Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan_Nguyen2210
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:47:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hương xoa xoa tai của mình, cười cười nhìn Chi:
-Hì hì, cậu thật là hiểu mình quá nha.Lại đây, mình mi cái coi.
Chi nghe vậy vội đứng thẳng dây, chuẩn bị động tác chuồn lẹ.
-Này coi mà làm vscn nhanh đi.Ko là tụi mình ko chừa cậu phần bữa sáng đâu đấy.
-Okie.Nhưng để mình kiss cậu 1 cái rồi mình mới đi.
Phương giả vờ như đang đi nhanh đến Chi, Chi thấy hành động của cô liền phóng nhanh ra ngoài lấy tay đóng cửa lại.
Phương phì cười vì hành động của con bạn.Sau đó cô quay người bước vào phòng tắm làm vscn.Sau 5p chỉnh chu trước gương, cô yên tâm đi xuống lầu.
Vừa bước vào phòng khách cô đã nghe tiếng than thở của Kiệt.
-Này cậu có chắc là cậu ấy dậy chưa vậy! Mình nghĩ cậu ấy còn đang mơ mộng đẹp đó.
-Mình đã gọi cậu ấy đúng 5 lần rồi đấy.Nếu cậu ấy còn ko chịu dậy mình sẽ sử dụng biện pháp mạnh.
Phương ngượng ngùng ho khẽ 1 tiếng:
-Mình dậy rồi.Hì hì.
Kiệt và Chi cùng quay đầu lại nhìn cô:
-Chi ơi! Cậu ấy dậy rồi kìa.Bất ngờ chưa?
Kiệt giả vờ ngây thơ “ vô số tội” nói vs Chi làm Phươn đứng 1 bên mà muốn chạy tới bóp chết thằng bạn này.
-Mình vào ăn sáng đây ko nói vs mấy cậu nữa.
Cô vừa nói vừa lườm Kiệt.Kiệt cúi đầu vờ như ko biết gì.Thủ tiêu hết đống thức ăn vào bụng, cô đứng dậy đi ra phòng khách.Cô lên tiengs hỏi Chi:
-Vũ đâu rồi? Sao từ nãy đến giờ mình không thấy cậu ấy đâu cả vậy.
-À anh ấy tới nhà kính rồi.
-Vậy mình đi tới chỗ cậu ấy đây.Gặp các cậu sau nhé!
Chưa kịp trả lời thì Chi và Kiệt đã thấy cô đã chạy mất dạng lúc nào rồi.Kiệt mỉm cười:
-Không biết chân cậu ấy có cài động cơ phản lực không mà phóng nhanh thế không biết?
Phục thật đấy!
Cô chạy đến nhà kính nhìn vào liền trông thấy Vũ đang tưới nước cho hoa. Cô rón rén đi về phía anh định bụng hù anh nào ngờ anh bỗng nhiên lên tiếng trước:
-Nhóc.Muốn hù ai vậy?
Cô giật mình, ngây ngốc nhìn anh rồi kinh ngạc nói:
-Sao cậu biết mình ở sau lưng cậu? Cậu có thiên nhãn ở sau đầu à!
Anh xoay người đối diện vs cô:
-Mình mà.Cái gì chả biêt.Cậu có muốn giúp mình tưới nước cho hoa ko?
Cô chưa nhận lời anh đã kéo cô đến gần anh.Anh đưa cho cô 1 bình tưới nước nhỏ.Hai người tưới đc 1 lúc thấy cô có vẻ chán, anh thong thả nói:
-Ở đây còn có cả xương rồng nhỏ đấy, cậu muốn đi xem không?
Cô gật đầu lia lịa, mừng rỡ nói:
-Có có.Cậu vs mình đừng tưới nữa, chán lắm.Đi xem xương rồng đi.
Thấy khuông mặt vui mừng của cô, anh phì cười rồi nắm tay cô đi khu vực có xương rồng.
-Đến nơi rồi.Đẹp không?
Cô không ngờ rằng trong nhà kính này ngoài hoa lan còn có cả xương rồng nhỏ - loài cây mà cô yêu thích nhất.Cô chạy nhanh đến rồi ngồi xổm xuống nhìn những chậu xương rồng nhỏ xinh đó.
-Đẹp quá! Mình không ngờ ở đây có cả loài cây này đấy.Nhìn thích quá.
Cô thốt lên.
Vũ cười 1 tiếng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô:
-Mình tặng cậu chậu xương rồng kia nhé!
Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía 1 chậu xương rồng trên thân cây có 2 bông hoa nhỏ xíu, nhìn đáng yêu lắm.Cô nghe vậy liền quay sang nhìn anh:, 2 mắt sáng lên mỉm cười vs anh:
-Thật chứ?
-Thật.
Anh vừa đáp vừa gật đầu 1 cái để khẳng định lời nói của mình.
-Woa….Thích thật đấy.Mình yêu cậu nhất nhà đấy.Hì hì.
Cô mừng rỡ vội ôm chầm lấy anh.Anh vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói:
-giờ đứng dậy nào để mình còn tới lấy chậu xương rồng cho cậu chứ!
-Vâng thưa sếp.
Nói xong, cô hớn hở đi theo sau anh để nhận quà.Anh cúi xuống lấy chậu xương rồng rồi xoay lưng lại đưa nó cho cô:
-Nè.Tặng cậu đó.
Cô vui mừng xòe 2 tay ra để đón nhận nó nhưng trong khoảnh khắc tay cô chuẩn bị chạm vào nó bỗng trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn độn.
-Mẹ, mẹ ơi! Mẹ ở đâu? Mẹ đừng đi.Mẹ đừng bỏ Nhi.
Hình ảnh bé gái chạy khắp nơi tìm mẹ trong ngôi nhà có rất nhiều chậu xương rồng.
-Phương, cậu sao vậy? Tự nhiên lại ngây người ra thế!
Vũ thấy cô bỗng nhiên ngẩn người, miệng lẩm bẩm điều gì đó nghe ko rõ.Cô chợt tỉnh khi nghe anh gọi:
-Hả? Cậu gọi mình à!
Anh nhíu mày nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự sợ hải cùng hoảng loạng:
-Sao lúc nãy cậu thẩn thờ thế, còn nói lảm nhảm gì đó nữa.
-Vậy sao.
Cô trả lời 1 cách máy móc,hoàn toàn không chú tâm vào câu hỏi của anh.
Anh thấy vậy liền cúi người xuống thấp, nhìn cô lo lắng:
-Cậu trong người không đc khỏe hả? để mình đưa cậu về phòng nằm nghỉ nhé!
Cô vội xua xua tay tỏ ý từ chối và nói:
-Khống cần đâu.Mình không sao cả mà.Mình đi tìm nhỏ Chi đã.Gặp cậu sau nhé!
Cô nói xong liền bước nhanh ra ngoài.Vũ thở dài rồi tự nhủ chắc là cô cần yên tĩnh để tĩnh tâm nên cũng thôi ý định đi theo cô.
Cô định quay trở về phong mình nhưng không biết sao đôi chân của cô lại không vâng lơi, bất giác đi đến 1 nơi khác.Tâm trí cô dẫn dắt cô đến 1 nơi xa lạ,Nó không còn trong phạm vi của nông trại nữa mà là trong cánh rừng phía sau nông trại.Cô men theo lối mòn dẫn vào khu rừng.Lối mòn này tạo cho cô cảm giác đã rất nhiều lần cô đã đi trên nó.Dần dần, cô đã vào sâu trong cánh rừng và đến gần 1 vực thẳm.Đến đây, cô chợt tỉnh táo, hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu cô: Nơi này là đâu?Sao cô lại ở đây?......
Cô không thể lí giả đc vì sao cô lại ở trong cánh rừng này.
-Mẹ ơi! Ssau này lớn lên con sẽ trở thành 1 người xinh đẹp như mẹ.
Bé gái cười tươi nhìn mẹ.Bà cười hiền, vuốt nhẹ mái tóc đen dài, mềm mượt của đứa con:
-Ừ.Chắc chắn thế rồi.
Hình ảnh hai mẹ con ấy lại tiếp tục hiện lên trong trí óc của cô.Cô bất giác bước đến gần vực thẳm hơn, miệng lẩm nhẩm gọi mẹ:
-Mẹ, Mẹ……
Cô như chìm vào trong 1 góc quá khứ đã bị xóa sạch của cô.Chân cô dần dần càng tiến đến sát vực thẳm sâu hun hút một cách dị thường.Tưởng chừng như cô đã đến gần vs lãnh địa của thần chết thì bất ngờ từ đàng sau vọng lại tiếng ai đó gọi tên cô.Cô vôi xoay người lại nhưng chân cô đột nhiên bị vướng vào 1 hòn đá làm cả người cô ngã về phía sau.
-KHÔNG…….
Tiếng hét lơn vang vọng vả cánh rừng.Đó là Vũ.Đáng lẽ anh không xuất hiện ở nơi này vào giờ phút này nhưng không biết vì lý do gì đã thúc giục anh đi theo sau cô.Anh tìm cô 1 lúc lâu và giờ mới phát hiện ra cô đang đứng gần vựu thẳm.Anh hoảng hốt hét to tên cô vừa cố chạy thật nhanh ngăn cô lại.Vừa lúc cô chuẩn bị ngã người ra sau anh đã kịp lao đến ôm cô lại về phái trước.Cả 2 ngã nhào về phía truớc.Sự va chạm khá mạnh làm chân anh rất đau.Vũ nén đau, ngồi bật dậy, hoảng hốt kiêm tra xem cô co bị xây xát gì không.Khi biết cô không có vấn đề gì, anh mới dám thở hắt ra nhẹ hóm nhưng nhanh chóng ôm cô thật chặt vào lòng, Nói trong nhịp thở hổn hển, chư kịp ổn định
-Mình…Mình đã rất sợ, thật sự rất sợ cậu sẽ rơi xuống đó.May..may quá…
Cô mở tròn hai mắt nhìn anh, hơi ngớ ngẩn:
--Sao cậu có vẻ hốt hoảng vậy.Có việc gì xảy ra à! Mà sao cậu cứ ôm mình chặt vậy mình đến nghẹt thở mất thôi!
Anh nghe vậy vội nới lỏng vòng tay nhưng không có ý định buông cô ra.Anh khẽ nói:
-Cú để vậy 1 lúc đi.Đc chứ?
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không muốn chọc giận anh lúc này bèn ngồi im để anh ôm chặt.Một lúc sau, anh đẩy nhẹ cô ra, trách mắng cô:
-Cậu sao lại tới đây vây? Có biết là rất nguy hiểm không?
Cô khó hiểu nhìn anh, mặt mày nhăn nhó hét lại:
-Cậu điên à! Tự nhiên mắng mình.Cậu lại phát bệnh nữa à.Mình còn muốn hỏi lại cậu là tại sao mình lại ở cái chỗ hẻo lanh, nguy hiểm này đấy.Đừng nói vs mình là cậu muốn chơi trò mạo hiểm đấy nhé!
Cô cố tình trêu chọc anh không để ý đến nét mặt anh tràn đầy sự lo sợ và bất an.Anh vội hỏi:
-Cậu không nhớ 1 chút gì sao?
Cô gật đầu rồi nói nói phụ họa thêm:
-Thật đấy! Mà nhớ cái gì cơ? Ý cậu là mình tự đi tới chỗ này sao!
Cô thấy đôi lông mày anh bỗng chau lại, mặt thì trắng bệch.Cô lo lắng hỏi anh:
-Vũ, cậu mệt à! Mình dìu cậu về nhé! Nào đứng lên mình đỡ cậu về.
Chưa nói hết câu, cô đã bị anh bế lên, áp đầu cô vào trong ngực anh.Cô giật nảy mình, giãy dụa ra khỏi vòng tay anh:
-Này, cậu điên à.Thả mình xuống, thả xuống nhanh.Nếu không mình không khách sáo vs cậu đâu đấy! Mau thả….
-Câm miệng.
Anh gầm lên, ánh mắt hằn lên những tia máu chiếu thẳng vào mắt cô.Cô sợ hãi vội rụt cổ lại, cố chui vào sâu trong lồng ngực anh, im thin thít.Cô nghe đc hơi thở gấp gáp của anh, vẻ mặt anh giờ đây hiện lên rỏ mệ mỏi cùng đau đớn.Anh nghĩ gì, muốn làm gì cô không bao giờ có thể đoán ra đc.Cả 2 ra khỏi cánh rừng hướng về ngôi nhà gỗ trong nông trại mà đi.Vào đến phòng khách, anh bế cô đi thẳng lên tầng 2 bỏ ngoài tai tiếng gọi lại của Chi và Kiệt.Tuy cả 2 muốn hỏi anh việc gì đã xảy ra nhưng cũng biết tính anh nên đành ngồi lại chỗ cũ.
Anh đi vào phòng cô, nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp nhệ lên người cô rồi ngồi xuống bên cạnh:
-Nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi.Đừng cố suy nghĩ dù chỉ 1 chút về việc ngày hôm nay.Nếu trái lời mình…..
Nói đến đây, anh ghé sát vào tai cô nói tiếp:
-Cậu sẽ không yên vs mình đâu.Hiểu không?
-Đã hiểu.
Cô sợ nhìn anh vào lúc này, nó đáng sợ đến kinh người.Cô vội nhắm chặt 2 mắt lại, giả vờ ngủ.Anh nói thêm:
-Mình ngồi ngay cạnh cậu vì vậy đừng nghĩ sẽ giở trò gì đấy!
Cô mở mắt ra, trừng mắt nhìn anh định cãi lại nhưng nhận thấy sự lạnh lẽo trong mắt anh nên cô vội nín thin.Dường như cô đã thấm mệt nên chỉ 3 phút sau cô đã ngủ, nhịp thở đều đặn, nhẹ nhàng.Anh khẽ trầm giọng nói:
-Anh phải làm gì để giữ em đây? Nó càng ngày càng đến gần rồi, sợ rằng thời gian không đủ cho anh làm tất cả cho em.Anh phải làm gì đây?
Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt không thể hô hấp đc.Ngón tay anh nhẹ lướt qua nhẹ làn môi mỏng của cô rồi từ từ hạ người xuống hôn nhẹ lên đôi môi đó.
-Thưa cậu chư.Số cổ phiếu còn lại của công ty điện tử Hòa Khang đang tiếp tục bị thu mua rất nhanh ạ.
-Có điều tra đc ai đứng đằng sau ko?
-Thưa vẫn chưa tìm ra.Chúng tôi đang cố điều tra ạ.
Đầu dây bên kia im lặng 1 lát rồi trầm giọng nói:
-Nếu tìm không ra tự biết mình sẽ như thế nào chứ?
-Vâng, chúng tôi biết.Xin phép cậu chủ chúng tôi tiếp tục làm việc.
Vừa ngắt liên lạc, khoảng lặng lại bao trùm lên không gian trong căn phòng tối.Phong nằm xuống ghế sopha, nhắm nghiền 2 mắt.Một nụ cười đầy ám muội hiện lên trên khóe môi hắn.
Một ngày nữa lại trôi qua, nhiều điều dần hé lộ.Liệu Vũ có thể giữ đc cô ở bên cạnh mình.Qúa khứ đã lãng quên của Phương là gì và nó liên quan đến những ai? Những kế hoạch đã nhấn nút start, những kẻ giấu mặt ẩn sau nó là ai? Đó còn là 1 câu hỏi còn chưa đc giải đáp.
Phong lấy di động gọi đến cho Luân.Đầu dây bên kia đc kết nối ngay sau đó:
-Alo.Ai gọi Luân đẹp trai vậy?
-Hừ! Cậu thôi dùm.Cậu làm tôi muốn ói đấy!
-Haha.Gọi mình làm gì thế?
Phong im lặng 1 lúc rồi nói:
-Tôi muốn hỏi cậu 1 điều.
Đầu dây kia vọng ra tiếng cười khẽ:
-Đc.Bất kể điều gì cậu muốn, mình sẽ trả lời.Đặc biệt là điều về chuyện đó…Cậu hiểu ý chứ? Haha
-Cậu ko nói ko ai nói cậu câm đâu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng.
-Thế thôi, mình ko đùa nữa.Người gì đâu khó tính.Nói đi.Mình nghe.
Phong trầm lặng 1 lát rồi chậm rãi nói qua điện thoại:
-Nếu trái tim cậu đau, rất đau nhưng cậu ko biết vì lý do gì.Chỉ hiểu đc những thứ cậu có chỉ là vô nghĩa, hư không mà thôi! Cảm giác cuộc sống này thật vô vị.Làm thế nào tôi có thể giết chết đc cái cảm giác chết tiệt này? Cậu trả lời đc chứ?
Phong dừng lại ánh mắt chợt mở ra, ngắm nhìn mảnh trăng đang treo lơ lủng trên tầng không, nó thật sáng ko như lòng hắn –chỉ còn lại 1 mảng đen ngự trị.
-Phong à! Cậu biết thế nào là yêu thương chư? Đừng để đánh mất 1 lần nữa như cậu đã từng làm, có thể 1s trước nó còn bên cậu nhưng ko thể chắc rằng 1s sau nó còn tồn tại kề bên cậu.Cậu..
-Đc rồi.Tôi cúp maý đây.Gặp lại sau.
Phong ngắt lời Luân rồi cúp máy ngay sau đó.Tự hắn biết đc hắn cần làm gì, nghĩ gì có lẽ chỉ vì đêm trăng này cũng tựa như đêm trăng đó quá giống nhau đã làm hắn đánh mất sự cương nghị, lạnh lẽo thường ngày mà thay vào đó chính là sự cô đơn, thiếu vắng tình người.
Luân đứng lặng,tay vẫn cầm điện thoại.
-Đến lúc nào mới xuất hiện 1 người có thể đưa cậu thoát ra đc vũng lầy của số phận đây?Quyền lực cùng thù hận cứ mãi quẩn quanh chúng ta mãi thế sao.
Lúc Phương tỉnh giấc đã là trưa hôm sau.Cô ngồi dây, lấy tay dụi dụi đôi mắt còn mơ màng chưa tình.Đúng lúc đó Kiệt đẩy cửa đi vào trên tay cầm 1 khay thức ăn.
-Đúng như Chi nói: Cậu đúng là ỉn con mà.Ngủ đến tận giờ này, mình nể cậu thật đó.
Cô ngượng ngùng cười cười nói:
-Hì hì.Thói quen khó thay đổi mà.
Cô liếc nhìn cái khay trên tay Kiệt rồi hỏi:
-Mà cậu đem gì ình thế?
-Đồ ăn trưa chứ còn gì! Hai người đó đang bận thu dọn đồ đạc để chúng ta chuẩn bị về lại thành phố.
-Quay về sớm vậy sao?
Cô giọng buồn buồn hỏi.
-Dù sao cũng ở đây 2 ngày rồi mà.Cũng phải trở về đi học nữa.Cậu đừng nói vs mình là cậu quên kì thi cuối kỳ đấy nhé!
Kiệt cười cười nhịn cô.
Cô nghe đến đây thì tỉnh hẳn, la lên:
-Ôi mẹ ơi!Cái này mà mình cũng quên.Phương ơi, mày đúng là óc heo mà.
Cô vừa nói vừa vò đầu bức tóc.
-Thôi thôi.Ko muộn đâu.giờ nhớ ra chưa muộn đâu.Thời gian ko còn nhiều nên cậu ăn nhanh đi rồi chúng ta xuất phát.
--Ơì.Ăn chứ.Cậu đưa đồ ăn đây ình.
-Khoan.Đi làm vscn đi.Bẩn quá đi.
Kiệt đưa tay ngăn cô lại.
Phương lườm lườm Kiệt rồi hừ lạnh 1 tiếng quay gót tiến vào phòng vệ sinh.
-Xong rồi.Đua tớ thức ăn.
Kiệt dưa khay thức ăn tới cho cô rồi lắc đầu nhìn tốc độ ăn phi thường của cô.
-Cậu ăn từ từ thôi.Không là nghẹn đấy.
Vừa dứt lời cô ho sặc sụa vì nghẹn.Kiệt đứng bên nhanh tay với lấy ly nước đưa cô, tay vỗ nhẹ lưng cô.Trách nhẹ:
-Đó.Thấy chưa? Mình đã nói rồi mà.
Bữa ăn của cô cuối cùng cũng kết thúc.Khi đi cả 4 người không đem theo đồ đạc gì nên chỉ cần huẩn bị 1 số thứ cần thiết rồi quay về.Kiệt và Phương đi ra ngoài san đã thấy 2 người kia đã đúng cạnh chiếc Audi mới cứng.Chi thấy 2 người đi ra liền vui vẻ chạy tới kéo tay trò chuyện vs cả 2.Nhưng riêng Phương thấy có điểm gì đó kì ạ ở đây.
-Này.Cậu làm gì mà đứng im như tượng thế?
Phương hướng mắt nhìn về Vũ khẽ trách.
Đáp lại cô chỉ là cái nhìn lạnh băng của anh.
“Thật phi lý,à.Mặt lạnh vs mình làm gì.Đúng là cái thứ nhỏ nhen.Mong cho cậu ăn ko tiêu, não chậm phát triển, đại tiện như tiểu tiện ko thông.hứ”
Phương lầm bầm nguyền rủa Vũ.
-Mình mà bị như cậu nói thì mình cũng phải kéo cậu theo.
Vũ nói như chỉ đủ để cô và anh nghe.Cô ngạc nhiên, trợn trừng mắt định lơn tiếng cãi cô nhưng nghĩ gì đó lại thôi.4 người lên xe quay trở về thành phố.Xe vừa đi vào trung tâm thành phố đã thấy sự tấp nập, ồn ào và nhộn nhịp ở đây.Nó khác biệt hoàn toàn vs nơi mà cô và 3 người bạ đã trỉa qua 2 ngày nghỉ ngơi ở đó.
-Lại trở về chốn cũ.
Kiệt vui mừng quàng tay qua vai Chi nói.Chi hất tay Kiệt ra vừa gườm gườm nhìn Kiệt làm Kiệt co rúm người lại.Cái hành động này của anh chàng này cũng có nguyên nhân cả đấy.Lý do là thế này các bạn ạ:Do cái tội “ trêu hoa ghẹo nguyệt “ mà ra cả.Tối hôm trước chả là anh này lén phén gạ gẫm con gái nhà người ta bị Chi bắt gặp.Mà bắt gặp đúng ngay tình trạng Kiệt đang ép sát người cô gái nữa chứ.Thế là Chi ra tay nghĩa hiệp, khẩu đầu trảm Kiệt ngay lập tức.Nào ngờ Kiệt do áo sơ mi bị vướng tóc cô nàng kia nên mới xảy ra tình thế hiểu lầm đó đành ngậm ngùi ăn dép của Chi, khóc ko ra nước mắt.
-Anh để tụi em xuống trước cổng trường đc rồi ạ.
Chi lên tiếng.
Vũ chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ngoài rako nói điều gì khác.Xe đỗ xịch trước cổng trường ĐH SJ, Chi và Kiệt bước xuống xe.Phương thấy vậy cũng định leo xuống ai ngờ bị Vũ chặn lại:
-Ngồi yên ở đó.Mình đưa cậu vè nhà.Mai đi học.
Cô đành phải ngoan ngoãn ngồi im trở lại, ko dám chống lại lời anh.Cuối cùng anh cũng đưa cô về nhà, ngôi nhà cô đã 1 lần tạm biệt nó mà đi.
Cả 2 cùng nhau bước xuống xe.Anh nắm lấy tay cô đi vào nhà.Chìa khóa nhà vẫn để nguyên chỗ cũ ko thay đổi.Anh cúi người lật tấm thảm trước cửa lấy chìa khóa, mở cửa rồi kéo cô bước vào.
-Cậu ko ở đây lâu rồi phải ko?
-Tại..tại sao cậu biết?
Cô ngạc nhiên, lắp bắp hỏi anh.
Anh ko nìn cô mà chỉ lẳng lặng quan sát chung quanh nhà rồi đáp:
-Vì ở đây có nhiều bụi trong khi cậu là người ưa sạch sẽ.
Cô ngây người, cúi đầu xuống, ko nói gì thêm.
Anh khẽ thỏ dài, nâng cằm cô lên, ôn nhu nói:
-Cậu muốn giấu mình đến khi nào đây! Thật sự mình ko chịu nổi nữa rồi.Sức chịu đựng mình có giới hạn vì vậy cậu ko nên cố chạm đến cái đỉnh điểm đó.Hiểu lời mình nói chứ?
Cô gật đầu nhìn anh.
-giờ mình đưa cậu đi đâu đó 1 lát nhé! Để mấy người dọn dẹp vệ sinh đến làm sạch căn nhà rồi mình sẽ đưa cậu về.
Cô vội xua xua tay từ chối anh:
-Thôi thôi.Mình ko cần đâu.Mình muốn vận động tay chân 1 chút vì vậy để mình tụ dọn dẹp căn nhà lại cũng đc mà.Đc chứ? Mình chỉ muốn tự mình làm mà thôi.Caauu biết tính mình mà.
Anh khẽ chau mày nhìn cô rồi thong thả nói:
-Tùy cậu.Vậy mình ở đây giúp cậu.
-Mình nói đc rồi mà.Cậu ko đi làm à! Công ty cậu vứt cho ai, làm trợ ký như cậu có ngày họ đuổi việc mất thôi.
Anh bình thản nói:
-Khỏi lo.Ko ai dam sa thải mình đâu.
-Mình muốn làm 1 mình.Tối mình nấu bữa tối đãi cậu đc chư! Tối gặp lại nhé!
Cô vừa nói vừa dùng 2 tay đẩy anh ra ngoài.Anh cười 1 tiếng rồi nói:
-Thôi đc.Tối gặp lại cậu.Nấu phở gà nhé! Lâu rồi mình ko ăn.Nhớ quá đi mất.
-Ok.Sẽ có phở gà cho cậu.
Cô cười tươi nhìn anh,vẫy tay chào tạm biệt rồi khép cửa lại.
Cô nhìn đồ đạc quanh nhà rồi hô lên
-Bắt tay vào làm thôi.
Cô xắn tay áo lên rồi lao vào kho lấy ra đủ thứ: chổi,sọt rác, cái lau nhà, chổi dài quét mạng nhện, giẻ lau kính….Cô dọn đc 1 nửa ngôi nhà nhưng mệt quá nên ngồi trên sopha nghỉ ngơi 1 lát.
-Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vừa chạy ra cừa nói:
-Ai vậy?
Đập vào mắt cô là 2 người to lớn đeo kính đen đang đứng nghiêm nhìn cô.Cô lên tiếng trước:
-Các anh là ai? Tìm tôi làm gì?
Một trong 2 người đó trả lời:
-Cậu chủ ra lệnh đưa cô đi.Vậy mời cô đi theo chúng tôi 1 chuyến.
Cô bắt giác lùi ra sau 2 bước, hốt hoảng nói:
-Ai..các người là ai mà muốn tôi phải đi theo các người.
-Chúng tôi là thuộc hạ của cậu chủ Vĩnh Phong.
Cô nghe đến cái tên này càng thêm chấn động,người cứ lùi dần ra sau.
-Vậy mời cô đi theo chúng ta.Ngài đang đợi cô.
Cô vội vàng quát lớn:
-Không.Tôi không đi đâu cả.Các người mau ra khỏi nhà tôi nếu ko tôi sẽ hét lên đấy.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210