"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330: Đánh Đâu Thắng Đó.
ái gì gọi là binh bại như núi đổ? Mặc dù là cận đại, tố chất binh lính, phương thức thông tin so sánh với thời cỗ đại cũng không thể so sánh nỗi, một khi quân lính tan rã muốn thu nạp tàn binh cũng không phải việc có thể làm trong một hai ngày, huống chi là thời đại kia; Huống chi là từ Hà Bắc Bạch Câu Hà một đường trốn về Đức Châu Sơn Đông, đường dài; Huống chi là quân đội mấy chục vạn.
Lý Cảnh Long thất bại trở về Đức Châu, vừa tức vừa gấp, ngày hôm sau tức giận bừng bừng, hắn còn chưa kiểm tra tường tận tàn binh bại tướng của mình, một tin tức càng kinh người đã được thám mã cắm tiểu hồng kỳ đưa về đến đây: truy binh đại ma vương Chu Lệ lập tức tới ngay, tiền phong Yến quân đã đến mười hai liên thành, đang giao chiến.
Lý Cảnh Long vừa nghe tin tức này nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh, cả người ngây ngốc ở một chỗ.
“Quốc công gia, làm sao bây giờ?”.
Tuy nói những Đại tướng thống binh kia đều ở chỗ binh mã bản bộ để chỉnh đốn, không ở bên người, nhưng Lý Cảnh Long cũng có phó tướng của mình, một thiên tướng bên người, lúc này đều xông tới, hướng về phía Lý Cảnh Long đòi hỏi đối sách, Lý Cảnh Long trầm mặc sau nửa ngày, quả quyết quát: “Rút lui!”.
Lại rút lui?
Tả hữu phó tướng đều cảm thấy thật sự không thể nào nói nổi, nhịn không được khuyên nhủ: “Quốc công gia, chúng ta giờ đây đang trông chờ tiến công, quân số đông như vậy, lại rút lui... Làm sao ăn nói với triều đình? Có nên... Triệu tập tất cả thuộc cấp, cùng nhau thương nghị đối sách không?”.
Lúc này, Lý Cảnh Long bộc lộ phong độ sát phạt quyết đoán của Đại tướng, không hề bỏ sót, hắn chém đinh chặt sắt nói: “Tàn binh bại tướng, chưa vội thu nạp, yến quân mới thắng, sĩ khí như thủy triều lên, lúc này quyết chiến cùng địch, chắc chắn sẽ không may mắn. Rút lui! Chúng ta rút về phủ Tế Nam, sau lưng có thành kiên cố, đã không có lo lắng ở nhà, sẽ quyết chiến cùng Yến quân cũng không muộn”.
Lý Cảnh Long không thèm phân trần, nói xong lập tức suất lĩnh nhân mã bản bộ bắt đầu lui lại, lúc này hắn cũng có chút lương tâm, không chơi kiểu không chào mà đi, mà là đem quyết định của mình phái người phân biệt đi nói cho tất cả doanh tướng. Nhắc tới Lý Cảnh Long, thật đúng là một viên phúc tướng, trên chiến trường khó khăn nhất chính là bắt lấy cơ hội thắng và cơ hội an toàn thoát ly, lúc Lý Cảnh Long trốn luôn so với con thỏ còn muốn cơ cảnh hơn, so với khứu giác chó còn muốn linh mẫn hơn, lúc này đây quyết định của hắn chưa hẳn chính là một sai lầm.
Với quân đội vội vàng trốn về chưa kịp chỉnh đốn, lộn xộn giống như hỗn loạn, mặc dù hắn thủ vững Đức Châu, cũng rất khó thủ được, nói không chừng hắn sẽ trở thành tướng lãnh cấp bậc cao nhất của triều đình bị Yến quân bắt sống, nhưng hắn chạy thoát, hơn nữa thông tri tất cả thuộc cấp khác đi theo sau, căn bản không đợi hồi âm, hắn suất lĩnh nhân mã bản bộ vội vã chạy trốn.
Lúc Lý Cảnh Long chạy trốn thì cũng là lúc bọn người Hạ Tầm tiếp ứng, vội vàng chạy tới Đức Châu. Yến quân giống như là vô cùng quen.
Thuộc với tình hình ở đây, bọn họ căn bản không cần tìm hiểu tình hình hay tìm kiếm người dẫn đường, như có thần tương trợ xen kẽ vào tuyến phòng ngự tán loạn của quân Minh, một hơi chiếm cứ toàn bộ sáu bảy tòa binh doanh trong mười hai tòa liên doanh còn chưa kịp rút hết.
Cùng lúc đó, yến quân lại phái ra một nhánh kỳ binh, chuẩn xác cắt đứt chỗ quân coi giữ yếu kém nhất trên bến tàu Đức Châu, trải qua một phen chiến đấu đẫm máu, chiếm được bến tàu, đoạt được đống lương chồng chất như núi.
Lâm Vũ Thất một mực núp trong bóng tối thừa dịp rối loạn cũng hiện thân hình ra, tụ hợp cùng Đường Diêu Cử, lúc quân Minh trốn lại không trốn, tướng Yến quân hết sức để tiến, liền bắt đầu muốn tạo phản. Trong thời khắc lịch sử Bạch Liên giáo làm ra cử động này, không ghi lại một chút nào ở trong sử sách, bởi vì chuyện này căn bản chính là một hồi trò khôi hài, hơn nữa là một trò khôi hài đến nước bọt còn chưa kịp văn đã bị dập tắt.
Bọn họ thầm nghĩ lúc hai Boss lớn quân Minh và Yến quân giao chiến sẽ dùng hết sức tạo phản, mình có “giá trị cừu hận” thấp nhất, lại quên hai boss lớn này thi triển đều là kỹ năng quần công, mà bọn họ, kẹp ở chính giữa hai boss lớn.
Bọn họ thầm nghĩ nhân lúc cháy nhà đi hôi của để làm lợi lớn nhất cho mình, đục nước béo cò, lại quên phản ứng của một người bình thường nhất là thoát khỏi chiến trường, rời xa chiến trường giữa quyết chiến quân Minh và Yến quân, ai thèm quyết tâm theo lời cổ động của bọn hắn đứng lên khởi nghĩa như thẳng ngốc?
Bọn họ thầm nghĩ Yến quân đánh Đức Châu, nếu mình tạo sóng gió quá nhỏ, còn có thể thuận thế đảo hướng Yến quân để tự bảo vệ mình, lại không nghĩ đây là niên đại thiên hạ độc chiếm, Chu Lệ và Chu Duẫn Văn là thúc thúc tranh gia sản với cháu, không phải hương đường để Bạch Liên giáo tranh giành, ngươi là một ngoại nhân chạy tới nói phải giúp một người này đánh một khác, tranh đến lúc địa bàn hai người chia đều, sẽ rơi vào kết cuộc gì?
Bọn họ không ngờ nhân mã Yến quân đánh Hà gia trang đúng là tam vệ thiết kỵ Đóa Nhan, kỵ binh tam vệ Mông cỗ Đóa Nhan còn ở xa xa chưa vọt tới trước mặt thì một trận loạn tiễn đã đến, tiếp đó liền rút ra đại đao ra chém, những binh lính hung hãn này chỉ biết những người trước mắt không phải người của mình, tùy tiện giết là được rồi, đâu nghe hiểu các ngươi nói cái gì thương thiên đang chết hoàng thiên đang đứng bên Phật Tổ Di Lặc làm chủ thiên hạ, bọn họ thở phụng trời có trường sinh được không?
Bọn họ càng không nghĩ tới, Hạ Tầm đã sớm cố ý an bài một ít người cừu thị triều đình, mưu cầu danh lợi, kết quả bị bọn họ hấp dẫn thành tín đồ nhập giáo, tại thời khắc mấu chốt này đột nhiên hung hăng đâm một đao vào sau lưng bọn họ...
Đường Diêu Cử chỉ làm mua bán nhỏ, Lâm Vũ Thất chỉ mở tửu lâu, tuy bọn họ vụng trộm còn có một thân phận lão đại bang phái, nhưng trận chiến lớn nhất bọn họ đánh qua cũng chỉ là hơn mười hơn trăm người ẩu đả, bọn họ không hề có kinh nghiệm tác chiến, đâu dự đoán được chiến trường tàn khốc đến như vậy?
Bạch Liên giáo tích trữ khởi nghĩa đã lâu, như phù dung sớm nở tối tàn, vừa mới tách ra đã nhanh chóng héo tàn, trong loạn quân, giáo đồ Bạch Liên như chim tứ tán, đều tự chạy trốn, nhất thời cũng không biết ai chết ai sống.
Lúc này, Bành Tử Kỳ và Tạ Tạ cười xe ngựa hướng đến Đông Lai, các nàng mới ra khỏi thị trấn Bình Nguyên không lâu, gặp dân chạy nạn tấp nập, đều đang chạy đến, hỏi thăm một chút, biết được Yến quân sắp chạy tới Đức Châu, tâm thần người đánh ngựa cũng có chút không tập trung.
Lại chạy một hồi, thấy bụi đất bay yên, đại đội quân Minh vội vã trốn, người đánh ngựa rốt cuộc cũng luống cuống, lập tức quyết định, quay về đường cũ đến điểm xuất phát Tế Nam. Đối với quyết định anh minh này của người đánh xe, lữ khách cùng xe không người nào phản đối, tính mạng đang đứng trước sinh tử, không thể liều mạng, ai dám chạy tới Đức Châu mạo hiểm lúc này?
Tạ Vũ Phi nhíu hai hàng lông mày lại, thấp giọng nói với Bành Tử Kỳ: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng phải theo chân bọn họ trở lại Tế Nam sao?”.
Bành Tử Kỳ suy tư một lúc, nói: “Nếu cường bức đi Đức Châu là không được, chúng ta cũng không thể đi bộ, nếu cưỡi ngựa, ta có thể, ngươi làm sao bây giờ? Thuật cưỡi ngựa của ngươi không tốt, thân thể lại vừa mới khỏi hẳn. Ngoài ra, Đức Châu bên kia đang gặp chiến loạn, tuy chúng ta đi tìm hắn ở bên Yến quân, nhưng rối loạn như thế này làm sao tìm được hắn? Xông đến loại địa phương đó cũng không phải là thượng sách”.
Tạ Vũ Phi nói: “Ta chỉ lo lắng, Tể Nam thành cao tường dày, không phải chỗ Đức Châu có thể so sánh, chúng ta vừa vào thành, một khi hai quân giằng co với nhau, chúng ta lại bị vây ở trong thành, bao lâu mới có thể... Gặp mặt hắn?”.
Bành Tử Kỳ nhíu mày suy tư một hồi nói: “Tạm thời lui về đi, ta không vào thành Tế Nam, trên đường nếu có cơ hội, ta lấy một chiếc xe ngựa, chúng ta vượt qua chiến trường hai bên giao chiến, đến thành Vĩnh Bình Yến quân cầm giữ, đến nơi đó lại nghe ngóng nơi tướng công ở. Hoặc là, đến lúc đó trực tiếp về Thanh châu, rồi mới tính tiếp”.
Tạ Vũ Phi cũng biết, trong loạn quân, cứ cứng rắn đi hướng vừa bị Yến quân chiếm lĩnh cũng không phải là thượng sách, vạn nhất đụng phải mấy binh lính không tuân thủ quân kỷ thì càng phiền toái, các nàng giờ đây muốn có một chiếc xe ngựa cũng rất khó khăn, phàm là có phương tiện giao thông, giờ đây đều trốn về hướng Tế Nam, ngươi trả nhiều hơn nửa phân tiền, ai chịu đem xe ngựa bán cho ngươi. Càng nghĩ cũng chỉ có lời Bành Tử Kỳ là thỏa đáng, đành phải gật đầu đáp ứng.
Xe ngựa đi qua giữa dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, bước lên hành trình quay về, hai nữ hài nhi nhìn cảnh tượng ngoài xe, chỉ có thể thầm than một tiếng: “Làm việc tốt thường gian nan”.
Quân dân hỗn tạp, con đường đại đạo đều là người từ Đức Châu chạy tới, Tây Môn Khánh lưng hộp thuốc, Nam Phi Phi trang điểm như tiểu tử choai choai theo sát ở bên cạnh hắn, đang dọc theo một đường đồng ruộng nhỏ vùi đầu đi vội, phía sau đột nhiên một con ngựa chạy tới: “Tránh ra, tránh ra, bà nội ngươi, không có lỗ tai hả!”.
Một quân Minh giáp nhẹ cưỡi ngựa bị mất mũ giáp, giục ngựa như bay, chạy nhanh đến, lúc này đã là tháng tư, vừa mới qua một trận mưa, bên đường rất nhiều bùn đất, giẫm một cái là có hố sâu, người đi đường đều ở trên đường, muốn tránh sang hai bên cực kỳ khó khăn, chỉ vì né tránh chậm, kỵ sĩ trên con ngựa kia giận dữ, vung mạnh chiếc roi xuống.
“Ái ui!”.
Nam Phi Phi vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu vai gầy đã trúng roi, đau đến thân thể khẽ run rẩy, Tây Môn Khánh vừa thấy không khỏi giận tím mặt, hắn có gia có nghiệp có thân phận, cho nên không muốn đơn giản đối nghịch với quan phủ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn là đàn ông không có tâm huyết, trước kia hắn âm thầm hoạt động làm những sinh ý kia, vốn cũng không phải là một dân lành, vừa thấy Phi Phi bị đánh, không đánh người thì thật đúng là không có cốt khí, Tây Môn Khánh hét lớn một tiếng, hộp thuốc bay ra, một chỗ mộng cạn tung tóe hết lên.
Quân Minh ăn mặc giáp nhẹ trên con ngựa kia, dưới xương sườn là bội đao, rõ ràng không phải tiểu binh, ít nhất cũng là một loại sĩ quan Tổng Kỳ, Bách hộ, hắn ghìm chặt tọa kỵ, trước hết đánh Nam Phi Phi, vừa định thúc ngựa đi, Tây Môn Khánh đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhảy đến trước mặt hắn.
“Phành!"..
Con ngựa giật mình ngóc đầu lên, lập tức đem sĩ quan kia đá bay xuống, cả thân thể té ra ngoài hai trượng, ngã ở bên đường, lê lết trên mặt đất, sĩ quan kia giãy dụa vài cái, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.
Tây Môn Khánh bị lửa giận công tâm mắng: “Vương bát đản, không để cho ngươi biết điểm lợi hại, ngươi không biết Mã vương gia có ba con mắt!”. Nói xong liền chạy qua, đỡ lấy Nam Phi Phi, đau lòng nói: “Phi Phi, nàng thế nào, có bị thương không?”.
Quần áo Nam Phi Phi dù chưa bị rách phá, đầu vai cũng đã nổi lên một vết máu, vốn cực kỳ đau đớn, nhưng thấy hắn thương yêu mình như thế, trong lòng ngòn ngọt, liền lắc lắc đầu nói: “Thiếp không sao, tướng công, chàng... chàng đá quân gia, làm sao bây giờ?”.
Tây Môn Khánh nhìn thoáng qua ruộng đồng, thấy mọi nơi chỉ có vài dân chúng chạy nạn, đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn, trái tim cứng rắn hơn nói: “Quản hắn làm gì! Một là không làm, làm là không hối hận!”.
Hắn ôm lấy Nam Phi Phi, đem nàng ôm vào lòng, lấy hộp thuốc của mình, khóa chặt lại, người nhảy lên chiến mã, thúc mạnh ngựa, giục ngựa như bay, nghênh ngang rời đi.
Ước chừng thời gian một nén hương, sĩ quan kia mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, một thân hắn toàn bùn, giãy dụa đứng lên, lung la lung lay đi đến ven đường, gặp mấy thót ngựa như mũi tên ở xa xa, đang chạy về phía này, kỵ sĩ lập tức ngăn vài hán tử ăn mặc quần áo dân trang lại, quan quân mừng rỡ, vội vàng nghênh đón, uy phong lẫm lẫm đứng lại, quát: “Đứng lại! Bản quan thường phong thương Bách hộ thủ thương Ngô Bút ở Đức Châu, trưng dụng ngựa của các ngươi!”.
“Hả?”. Vị Thủ thương Bách hộ này mở to hai mắt nhìn, đột nhiên, hắn cảm thấy kỵ sĩ trên con ngựa chính giữa kia có chút quen mặt, dường như là Hạ chưởng quỹ nhà tắm Bách Tuyền.
Hắn còn chưa nhìn rõ ràng, kỵ sĩ trên con ngựa xông đến đầu tiên kia hét lớn một tiếng: “Cút con mẹ ngươi đi!”.
Người nọ thúc mạnh ngựa, tuấn mã nâng móng lên trước, phành một tiếng nặng nề đá vào hắn ngực, Ngô Bách hộ hét thảm một tiếng, phun máu tươi, một lần nữa bay về phía đồng mộng bên đường.
“Hả? Người này dường như giờ đây là Từ chưởng quỹ của nhà tắm Bách Tuyền!”.
Hắn vẫn không thấy rõ ràng, sau này hắn cũng không có cơ hội nhìn rõ ràng, mấy thớt ngựa cực kỳ gấp gáp, không ngừng trong giây lát, liên tục phi đi...
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành