Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ô đang đứng lặng bên cửa sổ, khung cảnh ảm đạm quá –trời bây giờ đang là giữa đông.Màn sương bao phủ quanh các tán cây, bên những ngôi nhà gỗ trong khuôn viên kia.Cô ghé mặt lại gần tấm kính –thứ đang cách li cô ra khỏi không gian ở ngoài kia.Cô hà hơi lên mặt kính,một màn hơi mỏng được phủ lên đốm nhỏ của kính.Ngón tay nhỏ của cô khẽ lướt lên đốm hơi ấy, rồi vô thức vẽ nên 1 vòng tròn và ở tâm lại là một hình trái tim cùng 1 sợi dây xuyên qua trái tim ấy.
Một vòng tay nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, gương mặt người ấy khẽ áp vào gáy cô, giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi:
-Đừng cố nhớ lại, hiểu không?
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng chìu đi hình vẽ ấy.Sau đó, cô lấy hai tay mình đặt lên vòng ôm kia định gỡ bỏ nó ra bước đến chỗ khác.
-Muốn rời khỏi tôi?
Hắn lạnh lùng nói, vòng ôm lại càng chặt hơn ban đầu như vừa để níu giữ lại vừa như sợ cô sẽ không còn ở bên hắn.
-Tại sao? Tại sao em mãi không thể quên đi điều ấy.Tôi yêu em, yêu em, rất yêu em.
Giọng nói hắn run run, mặt áp vào sát hõm cổ của cô.Cô khép hàng mi lại, ban tay vô lực mà buông thỏng, ngửa mặt lên, nghẹn ngào đáp:
-Đã biết sẽ có ngày hôm nay tại sao anh lại làm vậy? Đã biết sẽ thêm đau đớn, dằn vặt thì sao anh lại tiếp tục làm? Tại sao, tại sao?
2 từ “ tại sao” bị hét to lên, vỡ òa trong lời nói của cô.Nó như vết cứa sắc lạnh vào trái tim hắn.
Đau chứ!, rất đau.Sao không thể là 1 câu hỏi khác mà chỉ vỏn vẹn hai từ “ tại sao” này!
-Xin em…xin em đừng rời bỏ tôi.
Hắn khẩn thiết van xin cô.Cô buồn bã, mở hai mắt ra đồng thời xoay người đối diện với hắn:
-Không thể nữa rồi, tôi không thể.Thà như anh đừng cho tôi biết, thà anh bỏ mặc tôi có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.Tôi và anh mãi mãi vẫn chỉ là hai kẻ thù không cùng một mái nhà.Chính tay mẹ tôi lại là người tạo ra quá khứ đau đớn đầy máu và nước mắt trong lòng anh.Một kẻ là con gái của người đã giết chết gia đình anh, liệu anh có đủ can đảm để yêu tôi.Dù cho anh có thể thì tôi lại không thể.Chính cái ngày anh phát lệnh triệu tập ấy cũng là lúc tình yêu của tôi với anh là nguội lạnh, đã cuốn trôi đi tất cả.Rồi ngày nào đây, tôi sẽ là người chết dưới tay anh và mẹ tôi cũng vậy.Vậy thà anh cứ ban tặng viên đạn ấy dành cho tôi, để tôi được giải thoát.Nếu không hãy buông tha cho tôi.Được không?
Hắn vần nhìn thẳng vào mắt cô, không dời đi dù chỉ 1s.Hắn ghé sát mặt thì thầm vào tai cô:
-Buông tha ư? Đời tôi chưa hề có khái niệm ấy.Em nên nhớ rằng em là của tôi và mãi mãi vẫn như vậy.Em dù có trốn ở nơi nào tôi cũng sẽ kéo em trở về bên tôi.Và nên nhớ…tôi có thể làm những điều còn tệ hơn cả việc mà em đã nhìn thấy.
Dứt lời, hắn áp làn môi lạnh của mình lên môi cô, một mùi hương nhè nhẹ của hắn thoảng qua mũi cô.Lạnh …rất lạnh.Cả phiến môi mỏng lẫn cả con người cô.Không như nụ hôn hắn đã từng hôn cô, ảm giác ấy đã không còn, biến mất rồi, nguội lạnh rồi chỉ còn là vị đắng chát cùng những sự dằn xé tận sâu trái tim mà thôi.
Tất cả đều là lừa dối, đều là giả tạo.Hắn đưa cô vào vòng tròn dối trá ây và rồi từ từ gắm nhắm nỗi đau của cô.Nó như hàng nghìn lưỡi dao xuyên vào tim cô, thà một lần cứa sâu vào lòng cô còn thoải mái hơn là như thế này.Yêu nhầm một người, một người không nên yêu, người coi cô là kẻ thù, chỉ để lợi dụng thì còn gì để nói lời yêu cô.
*********
Hãy là làn mưa để cuốn trôi tất cả.Hãy là dòng nước để kéo tôi đi.Kéo tôi ra khỏi nơi tăm tối này, đừng buông tay ….Từng ước rằng mãi được bên anh, mong một ngày có thể gần anh nhưng giờ chỉ còn là hư vô.Màn sương này bao phủ lấy tôi, dù mỏng manh nhưng lại là khoảng cách mà anh không thể chạm tới tôi.Xa anh, có lẽ tôi sẽ chết nhưng lại là giải thoát cho cuộc đời vô định của tôi.Yêu anh..mãi mãi yêu và cũng là hận, hận đến muốn giết chết anh nhưng tôi không thể.TÔI KHÔNG THỂ LÀM ĐƯỢC.
[Cơn mưa lại một lần nữa quay về với tôi.Cảm giác khi hạt mưa chạm vào làn da mình thật khó chiu.xen lẫn dòng người đang hối hả trốn chạy làn mưa kia thì tôi chỉ đứng lặng để cảm nhận hết cái đau đó.em đã quay bước để mặc tôi tự dằn xé trái tim mình..vì em!
Một lần để níu kéo, 1 lần để nhìn lại và cũng là một lần để ta xóa mờ về nhau.Tôi và anh liệu có được niềm đau mà anh mong ước hay chỉ là sự lừa dối giữa hai con người đã đánh mất linh hồn và sự đau đớn của quá khứ dành tặng riêng cho họ.
*******************
Hắn buông cô ra rồi xoay người rời đi.Cô vô lực tựa vào vách tường,lấy tay ra sức chùi vết dơ lưu trên khóe môi kia.Sau đó cô xoay lưng lại nhoài người ra cửa sổ.Cô nhìn áng mây trên cao kia, nó xa quá mãi cô không thể nào chạm tới.Nếu như cô không bao giờ tồn tại thì có lẽ đã không có ngày hôm nay.Lòng đau thắt khi nhìn người từng là tất cả với cô giờ chỉ là một người xa lạ.Tự cười giễu lấy bản thân mình đã làm gì để cuộc đời tặng cho cô bài học không cách nào quên được.
Cô đưa nắm tay ra ngoài cửa sổ rồi bỗng thả thứ đang nằm trong bàn tay cô.
“ choang”
Tiếng vỡ của quả pha lê vang lên phá vỡ sự yên tĩnh đến cô tịnh ở nơi này.
Cô cười nhưng sao nụ cười ấy lại như đang kìm nén nỗi đau như vậy.giọt nước mắt chợt rơi xuống.Một giọt, hai giọt và rồi vỡ òa.Cô đưa bàn tay đang run run kia lên miệng rồi cắn thật chặt.Bàn tay cảm thấy đau rát nhưng cô vẫn không thôi cắn, cứ như thế cô lùi người dần về phía sau và ép mình ngồi trong góc nhỏ của căn phòng này.
“hức, hức..ư ư ư…”
Và lúc ấy, ở căn phòng kế bên có một người ngồi lặng, tự gặm nhắm nỗi đau mà chính hắn đã tạo ra. Hắn ngồi xuống, dựa mình vào bức tường lạnh lẽo kia.Một nụ cười hằn lên tia lạnh chợt hiện lên trên môi hắn.Hắn hít sâu một hơi, dường như không khí xung quanh đều là mùi máu tươi nồng đậm-một đoạn phim của quá khứ không bao giờ biến mất.
2 giờ sáng:
Cánh cửa khẽ đẩy ra, một bóng người cao lớn nhẹ bước vào.Trong màu đen của bóng tối ở đây, ánh mắt người ấy cố kiếm tìm thân ảnh của ai đó.Bỗng lông mày người đó nhíu lại, hừ lạnh một tiếng rồi khẽ bước nhanh đến góc phòng.Hắn quỳ một chân xuống, dang tay nhẹ nhàng bế người kia lên.Đặt cô nằm xuống giường, định quay gót rời đi nhưng không biết sao hắn lại không thể kìm được bản thân không ngoái đầu nhìn cô.Cô giờ tiều tụy hẳn, mái tóc dài buông xõa, rối cả lên, làn da trắng nhợt làm cô càng thêm dễ vỡ, yếu đuối hệt như nàng tiên đang ngủ.
Nơi sâu thẳm lòng hắn từ trước đến nay đều trống rỗng, vì vậy mà giờ đây khi thấy cô nó lại càng lạnh giá vô cùng. Mỗi một ngày hắn trải qua, ánh mắt hắn đều như chìm ngập trong thủy triều mênh mông vô bờ.
Hắn hít sâu, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.Hắn đưa tay kéo chăn đắp lại cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, người con gái tưởng chùng đã ngủ ấy lại khẽ mở hai mắt, nhìn sang phía mà người đàn ông vừa rời đi.Nước mắt chực trào, lăn trên má, giọng run run:
-Tại sao …lại giết ông ấy?...Vì sao….ư ư ư….
Nếu nói anh là gió thì có lẽ tôi là chỉ một cánh hoa bồ công anh bị cuốn đi bởi cơn gió đó. Mỗi lần làn gió ấy thổi tôi đi lại là một lần tôi đau.Tự nhủ lòng đã đến lúc dừng nhưng chỉ cười lấy chính mình khi vẫn để nó làm trái tim này giằng xé.Có người từng bảo tôi rằng: Khi ai đó yêu bạn vì chính nụ cười của bạn và lúc rời xa họ lại nói ghét khi nhìn nụ cười ấy.Đừng để điều đó đánh mất nụ cười của bạn mà hãy dành nó ột người xứng đáng với nụ cười ấy hơn.
Sẽ là dối lòng nếu như tôi nói không nhớ anh.Nhớ anh, nhớ từng nụ cười, sự ấm áp ấy- Nhưng đó mãi mãi chỉ còn làdư âm.Tôi chấp nhận làm bạn với bóng đêm để được yêu anh để rồi giờ đây nín nhịn nỗi đau từ tận sâu lòng mình nhưng vẫn không thể gần anh mà chỉ là khoảng cách dài ngày càng dài mà thôi.
Tôi tự hỏi: Liệu tạo hóa có ban tặng cho tôi một chốn nghỉ chân ở cuộc đời này?
Biết yêu anh là đau đớn nhưng chỉ có thể bước về phía trước, cho dù ở con đường ấy chỉ còn là máu và nước mắt.
**************
Trải qua một đêm thức trọn, cô khẽ cựa mình ngồi dậy, người vô lực tựa sát vào thành giường.Ánh mắt vô hồn,cái nhìn không tiêu cự làm cô tựa như một con búp bê, không hề tồn tại một con người đang sống.
“Cốc, cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên nhưng lại không có tiếng đáp lại của chủ nhân căn phòng.
-Tôi xin phép vào”
Dứt lời, Người bên ngoài đẩy cửa bước vào.Đó là Hoàng Thiên-trợ lý riêng của hắn.Hắn khẽ chào, ánh mắt liếc nhìn về cô.Cảm nhận được sự mệt mỏi, tiều tụy của cô, lòng Thiên chợt chùn xuống, xót thương cho người con gái này. Bỗng anh thấy bản thân mình muốn đưa cô đi khỏi nơi này, chỉ vì sự thương hại hay …là vì điều gì khác.Thiên cố xua đi cảm giác ấy, sau đó dịu giọng nói:
-Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy cô.Nhưng cậu chủ, ngài ấy ra chỉ thị đưa cho cô thứ này.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210