If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 505 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6447 / 74
Cập nhật: 2015-03-16 08:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Giá Trị Kinh Người.
áu mỹ nhân bộ dáng thon thả mỗi người một vẻ, có phong tao, có đáng yêu, có thanh thuần, mỗi người một vẻ, vừa xuất hiện liền làm người xem bên dưới hoa cả mắt, nguyên bản đại sảnh đang vô cùng huyên náo tự nhiên chuyển sang yên tình iạ thường, tiếng hít thở nhẹ nhàng nghe rõ mồn một, ánh mắt người nào người nấy tham lam thưởng thức tất cả đặc sắc mỹ iệ của các nàng.
Tử Y Đằng và các nữ nhân trẻ tuổi khác cùng nhau thể hiện tư thế xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất, ánh mắt Tử Y Đằng hơi đảo qua đám người trước mặt, đến người nào y như rằng người đó liền hớn hỡ chào đón, nhưng khi nàng nhìn về phía Hạ Tậm, đôi mắt đẹp lại lộ vẻ u oán, tuy thời gian rất ngẳn nhưng vẫn đủ để Hạ Tầm thấy rõ ràng.
Hạ Tầm mỉm cười, biểu tử vô tinh, diễn tử vô nghĩa, tuy rằng không thể quơ dùa cả nám nhưng cùng là chuyện đại đa số người đều tin. Hắn không bao giờ tin mình chỉ nói mấy câu đã làm người con gái trước mặt đem tâm hồn thiểu nữ gứi gẳm trên người hắn, nàng càng diền vẻ thâm tìnVi càng làm Hạ Tầm cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên cho dù nàng định làm việc gì thì mọi người đều là theo như nhu cầu mà thôi.
Hạ Tầm và Tào Ngọc Quảng đánh cuộc, dùng Dương gia tác phường là cửa hàng thu lợi nhuận tốt nhất đem làm tiền cược, cùng Tào Ngọc Quảng liều mạng tranh giành một đêm đầu tiên của Tử Y cô nương, một hồi đánh cuộc nghe có vẻ rất iớn, nhưng hắn căn bản không nghĩ đến chuyện chiến thắng.
Tuy nói người thua trận phải đem sản nghiệp chắp hai tay dâng lên, nhưng ai nguyện ý mang con gà đè trứng vàng của mình tặng cho người ngoài? Nhớ lúc đó vừa nghe thấy khoản tiền cược này, Tào công tử vốn không coi ai ra gi cùng bị dọa nhảy dựng lên, hắn rất có tiền, cùng xác thực rất có thể, nhưng nếu hắn dám đánh cuộc như vậy, đem sản nghiệp của mình thua cuộc mà nói, cha của hắn chắc chắn sê đánh gãy hai chân hắn.
Cha hắn là Án sát sứ Sơn Đông Đề hình án sát sứ ti. Sơn Đông thừa tuyèn bố chính sứ ti phụ trách chỉa cho hai người, một Sơn Đông chỉ huy sứ tí phụ trách về quân sự, một Sơn Đông Đề hình án sát sứ tí phụ trách toàn bộ việc tố tụng, xét xử, ngục giam, tại Sơn Đông có thể gọi ià nhân vật dậm chân một cái liền rung chuyển bốn phía. Nếu nói về tài sản, Tào gia cùng có mấy sản nghiệp iớn, hắn vì một nữ nhân mà lại đánh cuộc nhiều như vậy, thật sự hắn làm không được.
Nhưng hắn vừa mới xuất hiện liền thể hiện một bộ mặt hung hăng vênh váo, không coi ai ra gì, lúc này nếu kinh sợ, thì so với giết hắn còn khó chịu hơn. Tào công tử Bỏ đi thì không thể, đặt cược lại không dám, hắn không biết làm thế nào cho phải. Đúng lúc này Giang Chỉ Khanh liền chấp nhận giúp đỡ hắn. Giang Chỉ Khanh rất muốn làm Dương Húc mất hết mặt mũi, quan trọng hơn là, hắn iần này đưa biểu ca bà con xa này từ Tế Nam mời đến, là có việc cầu hắn.
Dương Húc tài phú tăng trưởng cực nhanh, tuy hán tận lực che dấu nhưng cây kim trong bọc iâu ngày cùng lòi ra, rất nhiều dấu hiệu cho thấy, hắn có một chỗ dựa vô cùng vừng chắc, rất nhiều đầu mối đều chỉ về một phía... Tề Vương phủ, chỉ có điều tầng cửa sổ này không ai dám đi xuyên phá mà thôi.
Giang Chỉ Khanh cùng muốn móc nối với Tề Vương để thăng quan tiến chức, khổ nỗi hẳn không thể tìm ra phương pháp, nhưng khi đi hôi thăm bất ngở lại nghe ra một việc, sủng phi của Tề Vương đúng ià bà con xa của Tào án sát sứ, là biểu muội của Tào công tử.
Tuy nói quan hệ thân thích rất xa, nhưng hắn dùng đủ mọi biện pháp tiếp cận, rất rLhatửL sau đó liền thân thiết với vị biểu ca này, cuối cùng còn mời hắn đến Thanh Châu làm khách, mục đích cuối cùng đến nhà mìníi. đương nhiên là làm thuyết khách cho hắn. Vì mục đích này, Dương Chỉ Khanh liền toàn lực nịnh bợ Tào công tử, chỉ nên hắn cắn răng một cái, lấy ra hai cửa hàng tơ iụa của nhà mình làm tiền đặt cược.
Tào Ngọc Quảng vốn tưởng mình đâm lao phải theo lao ai ngỡ biểu đệ lại nghĩa khí đến như vậy, hắn liền dứt ruột xuất ra một cửa hàng da sản nghiệp để đặt cược, hai bên ký khế ước, vỗ tay thề cùng đánh cuộc.
Một lão bảo đi lên đài mỡ miệng giới thiệu tài nghệ của từng vị cô nương, sau đó chuyển sang tán dương dung mạo, cuối cùng bát đầu đấu giá từ cô nương ngoài cùng bên phải. Trên đài có sáu vị cô nương, Tử cô nương đứng đầu tiên bên trái, ião bảo thừa biết nàng bây giờ đã thành vật Dương Văn Hiên và Tề Nam Tào công tử quyết tâm nắm trong tay, người khác không có khả năng cùng bọn họ cạnh tranh, người giá trị cao nhất chắc chắn ià nàng, chính vì vậy nên mới đặt nàng ỡ vị trí cuối cùng, để cho nghi thức sơ long hôm nay tạo thành một cao triều huy hoàng.
Lão bảo nói: “Ta xin giới thiệu cho các vị lão gia một người, Liễu Hâm cô nương, Liều cô nương ià nữ tử xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, có dung nhân Phi Yến, tướng mạo Tắc Thiên, tài năng Chỉêu Quân, cộng thêm đôi gót sen ba tấc vô cùng mê người, biệt hiệu là ‘Tiểu cước’”.
Liễu cô nương bình thường gọi là Tiểu Linh Lung, trông rất non nớt đáng yêu, nàng mặc bộ quần iót màu lục, áo ngoài màu trắng, tóc nàng búi lên trên, chải chuốt tì mi tạo thành hình dáng nhí nhảnh, không những thế nàng còn sỡ hữu khuôn mặt trái xoan, khóe miệng còn có nốt ruồi mỹ nhân nhiếp hồn iạc phách. Ngoài ra nàng còn sỡ hữu một điểm đặc biệt, đó chính là đôi chân nhỏ lộ ra dưới váy, đôi chân tinh tế đi vừa một tấc giày, gợi cho người ta cảm giác dục vọng trào dâng, phong tìnVi tướng mạo ià một trong ba cô nương có tư cách ganh đua cao thấp cùng Tử Y Đẳng.
Lão bảo cầm cái quạt hương bồ trên tay đi đi lại lại, cái eo vểnh lên, mông xoay một vòng cao giọng nói: “Các cô nương sơ long, giá thấp nhất hai mươi xâu, vị nào muốn trở thành tân lang xin hãy ra giá”. Giá này ià giá chung cho tất cả các thành thị thuộc Đại Minh, nhưng phóng mắt khắp Đại Minh, khi đấu giá kết thúc không một cô nương nào giá trị thấp hơn một trăm xâu.
“Tứ Y Đằng, hai mươi lãm xâu”
Mọi người đang muốn ra giá thì lầu hai tự nhiên truyền đến một âm thanh trong trèo, nhìn điệu bộ của ião bảo rõ ràng muốn chào hàng cô
nương chân nhó tư sắc tư thái đều thượng thừa này trước, ganh đua một hồi để có một kliỡi đều tốt đẹp, không ngở người này lại không thể chờ đợi được mà hô luôn giá trị của Tử cô nương.
Nầừng người có mặt đều tò mò ngửng đầu nhìn lên, người ngồi trên lầu hai không ai khác ngoài Dương Vân Hiên.
Dương Văn Hiên coi cái nhìn của những người dưới đại sảnh như không, hán rất căm ghét loại người ý vào chút tiền dơ bẩn đi mua nữ nhân làm trò vui, việc đưa ra giá Tử Y Đằng đầu tiên là do hắn muốn kết thúc nTianíi công việc, đem mấy sản nghiệp thua hết rồi rảnh tay rời đi, chẳng muốn xem mấy trò vô nghĩa trong này.
Thua như vậy cùng là một kỳ xảo, hán không thể trực tiếp hô giá thấp hơn sau đó nhận thua rời đi, bởi vì nếu làm như vậy Tề Vương cho dù ngu xuẩn cùng biết bên trong có vấn đề. Hắn chỉ có thể dừng lại đúng lúc, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, từ khi Đại Minh khai quốc đến nay chắc chắn cuộc đấu giá này sẽ phá ký lục về giá trị con người, một iần mất máu nhất định phải làm, nhưng so với mục đích mà hắn muốn đạt tới vẫn là vượt xa giá trị.
Dưới đại sảnh, mục đích rất nhiều khách đến đây hôm nay là vì muốn xem náo nhiệt, họ nghe nói Tào công tử đánh cược với Dương công tử xem ai có được Tử cô nương, không có người nguyên ý cùng bọn họ làm tranh đấu vô vị, sớm đem Tử cô nương buông tha, cho nên ước gì xem bọn hán hai người đấu ngươi chết ta sống, vừa nghe Dương Húc trực tiếp kêu giá, những người này iập tức hứng khởi hẳn lên.
Thanh Châu mấy năm trước đây từng có một đánh cuộc giống như vậy, hai bên chỉ vì một chuyện nhó liền mang hết gia sản ra đánh cược, cuối cùng Chưởng quầy “Tề Vân Lâu” Đống Trạch Phong thua cuộc, phải đem ba năm quyền kinh doanh đại tửu lâu đưa cho Vương Nhan Hi, đợi đến khi hết thời hạn mới thu hồi lại được.
Chỉ trong ba năm, Vương Nhan Hi kinh doanh vô cùng phát đạt, buôn bán lời đến bốn ngàn năm trăm xâu tiền. Không thể tưởng tượng hôm nay lại có thể một iần nữa chứng kiến trận đánh cuộc so với “Đống Vương chỉ tranh" năm đó còn kinh người hơn. Khách xem bắt đầu điên cuồng hô: “Tào công tử, người ta đã ra giá, nếu ià đàn ông hãy cùng hắn liều mạng đi”.
“Bây giờ nểu ai làm con rùa đen rủt đầu, sau này ra phố hãy giấu mặt vào trong dùng quần!”
“Giang công tử, Tào công tử, Dương thiểu gia đang phô trương thanh thế thôi! Đừng để hán hù dọa! cố lên! cố lên!”
“Kinh sợ phải không? Kinh sợ phải không? Ta chỉ biết, họ Tào Tế Nam cùng không là gì, nhìn xem Dương công tử Thanh châu chúng ta ià hạng khí khái gì! Họ Tào, ngươi cùng coi như một hán tử mang khăn trùm đầu!”
Khách xem bên dưới chế nhạo, cồ vù, khích bác... dùng đủ mọi loại phương thức kích thích Tào Ngọc Quảng và Dương Văn Hiên đánh cuộc, Rành cô nương một thân nam trang tức giận đến sôi người, nàng đang rất muốn Bỏ đi nhưng đôi chân cứ một mực đứng yên tại chỗ, nàng muốn biết kết quả xem thử nếu Dương Văn Hiên thắng, hẳn liệu có ngủ lại “Kinh Hoa thủy tạ” không. Nếu hắn thật sự làm vậy, nàng sẽ trở về thu dọn hết hành lý bô đi mặc kệ tên bại hoại, sống chết của hán không liên quan gì đến nàng nữa.
Tào Ngọc Quảng trong lòng đang lo láng nhưng vừa thấy đối phương thiếu kiên nhẫn đến như vậy, tự nhiên lại hô giá trước, hắn không những không tức giận ngược lại mỉm cười nói: “Hóa ra hắn còn khẩn trương hơn cả ta...”
Nghi đến đây Tào Ngọc Quảng liền cảm thấy bình tĩnh, hán ngồi yên tại chỗ nhấc chén trà nhó lên khè thổi bọt nước, bình ữtứi hô: “Ba mươi xâu!”
Mọi người vừa nghe thấy Tào Ngọc Quảng ra giá xong liền đồng loạt nhìn về phía lâu đối diện chờ Dương Húc phản kích. Hạ Tầm vừa muốn lên tiếng tự nhiên lại thấy một đại hán vóc dáng cao lớn, mặt vuông ván mặc áo ngắn vải thô màu xanh chạy vào phòng Hạ Tầm, Rành Tử Kỳ đứng dưới nhìn thấy tự nhiên giật mình tự hỏi: “Nhị lãng tử! Hắn tới đây làm gì?”
Nhị lãng tử đầu đầy mồ hôi khê nói với Hạ Tầm vài câu, Hạ Tầm nghe xong sắc mặt đại biến đứng bật dậy hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Thiếu gia, Tiểu Địch... Tiểu Địch không thấy đâu, nha đầu nhà Vương viên ngoại, Triệu lang trung đều nói nàng sớm đã trở về, con chó nhó cùng đã về nhưng Tiểu Địch vẫn chưa thấy về”.
Hạ Tầm sắc mặt tái nhợt vội vàng xoay người đi ra ngoài, khách nhân lầu trên lầu dưới nhất thời xôn xao bàn tán không biết chuyện gi đã xảy ra. Hạ Tầm chạy rầm rầm xuống cầu thang, một quản sự thanh lâu xuất hiện, hắn tuy không hiểu nhưng vẫn đứng ra hỏi: “Dương công tử, người đây là... muốn đi chỗ nào?”
Hạ Tầm mặt mũi vô cùng lo láng, chân không ngừng di chuyển, vừa đi vừa nói: “Bản công tử trong nhà có việc, cáo từ!”
“Dương Hức!”
Giang Chỉ Khanh và Tào Ngọc Quảng cùng đứng lên chạy ra lan can nhìn, Tào Ngọc Quảng lớn tiếng nói: “Chưa phân thắng bại ngươi đã định đi đâu?”
Hạ Tầm bỗng nhiên dừng chân quay người lại ôm quyền quát: “Ta thua!” Nói xong liền rời đi ngay lập tức, như một trận gió Titianíi chóng biến mất tại cửa lớn, cả sảnh đường im lặng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết nói gi.
Bởi vì Dương Húc chịu thua, các khách nhân khác bỏ qua từ đầu, Tào Ngọc Quảng nghiềm nhiên chỉếm được Tử Y Đẳng, hôm nay Thanh Châu sơ long hội diền ra tại “Kính Hoa thủy tạ” đã xuất hiện hồng y cô nương giá trị thấp nhất Đại Minh quốc: “Ba mươi xâu tiền”.
Cẩm Y Dạ Hành Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan Cẩm Y Dạ Hành