Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Chương 68.2
dit: Tịnh Hảo
Trước cửa sổ thủy tinh lầu hai phòng sách, Chiến gia vẫn luôn nhìn thấy tất cả, con mắt âm u khép hờ, cuồng phong gào thét.
“Đó không phải là tiểu Thiên Hậu Trì Liễu lần trước bị lão đại anh đụng đến biến dạng sao!” Quan Lê Hiên tham gia náo nhiệt nhìn ra ngoài.
“Cô ta không có chết!”
“… Không có chết, nhưng dường như đầu óc càng thêm suy thoái so với lúc trước, ngực lớn hơn trước kia rồi.”
Chiến gia liếc mắt khinh bỉ nhìn Quan thiếu, “Cái bao trên mặt chính là bộ dáng như vậy.”
“Lão đại hôm nay hiếm có được quan tâm em… em rất cảm động đấy.” Giọng nói của Quan thiếu buồn nôn Chiến gia không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói một câu, “Minh tao khởi đại bao.” (*)
(*) Nguyên văn là: 明骚起大包
Hì hì— hộc máu, ông trời ơi mau mau đâm chết tôi đi. Tay Quan Lê Hiên che ngực, làm trạng thái nghiêng ngã chao đảo sắp chết.
“Chuyện ngày hôm nay là có người cố ý làm, mục đích rõ ràng là nhắm vào tôi, mặc dù Lê Hiên kịp thời đóng kín hệ thống vệ tinh nhân tạo, nhưng tôi lo lắng toàn bộ sự việc xảy ra có thể vẫn sẽ bị tung ra ngoài.”
Chiến Vân Không yên lặng trên vẻ mặt anh tuấn không lộ ra vẻ gì, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn cổ, ánh mắt quét qua trên người Quan Lê Hiên và Chiến Tả.
“Chờ xem, ngày mai tất cả báo chí TV truyền thông, đều sẽ là chuyện này, mặc dù con của rất nhiều lãnh đạo không bị thương nhưng trên tinh thần ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng, nhất là Tô Thanh anh nghe nói là cháu gái của Phó Tổng Lý.”
Mặt Chiến Tả đùa giỡn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng người dựa trên ghế sofa.
“Mẹ nó, cháu gái Phó Tổng Lý, em còn nghĩ là lai lịch lớn cỡ nào, không có tí sức lực nào.”
Quan thiếu chưa từng để mấy lãnh đạo trung ương vào mắt, đều là người chôn ở đất vàng cổ, còn có thể phung phí vài ngày.
Ánh mắt của Chiến gia cứng lại, chợt nhớ lại những lời đó của Tô Thanh, từ thái độ của Tô Thanh đối với Noãn Noãn, hai người dường như đã sớm quen biết, hơn nữa Tô Thanh mang hận ý rõ ràng, trong này có thể hay không…
Vừa nghĩ đến vậy, Tinh Nhiên đẩy cửa đi đến.
“Biết Tô Thanh sao?”
Chiến gia vừa hỏi Tinh Nhiên vừa sững sờ, nửa giây mới phản ứng được, “Biết Noãn Noãn từ nhà trẻ đến thời trung học, cấp bậc kẻ địch.”
Cấp bậc kẻ địch? Ba người nhìn chằm chằm Tinh Nhiên với vẻ mặt khó hiểu.
Cởi quân trang xuống khẽ ném lên ghế, mệt mỏi ngã vào trong ghế sofa, thân hình cao lớn nện trên người Chiến Tả, thiếu chút nữa là đập gãy anh ta.
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, con mẹ nó anh muốn phá hủy tính phúc của anh em ư, đi đi, lăn sang bên kia đi.”
“Sorry, Chiến tổng.”
“Xin không cần nói tiếng Anh với tôi, OK?”
Hai người không có gì liền trêu đùa, Chiến gia thấy đã quen coi như không thấy gì, “Tô Thanh hận Noãn Noãn?”
Đây là một câu khẳng định, lấy năng lực quan sát vượt trội của Chiến Vân Không mà nhìn, đây là mức độ hận rất sâu.
Thân thể Tinh Nhiên cứng lại, nụ cười trên mặt ngưng lại, ánh mắt có chút chần chừ, một hồi lâu cũng không nói gì.
Anh ta không nói, Chiến Vân Không cũng không mở miệng, bởi vì anh đang đợi, vẻ mặt Tinh Nhiên trong nháy mắt tối tăm cũng đã nói rõ chuyện này có bí ẩn.
Mấy phút sau, Tinh Nhiên khẽ cười một tiếng, hít sâu một cái, mạnh mẽ để cho mình buông lỏng một chút.
“Các cậu còn nhớ rõ vụ án bắt cóc trước kia chứ?”
Vẻ mặt ba người còn lại cả kinh, mười năm trước, trường tiểu học chính phủ đầu tiên mười mấy đứa bé tuổi bình quân không tới mười tuổi bị một đám tổ chức không rõ lai lịch bắt cóc tống tiền, những đứa bé này toàn bộ đến từ gia đình kinh doanh giàu có, lúc ấy sự kiện này làm kinh hoàng cả nước.
Tinh Nhiên tiếp tục nói, “Lúc ấy, mười đứa bé bởi vì Noãn Noãn và Tô Thanh đánh nhau bị giáo viên phạt ở lại quét dọn làm vệ sinh cả lớp, không ngờ chuyện lần đó lại tạo cơ hội cho bọn cướp…”
Lòng Chiến Vân Không chợt run rẩy chấn động, tiểu nha đầu lại ở trong vụ bắt cóc mười năm trước, tim đau như bị tê liệt trải rộng khắp toàn thân, hô hấp có chút ngột ngạt hít thở không thông.
Hồi tưởng lại lúc ấy bộ đội đặc chủng bọn họ xông vào khoang thuyền cứu người, đập vào mặt là mùi thịt sống tanh hôi, hoàn cảnh thảm loạn không chịu nổi, còn có mười mấy bọn nhỏ nằm trên mặt đất thoi thóp, thật là vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
“!@#$%$@, tại sao lúc đó cậu không nói là có Noãn Noãn trong những đứa trẻ kia.”
Chiến Tả đỏ mắt, trong giọng nói mang theo sự tức giận dâng lên, một người chết mười bốn người bị thương, đây là kết quả sau khi cứu viện.
Miễn cưỡng nâng bờ môi lên, “Thật ra thì vốn tôi không xuất hiện trong nhiệm vụ, nhưng cuối cùng thị trưởng Tinh vẫn thỏa hiệp, nếu như tôi nói với các cậu còn có thể cho tôi đi sao, nếu như tôi nói với các cậu các cậu sẽ đặt lực chú ý trên người Noãn Noãn nhiều hơn, như vậy đối với những đứa bé khác mà nói là không công bằng…”
Bên trong phòng tĩnh lặng, không khí yên tĩnh như ngừng lại.
Chiến gia cầm bao thuốc lá trên bàn sách rút ra châm thuốc, căm tức hít một hơi, làn sương trắng lan ra bao phủ góc nghiêng anh tuấn của anh giờ phút này càng lộ ra vẻ huyền bí âm u.
Hôm sau.
Quả không ngoài suy đoán của Chiến Tả, có thể nghĩ, tờ báo thời sự cả ngày đưa tin toàn bộ sự kiện đấu súng ngày hôm qua ở trường quốc lập Trung ương và video đánh nhau của Noãn Noãn với Tô Thanh phổ biến khắp nơi.
Trang đầu tờ báo, chữ đen nét
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi