The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 234: Cỏ Lau Trên Tường
ạ Tầm trên môi chứa đựng một tầng cười lạnh như có như không, đi theo La Khắc Địch rời khỏi hoàng cung, khi đi đến góc điện, hắn quay đầu lại, lờ mờ tựa hồ nhìn thấy một tiểu nội thị chừng mười tuổi, gầy yểu giống như một con chim nhỏ tay cầm phất trần, điểm mũi chân về phía hắn chạy tới, le le đầu lười, rất quan tâm nói: “Ai ui, Dương đại ca, ngươi tại sao giờ mới đến”.
Hạ Tầm mạnh lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, cũng không quay đầu.
“Dương Húc, ngươi trước trở về chuẩn bị một chút, đem sự tình trong nhà an bài tốt, sáng mai, thì đến nha môn báo tin, lình quan phòng, đến Khai Phong công tác”.
Rời cung môn, La Khắc Địch đứng lại nói.
Hạ Tầm ứng tiếng, La Khắc Địch do dự một chút, nhớ tới Tiêu Thiên Nguyệt tối hôm qua tìm mình khóc lóc cầu xin tha thứ một phen, rốt cuộc cũng là người đã theo mình mấy năm, trong lòng không khỏi mềm nhũn, lại nói: “Còn nữa, ngày mai ngươi tới, Bản quan đưa ngươi một đạo công văn, hướng Hiếu Lăng vệ điều một người, cùng ngươi đi tới Khai Phong công tác”.
“Ổ?”.
Hạ Tầm như có cảnh giác, ngẩng đầu lên.
La Khắc Địch cười cười nói: “Tiêu Thiên Nguyệt, các ngươi trước kia cũng đã làm việc chung, phối hợp ăn ý, người này vài ngày trước bởi vì cuồng vọng tự đại, bị Bản quan giáo huấn, có lẽ giờ đây cũng nên biết thu liễm. Bảo hắn đi theo ngươi, coi như là có thêm người để hỗ trợ”.
Hạ Tầm chắp chắp tay nói: “Ty chức tuân mệnh”.
La Khắc Địch gật gật đầu, trở người lên ngựa, xuôi theo ngự đạo mà đi. Hạ Tầm dắt ngựa đi từng bước một thong thả ra ngự đạo, ra khỏi Chính Dương môn, đứng ở trên Trang Hòa kiều, nhìn ra sông Tần Hoài nước ung dung chảy qua sông, thở ra một ngụm trọc khí.
“Tường thượng lô vi, đầu trọng cước khinh căn để thiển; Sơn gian trúc duẩn, chùy tiêm bì hậu phúc trung không (Cỏ lau trên tường, đầu nặng, chân nhẹ, rễ nông choèn; Măng tre giữa núi, mỏ nhọn, da dầy, bụng rỗng không)”.
Trong lòng nghĩ vị Kiến Văn đế kia, Hạ Tầm nhịn không được nói ra bình luận của mình đối với hắn, hướng về sông Tần Hoài khinh miệt cười, xoay người muốn rời đi.
Vừa mới xoay người, đúng lúc thấy một văn sĩ áo xanh chừng ba mươi tuổi, mặt mày thanh tủ, dáng người lại thấp lùn, đỉnh đầu chỉ tới trước ngực hắn mà thôi, trên mặt có chút mang chút ít hồng nhuận, dưới hàm một chòm râu nhàn nhạt, hai mắt trừng trừng, dường như thần kinh không quá bình thường, bước từng bước về phía lan can bảo hộ cầu, thần sắc đờ đẫn, môi có chút mấp máy, tựa như đang nói thầm cái gì đó.
Hạ Tầm nhìn hắn thần sắc dị thường, nhịn không được dụng tâm đánh giá vài lần, thấy hắn đi đến bên cạnh cầu, vịn lan can nhìn xuống nước sông dưới cầu, đột nhiên hai tay dùng sức nhấn lên lan can cầu, muốn thả người nhảy xuống. Hạ Tầm đã chú ý tới cử động của hắn, thấy tình cảnh này, vội vàng vươn tay, một nhát nắm chặt khâm bào bên hông hắn, đem hắn giật trở về.
Người nọ tướng ngũ đoản, cũng không nặng, đã bị Hạ Tầm một nhát xách trong tay.
“Ngươi làm cái gì, thả ta ra, đừng có rảnh rỗi quản chuyện của người khác”.
Người nọ tức giận, liên tục giãy dụa, trong miệng còn truyền ra mùi rượu nhàn nhạt. Hạ Tầm vốn tâm tình không tốt, thấy người này một mặt tìm chết, tức giận nở nụ cười nói: “Ngươi muốn chết ở đâu không đi tìm chết, về nhà thắt cổ đi, còn có thể có một miếng đất, nhảy xuống ở đây, chẳng phải làm ô uế sông Tần Hoài sao?”.
Người nọ bị hắn trêu chọc càng thêm tức giận, liên thanh nói: “Buồn cười, thật thật buồn cười, mau buông ra, đừng tưởng rằng ngươi là một Tổng kỳ Cẩm Y vệ thì rất giỏi, Bản quan còn muốn cao hơn ngươi một bậc, thả ta ra, không ra thể thống gì”.
Hạ Tầm có phần kinh ngạc, liền buông lỏng tay, ngạc nhiên nói: “Ngươi là quan? Ngươi là quan gì, nói nghe một chút”.
Người nọ chỉnh lý lại y phục, ngạo nghễ nói: “Bản quan Giải Tấn, nguyên là Trung thư thứ cát sĩ, thường thị tiên để tả hữu, hôm nay... Hôm nay...”.
Giải Tấn? Tổng biên soạn Vĩnh Lạc Đại Điển, Đại Minh triều đệ nhất vị nội các thủ phụ đại thần!
Chính mình vừa rồi còn ngâm qua câu đối: “Tường thượng lô vi, đầu trọng cước khinh căn để thiển; Sơn gian trúc duẩn, chủy tiêm bì hậu phúc trang không” Không thề tưởng được ở này lại gặp nguyên tác giả, Hạ Tầm càng thêm kinh ngạc, thấy hắn nghẹn lời, vô ý thức lại hỏi: “Hôm nay như thế nào?”.
Giải Tấn bả vai sụp đổ xuống, ủ rũ nói: “Hôm nay, hôm nay là... Là Vệ lại tỉnh Cam Túc lan châu thị tây bắc Hà Châu...”.
Hạ Tầm nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, Vệ lại? Ước chừng tương đương với một liên bộ văn thư hiện tại, Giải Tấn tại sao càng làm lại càng đi xuống?
Hạ Tầm nhìn bộ dáng của Giải Tấn, lại nhìn sông Tần Hoài, chợt nói: “Giải đại nhân cũng là bởi vì bị giáng chức đến Hà Châu làm Vệ lại, cho nên muốn nhảy xuống sông tự vẫn?”.
Giải Tấn đỏ mặt lên, ậm ậm tr tr có chút nói không ra lời. Hạ Tầm thầm nghĩ: “Đây chính là tổng biên soạn Vĩnh Lạc Đại Điển hay sao, một tài tử như vậy, cũng không thể để cho hắn chết như vậy” Liền xem thường nói: “Giải đại nhân đầy bụng tài học, tại sao không có tiền đồ như vậy, thánh nhân cũng đã từng khốn cùng qua, danh thần thời cổ cũng ít có người thuận buồm xuôi gió, hôm nay đại nhân lưu lạc Hà Châu, chắc gì ngày sau không thể vị cực nhân thần?”.
Giải Tấn cười thảm một tiếng, buông tay nói: “Ta? Thành sao?”.
Hạ Tầm rất chăm chú nhìn gương mặt của hắn nói: “Ta xem người thiên đình no đủ, địa các phương viên, cốt cách thanh kỳ, linh căn rất tốt, ngày sau tiền đồ tất sẽ bất khả hạn lượng”.
Giải Tấn sờ sờ cái cằm, mờ mịt nói: “Hiện tại cẩm Y vệ lăn lộn thảm như vậy sao, thầy tướng số cũng thu vào bên trong?”.
Hạ Tầm cười ha hả, một phát bắt được cánh tay Giải Tấn nói: “Đi một chút đi, chúng ta tìm tửu điếm, vừa ăn vừa nói chuyện”.
Giải Tấn lại tưởng đó là một binh lính tfm cách lừa uống rượu, vội ôm lại bên hông nói: “Ta không có tiền.
Giải Tấn trong nhà cũng không phải là nghèo túng, làm quan những năm này lại có bỗng lộc, hắn sẽ không có tiền sao? Hạ Tầm khinh thường nhìn thần giữ của này, khẽ nói: “tất nhiên ta mời”.
Giải Tấn nghe xong thở phào một hơi, lúc này mới đi theo hắn.
Hạ Tầm tìm một tửu điếm không lớn không nhỏ, chọn một cái bàn, gọi vài món thanh đạm, thêm một bầu rượu, rồi bảo Giải Tấn ngồi xuống, hỏi chuyện đã trải qua, lúc này mới biết sự tình lý do.
Nói tới Giải Tấn này, thật là một tài tử, năm Hồng Vũ hai mươi mốt đậu tiến sĩ, làm Trung thư thứ cát sĩ, được đi phía trước, rất được Chu Nguyên Chương coi trọng, từng hiến Thái Bình Thập Sách, được Chu Nguyên Chương khen là kỳ tài an bang tế thế, trị quốc bình thiên hạ. Còn từng nói với hắn: “Cùng ngươi nghĩa là quân thần, ân vẫn như phụ tử, biết không cần nói” Có thể làm cho người nghiêm khắc như Chu Nguyên Chương nói ra lời ôn nhu như vậy, có thể thấy được yêu mến đối với hắn.
Nhưng mà, người có tài thường tự ngạo, Giải Tấn cũng thế, hắn chỉ số thông minh rất cao, nhưng đối nhân xử thế không tốt, thử nhất là đối với bên trên không biết uyển chuyển, tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ gì nói đó, hai là cùng đồng liêu ở chung không hòa hợp, cậy tài khinh người, làm cho người ta ghét. Càng về sau, lại lỗ mãng giúp người làm văn hộ đưa lên trên, vì Hàn Quốc công Lý Thiện Trường minh oan.
Văn của hắn, người bên ngoài không học được, Chu Nguyên Chương liếc đã nhìn ra, Chu Nguyên Chương mặc dù yêu kỳ tài, lại bực hắn không chừng mực, liền đem phụ thân Giải Tấn là lão bằng hữu của mình trước khi làm hoàng đế triệu vào kinh, đối với hắn nói: “Đại tài trưởng thành trễ, đưa con của ngươi về. Sau khi mười năm, trọng dụng cũng không muộn”. Một câu, đem Giải Tấn hai mươi hai tuổi tạm thời rời khỏi chức vụ, trở về nhà tu dưỡng, một lần cho hắn nghỉ dài hạn mười năm.
Giải Tấn bất đắc dĩ, đành phải về nhà dốc lòng học vấn, ma luyện tính tình, mắt thấy sống qua tám năm, kỳ hạn mười năm lập tức sẽ đến, kết quả Chu Nguyên Chương quy thiên, lần này Giải Tấn mắt choáng váng, Chu Nguyên Chương từng đổng ý qua, mười năm sau để cho hắn trở lại triệu làm quan, hôm nay Chu Nguyên Chương đã chết, vua nào triều nào thì triều thần đó, đợi hai năm nữa, hoàng đế mới còn nhớ hắn là ai?
Dù thế nào, cũng nên đến trước mặt Hoàng Thượng lộ mặt một ít, cho Hoàng Thượng lưu lại điểm ấn tượng. Nhưng mẫu thân hắn vừa mới qua đời một năm, ba năm hiếu kỳ chưa qua, phụ thân tuổi cũng lớn, sao tiện vào kinh thành hoạt động? Nói đến còn chưa tới kỳ hạn mười năm mà Hoàng Thượng quy định.
Giải Tẩn rốt cuộc là một tài tử, đầu óc linh hoạt, lại bị hắn nghĩ tới lấy cớ. Trong di chiếu Tiên đế không phải nói: “Văn võ quan trong ngoài lại đồng tâm phụ chính” sao, mặc kệ hiện tại có thể phụ chính hay không, hắn còn là một quan ở kinh thành, nên tới gặp thiên tử mới lên một lần. Lại nói tới, tiên đế từng chính miệng nói với hắn: “Cùng ngươi nghĩa là quân thần, ân cùng phụ tử, biết không cần nói” Đã ân cùng phụ tử, phụ thân đã qua đời, con đi phúng điếu, là thiên kinh địa nghĩa?
Cứ như vậy, Giải Tấn đi kinh thành, kết quả lập tức rơi vào trong tay lão oan gia Viên Thái.
Viên Thái vốn là Đốc sát viện Tả đô Ngự sử, bởi vì không hợp pháp sự, bị Giải Tấn buộc tội, Chu Nguyên Chương giáng chức chức hắn, Chu.
Duẫn Văn sau khi đăng cơ điều chỉnh hàng ngũ lãnh đạo, lại đem Viên Thái đề bạt lên, Viên Thái nghe nói Giải Tẩn trở lại kinh hoạt động, lập tức đến trước mặt Chu Duẫn Văn tố cáo hắn một trạng: Tang phục không ba năm rời nhà đi xa, là bất hiếu; Tiên để từng hứa hắn thời hạn mười năm, hôm nay mới chỉ tám năm đã quay về kinh sư, là bất trang; bất trang bất hiếu, lý nên xử tử!
Chu Duẫn Văn vừa nghe lời này liền muốn hạ chỉ chém Giải Tấn, may mắn Lễ Bộ Thị lang kiêm Hàn Lâm viện học sĩ Đổng Luân cùng Giải Tấn là đồng hương, vì hắn cầu tình nói thái tổ băng hà, Giải Tấn vứt bỏ gia sự mà vì quốc sự, đây là trang hiếu không thể lường toàn mà lấy đại nghĩa, mặc dù có tội cũng không ứng giết, nếu không sẽ không khỏi rét lạnh cựu thần trang tâm tiên đế.
Thế là Chu Duẫn Văn lưới mở một mặt, đem hắn đuổi đến tây bắc.
Hạ Tầm nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, Chu Nguyên Chương thật không có lưu lại nhân tài cho Chu Duẫn Văn? Đây là đại văn hào tổng biên soạn Vĩnh Lạc Đại Điển, người nhậm chức đầu tiên nội các thủ phụ của Vĩnh Lạc vương triều, chính trị gia kiệt xuất sáu năm làm Thủ phụ Đại học sĩ, cho tới tây bắc biên phòng làm văn thư Liên bộ...
Giải Tấn vừa nói vừa uống, càng nói càng thương tâm, nước mũi trộn với nước mắt, đến cuối cùng lại lên tiếng khóc lớn lên, dẫn tới trong tửu quán rất nhiều khách đều hướng tới đây nhìn, Hạ Tầm cười khổ trà tiền, dìu lên Giải Tấn, đối với tửu khách môn liên tục gật đầu nói: “Bằng hữu của ta tửu phẩm không tốt, ha ha, uống rượu vào là gào khóc lớn, không cần để ý đến hắn, không cần để ý đến hắn”.
Hạ Tầm đờ Giải Tấn đi ra, an ủi một trận, lại thề thốt hướng về phía hắn cam đoan, là vàng cũng sẽ sáng lên, minh châu sẽ không vĩnh viễn bị long đong, đi tây bắc một lần, rõ ràng hơn dân tình quân tình, chưa hẳn đã là một chuyện xấu, trong triều đã còn có bằng hữu, nói không chừng năm ba năm công phu, hắn sẽ lại được triều đình đề bạt.
Giải Tấn vốn chính là người có chỉ số thông minh khá cao, đã kể ra được oan khuất trong lòng, cũng thư thái hơn rất nhiều, tâm tư tìm chết cũng đã nhạt, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Tầm nói có đạo lý, đợi khi Hạ Tầm đem hắn đưa về khách điếm, trong mắt say lờ đờ tràn đầy cảm kích nói với Hạ Tầm: “Văn Hiên, hôm nay ta đã thiếu ngươi nhiều, cái mạng này, là ngươi cứu trở về, đại ân của Văn Hiên, Giải Tấn ghi ở trong lòng, một ngày kia, Giải Tấn thật có thể khổ tận cam lai, trở về triều đình, lại đến báo đáp ân đức Văn Hiên”.
Hạ Tầm ứng thừa đem hắn đưa về phòng, Giải Tấn say mèm, hướng trên giường nằm xuống liền o o ngủ say, Hạ Tầm thay hắn đóng lại cửa phòng, đi đến cửa khách sạn thì đột nhiên thoáng cái ngây người: “Giải Tấn là ta cứu! Nếu như trong lịch sử hắn từng bởi vì bị giáng chức Hà Châu mà nhảy xuống sông tự vẫn, như vậy cũng không có ta trong lịch sử, là ai cứu hắn? Nếu như cũng không có một người khác tồn tại, như vậy hắn sống hay chết thật ra chính là bị ta ảnh hưởng, như vậy trong lịch sử ta ở nơi nào? Là vì... Ta không có tiếng tăm gì sao...
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành