tới bây giờ vẫn không hề ghi hận.
- Thôi đi, không nói chuyện này nữa.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, lắc đầu, rồi đột nhiên từ phía sau ôm chầm lấy Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như vừa mới tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ, mà bên trong thì không mặc đồ lót. Bành Viễn Chinh ôm chặt cô như vậy, da thịt cọ sát, Phùng Thiến Như lập tức đỏ hồng hai má, thân hình run lên, phát ra tiếng kêu rất nhỏ:
- Anh Viễn Chinh, anh….
Bành Viễn Chinh lẳng lặng ôm lấy cô, nhưng không có tiến thêm một hành động nào.
Phùng Thiến Như thần kinh căng thẳng tạm thời thả lỏng.
Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần giao thân xác này cho Bành Viễn Chinh. Nếu không, cô không thể nào ngàn dặm xa xôi từ thủ đô chạy đến đây gặp Bành Viễn Chinh. Chỉ có điều, cô là một cô gái rất truyền thông. Cô hy vọng có thể đem thân thể của mình giao cho người đàn ông mình yêu trong đêm tân hôn.
Nhưng tim của Phùng Thiến Như lại đập thình thịch lên. Bởi vì cô cảm giác bàn tay của Bành Viễn Chinh đang lần lên từ bờ hông mềm mại của cô, dần dần tiến lên chỗ cấm địa cao ngất.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập. Gương mặt càng thêm đỏ ửng.
Cô hơi nhắm hai mắt lại, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Bành Viễn Chinh hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn là một người thanh niên huyết khí phương cương, đang có một thân hình tuyệt mỹ, không tỳ vết nằm trong vòng tay của hắn, thì hắn không kềm nổi mà có phản ứng.
Hắn biết nếu chính mình tiến tới, Phùng Thiến Như sẽ không cự tuyệt.
Hắn có chút kích động, bàn tay dừng lại ở bộ ngực Phùng Thiến Như, nhẹ nhàng vuốt ve. Phùng Thiến Như phát ra âm thanh rên rỉ cực nhỏ, mà điều này gần như là độc dược thúc đẩy hỏa dục của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh rốt cuộc không khống chế được. Hắn một tay xoay người Phùng Thiến Như lại, cúi người xuống hôn thật nồng nhiệt. Không bao lâu sau, cả hai người đều thở hổn hển, lâm vào tình trạng ý loạn tình mê.
Nhưng Bành Viễn Chinh vẫn không tiến đến giai đoạn cuối cùng. Hắn có thể cảm giác được ẩn dấu đằng sau hỏa dục của Phùng Thiến Như là sự bất đắc dĩ và bất lực. Hắn trong lòng hiểu rõ, Phùng Thiến Như từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc. Tuy rằng là cô gái hiện đại, nhưng quan niệm lại cực kỳ truyền thống. Cô có thể thân thiết với mình như vậy, xem như là đã quá lắm rồi.
Nếu tiến thêm một bước nữa, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người. Nhưng Bành Viễn Chinh rất yêu Phùng Thiến Như, hắn không muốn cô lưu lại bất cứ một tiếc nuối nào trong lòng.
Phùng Thiến Như có chút cảm động, nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh chịu khó chờ Thiến Như đi. Dù sao cả đời này của em sẽ không bao giờ có người đàn ông thứ hai.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, áp chế dục vọng của mình, dịu dàng nói:
- Thiến Như, anh không muốn em có bất cứ một sự tiếc nuối nào trong lòng. Anh hy vọng có thể đến đêm tân hôn mà hoàn toàn có được em.
- Đúng rồi, Thiến Như, về sau đừng gọi là cô nữa, mà gọi là mẹ nhé.
Bành Viễn Chinh nửa thật nửa đùa nói.
Phùng Thiến Như sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, cũng không lên tiếng.
- Đi thôi, dù sao buổi chiều cũng chẳng có việc gì, em cùng với anh đến Mạnh gia đưa quà tặng của thím cho họ.
Phùng Thiến Như lấy từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền bằng vàng. Đây là quà mà Mạnh Lâm mua cho Mạnh Hiểu Quyên.
Mạnh Hiểu Quyên kết hôn, Mạnh gia đương nhiên là không có thể diện mời Bành Viễn Chinh tham dự hôn lễ. Mạnh Lâm trong một lần gọi điện thoại về, thì có nghe nói qua. Nhưng bởi vì bà chưa về, vì phải ở lại chăm sóc Phùng lão thái thái, liền mua một sợi dây chuyền, nhờ Phùng Thiến Như mang về, xem như là biểu đạt một chút tâm ý của người cô.
Bành Viễn Chinh lại cau mày. Hắn thật lòng không muốn đi.
Phùng Thiến Như tới gần, ôm chặt hắn, dịu dàng nói:
- Anh Viễn Chinh, hãy buông oán khí trong quá khứ đi. Tất cả đều đã trôi qua. Coi như là vì cô mà anh nên đi.
- Được rồi, Thiến Như, chúng ta đi một chuyến.
Bành Viễn Chinh trước mắt lại hiện lên gương mặt có chút tiều tụy của Mạnh Lâm, trong lòng thở dài.
Hai người ăn mặc chỉnh tề rồi leo lên xe.
Ở ngoài cửa của Mạnh gia, Bành Viễn Chinh chậm chạp không chịu tiến lên gõ cửa. Phùng Thiến Như cười khổ, liền chủ động tiến lên, ấn chuông cửa Mạnh gia.
- Ai vậy?
Bành Viễn Chinh nghe ra là thanh âm của Mạnh Hiểu Quyên.
Mạnh Hiểu Quyên tuy rằng đã kết hôn, nhưng bởi vì cô và chồng là An Gia Lượng tạm thời chưa có nhà ở, nên đành ở tạm tại lầu hai Mạnh gia.
Mạnh Hiểu Quyên mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy một cô gái dung mạo tuyệt vời, tuổi so ra còn trẻ hơn mình thì ngẩn ra. Nhưng cô lập tức nhìn thấy Bành Viễn Chinh, thì mới xấu hổ cười nói:
- Em họ Viễn Chinh, em đến rồi à, mau mời vào.
- Vị này chính là….?
- Xin chào, chị là chị họ Hiểu Quyên? Em là Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như tao nhã cười.
Mã Hiểu Yến vừa nghe nói là người của Phùng gia, trong lòng giật mình, khẩn trương quay đầu lại gọi to một tiếng:
- Mẹ, em họ Viễn Chinh đến đấy.
Mạnh Hiểu Quyên từ nơi mẹ mà biết được thân thế đích thật của Bành Viễn Chinh, càng hiểu cô gái xinh đẹp trước mặt này là công chúa của Phùng gia, và chính là vị hôn thê của em họ mình. Cô luôn mãi nói lời cảm ơn khi nhận quà tặng của Mạnh Lâm. Vốn định giữ Bành Viễn Chinh ở lại lâu hơn, nhưng hắn ngồi chưa đến mươi phút đã đứng dậy cáo từ.
Thái độ của Bành Viễn Chinh vẫn lãnh đạm như trước. Nhưng đối với Mạnh gia thì xem như đã là một sự tiến bộ lớn rồi...
(1) Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Hoa Dương Chân Nhân xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là;Ái Tình; để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần Dương Tiễn. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Ngoài ra còn có một tích nữa là:
;Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng;Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?;.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân.;
Người đời sau dùng tích;chó cắn Lã Động Tân; này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư