There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Phu Xướng Phụ Tùy
ạ Tầm và Tây Môn Khánh một lần nữa về Lô Long Quan, lúc này đây còn có một Bành đại cô nương nũng nịu đi cùng. Bành đại cô nương vẫn một thân nam trang, về phần có nũng nịu ngọt ngào hay không, đây bất quá là do Tây Môn Khánh tự phỏng đoán. Cô nương mới nếm thử tư vị tình yêu, luôn đặc biệt ôn nhu, đặc biệt nhiệt tình, Tây Môn Khánh không tin hai người bọn họ tiếp xúc với nhau, sẽ không anh anh em em, ân ái triền miên, làm những thứ gì gì đó.
Nói đến tẩu tử Tiểu Đông ở Tây Môn gia, lúc trước cùng đã từng có nhu tình như nước với hắn. Nhìn bộ dáng hai người nhu tình nói chuyện, Tây Môn Khánh có đôi khi chua xót nghi: “Đừng cao hứng quá sớm. ngươi xem rồi thì biết, đợi nàng vào trong cửa nhà ngươi, thỏ trắng nhỏ biến cọp mẹ, nàng cùng không ngoại lệ đâu. hừ!”
Xe vận tải vẫn đang tập trung đâu vào đấy ở chỗ Chỉ định, những xa phu tuy đều là nhân vật bình thường, nhưng đi kiểu này đã rất nhiều lần. kinh nghiệm phong phú, không liên lạc với chủ thuê, bọn họ cùng biết tình huống khác thường, nhưng bọn họ không tự đi giao dịch, hôm nay vẫn Chỉ là một cỗ xe trống, không sợ bất luận kẻ nào kiếm tra, cùng không sợ bị người bất được tận tay. Dù sao ông chủ đã thanh toán một nửa lộ phí, lấy tiền tài của người, hoàn thành việc cho người, mặc kệ chủ thuê đến hay không đến, bọn họ Chỉ dựa theo phân phó đi đến nơi đó.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh trì hoãn ba ngày so với thời gian dự định giao dịch, sau khi chạy đến Lô Long Quan đã bắt được liên lạc với Nhâm Nhật Thượng, lúc này mới biết người bộ lạc Cáp Lạt Mãng đã sớm đến nơi, bọn họ đã đợi vài ngày ở ngoài quan khẩu, ăn cơm uống tuyết, Hạ Tầm vội vàng bảo Nhâm Nhật Thượng bắt liên lạc quan với Cáp Lạt Mãng bên ngoài khẩu, hẹn đêm đó tiến hành giao dịch.
Đến buối chiều, trên mặt quan ải, Thẩm gia Phó Thiên hộ ra lệnh một tiếng, ngọn đèn dầu nhỏ xuống hai phần ba, cả quan ải nhất thời rơi vào một mảnh hôn ám, nương theo ngọn đèn ảm đạm, đội thân binh của Thiên hộ đại nhân lặng lê mở cửa, xe tai hàng hóa bất đầu ngay ngắn trật tự từ ngoài quan đi vào. Bên trong quan âi trên dưới một trăm cỗ xe ngựa xếp thành hàng dài, hàng hóa chuyển đến xếp đầy một cỗ xe nào là liền đi luôn cỗ xe đó, dưới sự dẫn dắt của Tây Môn Khánh, chạy nhanh về phía sơn cốc trước đó hắn và Hạ Tầm tìm được.
Hạ Tầm thì đứng ở dưới quan, cùng Nhâm Nhật Thượng phối hợp kiểm nhận hàng hóa.
Xe bộ lạc Cáp Lạt Mãng đến đây cùng không nhiều, hàng hóa chủ yếu là dùng trâu ngựa lạc đà chuyên chờ, bởi vậy phải dờ hàng sau khi nhập quan, rồi lại chuyển lên trên xe lớn, cho nên cùng tốn thời gian, một trăm xe hàng chuyến xong, trời đã lờ mờ sáng .
“Tốt lắm, các ngươi mang theo trâu ngựa lạc đà trở về, chúng ta đi mua sắm ít lương thực, vải vóc”.
Đái Dụ Bân phân phó người trong tộc trở về, rồi chuyến hướng đến trước mặt Nhâm Nhật Thượng, cúi đầu khom lưng cười nói: “Nhâm đại nhân, thời tiết rét lạnh, lương thực tồn không còn nhiều lắm, chúng ta phải mua ít lương thực vải vóc trở về, mấy ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó còn phiền đại nhân...”
“Được rồi được rồi, các ngươi cẩn thận một chút, không được gây chuyện lung tung, ngoan ngoãn mua đủ thứ gì đó, rồi trở về”.
“Vâng vâng vâng!”
Đái Dụ Bân đáp ứng, nháy mắt về phía bọn người Hi Nhật Ba Nhật, một đám người lấy vài cỗ xe ngựa đi theo sau xe vận tải của Hạ Tầm tiến về phía trước.
“Chậm!”
Nhâm Nhật Thượng ánh mắt lóe lên, đột nhiên tiến lên một bước, ngăn ở trước một chiếc xe, nghi ngờ nhìn vào xe, Chỉ một ngón tay nói: “Đây là chuyện gì?”.
Mấy chiếc xe đi cuối cùng của Hạ Tầm đang muốn rời đi cùng dừng lại. dưới ánh đèn yếu ớt, hắn nhìn thấy trên chiếc xe kia có một lão giả râu bạc trắng đang nằm. trên người đắp một đống da thú. Đái Dụ Bân cúi đầu khom lưng nói: “Đại nhân, hắn... là cha ta. Cha ta lớn tuổi, gặp phong hàn liền sinh bệnh, vu sư trong bộ lạc trị liệu không được, ta rất lo lắng, cho nên thừa dịp nhập quan này, cố ý dẫn cha ta đi xem bệnh”.
Nhâm Nhật Thương sờ sờ cằm, mặt cúi sát nhìn kỳ lão nhàn bệnh nặng, lại vươn người lấy tay sờ trán của Hắn, xốc đống da lên cẩn thận kiểm tra phía dưới, xác nhận không giấu Vũ khí, lúc này mới cau mày nói: “Nếu các ngươi Chỉ mua ít lương thực vải vóc, đi quanh một vòng thành trấn là xong. Bệnh tình nặng như vậy, Chỉ sợ khi đến Bắc Bình tìm y, nơi đó...”
Đái Dụ Bân vội nói: “Đại nhân yên tâm. trước kia tiểu nhân đã đi qua Bắc Bình, giấy thông hành của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề, tiểu nhân vào thành cùng Chỉ là để chữa bệnh cho cha, lấy thuốc xong liền bước đi, tuyệt đối không gây chuyện sinh sự”.
Nhâm Nhật Thượng hừ một tiếng, nói với Hạ Tầm: “Hạ huynh, ngươi cùng phải quay lại Bắc Bình, làm phiền ngươi để ý một chút, nếu như bọn họ thật xảy ra chuyện, sẽ rất phiền toái”.
Tuy ý định của Hạ Tầm là giao xong chuyến hàng lần này thì sẽ trở về Giang Nam, mượn chuyện thành thân kéo dài tới lúc Kiến Văn đăng cơ, sự việc phế bò thân vương xảy ra, nhưng vụ làm ăn này nếu như Tề vương đã muốn duy trì làm ăn lâu dài, hắn cùng không nên đối với đồng bọn làm ăn “lâu đài” này có vẻ quá mức lạnh lùng, ngoài ra hắn phải về Bấc Bình, dù sao cùng thuận đường, chiếu cố một chút cùng không sao, nghi đến đây liền đáp ứng.
Đái Dụ Bân liên tục cảm ơn cùng áy náy, Hạ Tầm cười nói: “Được rồi được rồi, dù sao cùng tiện đường, trời sắp sáng rồi, không cần phải nói lời đưa đấy nữa, chúng ta nhanh rời khòi chỗ này”.
Đái Dụ Bân bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.
Một đường không nói chuyện, xe đến Bắc Bình, Tây Môn Khánh đã vài lần qua Bắc Bình, nên rất quen đường, nhiệt tình đưa bọn họ tới nhà một lang trung, Chỉ vào cửa ra vào nói: “Này, chính là chỗ này, vị lang trung này y thuật cực kỳ cao minh, lần trước ta cùng đến đây... ừm, ngươi đưa lệnh tôn vào trong chấn bệnh bốc thuốc đi, chúng ta cáo từ ở đây” .
Đám người Đái Dụ Bân mặc dù ngụy trang xem bệnh cho cha, nhưng Tịch Nhật Câu Lực Cách xác thực sinh bệnh nóng lạnh, bệnh còn rất nghiêm trọng, tình trạng này có thế từ đường ống nước tiến vào hoàng cung hay không cùng là một vấn đề nan giải, cần phải xem bệnh cho hắn trước, bởi vậy lúc này mấy người thật tình nói lời tạ ơn, đem Tịch Nhật Câu Lực Cách đỡ vào bên trong.
Hạ Tầm xuống ngựa, tiến lên giúp một tay, đỡ Tịch Nhật Câu Lực Cách xuống dưới, Hi Nhật Ba Nhật xông về phía trước, đoạt lấy cánh tay Tịch Nhật Câu Lực Cách trong tay Hạ Tầm, nói: “Không dám làm phiền, chúng ta tự làm được”.
Đái Dụ Bân giả trang hiếu tử không có sơ hở nói lời tạ ơn hai người Hạ Tầm, sau đó hai người bọn họ mới dìu lão thái giám vào nhà lang trung.
Tây Môn Khánh nhảy lên lưng ngựa, nói với Hạ Tầm: “Đi thôi, chúng ta đi gặp Tạ Truyền Trung, bảo hắn lập tức an bài hai đường thủy bộ, bắt đầu vận chuyến”.
Hạ Tầm lên ngựa, nhìn sâu vào trong cửa nhà lang trung một cái, thấy mấy người Mông cố đang ở trước cửa chinh đốn xe ngựa, thúc một cái vào bụng ngựa, hơi lưỡng lự đi về phía trước.
“Thế nào, ngươi có tâm sự?”
Bành Tử Kỳ bên cạnh nghiêng người sang, nhẹ giọng hỏi.
Tuy hai người bọn họ không thố lộ, nhưng trong lòng đã biết tâm ý của nhau. Bành Tử Kỳ dùng hành động thừa nhận tình ý của mình đối với hắn, Hạ Tầm cùng dùng hành động tỏ vẻ tiếp nhận nàng, hai người cùng không có hành động ngôn ngữ oanh oanh liệt liệt, cảm thiên động địa, cảm tình như nước chảy mây trôi, tự thành dòng suối nhỏ.
Đã xem hắn là tình lang, tình yêu khiến cho bộ dáng Bành đại cô nương triệt để thay đổi, nàng bắt đầu trở nên ôn nhu, cẩn thận, tâm tình Hạ Tầm hơi thay đổi một chút. Tây Môn Khánh không thể cảm giác được, nàng lại cảm giác được.
Hạ Tầm lưỡng lự nói: “Cái lão nhân sinh bệnh kia... Ta cảm thấy có chút vấn đề”.
Bành Tử Kỳ nói: “Có vấn đề? Ta xem bệnh tình hắn không giống là giả, có thể có vấn đề gì chứ?”
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Bệnh không có vấn đề, người có vấn đề”.
Tây Môn Khánh ghìm chặt dây cương hỏi: “Hả? Ngươi phát hiện cái gì?”
Hạ Tầm thúc ngựa, chạy đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ta đi đỡ hắn. ngửi thấy được một mùi nước tiểu, rất khó ngửi. Trên người bọn họ có mùi vị tanh nồng ngược lại rất dễ giải thích, ăn mặc xiêm y dầy như vậy, vẫn còn có thể xông lên mùi nước tiểu nồng nặc, ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ”.
Tây Môn Khánh đảo đảo con mắt hỏi: “Nói thế nào?”
Hạ Tầm nói: “Ta thường đọc sách giải trí, trước kia xem qua một quyển sách, bên trong có đề cập qua một chuyện nói về việc này. Nói là công công bởi vì niệu đạo bị thương, cả ngày nước tiểu chảy ra không cách nào khống chế, cho nên trên người luôn luôn có một loại mùi vị khai nồng, phải phun hương liệu che dấu mùi hôi, hoạn quan bị gọi là hủ nhân, cùng là do nguyên nhân này”.
Tây Môn Khánh nói: “Ngươi xem sách gì?”
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Ta đọc “Trở về Minh triều làm vương gia”, cho dù nói cho ngươi nghe, ngươi chẳng lẽ biết sao?”
Tây Môn Khánh thực ra lại không muốn hắn trả lời, tự mình nói: “Không ngờ ngươi đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác đến vậy, lại có thể xem qua cả sách thuốc, không sai, hoạn quan thật có cái tật xấu này, nhưng ngươi sẽ không bởi vì người nọ trên người có mùi vị khai nồng, mà hoài nghi hắn là một thái giám chứ? Ha ha, trên thảo nguyên có thái giám, còn có một nhi tử trưởng thành? Ha ha.
Hắn vừa cười hai tiếng, khuôn mặt tự nhiên cứng ngắc.
Hạ Tầm chậm rãi nói: “Tuy nói người trên thảo nguyên không thể nào tự cung, cùng không thể có mùi nước tiểu trên thân thế như vậy, nếu như bời vì bị bệnh không tiện đi ngoài, nước tiểu trên quần áo Hắn cùng không đúng, mùi vị nước tiểu cùng không phải là mới. Nên khi ta vừa mới ngửi thấy, không biết tại sao tự nhiên nhớ tới ngay cách nói từng xem qua trong sách, mắt liền nhìn đến cằm của hắn”.
Mặt Hắn trầm xuống nói: “Cằm của hắn có mấy sợi râu, đến gần nhìn kỹ, có vẻ rất không tự nhiên, dường như là dính lên”.
Lúc này Tây Môn Khánh mới nói ra được: “Trên thảo nguyên... hẳn là có thái giám, hoàng đế Bắc Nguyên... chính là dùng thái giám phục thị.
Hai người liếc nhau một cái, đều thấy được trong mắt đối phương xuất hiện một tia nghiêm trọng. Bành Tử Kỳ nhìn hai người, nghe có chút khó hiêu, nhưng nhìn thần sắc hai người bọn họ, Bành Tử Kỳ thông miNh ngậm miệng lại.
Tây Môn Khánh ngẫm nghĩ, lại cảm thấy ý nghi này hơi hoang đường, nhịn không được nói: “Thật sự có vấn đề sao? Người kia sinh bệnh là thật đó!”
Hạ Tầm nói: “Mang người bệnh đến để cầu y hỏi dược, vốn không có vấn đề gì. Vấn đề là, nếu như lão giả kia thật là một thái giám, tại sao phải nói là phụ thân của họ?”
Tây Môn Khánh lưỡng lự nói: “Có lẽ... bởi vì thương thế? Có lẽ... người nọ chính là thái giám nhưng Hắn sinh nhi tử trước? Có lẽ... hắn từng là thái giám trong nội cung Bắc Nguyên, nhưng mà trong bộ lạc Cáp Lạt Mãng có địa vị tương đối cao, vì chừa bệnh cho Hắn, lại không tiện nói cho quan trên biết người này từng là.
Hạ Tầm tiếp lời nói: “Những điều ngươi nói cùng có thể xảy ra. nhưng nếu như nhừng khả năng này đều không đúng, như vậy bọn họ... nhất định có vấn đề lớn!”
Tây Môn Khánh nói: “Ta cảm thấy... bệnh đa nghi của ngươi quá nặng, bọn họ vào trong này tổng cộng có hơn hai mươi người, trên tay vừa rồi đã kiểm tra không có binh khí. nếu quả thật có âm mưu, có thể tạo ra sóng to gió lớn gì ở đây?”
Hạ Tầm ánh mắt chớp động, chậm rãi nói: “Kẻ địch cầm đao không đáng sợ, nếu một người lòng mang ác ý, trong tay lại không có đao thương, vậy thật đáng sợ, bởi vì ngươi không biết hắn sẽ làm cái gì để hại ngươi”.
Tây Môn Khánh lắc đầu nói: “Ta cảm thấy, ngươi có phần quá đa nghi. Hiện tại ngươi cái gì cùng chưa biết, Chỉ là ngửi thấy trên người hắn có mùi nước tiểu tanh nồng, tự nhiên nghi tới thái giám, sau đó lại nghi tới âm mưu, cái này có điếm hơi.
Hạ Tầm nói: “Mới đầu, ta thật là có chút ý nghĩ kỳ lạ, trong lòng Chỉ hơi lóe lên sự nghi ngờ, toát ra ý niệm hoang đường như vậy trong đầu. nếu như không phải chứng kiến râu mép hắn khác thường, nếu như không phải đại hán Mông cố kia vội vã đoạt lại cánh tay của Hắn từ trong tay ta, ta cùng không nghi ngờ như vậy.
Đã có lòng nghi ngờ, ta đã nghi và tìm lý do tại sao mình nghi kị. thế là ta lại nghĩ tới... bộ lạc Cáp Lạt Mãng không phải lần đầu buôn bán với người quan nội chúng ta, cùng không phải chí có một mình chúng ta thực hiện làm ăn. Nói cách khác, lão đầu nhi này đã bệnh nặng đến như vậy, đại hiếu tử kia căn bản không cần phải ở ngoài Lô Long Quan chờ ba ngày ba đêm trong gió tuyết, phải chờ cho đến lúc chúng ta cùng hắn giao dịch với nhau, mới đem lão đầu nhi này mang vào. Nếu như vì chuyện xem bệnh cho lão tử, hắn Chỉ cần đem một xe hàng hóa vượt qua kiểm tra, căn bản sẽ không phải trịnh trọng như vậy, bên này mặc dù không có người tiếp ứng, nhưng bọn họ Chỉ cần đánh thuế thu tiền, cùng sẽ cho Hắn vào”.
Tây Môn Khánh trầm ngâm một lúc rồi nói: “ừm, ngươi nói như vậy, cùng có chút đạo lý..
Hạ Tầm trầm giọng nói: “Nhưng bọn họ đợi giao dịch xong với chúng ta rồi mới trà trộn vào, nếu quả thật có mưu đồ gì... ta làm việc cần phải thật sự yên tâm! Không tra ra rồ ràng, ta thật sự lo lắng”.
Tây Môn Khánh cười khổ nói: “Tại Bắc Bình chúng ta là người ngoài, ngươi muốn tra hắn. làm sao tra được? cầu Tạ Truyền Trung hỗ trợ sao? Tạ lão tài và người bộ lạc Cáp Lạt Mãng so với chúng ta quan hệ còn thân cận hơn chút ít”.
Bành Tử Kỳ đứng ra nói: “Chuyện này có gì khó khăn đâu, giao cho ta làm là được!”
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh cùng nhìn về phía nàng, Bành Tử Kỳ nhìn về phía Hạ Tầm ôn nhu cười: “Chàng muốn tra, ta liền giúp chàng!”
Hạ Tầm lo lắng nói:“Chuyện này rất khó, cùng rất nguy hiểm, những đại hán kia không phải là dạng người dễ bị bắt nạt. Nàng lẻ loi một mình, theo dõi bọn hắn sẽ rất khó khăn”.
Bành Tử Kỳ nói: “Không có vấn đề gì, ta mặc dù một mình đến đây, nhưng tại Bắc Bình, ta đều có... Bành gia ta giao du rộng lớn. tại Bắc Bình cùng có vài thế lực cùng Bành gia ta quan hệ, ta có thể nhờ bọn Hắn giúp đỡ, những tên lưu manh, du côn vô lại ở trong thành rất nhiều, gọi bọn hắn theo dõi mấy người kia, thám thính tin tức hư thực của chúng là không thể tốt hơn được”.
Hạ Tầm vừa nghe xong trong lòng liền động: “Biện pháp này rất tốt, cứ vậy mà làm. chúng ta nhanh gặp bằng hữu Bành gia, thừa dịp những người Mông kia đang xem bệnh, sẽ mất chút thời gian, mời bọn họ lập tức theo dõi”.
Bành Tử Kỳ nói: “Ta thì sao, chàng không cần ta theo dõi bọn hắn sao?”
Hạ Tầm nói:“Nếu như những người này không có vấn đề, coi như là ta nhìn nhầm, trong lòng nghi ngờ sai. Nếu quả thật có vấn đề, Lạp Khắc Thân người phụ trách trung gian liên lạc với bọn họ, tám chín phần mười cùng có vấn đề, Tây Môn huynh biết rõ chỗ ở của Lạp Khắc Thân, nàng theo dõi một mình Hắn là được rồi, hắn là người Mông tiềm phục tại bản địa, nếu như thật có mưu đồ, hắn tất sẽ có hành động”.
Bành Tử Kỳ ôn thuần nói: “Được, ta nghe chàng”.
Tây Môn Khánh đỏ mắt nói: “Cố nhàn nói: Phu giả xướng, phụ giả tùy, thiên hạ chí lý. Tại sao nhà của ta lại không được như vậy?”
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành