Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
a cũng không nhất định sẽ ở đây.” Ô Vũ cho nàng xem chiếc giường trúc của mình, chỉ cho nàng thu hồi như thế nào. “Nếu ta không ở đây, cô thu cái giường này lại, bên dưới vẫn có thể ở như trước. Nhưng cô vẫn nên ngủ trên lầu thì hơn… Vạn nhất ta không ở, có đám trộm cắp gì vào, cũng có thể tránh được họa… Nếu là phi tặc,” hắn kéo Bạch Dực lên lầu, chỉ vào một cái nút trên tường, “Ấn động cơ quan là cô có thể nhìn thấy người biến thành nhím.”
Bạch Dực nghe thấy lạnh gáy rùng mình. May mắn tướng ngủ của nàng cũng tốt… Nhưng mà vẫn nên tìm một cái bàn hay tủ ngăn cái nút kia lại đi. Bằng không nếu không cẩn thận một cái, chính mình thành bia ngắm, vậy thì thật sự là tai bay vạ gió.
“….Như vậy tôi càng thiếu nhiều ân tình.” Bạch Dực có điểm buồn rầu.
“Vậy nấu nhiều thêm vài bữa cơm.” Ô Vũ thản nhiên nói, “Ta thích ăn.”
Những người Ô Vũ mang đến, làm xong lầu trúc, tu chỉnh chuồng dê chuồng trâu xong liền đi.
Những người này vô cùng yên lặng, không hề nhìn thẳng Bạch Dực một lần, thái độ đối đãi với Ô Vũ vô cùng kính cẩn.
Nàng hỏi Ô Vũ, hắn thản nhiên trả lời, “Thủ hạ của ta.”
“Sát thủ cũng biết thiết kế phòng ở sao?” Bạch Dực thật sự là cảm thán. Mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, ở trong phòng lại không có một tia hàn khí. Lầu trên lầu dưới đều có thiết kế bếp lò, dùng than đốt, còn có ống khói dẫn khói ra khỏi phòng. (hự, lỡ cháy thì cháy cả nhà = =)
Chỉ là than phải mua, lại mất một khoản tiền.
“…Nên nói cô ngây thơ, hay là nói cô thực ngốc đây?” Ô Vũ thở dài.
Ngày hôm sau, sửa gian phòng cỏ tranh thành nơi trữ than củi.
Mùa đông nông nhàn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện phải làm. Xới vườn để trồng những hạt giống rau mới, chuồng trại phải quét tước định kì, thêm nước, thêm cỏ khô, đám gà đã chuyển vào một góc nhà tranh, cũng phải cho ăn mỗi ngày.
Nhưng so với lúc trước đã nhàn hơn rất nhiều, hơn nữa Ô Vũ cũng sẽ giúp đỡ. Đặc biệt là giết gà, đó là chuyên môn sống của hắn.
Lúc gần năm mới, trời đã bắt đầu đổ tuyết thưa thớt. Tuy rằng đã nhìn qua một lần, nhưng Bạch Dực vẫn thực ngạc nhiên.
Nàng nghĩ, sơn thôn này hẳn là nằm ở phía nam, có thể trồng lúa nước (tuy rằng chỉ có một số chỗ), nhưng vĩ độ cao hơn rất nhiều so với Đài Loan, cho nên nhìn thấy tuyết vẫn là một kì quan.
“Cô muốn bị chết cóng?” Ô Vũ kéo nàng vào gian nhà trúc, ấn một chén canh gừng vào tay nàng.
Nàng cười hì hì uống hết canh gừng, nhưng vẫn bị cảm vì đứng ngoài tuyết rất lâu.
Bởi vì phát sốt, Ô Vũ không cho nàng ra ngoài, nhưng nàng lo lắng cho đám trâu dê cùng gà, Ô Vũ thản nhiên nói, “Ta mướn người làm. Cô nghỉ đi.”
“Tôi còn muốn tắm rửa.” Bạch Dực buồn rầu.
“Trời lạnh như thế, tắm mỗi ngày làm gì?” Ô Vũ có chút nổi giận.
“Tôi là nông phụ yêu sạch sẽ.” Nàng lại ho khan vài tiếng, “Không phải huynh cũng tắm rửa mỗi ngày đó sao, còn tắm nước lạnh.”
Giữa trời tuyết còn chạy tới bên giếng múc nước dội, còn nói nàng.
“Ta là sát thủ. Trên người không thể lưu một chút mùi vị.” Ô Vũ lạnh lùng nói.
Cuối cùng ai cũng không phục ai, Ô Vũ tiếp tục đi tới cạnh giếng khiêu chiến cực hạn của con người, Bạch Dực vừa ho vừa đi theo hành lang trúc tới phòng bếp nấu nước tắm rửa.
Nhưng mà nấu cơm, giặt giũ, nông vụ, Ô Vũ đều đảm nhận… Hoặc là nói thủ hạ của hắn đảm nhận. Nhưng những người này cứ như tiểu tinh linh trong nhà, Bạch Dực không thấy bóng dáng người nào, nhưng mọi chuyện đều được làm tốt lắm.
Sát thủ thật sự là một nghề nghiệp thần bí.
Dưỡng bệnh chỉ có thể ăn ăn ngủ ngủ, Bạch Dực nhàm chán phát cào tường. Còn không bằng mùa đông năm trước. Tuy rằng cũng bệnh chừng nửa mùa, nhưng không làm xong công việc hàng ngày, sẽ ảnh hưởng tới sự sinh tồn, cho nên không có thời gian nghĩ tới họng bị đau.
“Cô tạm thời không phải nông phụ.” Ô Vũ sắc bén nhìn nàng một cái, “Uống thuốc.”
“Cảm mạo làm sao phải uống thuốc? Lại vô dụng…” Nhìn bát thuốc nước đen xì, Bạch Dực nhỏ giọng nói thầm, “Uống nhiều nước sôi nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi, lãng phí bạc…”
“Uống!”
Nàng nhíu mày mặt nhăn thành một đoàn, Ô Vũ ném miếng mứt hoa quả cho nàng, nàng ngay cả miệng cũng mím thành một đường, thiếu chút nữa khiến Ô Vũ phá lên cười.
“Trong cơ thể cô có một loại độc kì quái, tuy rằng lượng rất nhỏ.” Ô Vũ cứng rắn nghiêm mặt, “Nhưng cô dù sao cũng là con gái, trời mưa tuyết không nên chạy loạn bên ngoài.”
Bạch Dực hơi hơi giương miệng, khó hiểu, “Huynh làm sao mà biết?”
“Mạch tượng.” Ô Vũ lười nhiều lời cùng nàng.
Bạch Dực tự bắt mạch cho mình, lại chỉ biết tim đập.”Không nghĩ tới huynh còn là thầy thuốc a…”
Ô Vũ không nói gì một lát, “…Giết người là việc của ta. Ngay cả mạch tượng cũng không hiểu, làm sao động thủ chính xác?”
Không đủ hiểu biết đối tượng, làm sao có thể nhất kích tất sát.
Hắn không muốn cùng nàng dây dưa tiếp về vấn đề gia nghiệp, “Chất độc rất nhỏ trong người cô là chuyện gì xảy ra?”
“Ô nhiễm môi trường đi?” Bạch Dực không rõ lắm, “Nơi tôi ở kia, cơm no áo ấm, nhưng môi trường ô nhiễm rất nghiêm trọng.”
Ô Vũ rất nhẫn nại nghe nàng nói, vẻ mặt không chút thay đổi. Ô nhiễm môi trường giải thích rõ ràng cũng rất phức tạp, không thể không giải thích đến nơi mà nàng sống, tuy rằng nói qua loa.
Nhưng vẻ mặt Ô Vũ cũng không có chút biến hóa.
“Huynh không kinh ngạc chút nào sao?” Bạch Dực có điểm mất mát, “Trên trời rơi xuống một người sống, huynh ngay cả mày cũng không động.”
Ô Vũ có điểm khó xử, “Người sống từ trên trời rơi xuống, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Trong sách sử gia tộc ta có ghi lại hai lần, một lần cả người xanh biếc, đầu lớn như cái đấu, lưng như cái cuốc, chân tay như rễ cây. Chỉ là không sống được bao lâu thì chết.”
“…Đó là người ngoài hành tinh đi?” Bạch Dực trợn mắt.
“Một lần khác trên lưng có mọc ra cánh trắng, cực đẹp, nói như hát. Đáng tiếc không nói được tiếng người, không lâu sau cũng bỏ đi.”
“…Đó là thiên sứ đi?!” Bạch Dực há miệng.
“So với bọn họ, cô thật sự rất tầm thường.” Ô Vũ vẻ mặt lạnh nhạt.
“…Thật đúng là vô cùng xin lỗi nha,” Bạch Dực muốn lật bàn, “Tôi chỉ là một người bình thường như vậy!”
“Chấp nhận.” Ô Vũ thản nhiên nói, “Trên sử sách gia tộc chỉ có thể thêm một chuyện tầm thường như thế, chi bằng không thêm.”
“… …”
Cán Hoa Khúc Cán Hoa Khúc - Hồ Điệp Seba