Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 336: Chiến Địa Mân Côi.
ạ Tầm bị người chạy nạn đẩy ra khỏi đội ngũ, lúc này hắn mới biết được, thì ra sau khi quân coi giữ vơ vét lương thực dân chúng toàn thành sung làm quân dụng, cũng không có ý định đuổi tất cả dân chạy nạn ra khỏi thành, còn muốn lưu lại người còn có thể hành động trong đó, bổ sung binh lực cho quân coi giữ thành.
Lúc này dân chúng còn có khí lực hoặc thân thể dị thường cường tráng, cho ăn mấy bát cháo nóng là có thể tiếp tục xuất lực đều bị bắt tới một bên. Hạ Tầm một thân một mình tự lo liệu còn tốt, có một ít gia đình muốn đồng loạt chạy ra ngoài thành, lại bắt một mình trượng phu, hoặc là phụ thân, đứa con lưu lại, người một nhà đều khóc lóc cầu khẩn.
Hai tháng khổ chiến tử thủ, tựa như ý chí tất cả mọi người biến thành sắt đá, không có một quân binh nào để ý tới lời cầu xin của bọn họ, dân chúng nóng lòng ra khỏi thành rất nhanh xô đẩy những người nhà đang khóc kia đi thẳng về phía trước, rất nhiều người trong bọn họ, có lẽ do đó mà từ biệt, cả đời cũng khó gặp nhau.
Hạ Tầm bất đắc dĩ đứng lại, nhìn về phía dân chúng không may, đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên người một người.
Đó là một nam hài hơi gầy yếu, nam hài gầy yếu rất đẹp. Nói hắn gầy yếu, là vì khung xương của hắn mười phần nhỏ xíu, dáng người đối với một thiếu niên mà nói có vẻ vô cùng nhỏ xíu. Nhưng cho dù là so sánh với rất nhiều dân chúng sắc mặt xanh xao bên người hắn, khí sắc hắn tốt hơn nhiều lắm, trắng tinh, đôi mắt đặc biệt linh động, thông minh, loại ánh mắt này không hề chịu đựng tử vong và tra tấn giống những người dân kia.
Hạ Tầm vừa nhìn thấy hắn, cả người đứng nguyên một chỗ.
Thiếu niên thon gầy kia không thấy Hạ Tầm, hắn tránh ở sau lưng hai thân hình nam nhân cao lớn, từ giữa bả vai bọn họ có chút lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt thông minh linh động, nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa thành, chuyển động nhanh như chớp, dường như đang có chủ ý gì xấu.
Mặt trời đã khuất, Hạ Tầm nhìn chằm chằm vào thiếu niên ẩn trong bóng tối tường thành kia, một dòng nước ấm không tên đột nhiên toát lên trong lồng ngực, ánh sáng bầu trời dường như sáng hơn, đây là loại chuyển cảm giác kỳ diệu, bất tri bất giác, ánh mắt hắn nong nóng, hơi ướt át.
Thiếu niên thon gầy, mặt trái xoan kia, giống như một con chồn tinh quái quan sát xung quanh, sau đó cơ cảnh quét qua quan binh giám thị, cước bộ bắt đầu di động về phía sau, cũng không biết hắn đang có chú gì ý, ánh mắt của hắn nhanh chóng xẹt qua trên người Hạ Tầm đang ngây người, sau đó lại nhanh chóng quay về, yên lặng xem nhìn trên người Hạ Tầm, cặp mắt xinh đẹp kia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kinh hỉ, chậm rãi mở lớn, mở lớn...
Hạ Tầm bước nhanh đi tới, người nọ cũng không kìm lòng được tách hai đại hán ngây người tuyệt vọng ra, đứng ở trước mặt Hạ Tầm, miệng nhỏ nhắn hơi mở thành hình chữ o, hai hàng nước mắt kích động bất tri bất giác rơi xuống gò má.
“Tạ Tạ...”.
Thanh âm Hạ Tầm nghẹn ngào, dây âm thanh khó khăn mới phát ra tiếng.
Tạ Vũ Phi run giọng nói: “Húc ca ca, chàng... chàng tại sao lại ở chỗ này?”.
“Ta đang muốn hỏi nàng, tại sao nàng lại ở chỗ này, Tử Kỳ không ở cùng một chỗ với nàng? Hơn hai tháng đấy, ông trời ơi! Nàng... Nàng là một nữ hài nhi, làm thế nào sống sót!”.
Tạ Vũ Phi không hỏi lại, Hạ Tầm cũng không hỏi lại, bọn họ đã kích động ôm nhau ở một chỗ, ôm thật chặt, dường như là sợ khi buông tay ra, một trong hai người sẽ hư không tiêu thất.
Hơn hai tháng, bọn họ tận mắt thấy vô số người chết đi, những lão nhược phụ nữ và trẻ em kia đói quá mà chết, thi thể hư thối khắp nơi đều bị để qua một bên không người hỏi đến, làm cả thành Tế Nam biến thành địa ngục nhân gian.
Hai tháng, dân chúng bình dân chết đói so với thương vong của Yến quân công thành và quân Minh thủ thành còn nhiều hơn mấy lần.
Trải qua nhiều sinh ly tử biệt, thảm kịch nhân gian như vậy, trong lúc đó lại nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm, hơn nữa là vẫn tốt đứng ở trước mặt mình, ngôn ngữ đều là chán nản vô lực, bất kỳ sự hiếu kỳ nào cũng không sao cả, chỉ cần chăm chú ôm lấy hắn, chỉ cần biết rằng hắn còn sống, đã là thỏa mãn lớn nhất...
“Kim thang! Kim thang! Nhanh nhanh lên!”.
Đội đốc chiến vung đao quát chói tai, Hạ Tầm và Tạ Vũ Phi hợp lực giơ lên một cái nồi lớn, thở hổn hển chạy lên đầu thành, đặt ở dưới tường thành. Cái gọi là kim thang, chính là phẫn thang (nước bẩn đun sôi), phẫn thang và nước sôi bình thường khác nhau, nó tương đương với một loại vũ khí sinh hóa, bị phỏng nước sôi còn được cứu trợ, bị bỏng phẫn thang có thể da tróc thịt bong, tám chín phần mười sẽ bị nhiễm trùng, mà ở niên đại này, một người bị nhiễm trùng, hy vọng còn sống cực kỳ bé nhỏ.
Phẫn thang này một khi đun nóng, mùi thối hầu như có thể đón gió thổi ra mười dặm. Nhưng loại mùi thối này so với tư vị thi thể chết đói đầu đường rồi hư thối, quả thực đúng là so sánh cống rãnh mà sóng sánh với đại dương, hai người từ trong địa ngục còn sống đi ra, vẫn còn chịu được. Nhưng mà, bọn họ sống qua nạn đói, xem dạng như vậy, lại chưa hẳn có thể sống qua chiến trường.
Tên bay như mưa, từng tảng đá lớn bị ném lên đầu tường, rơi vào địa phương bên cạnh bọn họ, ước chừng khoảng bốn trượng, đá ầm ầm nện xuống làm bắn những viên nhỏ lên trên mặt tạo thành những vết rách đau nhức, tảng đá kia vừa mới nện trúng một lang trung lưng đeo hộp thuốc, cả người bị đập nát thành thịt băm, chỉ có hai chân lộ ra ở bên ngoài, làm người ta sợ hãi kinh tâm, nhưng những người khác ở đầu tường vẫn đang bận, đối với tình hình này đã nhìn quen lắm rồi, không ai thèm để ý tới.
“Cẩn thận!”.
Hạ Tầm nhảy lên bổ nhào lên trên người Tạ Tạ, một tiếng vang ầm ầm thật lớn, ngoài thành và trên tường thành cao cùng bắng pháo, pháo lúc này uy lực rất có hạn, lực phá hoại với thành trì còn không bằng vứt đá lớn hoặc máy bắn đá, khối đá lớn vừa rồi nện ở đầu tường, tạo ra một cái hố to, hơn mười mét đá xanh đầu tường bị nện cho nhếch hẳn lên, nhưng pháo này khi nện vào chỉ làm gạch đầu tường hoặc dưới nền biến thành tổ ong vò vẽ mà thôi.
Bởi vì bên trong pháo phần lớn là nhét đầy mảnh sắt, lúc này còn chưa có lựu đạn, chỉ là một quả cầu sắt bắn ra, uy lực không bì kịp máy bắn đá, nhưng mảnh sắt có khả năng bắn lung tung ra ngoài, tác dụng sát thương với người ta lại đặc biệt rõ ràng.
Hạ Tầm kịp thời bổ nhào vào Tạ Tạ, một mảnh sắt lớn vượt qua đỉnh đầu bọn họ, một tên binh lính cầm đao đang đứng ở phía sau đốc chiến kêu lớn một tiếng, cả khuôn mặt đều bị mảnh sắt đánh thành một đống huyết nhục mơ hồ, hắn quẳng đao đi, gào rú ôm lấy mặt mình, chỉ chụp được một tay thịt nhão, sau đó liền ngửa mặt ngã xuống.
“Cảm ơn tướng công, cảm ơn tướng công!”.
Tạ Tạ ôm ở cổ Hạ Tầm, hôn mẩy phát vào mặt hắn, lúc này mới bò người lên.
“Cảm ơn tướng công!”.
Tuy mặt đầy vết bùn, nhưng lúm đồng tiền lại như hoa.
Nàng giờ đây bí mật ở cùng một chỗ với Hạ Tầm, thích nhất câu nói này, đại khái là sinh ly tử biệt gặp nhiều lắm, giờ đây nàng đặc biệt thích hướng về phía hắn nói rõ hai người sở hữu lẫn nhau. Trong phút chốc vẫn là một sinh mệnh vui vẻ, sau một khắc có khả năng sẽ trở thành một thi thể không thành hình, chuyện này cũng không hề làm cho nàng ngượng ngùng xấu hổ như vậy, nếu tính mạng bọn họ nhất định kết thúc tại đầu tường Tế Nam, ít nhất, nàng cũng cùng nam nhân của mình ở cùng một chỗ!
Hạ Tầm nhếch miệng cười, xoay người đứng lên, đại pháo bắn xong, lấp đầy hỏa dược, thời gian rất thong thả, hỏa pháo của Yến là chiến lợi phầm từ Đức Châu vận đến, không tính là rất nhiều, bên ngoài tường thành này chỉ an bài một khẩu pháo đồng, tạm thời không cần lo lắng lợi khí này giết tất cả người ở đây.
Nhưng hắn vừa mới đứng lên, thình lình lại là một mũi tên phóng tới, may mắn mũi tên này bắn đến tận đây lực đạo đã gần hết, nhưng trên người hắn không có hộ giáp, mũi tên này vẫn ghim thật sâu vào đầu vai, Hạ Tầm kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa té ngã. Tạ Vũ Phi thất sắc, vội vàng đỡ lấy hắn, ôm lấy eo hướng dưới thành chạy đi.
“Đứng lại! Trở về, người sợ chết sẽ chết!”.
Một binh lính đội đốc chiến thình lình từ sau công sự che chắn xuất hiện, rút đao hét lớn.
“Hắn... hắn trúng tên!”.
“Không phải còn có thể đi sao, tự mình đi tìm người trị liệu, ngươi, trở về thủ thành!”.
“Phốc!”.
Lại là một mũi tên bay tới, ở giữa mi tâm hắn, mũi tên sắc bén xuyên thấu xương sọ, đi vào nửa thước, cỗ họng binh lính đốc chiến không một tiếng động, ngửa mặt ra phía sau, Tạ Vũ Phi nhân cơ hội vịn Hạ Tầm xuôi theo con đường vận binh chạy về phía dưới thành. Dưới thành có rất nhiều.
Thương binh nằm, đang có một lang trung từ nơi khác tìm đến mang theo dược đồng vội vàng chạy đến. Tạ Vũ Phi cực kỳ vui mừng kêu lên: “Lang trung, hắn trúng tên, xin nhanh cứu hắn.
Tạ Vũ Phi còn chưa hô xong, thanh âm liền đình chỉ, nàng yên lặng nhìn chằm chằm vào lang trung và tiểu dược đồng bên cạnh hắn, cả người đều đứng ở nơi đó...
o O o
Phòng khoan theo đoàn lương thảo Đức Châu, vội vàng chạy tới dưới thành Tế Nam. Phòng khoan này vốn là chỉ huy hậu quân Yến quân, trước kia ở bờ sông Bạch Câu, Bình An, Cù Năng đoạt lấy thời cơ trước Chu Lệ, khởi xướng tiến công tập kích quân doanh hắn, Chu Lệ không muốn bị quân địch nắm mũi dẫn đi, buông tha cho hậu quân, toàn lực công kích trung quân Lý Cảnh Long, Phòng khoan đành phải một mình chèo chống, cùng chiến với hai đại mãnh tướng đương thời, kết quả thương vong thảm trọng, hậu quân Yến vương cơ hồ đã không thành biên chế.
Sau trận chiến đại thắng này, lại bổ sung binh lính đầu hàng đi vào, lúc này mới kiếm đủ nhân số, hôm nay Yến vương vây hãm Tế Nam, hắn gánh trách nhiệm vận lương thảo quân nhu. Nhưng lúc này đây, hắn vận lương thảo, Bình Bảo Nhân phái rất nhiều người, phá hủy cầu vận chuyển lương, hắn đi một đường, gặp nước thì bắc cầu, hao hết bao nhiêu trắc trở, lúc này mới chạy tới dưới thành Tế Nam, so với thời gian quy định đã muộn ba ngày.
Phòng khoan biết điện hạ trị quân nghiêm cẩn, cho nên trong lòng thấp thỏm không yên, sau khi một thân lầy lội tiến vào trung quân, chỉ là bàn tính sẽ thinh tội như thế nào.
Lúc này, Chu Lệ đang cùng chúng tướng nghị sự, hắn bực bội bất an nói: “Dân đói trong thành đã thoát hết, giờ đây chỉ để lại một ít dân tráng, dựa vào những người này và lương thảo của bọn họ, lại có thể đánh tiếp, chèo chống ba tháng mà không thành vấn đề như vậy, bọn người Bình Bảo Nhân, Trần Huy, Ngô kiệt đã thu nạp tàn binh, phân biệt đóng quân tại cầu Đan gia, lúc nào cũng chia quân tập kích doanh trại ta, hủy đường vận lương, quân ta lúc này tăng thêm thương tổn, cứ như thế này, làm sao cho tốt?”.
Phòng khoan đang muốn thỉnh tội, vừa nghe lời này, đột nhiên linh cơ khẽ động. Hắn đi đoạn đường này, đưa lương thảo trở về, ăn đủ đau khổ, lúc này vừa nghe Yến vương nói nói, Phòng khoan không khỏi vui vẻ nói: “Điện hạ, mạt tướng có một kế, có thể phá thành”.
“A!”.
Chu Lệ đứng vọt lên, gấp giọng nói: “Nhanh nói, ngươi có biện pháp nào, có thể hỗ trợ bản vương phá thành?”.
Phòng khoan tươi cười nói: “Điện hạ có nhớ Tống thái tổ dùng nước phá thành Tấn Dương không? Phàm là Đại Thành, cần phải dựa vào sông lớn mà xây, ngoài thành Tế Nam này chính là Hoàng Hà, thiên binh như vậy làm sao không cần? Chúng ta dẫn nước công thành, lo gì Tế Nam không bị diệt?”.
Chu Lệ đầu tiên là vui vẻ, tiện đà lắc đầu nói: “Không ổn, nước công Tấn Dương, Tấn Dương hôm nay còn không? Tế Nam cũng là một thành quan trọng, thành không có, người cũng không còn, bồn vương lấy Tế Nam dùng làm gì?”.
Trương Ngọc vui vẻ nói: “Điện hạ, kể thủy công mặc dù không thể dùng, lại có thể dùng để dọa quân địch. Quân coi giữ trong thành nhìn thấy, chính là thành cao tường dày, quân ta không thể đánh ngang tay, cứ thế kiên trì, cuối cùng cũng là chúng ta hao tổn. Không bằng đem tin tức này để quân coi giữ trong thành hiểu rõ, bức hắn đầu hàng hiến thành”.
Chu Lệ vỗ án nói: “Hay, kế này có thể dùng!”.
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành