"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Có Đau Không?
ốc mắt Tiêu Yên đau xót, cổ họng nghẹn lại, nàng biết rõ trên đời này ngoại trừ bản thân Lệnh Hồ Cẩm Y ra thì không ai có thể tổn thương hắn.
Nàng lại càng không ngờ hắn sẽ vì nàng mà làm đến mức này, chẳng qua chỉ gặp vài lần, thậm chí chưa nói với nhau bao nhiêu câu.
Hơn nữa nàng còn liên tục tính kế hắn, nhưng ma đầu thiếu niên trong mắt mọi người lại vì nàng mà không tiếc tự tổn thương chính mình.
Lệnh Hồ Cẩm Y thấy Tiêu Yên không chịu uống nên thúc giục: “Ngươi uống nhanh lên a, rất nhiều người mơ ước máu của ta đó, có phải sợ khó uống hay không?…. yên tâm, máu của ta rất ngọt không tanh đâu.”
Không phải rất nhiều người mơ ước máu của Lệnh Hồ Cẩm Y mà là tất cả mọi người trên giang hồ đều muốn.
Bởi vì Lệnh Hồ Cẩm Y giống như Đường Tăng, mặc dù uống máu hắn sẽ không trường sinh bất lão, nhưng lại tăng mười năm công lực, đây đối với người luyện võ là hấp dẫn bậc nào a. [Nguyệt: đúng ra là 1 giáp nhưng ta để 10 năm cho đẹp.]
Cho nên dù người trên giang hồ đều biết Lệnh Hồ Cẩm Y không dễ chọc, nhưng người trước vừa ngã xuống người sau đã muốn tiến lên giết hắn, không chỉ trừ ma vệ đạo, có lẽ tư tâm còn nhiều hơn.
Tiêu Yên khịt mũi, chịu đựng nước mắt quay cuồng, từ từ mở cánh môi dán vào cổ tay đang chảy máu, từ từ mút vào, cẩn thận sợ làm hắn đau.
Một khắc khi môi Tiêu Yên dán lên cánh tay kia, hắn cảm giác được một luồng tê dại mãnh liệt truyền đến.
Lệnh Hồ Cẩm Y xúc động, cho dù nàng hút khô máu, hắn cũng cam tâm tình nguyện vui vẻ mà chịu đựng.
Uống một hồi Tiêu Yên mới ngẩng đầu, vết máu đỏ tươi trên môi, quỷ dị diêm dúa giống như yêu tinh vừa ăn thịt người, đôi mắt nhếch lên sạch sẽ như tuyết trắng trên Thiên Sơn.
Lệnh Hồ Cẩm Y nhì một chút lại sững sờ tại chỗ, trong ngực trái như có người gõ trống, thịch thịch vang lên không ngừng.
Tiêu Yên lấy khăn tay của mình ra, tỉ mỉ quấn lên vết thương, đau lòng hỏi: “…thật là ngốc, có đau không?”.
Hắn nghĩ muốn lắc đầu, nhưng nhìn nét mặt dè dặt che chở của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Trời mới biết, vết thương nhỏ xíu này đối với hắn mà nói chẳng có cảm giác đau đớn gì, thậm chí hắn có thể vận công cho vết thương nhanh chóng khép lại không chảy máu nữa.
Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi - Thập Nguyệt Sơ