Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 437: Một Trong Nồi Một Trong Chén.
ạ Tầm cuối cùng rõ ràng Tạ Tạ ánh mắt nhìn về phía hắn vì sao cổ quái như vậy, rõ ràng chính là trêu cợt hắn mà, Tạ Tạ nhất định hiểu rằng Tử Kỳ mấy ngày nay chính không có thuận tiện, lại cố ý... Ba ngày không đánh, phòng trên vạch ngói mà!
Hạ Tầm thở dài trong lòng, vẫn ôn nhu ôm Tử Kỳ, trò chuyện qua đêm với nàng. Cũng không biết hàn huyên bao lâu, Tử Kỳ dường như thỏa mãn, lại ôm hắn, ngọt ngào hôn một cái, mới nói: “Được rồi, Đại lão gia ta ngoan như vậy, thật khó có được, thả chàng đi, lúc này Tạ Tạ cũng nên rửa mặt sẵn sàng hầu chàng rồi”.
Hạ Tầm khẩu phật tâm xà cười: “Nào có, trò chuyện như vậy... Rất ấm áp, lại theo cùng ta trò chuyện với Tiểu Kỳ trong chốc lát”.
“Thôi đi!”. Bành tử Kỳ giả bộ làm mặt quỷ về phía hắn: “Giả bộ làm dáng, cẩn thật người ta muốn ở cùng chàng cả đêm đó”.
Hạ Tầm cười ha ha, lại hôn một phát lên má nàng, lúc này mới quay người đi về cánh cửa, Tử Kỳ phía sau đột nhiên lại gọi: “Tướng công!”.
Hạ Tầm vừa quay đầu lại, Bành Tử Kỳ đã bổ nhào qua, nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt, ôn nhu nói: “Rất nhớ chàng... Chờ thiếp... Xong chuyện, thiếp sẽ bồi thường cho chàng, chỉ có thiếp!”.
“Ừm!”. Hạ Tầm hôn một cái trên bờ môi mềm mại của nàng!
Sau khi Tạ Tạ tắm xong, tựa như một đóa hoa sen nũng nịu. Đóa hoa sen này, mặc một tầng áo lót mỏng mềm mại, ngồi ở trước bàn trang điểm, ánh trăng chiếu vào lớp váy ngủ đầy nhu hòa, lớp lụa mềm mại ôm vòng quanh đầy tư thái ưu nhã. Như bạch ngọc, vòng tròn trên người khom lại thành một vòng động lòng người, nàng đang hơi cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân trong kính, gương mặt tinh xảo ưu nhã trong kính, hoàn mỹ kinh người.
Cửa đột nhiên mở ra, trên mặt Tạ Tạ lập tức tràn ra nét mặt tươi cười, nàng xoay người, thấy Hạ Tầm phụng phịu đi đến.
Hạ Tầm phụng phịu tiến đến, ngồi vào chỗ của mình ở trên mặt ghế, trầm giọng nói: “Tới!”.
Ánh mắt Tạ Tạ giật giật, liền lộ ra một bộ dáng sợ hãi, nhẹ nhàng bay tới bên cạnh hắn, cúi đầu xuống.
“Khụ! Trà?”.
Tạ Tạ vội khẽ cong eo đem một ly trà bốc khói vừa vặn đưa đến trên tay Hạ Tầm, sau đó không đợi hắn phân phó, liền chạy đến sau lưng hắn, ân cần đấm vai cho hắn.
“Nàng thật lớn mật, quy củ trong nhà cũng không để ý, dám trêu bản quốc công!”.
“Người ta biết lỗi rồi, Quốc Công thứ tội!”. Thanh âm vừa ngọt lại giòn, trong trẻo như một tiểu lolly.
Hạ Tầm càng thêm uy phong, đem chân bắt chéo nhếch lên: “Hiểu rõ là tốt rồi, quỳ xuống thỉnh tội! Để lão gia vui vẻ, nàng chừng nào thì đứng dậy! Ái ui!”.
Trên bờ vai đã bị hung hăng đánh một cái, Tạ Tạ vểnh cái cằm kiêu ngạo giống như khổng tước đi về bên giường: “Không chơi cùng chàng nữa, ta buồn ngủ, chàng có ngủ hay không đó!”.
Hạ Tầm cười khổ, thật đúng là không dọa được nha đầu kia, nhưng mà... Nàng nói ngủ ta liền đi nằm ngủ, có phải là quá mất mặt hay không?
Tạ Vũ Phi đi đến bên giường, con mắt sóng lượn, lướt về phía hắn một lượt, tấm lưng hơi nghiêng sang một bên. Một cử động hoàn mỹ làm thân thể động lòng người hiện ra rõ mồn một, ngực no đủ to thẳng, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, còn có vòng mông khoa trương khi nàng ngửa về phía sau lại vểnh lên phía trên làm con mắt người nhìn như muốn nổ tung.
Ánh đèn vừa phải phối hợp, khiến cho thân thể nàng uỵển chuyển, phảng phất như một cơ thể hoàn mỹ, ngực tấn công mông phòng thủ, hô hấp Hạ Tầm nhịn không được trở nên dồn dập hơn.
Tạ Vũ Phi nhấp nháy đôi mày ngài về phía hắn, rất là yêu kiều. Sau đó, nàng liền ưu nhã giật dây lưng buộc trên áo ngủ ra, đôi vai khẽ động, dọc theo đường cong thân thể tuyệt đẹp của nàng chảy xuống, trượt đến bộ mông, bị hai đồi mông nhẹ nhàng ôm lấy, rơi kiểu nửa vời, đầy phong tình như vậy, quần lót ẩn hiện của Tạ Tạ nổi bật lên phía sau càng dụ hoặc kinh người...
Tâm có thể nhẫn, thân không thể nhẫn, Hạ Tầm rốt cuộc không cách nào giả bộ, một khắc xuân tiêu giá trị ngàn vàng, cứ lãng phí thời gian, đó là muốn bị trời phạt, Hạ Tầm nhảy lên, như mãnh hổ chụp mồi bổ nhào vào người Tạ Tạ, một tay nắm ở vòng eo mềm mại của nàng.
Tạ Tạ liếc mắt nhìn lại, đắc ý mở mắt nhìn, có thể có lực hấp dẫn như vậy với nam nhân mình yêu mến, có nữ hài nhi nào không mừng trong lòng? Nhưng một màu đỏ ửng nhàn nhạt hiện lên trên gò má nàng, bởi vì nàng đột nhiên cảm giác được chỗ mông mình đang có một thứ cứng rắn đang gắt gao va chạm trên đó, tuy sớm cảm nhận qua chuyện hân hoan, vẫn không nhịn được phải ngượng ngùng một phen.
Dưới ánh đèn, hai người hợp thành một, thân mật với nhau. Tuy nam nhân kia cường tráng như núi, so sánh với nữ nhân nằm ở ngực hắn, lại giống như một con chim son ca xinh xắn nhỏ nhắn, nhưng hai người vẫn kết hợp với nhau. Động tác Hạ Tầm bắt đầu nhiệt liệt, gần như là thô bạo.
Tiểu mỹ nhân mềm mại không xương trong ngực, hương thơm tươi mát, phảng phất như một khối ngọc tuyệt mỹ, đi qua tay thợ thủ công cao minh nhất, không một chỗ nào không đẹp đến mức tận cùng, tuyệt đến tột đỉnh, như một tấm lụa mềm mại, non mềm ôn nhu, mùi hương bộ mông tròn no đủ đem đến một loại cảm giác chỉ có thể truyền đến trong lòng hắn, tuyệt không thể tả, Hạ Tầm không khỏi ôm sát mỹ nhân làm cho người ta trìu mến này...
“Tướng công...”.
Tạ Vũ Phi cũng động tình, cặp môi đỏ mọng mê người chủ động hôn lên miệng hắn, nỉ non như hoa.
Đối mặt lời mời hàm súc này, Hạ Tầm cực kỳ hào phóng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng phóng đưa lên trên giường, quần lót bên trong tách ra hai bên, lộ ra một mảnh da thịt nõn nà, da thịt nàng cực kỳ tinh tế, nhìn không thấy từng chân lông, như một dãi lụa phát sáng, kiều diễm đến chói mắt.
Dây thắt lưng cởi ra, người khỏa thân, thân thể hiện rõ.
Cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, bụng không chút mỡ thừa. Dáng người xinh đẹp có lồi có lõm, như là thiên thần. Bộ ngực no đủ giống như một đôi trái lê, nhẹ nhàng xoa lên, trong tay đầy thịt, ôn nhu liên tục, xúc cảm mỹ diệu, thiếu vài phần thiếu nữ ngây ngô, lại càng thêm mê người.
Một đôi nam nữ đều cởi hết quần áo, không có quá nhiều chuyện cần nói, chính là dùng sức xuyên vào, phảng phất muốn xuyên qua thân thể kiều diễm, Tạ Tạ a một tiếng, hai con ngươi liền bịt kín bằng một đám sương ướt sũng, nàng gian nan thở phì phò, tay nắm chặt chăn đon, dường như đang giãy dụa vì đau đớn, hết lần này tới lần khác, thân thể mềm mại giống như không có xương.
Cũng không biết triền miên qua bao lâu, Tạ Tạ thở hổn hển, mềm như bún nằm bệt ở nơi đó: “Tướng công, chàng... Chàng xong chưa, người ta... Người ta mệt chết đi được, động đậy cũng không động đậy được, đầu ngón tay đều đã tê rần. Bại hoại, giống như ba năm không biết mùi vị thịt vậy”.
“Vậy sao?”.
Hạ Tầm nằm ở bên người nàng, cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên bi phẫn nói: “Nàng còn nói, tuy nói không đến ba năm, nhưng đã hai năm rồi đó, tướng công ta hai năm không dính nữ sắc, nếu nàng không nói, ta thậm chí chưa từng nghĩ đến, lại có thể lâu như vậy rồi!”.
“Thật sao?”.
Tạ Tạ đột nhiên miễn cưỡng vươn người dậy, một đôi mắt vũ mị trọn to, không quá tin tưởng hỏi hắn: “Chàng... ở Kim Lăng, nơi phồn hoa, hơn hai năm không chạm qua thân thể nữ nhân? Ta không tin!”.
“Trời đất chứng giám, ta lừa nàng làm gì?”.
“Thật không có?”.
“Thật không có!”.
Tạ Tạ cảm động, nàng đột nhiên thả người vào trong ngực, ôm chặt lấy Hạ Tầm, hôn một cái thật mạnh ở trên mặt hắn, động tình nói: “Tướng công tốt, Tạ Tạ cho chàng, đều cho chàng...
Một đôi chân cân xứng xinh đẹp tuyệt trần, ở giữa không trung không ngừng chập chờn, giống như hồ sen đặt trong khoang thuyền hoa sen, chập chờn, run rẩy, thẳng đến lúc chúng mang theo run rẩy mà đình chỉ, như một ngọn bút thẳng tắp...
Tạ Tạ cao triều mặt đầy màu hồng, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đều mơ màng không tỉnh táo, yếu ớt gọi: “Thiếp không được rồi, thật không được, tướng công quỷ... Buông tha thiếp đi, Tạ Tạ muốn chết, muốn chết...
Hai năm tích lũy, một khi bộc phát, Hạ Tầm vẫn chưa thỏa mãn, không thể làm gì hơn, lại muốn thân mật mà nói, Tạ Tạ thật sẽ hiT thoát, Hạ Tầm đảnh phải buông tha.
Việc trừng phạt, ôm nàng nằm xuống.
“Đi, rửa ráy”.
Tạ Tạ dùng một bàn chân lười biếng đạp hắn xuống, sau đó thì không thể động đậy được nữa.
Hạ Tầm cười, đứng dậy đi xuống dưới rửa dáy sạch sẽ, lại tới đến bên giường, chỉ thấy đôi mắt Tạ Tạ nhắm vào nhau, đã ngủ rồi.
“Bảo bối, muốn tướng công ôm nàng đi tắm rửa hay không”.
“Không cần... Mệt... Quá mệt mỏi... Thật... Không còn khí lực để phục vụ chàng...
Tạ Tạ tóc tai bù xù nằm lỳ ở trên giường, giống như bị người cường bạo làm hơn một trăm lần, yếu ớt phất tay: “Thiếp muốn ngủ, cảm giác mệt, nghỉ... Nghỉ xả hơi, chàng đừng làm phiền thiếp...
Hạ Tầm nhìn bộ dáng nàng nằm hình chữ đại (^), dang tay dang chân nằm lỳ ở trên giường, bất đắc dĩ nói: “ít nhất, cũng nên lưu lại cho ta chỗ ngủ chứ...”.
Tạ Tạ mơ màng nói nói: “Không cần đâu, sợ chàng rồi, chàng đi... Dĩnh tỷ đi, người ta nuôi dưỡng hai khuê nữ cho chàng, còn có thể... Làm người ngoài sao? Chàng không nhìn tới nàng, cẩn thận Dĩnh tỷ thương tâm, nếu tỷ không để ý chàng, thiếp cũng... Mặc kệ...”. Nói đến đây, nàng đã như con mèo nhỏ, phát ra tiếng thở hơi khò khè, vậy mà lại thật sự ngủ thiếp đi.
“Dường như... Rất có đạo lý...”.
Hạ Tầm xoa xoa cằm, giống như một con mèo chưa ăn no, hắn lại nhìn Tạ Tạ nằm lỳ ngủ thật say ở trên giường, kéo chăn qua đắp kín cho nàng, liền nhặt quần áo mình lên, lặng lẽ đi ra ngoài.
Phòng đối diện, đẩy cửa, cửa không khóa: “Hắc hắc, hấp dẫn!”. Hạ Tầm lén lút xem xét trái phải, thân thể lóe lên liền chui vào.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng Tô Dĩnh tối như mực liền truyền ra một đoạn đối thoại.
“Chàng chạy tới làm gì, mau đi ra!”.
“Hắc hắc, nếu ta đi ra ngoài, nàng cam lòng không?”.
“Có gì không bỏ được, đã lâu như vậy, người ta còn không phải một mình trải qua sao? Thời gian hai ba năm, chàng cũng không nghe không hỏi, cũng không tới nhìn ta, không cần tới chàng”.
“Thật sự không cần tới? Tại sao ta nghe nói, Tư Tầm và Tư Dương bình thường đều là ngủ với nàng, vì sao tối hôm nay lại đuổi các nàng đi theo thím đại nương ngủ hả?”.
“Chàng muốn chết có phải không!”.
Tâm tư bị người bóc trần, Tô Dĩnh thẹn quá hóa giận, trong phòng liền truyền ra âm thanh đánh đá, sau đó... Đột nhiên yên tĩnh.
Qua hồi lâu, dường như lại truyền ra âm thanh uốn éo, lần này còn lợi hại hơn, tiếng hít thở dồn dập vang lên, thanh âm da thịt va chạm bành bạch, chân giường chầm chậm phát ra tiếng kêu thảm thiết...
Hai người đánh lộn thật lâu thật lâu, đánh đánh ngừng ngừng, ngừng xong lại đánh, cũng không biết cuối cùng ai là người thắng, ai là người thua...
o O o
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành