Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Phong Ma
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 373 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 14: Biểu Tỷ Muội Cặn Bã Quanh Co 3
iễu Dịch Tâm bắt đầu giải thích nghi hoặc của nàng, nàng ta mở miệng nói: "Vân Khanh biểu tỷ, đây là quy củ của huyện nơi cha muội nhậm chức, nếu sau khi nữ hài tử gặp mặt cảm thấy đặc biệt hợp ý, đặc biệt thân thiết, sẽ lấy vật gì đó trên người trao đổi cho nhau, có ý là tình bạn giữa hai người sẽ thật dài, thật lâu, cũng thể hiện thành tâm của hai người nga."
Liễu Dịch Nguyệt cũng nhanh chóng bên cạnh phụ họa theo, nói: "Thì ra muội muội có quy củ như vậy a, tỷ cũng có hứng thú." Nói xong, liền tháo đôi hoa tai vỏ sò quấn lông vũ trắng đưa tới trước mặt Vân Khanh.
Vi Ngưng Tử nhìn thấy động tác của hai tiểu thư Liễu gia, suýt nữa không nén được bật cười, nàng nhìn hiểu được, thì ra hai tiểu thư Liễu gia này không ngờ lại cùng lừa trang sức trên người của Vân Khanh.
Mắt nàng nhìn đến trang sức trên người Vân Khanh, ngoại trừ cây trâm hồng ngọc bốn bướm có tua hạt ngọc trai, trên tay đeo một đôi vòng tay vàng với bông hoa trăm bướm, còn trên tai là đôi bông tai hình bướm bằng hồng ngọc, ngực lộ ra hai chuỗi Bát Bảo dài hoa văn mây cát tường khảm hồng ngọc, các loại đồ vật này, mỗi món đều có giá trị không hề tằm thường, người tinh mắt đều có thể nhìn ra cây trâm, khuyên tai, chuỗi hạt dài là cùng một bộ trang sức.
Nàng cũng không có tâm thích náo nhiệt, mặc kệ là có nhận được gì hay không, dù sao Liễu gia tiểu thư đã mở miệng trước, nàng cũng chỉ là nhập gia tùy tục thôi, nếu có thể được món nào đó, chẳng phải là buôn bán có lời sao, trong lòng suy nghĩ như vậy, nàng cũng lấy một cây trâm khắc hình phượng xuống, nói: "Thì ra là thế, tỷ cũng không thể không làm theo tập tục a." Nói xong, liền học Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm kiêu ngạo đem cây trâm đặt trước mặt Vân Khanh.
Ha, ha ha. Đã biến thành ăn cướp rồi sao? Nhìn thấy ba món trang sức trước mắt, lại nhìn ánh mắt biểu tỷ muội đều mang tia chờ mong, trong lòng Vân Khanh thật sự muốn ngửa mặt lên cười to, đã thấy cướp rồi, nhưng chưa từng thấy cướp nào lại có nghệ thuật như vậy nha. D)
Lưu Thúy đứng phía sau Vân Khanh, tức đến cắn chặt răng, ba vị biểu tiểu thư này quá không biết xấu hổ rồi, biết trên người tiểu thư hôm nay đều là thứ tốt, nhìn mấy thứ các nàng lấy ra, trang sức trong hộp của tiểu thư hầu như cũng không thấy được, các nàng cũng có ý tốt muốn đổi sao.
Vân Khanh nâng tay che mũi, sau đó cười nói: "Các tỷ muội thật quá nhiệt tình rồi, mới gặp qua Vân Khanh, liền đều thấy Vân Khanh hợp ý. Vậy Vân Khanh cũng không thể chậm trễ được."
"Hôm nay trên người ta trùng hợp có một bộ hồng ngọc..." Nàng nói xong, tay trái thuận tiện giơ lên, tay phải nhẹ nhàng sờ soạng, giống như muốn tháo vòng tay xuống, Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm nhìn thấy, lòng tràn đầy kích động, xem ra cách này quả nhiên không tồi nha, nói thế nào Vân Khanh cũng không thể bắt bẻ thịnh tình của ba biểu tỷ muội được a.
Vi Ngưng Tử chờ mong cũng có chút không thể tin được, có khoảng thời gian sống chung với Vân Khanh, nàng biết Vân Khanh không phải dễ nói chuyện như vậy, tuy nàng cảm thấy Vân Khanh không có cách nào từ chối cả.
Ngay lúc ánh mắt các nàng lóe sáng như ngọn đèn, tay Vân Khanh từ từ phủi phủi áo lụa mỏng, giống như phủi chút bụi trong tưởng tượng, sau đó mỉm cười nói với các nàng: "Vừa rồi ta nghĩ, trong lòng ta biểu tỷ cùng hai vị tỷ muội địa vị đều giống nhau, thứ này thứ nọ rốt cuộc phải cho như thế nào đây." Nàng một tay ôm lấy hai chuỗi Bát Bảo dài hoa văn mây cát tường khảm hồng ngọc, nói: "Đây là thứ quý nhất, hoa văn mây trên mặt đều là thợ có tiếng làm ra, càng khỏi phải nói về đá quý rồi, đều là cùng thợ cắt ra, dưới ánh mặt trời có thể khúc xạ ánh sáng, giá trị hơn nhiều những thứ khác...."
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Liễu Dịch Nguyệt càng sáng rỡ hơn, nàng đứng lên nói: "Đó đương nhiên phải đổi với ta rồi a, đồ của ta mới là hiếm lạ nhất."
Liễu Dịch Tâm vừa nghe xong, nói: "Tỷ mà có thứ gì tốt chứ, chỉ là mặt trên vỏ sò có đính lông vũ thôi."
Một câu của nàng ta đâm trúng tâm tư Liễu Dịch Nguyệt, Liễu Dịch Nguyệt vì đổi trang sức, nên lấy thứ không đáng tiền nhất, mặt nàng đỏ lên, phản bác nói: "Ta là tỷ tỷ, đương nhiên là ta đổi trước rồi a!"
Liễu Dịch Tâm thầm nghĩ Liễu Dịch Nguyệt lôi kéo mình đến làm pháo đầu, giờ lại muốn chiếm thứ tốt nhất, lại phớt lờ lời của nàng, "Đây là tập tục do muội nói ra, đương nhiên đầu tiên phải cho muội, hơn nữa muội là nhỏ nhất, tỷ muốn giành với muội sao?"
Liễu Dịch Nguyệt nghe xong, miệng nhếch lên, lông mày dựng thẳng: "Muội như thế là không tôn kính trưởng tỷ..."
Hai người, ngươi một câu, ta một câu, ầm ĩ cả lên, tranh cãi ai sẽ lấy chuỗi này, Vi Ngưng Tử nhìn mà trợn mắt há miệng (oAo), quay qua nhìn Vân Khanh.
Chỉ thấy nàng ngồi trên ghế, trên mặt đầy khó xử nhìn hai người cãi nhau, cặp mắt phượng lại mang ý cười châm chọc, lộ ra lãnh ý nhè nhẹ, tức thì nội tâm cảm thấy sợ hãi.
E rằng ngay từ đầu Vân Khanh đã chờ đợi màn này rồi, Vi Ngưng Tử bắt đầu hối hận, hối hận sao lại tham gia vào trò này chứ, nàng cũng không phải không biết Thẩm Vân Khanh là người keo kiệt lại có tâm nhãn, nàng có một dự cảm, ngay cả cây trâm hồng ngọc bốn bướm có tua hạt ngọc trai giá trị đó e rằng cũng không đổi được.
Quả nhiên, Vân Khanh đã biết trước, nhìn hai người Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm giành qua giành lại, giống như gà trống đấu nhau, mới chậm rãi mở miệng khuyên nhủ: "Hai vị biểu muội đừng tranh cãi nữa, tỷ nhớ ra rồi, các muội nói là món đồ tùy thân hay mang bên mình gì đó, tỷ hôm nay mang đều là đồ mới cả." Nàng cúi đầu lấy từ trong túi áo ra ba miếng ngọc bội sức như ý (miếng ngọc treo ở đai lưng), từng khối để trên mặt bàn.
"Các người xem đi, đây là ngọc bội tùy thân của ta, vừa đúng có ba khối giống nhau như đúc, như vậy trong lòng ta mới yên tâm, cũng sẽ không phải bên nặng bên nhẹ!" Vân Khanh nói xong, còn đứng dậy, thân thiện treo ngọc bội lên bên hông các nàng, bộ dáng thân thiết đó đến mức làm cho Lưu thúy cùng Thanh Liên mang đầy ý cười (cười châm biếm).
Thật là khôi hài mà, ba miếng bội sức, là những món nhỏ ngày thường để trong túi áo để ban thưởng cho nha hoàn, không phải là thứ tốt gì, chỉ là ngọc thô mài thành hình mà thôi, so với thứ các nàng tặng ban nãy, còn rẻ hơn ấy chứ.
"Biểu tỷ, biểu muội các người đừng xem thường ngọc bội này nha, đây đều là ngọc lấy từ cùng một mỏ đó." Nhưng, không phải ngọc phôi tốt nhất, mà là ngọc vụn thôi. Vân Khanh nói xong, tao nhã quay người, bảo Lưu Thúy thu lấy từng món trang sức của ba người các nàng.
Mặt Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm đều đỏ lên, không hiểu được là vừa rồi cãi nhau kịch liệt, vẫn là tức giận, các nàng chỉ cảm thấy miếng ngọc bội bên hông thật chướng mắt, giống như một đốm lửa đốt trên người các nàng, hận không thể cầm ngọc bội ném vào mặt Vân Khanh.
Các nàng lỗ nặng, tuy trang sức mang ra đổi không bằng được trang sức trên người Vân Khanh, nhưng so với miếng ngọc bội này còn tốt hơn năm lần ấy chứ!
Chỉ có Vi Ngưng Tử đã sớm đoán trước rồi, nàng cúi đầu nhìn khối ngọc bội hình lá cây bên hông, trong mắt hiện tia u ám, tâm kế Vân Khanh thật là sâu sắc, sau này đối với nàng ta, phải cẩn thận gấp đôi mới được.
Nhìn một phòng yên lặng, không khí có chút xấu hổ, Liễu Dịch Tâm trừng mắt nhìn Liễu Dịch Nguyệt, vẻ mặt tức giận, tỷ tỷ này nói cái gì Vân Khanh biểu tỷ dễ bị lừa, bây giờ hại nàng đánh mất vòng tay bốn chỉ bạc rồi, đổi về khối ngọc bội nát vụn này, nàng ta cố ý chỉnh nàng mà.
Liễu Dịch Nguyệt không ngờ kết quả lại như vậy, trước kia muốn Vân Khanh lấy cái gì cũng dễ lắm mà, như lần ở Lệ viên chuẩn bị buổi tiệc, nàng không phải nói cho thứ tốt này nọ sao, nhất định là Liễu Dịch Tâm làm không tốt rồi.
Hừ! Hai người liếc nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt.
Quan hệ đại phòng với chi thứ hai vốn không tốt, sau khi Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm vừa xảy ra như vậy, nhất định càng thêm không hòa hợp được rồi.
Vân Khanh rất vừa lòng với kết quả này, bắt đầu cảm thấy nước trà đang uống có hơi chát giờ mùi vị thơm mát hơn rồi, đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài mở miệng nói: "Đại thiếu nãi nãi đưa Viễn Ca nhi tới."
Đại thiếu nãi nãi Hoàng thị tuy bị bệnh, nhưng ở trong phủ là dâu trưởng, bốn người nhanh chóng đứng dậy hành lễ nói: "Ra mắt chị dâu."
"Không cần khách sáo, các ngươi cứ tùy ý đi." Nàng thân thể không khỏe, Liễu Ca nhi được dắt tới, mũm mĩm đi theo bên cạnh nương, thoáng nhìn thấy người nhà, có chút không sợ người lạ.
Hòang thị ngồi ở ghế trên, kéo hắn lại, nói: "Viễn Ca nhi, gọi biểu dì đi."
Viễn Ca nhi ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, mắt to chớp chớp, khuôn mặt tròn đột nhiên cười, chui đầu vào trong váy Hoàng thị, giống y như cún con chui vào bên trong. (Chu: iu quá đi ~~o(^O^)o~~)
"Ôi, Viễn Ca nhi nhát quá." Hoàng thị lôi Viễn Ca nhi ra, cười nói với Vân Khanh: "Nó hễ thẹn thùng là cứ như vậy."
Vân Khanh làm sao trách nó được, mới gặp nàng liền thích tiểu hài tử này rồi, hơn nữa lại biết kết cục kiếp trước của Viễn Ca nhi, trong lòng lại thương xót, bước qua ôm lấy Viễn Ca nhi, cười nói: "Bé con đã lớn vậy rồi, còn thẹn thùng a."
Viễn Ca nhi không hề phản đối Vân Khanh ôm hắn, nhìn Vân Khanh liền cười, nắm lấy ống tay áo nàng, nói: "Biểu dì thật xinh đẹp...." (~^^~)
Không khí trong phòng lập tức tốt lên, Vi Ngưng Tử, Liễu Dịch Nguyệt, Liễu Dịch Tâm cũng đùa Viễn Ca nhi vài câu, chỉ một hồi liền không có kiên nhẫn, chỉ có Vân Khanh vẫn đùa với Viễn Ca nhi, đưa hắn phân biệt đồ vật này, đồ vật nọ.
Viễn Ca nhi dù sao cũng còn nhỏ, chơi một hồi liền mệt, Hoàng thị gọi bà vú bế Viễn Ca nhi xuống. Tính cách Liễu Dịch Tâm cùng Liễu Dịch Nguyệt hay ồn ào, quay đầu đi rồi, Vi Ngưng Tử cùng Liễu Dịch Nguyệt có lẽ phải đi vào nhìn đồ vật này nọ, trong nhà chính chỉ còn lại hai người Vân Khanh cùng Hoàng thị.
Vân Khanh liền ngồi xuống bên cạnh nàng ta, cùng nàng ta nói vài câu về Viễn Ca nhi.
Hoàng thị thở dài nói: "Thân thể ta không được khỏe, muốn chơi đùa với Viễn Ca nhi cũng không được."
"Thân thể phải từ từ điều trị, biểu tẩu không cần lo lắng." Vân Khanh sờ sờ tay vịn, an ủi nói.
"Điều trị mấy năm rồi, ta còn không biết tình trạng của mình sao a." Giọng điệu Hoàng thị rất chán nản.
"Thư giãn mới được, người bệnh không phải đều như kéo tơ sao, chỉ phải chậm một chút." Vân Khanh vẫn an ủi nói, nàng biết thân thể Hoàng thị, nhưng, đời này nàng cùng lão thái gia học y thuật, có thể thử một lần xem có hy vọng hay không.
Nàng làm bộ nhìn vòng tay trên tay Hoàng thị, ngón tay đặt lên nghe mạch đập của nàng, mạch đập lúc có lúc không, có lực nhưng không mạnh, tim Vân Khanh đập mạnh, mạch đập như vậy hoàn toàn là dựa vào hiệu lực của thuốc chống đỡ, cũng may Liễu gia là nhà giàu có, nếu là nhà bình dân e rằng sớm chống đỡ không được rồi. Nàng cười, thu hồi tay, nói: "Biểu tẩu, vòng tay này là loại thủy tinh gì, rất đẹp nha."
Hoàng thị nhìn vòng tay trên cổ tay gầy yếu của mình, dù đẹp cũng có ích gì chứ, còn không phải đeo lên tay người sắp chết sao, thầy thuốc nói nàng dựa vào thuốc còn có thể sống thêm một, hai năm nữa, mấy năm qua, người nàng càng lúc càng gầy, cổ tay trắng nõn mượt mà hiện giờ khô gầy, vàng vọt. Mỗi ngày Liễu Dịch Dương đều tới nơi của con hồ ly đó, tuy rằng mùng một mười lăm tới phòng nàng, nhưng cũng chỉ ngồi đó, liền cùng nha hoàn thông phòng đi sang phòng bên vui vẻ.
Vài năm nữa, nàng cũng không quan tâm, nhưng Viễn Ca nhi còn nhỏ như vậy, nếu nàng chết đi, cái con hồ ly đó làm chính thất, Viễn Ca nhi còn có thể sống sót hay không cũng khó nói. Hoàng thị nhìn Vân Khanh, đáy mắt hiện lên tia u ám, sau đó lại khôi phục bộ dáng bình thường.
Dùng bữa trưa tại Liễu phủ, giữa trưa lại cùng Liễu lão phu nhân chơi mã điếu, tới lúc chạng vạng, bốn người liền đứng dậy cáo từ về phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Vân Khanh cùng Tạ thị nhắc tới chuyện Hoàng thị, Tạ thị cũng biết, bà bất đắc dĩ thở dài, "Hiện tại biểu huynh con trong phòng rất sủng ái một thiếp thất, mấy ngày trước mới điều tra ra, trong bụng cũng có thai rồi."
Vân Khanh ngược lại không biết chuyện này, nói như vậy, kiếp trước, cái người thiếp đó chính là người Tạ thị đang nói đến sao, nàng ta đang mang thai, không đúng lúc Hoàng thị mất thì sinh đứa nhỏ chứ, đây thật sự là sinh tốt mà, đứa nhỏ ra đời, chính thất sẽ chết, tiểu thiếp lên thay, mang theo đứa nhỏ, sau đó giết chết đứa con của chính thất để lại.
Thật sự ngủ với lão công người ta, đánh chết con của người ta, cũng không biết có nuốt luôn của hồi môn của người ta không nữa!
Nghĩ như vậy, Vân Khanh lại thấy may mắn kiếp trước không có mang thai đứa nhỏ, nếu không, sau khi nàng bị đánh chết, đứa con của nàng chẳng phải cũng dẫm vào vết xe đổ của Hoàng thị sao, nàng tin tưởng, thủ đoạn của Vi Ngưng Tử còn lợi hại hơn thếp thất kia rất nhiều.
Bánh xe ngựa kêu lộc cộc đi tới, quẹo vào một ngỏ tắt nhỏ, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, xe ngựa đi trước lập tức dừng lại.
Bên ngoài không ngừng có tiếng người trêu chọc, tiếng nói chuyện.
Tạ thị nhíu mày nói: "Bên ngoài làm sao vậy?" Vân Khanh tò mò xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, trên đường không ít người vây quanh, đều nhìn tới một chổ, khiến con đường phía trước kẹt cứng.
Mà lúc này Vân Khanh nhìn xuyên qua lớp ngăn cản trùng điệp, nhìn thấy trong đó hé ra khuôn mặt quen thuộc.
Cẩm Tú Đích Nữ Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma