There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Tình Cờ Gặp Gỡ.
hoạt nhìn như vậy, vị hoàng đế này cũng không phải rất xấu, Yến vương đã phản, nhưng hắn không đành lòng sát hại thúc phụ”.
Hạ Tầm chỉ cười cười, không nói gi.
Tô Dĩnh, hờn dỗi: “Này, nhìn bộ đáng chàng, chàng không đồng ý lời ta nói thi cứ nói đi, bày ra một bộ dáng sâu xa khó hiểu hù ai đó?”.
Hạ Tầm nín cười nói: “VỊ Hoàng Thượng này quả thật nhân từ như lòi nói, tại sao đến cả các thúc phụ vương gia nhàn tản khác, càng muốn đuổi tận giết tuyệt? Tống Triều chư vương đều ở tại triều nhàn trí. Còn có thể phản sao? Muốn nhốt thì nhốt, lưu vong thi lưu vong, thúc phụ tự vẫn còn ban thưởng chữ “Lệ”, khiến cho vong linh, bất an, đây gọi là người chí hiếu à! Ta tại sao không từ hành vi của hắn nhìn ra những chuyện cực nhỏ đó?”.
Tô Dĩnh nói: “Lời tuy nói như thể, nhưng hắn xác thực hạ chỉ không giết Yến vương, giờ đây từ trên, xuống dưới người nào không biết? Chàng không nghe những tượng nhân kia đều khen Hoàng Thượng quả nhiên là chí nhân chí hiếu”.
Hạ Tầm đột nhiên hỏi: “Lôi Hiểu Hy chết trong tay người phương nào?”.
Tô Dĩnh bật thốt lên nói: “Hà Thiên Dương!”.
Hạ Tầm vừa cười, lại khiến cho Tô Dĩnh tức giận đến hàm. Răng nghiến vào nhau.
Con ngươi Tô Dĩnh xoay động, đột nhiên. “A!”. Một tiếng nói: “Thật ra... Tự nhiên là mệnh lệnh của Hứa lão đại. Chàng là nói... Hoàng đế hắn...
Hạ Tầm nói: “Đương nhiên lả thể. Nếu như hắn không muốn giết Yến vương, chỉ cần phân phó Trường Hưng hầu một câu ‘chớ hại tính, mạng Yến vương’ không được sao. Đây lại vòng quanh, một câu ‘không nên gánh, vác chuyện, giết thúc trẫm! ‘ giải thích thế nào? Chỉ có bắt sống được Yến vương, mới cần vị hoàng đế này đích thân hạ chỉ xử trảm, mới cần hắn gánh, chịu việc giết thúc phụ. Nếu như Yến vương chết ở trên chiến trường, ngươi phản loạn, ta bình định, trên chiến trường đao thương không có mắt, sinh từ tất cả an bài thiên mệnh, ai có thể nói hắn không phải?”.
Tô Dĩnh khẽ nhếch miệng, hồi lâu mới thở đài nói: “Người đọc sách trong bụng toàn những thứ cong queo vặn vẹo. Nếu chàng không nói ra, ta thật sự là một chút cũng không rõ. Chậc chậc, người đọc sách các người, thật sự là âm hiểm”.
Hạ Tầm lại cười ha hả.
Lúc này Lân mập hô: “Mã Khánh, đôi các ngươi buổi tối còn thân mật không đù sao? ở đằng kia nói gì thể, nhanh lại đây, tới đẩy xe!”.
Vừa mới trải qua một trận mưa. Con đường lầy lội, xe ở trên mặt đất trơn trượt. Hạ Tầm vội vàng đem quang gánh, giao cho Tô Dĩnh tiến đến đẩy xe. Nhìn Hạ Tầm đi xa, Lân mập đi đến bên người Tô Dĩnh, ân cần nói: “Tô Tiểu nương từ, quang gánh nặng này không? Đến đây, cô là nữ nhân, để ta giúp”.
TÔ Dĩnh nói: “Đa tạ Lâm lão đại, không cần, người bận trước bận sau cũng có rất nhiều chuyện* ta gánh được rồi”.
“Đừng ngại đừng ngại, vật này nếu áp vào bả vai làm thắt lưng nhức mòi. Khiến nhiều người đau lòng đó”.
Lân mập không khỏi phân trần, đoạt lấy đòn gánh từ trong tay Tô Dĩnh, mắt tham lam ngắm bộ ngực lớn của nàng, mặt dày nói: “Tiểu nương tử vả Mã Khánh kia thảnh thân vải năm rồi hả? Không phải ta ở trước mặt cô nói xấu tướng công cô đâu, ta xem tiểu tử này chơi bởi lêu lồng, cũng không giống như người có tay nghề lanh lợi, đi theo nam nhân như vậy, chịu khổ không ít hả?”.
Tô Dĩnh nở nụ cười, cặp vũ mị mắt kia hướng về phía Lân mập hơi nhướng lên. Giống như cười mà không phải cười nói: “Đôi mắt Lâm lão đại độc lắm, việc này cũng nhìn ra được. Ài, tướng công nhả ta. Trong nhả lả độc đinh, từ nhỏ được sủng ái, đâu chịu để hắn làm việc nhả. Tay nghề tổ tiên truyền thừa, là một điểm cũng không học xong. Lúc đi Nam Kinh cắt lượt ứng dịch, hắn lại không làm được phải dùng tiền mướn người ứng dịch, nên hai vợ chồng chúng ta lảm việc, đều lả một minh ta làm. Khổ quá. So với Lâm đại ca người, tài nghệ thảnh thạo, lại biết đây biết đó...
Tô Dĩnh cười, cặp mắt kia tựa như nam châm* cong cong, ôn nhu, nhẹ nhàng phất lên. Liền đem linh hồn nhỏ bé của Lâm mập đẩy lên tận trời, ở giữa không trung bay lượn không chạm đất.
“Tiểu nương đổi với nam nhân nàng dường như rất bất mãn xem ra hấp dẫn đó!”.
Trong lòng Lân mập nóng lên. Liền đem bọc nhỏ y phục trên đẩu vai Tô Dĩnh cũng túm lấy để trên lưng minh: “Hắc hắc, Lâm Kỳ Lân ta nào có được tốt như muội tử nói. Chẳng qua là làm người nhiệt tinh chút ít. Biết thiên hạ một chút thôi. Nhắc tới tay nghề sau ha ha. Có thể lảm lão đại một doanh tượng nhân nảy. Tải nghệ của ta tự nhiên lả không tệ. Cô lả nữ nhân có chồng xuất môn bên ngoài không dễ dàng, nam nhân lại không trông cậy vào được, sau này có gì khó xử, chỉ cán ý nói cùng với ca!”.
o O o
Mắt thấy phía trước muốn đến Chân Định rồi dựa theo ý kiến Trường Hưng hầu Cảnh Bính Băn, hắn muốn đóng quân phủ Chân Định* lúc nảy thiết lập Bắc Binh Bố Chính Sứ tỊ quan viên Bắc Binh có người đã chết, có người hàng, còn có một chút lục tục trốn xuống hướng Nam, đều bị hắn đưa đến phủ Chân Định, chuẩn bị ở chỗ này đóng quân chổng đối cùng Bắc Binh.
Tiền quân đã lướt qua phủ Chân Định đồn trú phía trước, Cảnh Bính Văn dẫn quân chủ lực đã tiến váo chiếm giữ Chân Định Hạ Tầm và những tượng nhân doanh, này là thuộc hậu quản đo Phan Trung áp trận, nhằm hướng Chân Định mả đến. Đi đến nửa đường, phía trước đột nhiên có người hô: “Tránh ra tránh ra. Nhanh, triều đinh muốn tiêu diệt phản tặạ các ngươi những điêu dân này đi theo xem chuyện gì náo nhiệt, nhanh nhường đường!”.
Hạ Tầm lau mồ hôi ngẩng đẩu xem xét gặp một cỗ xe hàng dài đang vội vàng hấp tấp vọt đến ven đường, nhìn bộ dáng như lả đội ngũ chạy nạn người nhà giảu.
Hạ Tầm vốn chỉ là tùy ý nhòm lên, không nghĩ bên cạnh, một cỗ xe ngựa vừa mới vén mành cửa sổ lên. Một gương mặt tiểu mỹ nhân vui buồn lẫn lộn nhân vừa vặn lộ ra, thật là một mỹ nhân bại hoại, tuổi mặc dù còn nhỏ, đã có điểm ý tứ của kẻ gây tai họa, lòng thích người đẹp ai cũng có, Hạ Tầm vô ý thức liếc nhìn, vừa nhìn thấy, dưới chân hắn trợt đi, thiểu chút nữa xông lên tông vào đuôi xe, chui vào dưới gầm xe.
“Lão thiên gia! Tiểu quận chúa, tại sao nàng ở chỗ này?”.
Từ Minh Nhi vốn chỉ là hiếu kỳ dò xét chi đội ngũ đặc thù này, Hạ Tầm vừa lộ ra thần sắc khác thường, lập tức khiển nàng chú ý. Một đôi mắt đẹp liếc qua trên người Hạ Tầm. Từ Minh Nhi cũng quá sợ hãi. Cuống quít che lại hoi thở mùi đản hương tòa ra từ miệng, lúc này mới không lên tiếng kinh. Hô.
Hai người cứ mắt đi mày lại như vậy... à, là bốn mắt nhìn nhau... Bỏ quên thân thể.
Lúc này, bên đường có một vị tướng quân cưỡi kỵ mã, bởi vì Minh Nhi làm động tác che miệng nên chú ý tới nàng, tuy bản tay phấn nộn nhỏ bé che miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh trợn tròn và một đôi mi cong như liễu, hắn vẫn cảm thấy phi thường quen thuộc, lông mày không khỏi hoi nhíu lại.
Đợi cho xe vận tải Hạ Tầm phụ giúp đi qua, tiểu quận chúa thả tay xuống, thăm dò nhìn theo bóng lưng hắn. Vị tướng quân kia nhìn rõ ràng, nhất thời trong lòng kịch chấn: “Không sai. Tuy so với trong ấn tượng nàng thoáng trưởng thành hơn, đã thành một thiểu nữ tuổi trẻ. Nhưng mặt mày như vẽ tương tự như thế, còn có thể là người khác sao?”.
VỊ tướng quân kia lập tức ghìm ngựa, vốn định lập tức tiến lên xác nhận, suy tư một lúc, vẫn gọi một tên quân ra, thấp giọng phân phó nói: “Theo dõi chặt chẽ chiếc xe kia. Xem bọn hắn đến Chân Định, tìm nơi nào ngủ trọ”.
Thân binh, lĩnh mệnh mà đi, vị tướng quân này liền giục ngựa tiến về phía trước, đuổi theo một vị tướng quân có nhiều lính, hộ vệ hộ chen chúc trước mặt hô: “Cố Đô Đốc, mạt tướng có chuyện quan trọng bầm báo”.
Cố Thảnh, quay đầu xem xét, thấy là tướng lãnh. Trương Bảo dưới trướng mình, vội vàng ghìm chặt cương ngựa cười nói: “Là Trương Bảo à. Chuyện gì vậy?”.
Trương Bảo gạt mờ những thị vệ kia địch ra, đuổi tới bên người cố Thảnh, tháp giọng nói: “Đại nhân, đại đô đốc dặn dò cho chúng ta chuyện, này, khả năng đã có thể”.
Cố Thảnh cả kinh, nói: “Không thể nào. Lúc này mới vừa đến Chân Định, đại đô đốc không phải nói...”.
Hắn thúc ngựa cùng Trương Bảo chạy tới ven đường, đè tháp tiếng nói thi thẩm.
Thì ra, cố Thành, Trương Bảo. Phan Trung, những tướng lãnh này đều là lão bộ hạ Trang Sơn Vương, lâu nay vẫn một mực một dưới trướng của Đại đô đốc Từ Tăng Thọ, phụ tử hai bên giao tình tương giao tâm đầu ý hợp. Lúc này đây Yến vương làm phản Bắc Bình Từ Tăng Thọ còn thương nhớ tiểu muội từ mình ở Bắc Bình, hơn nữa Đại tỷ phu hắn còn không biết, sợ muội từ ở bên kia Bắc Bình xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy Từ Tăng Thọ phó thác vài viên tướng lãnh, tâm phúc này, bảo bọn hắn nếu như chiến sự triều đình bất lợi. Phái người cải trang ẩn vào Bắc Bình, tìm cách đem muội muội thoát hiểm, nếu như phương diện triều đình thế như chẻ tre, Đại tỷ phu căn bản không chịu nổi một trận chiến, chuyện, thứ nhất sau khi vào thành, cũng là tiến đến Tạ phủ, Đại tỷ phu là mục tiêu Hoàng Thượng, hắn bảo vệ không được, lại không thể khiến, cho muội muội cũng gặp chuyện không may.
Không ngờ Từ Minh Nhi lại xuất hiện ở nơi đây, bởi vì nàng trước kia thường đi phù đô đốc tìm Tam ca choi đùa. Vài viên ái tướng dưới tay Tam ca này đều nhận ra nàng, cho nên bị Trương Bảo nhận ra được.
Minh Nhi tại sao lại đến Chân Định?
Bởi vì sau khi Yến vương ở Bắc Bình dựng thẳng lên đại kỳ “Tĩnh Nan”, đông thảo tây giết, tin tức nhanh chóng truyền đến. Tất cả cơ nghiệp Tạ lão tài ở Bắc Bình nhưng hắn lo lắng, sợ gia nghiệp mình hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhưng bắt hắn chạy về Bắc Bình, hắn lại không dám, ngay sau đó đại quân triều đình rầm rầm rộ rộ Bắc thượng, Tạ lão tài tiến cũng không tiến được, lùi cũng không lùi được, căn cứ vào tình. Hình, liền hướng Chân Định chạy đến.
Chân Định là thành lớn. Hơn nữa là một tòa binh, thảnh, trọng yếu, một khi gặp chiến loạn, ông chủ chỉ có hai phương án để trốn, một là thành lớn. Nơi đó có nhiều quan binh nhất, tương đối mà nói càng an toàn, phương án khác chính, là rừng sâu núi thẳm. Nhưng muốn chạy trốn vào thâm sơn rừng già. Cần sớm chuẩn bị chu đáo, bằng không chỉ là một gia đình thi ăn cơm quẩn áo mặc cũng thành vấn đề, cho nên Tạ lão tài quyết định đến thành Chân Định thế là... Dùng đòn hồi mã thương, chạy đến thành Chân Định, quan sát động tĩnh.
Hậu quân đến dưới thành Chân Định, hạ trại ngoài thảnh, mà tượng nhân doanh được an trí trong thảnh, bọn họ vốn chính là quân hậu cần, bình thường phổi đề phòng bọn họ sợ chết chạy trốn, lúc chiến tranh lại chẳng quan tâm bọn họ, tự nhiên, muốn đẩy đi để đễ hành động.
Đến khi tượng nhân doanh đi vào trong thành Chân Định. Hạ Tầm chú ý tới đội ngũ Tạ lão tài cũng đuổi đến. Sau khi Tạ lão tài đưa ra đẩy đù hết thù tục lộ dẫn hộ tịch, lại đút rất nhiều tiền giấy cho binh, tướng thù vệ, rốt cuộc cũng thuận lọi vào thành, Hạ Tầm lúc này mới hoi yên lòng một chút.
Lúc này tinh, thế rối loạn, nàng một thân tiểu cô nương mềm yếu, lại không đám công khai thân phận của mình, nhưng ngàn vạn chớ để xảy ra điều gì xấu mới tốt, bọn họ cũng đến Chân Định, vậy không cần lo lắng, không thê nói trước, tối nay muốn lặng lẽ đi đến gặp tiểu quận chúa Minh Nhi. Còn đem tiểu nha đầu này an trí thỏa đáng mới được.
Đến lúc đó. Khắp nơi một mảnh bừa bãi. Cũng không biết bên trong bị người ta tranh, đoạt phá hoại thành, cái dạng gì, muốn thái bình, thu hồi nhà cửa. Cửa hàng, điền sản tác phường nhà chúng ta, còn không phải cần người ta hỗ trợ? Đại khuê nữ và nhị khuê nữ chen chúc cùng một phòng thi làm sao? Lúc trước khi nhà chúng ta nghèo, người cả nhà chen chúc ở đầu giường đặt gần lò sưởi, đắp một cái chắn, cũng không đã từng sao?”.
Lúc Tạ Truyền Trang cùng phu nhân nói chuyện trong phòng đầu, Hạ Tầm thăm, dò chỗ ở Từ Minh Nhi. Đã lặng yên đến. Trong khách sạn này quả thật là đều đã chật cứng người, lối đi nhỏ phía trước, phía sau đều là người. Tạ lão tài có tiền, đã dùng tiền thuê vài gian phòng.
Hạ Tầm cũng giả bộ như ở trọ khách, lảo đảo đi vài bước tới trước cửa Minh Nhi. Nhìn xem không có người chú ý, thân lóe lên. Liền vào gian phòng.
Gian phòng còn không khóa cửa, tiểu quận chúa khoanh, chân ngồi ở trên giường gạch, trước người là một ngọn đèn hôn ám. Không sai, đẩy cửa liền trông thấy nàng ngồi ở trên giường gạch, phòng này quá nhỏ. Chi có một chiếc giường, một cái bản vuông nhỏ, trên bản bày biện chén trà ấm trà. Một cửa ra vào một cửa sổ mà thôi, cho nên vừa vào cửa đã nhìn thấy nàng.
Hạ Tầm vừa thấy quận chúa, lập tức một bước xa bổ nhào qua, che miệng nhỏ nhắn của nàng lại. Thấp giọng nói: “Quận chúa đừng kinh. Ngạc, là ta”.
Tiểu quận chúa chóp một đôi mắt to nhìn hắn, chỉ chỉ miệng mình. Hạ Tầm vội buông tay, tiểu quận chúa lúc này mới mỉm cười nói: “Ta không sợ. Ngươi sợ chuyện gì. Hiểu vì sao ta không chặn cửa ra vào không? Chính là vì chờ ngươi đến”.
Hạ Tầm ngần ngơ, ngạc nhiên nói: “Quận chúa đoán chắc ta sẽ đến?”.
Từ Minh Nhi từ khẽ cười chuyển sang vẻ khinh khỉnh, tức giận nói: “Nói nhảm, ngươi đang ở trên, đường đã nhìn thấy ta, có thể không tới tìm ta sao? Đúng rồi. Ngươi lại gánh, vác sứ mạng bí mật gì? Lúc này tại sao lại giả trang thảnh tượng nhân vậy?”.
Hạ Tầm lại là ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Quận chúa không biết ta giờ đây đã là khâm phạm của triều đình sao?”.
Từ Minh Nhi đổi sắc nói: “Khâm phạm của triều đình, ngươi làm đại án kinh, thiên, động địa gì?”.
Hạ Tầm lúc này mới tỉnh ra, đừng nói án mình vốn thuộc về án kiện bí mật, ngay từ đầu cũng không công khai thân phận của hắn, cho đù triều đình, công khai truy nã, chiến loạn xảy ra cùng một chỗ, quan phương phù trấn khắp nơi, tập trung dân tráng, đào chiến hào sửa tường thảnh, cũng không còn để ý tới hắn. Giờ phút này lại là ở Chân Định, cách Nam Kinh đã xa, hắn cũng không phải đại nhân vật gì kinh thiên động địa. Nào có khả năng đem tin tức mang đến chỗ này.
Hạ Tầm liền cười khổ một tiếng nói: “Ta còn có thể làm đại án gì kinh, thiên động địa? Ta chỉ... Đem ba cháu trai của cô cứu ra từ thành. Nam Kinh, mà thôi”.
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành