However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
êm mênh mông. Chúng tôi ngồi bên nhau trên thành hồ trước Hội trường Rùa. Ngọn gió từ xa đến se se lạnh, dường như Thủy nép sát vào tôi hơn. Tôi ngoái đầu nhìn về phía sau. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Những đám rêu xanh lơ lửng trong nước. Thỉnh thoảng một vài chú cua con lại nổi lên chuyền từ lá súng này sang lá súng khác. Chúng quơ quơ đôi càng bé xíu và thở ra những bong bóng li ti. Tôi quay lại nói với Thủy trong tiếc nuối:
- Anh định tối nay sẽ hái tặng em một bông súng thật đẹp, không ngờ trong hồ chẳng có bông nào.
Thủy bật cười khúch khích:
- Anh còn nhớ hồi trong tết không? Lúc tụi mình học bài thi đó. Anh đã hái cho em tất cả những bông súng trong hồ để rồi...
Thủy ngập ngừng rồi cười. Tôi tiếp lời em:
- Ðể rồi bị bà Tư bảo vệ bắt gặp chứ gì?
- Ờ, bữa đó em run hết biết. Nhìn thấy anh năn nỉ bác Tư mà tội nghiệp ghê!
- Công nhận bác Tư già rồi tâm lý dễ sợ. Em biết bữa đó bác Tư nói với anh sao không?
- Hổng biết!
- Bác Tư nói: “Tôi thông cảm cho cậu vì nghĩ rằng cậu không có tiền mua bông hồng nên mới hái bông súng tặng bạn gái...”
Thủy lắc đầu quầy quậy:
- Em không tin, em không tin!
- Thiệt đó.
Thủy không thèm tranh cãi với tôi nữa. Em cúi người di di ngón tay trỏ trên nền gạch rồi đột ngột hỏi tôi:
- Anh biết ăn cọng súng không?
- Biết chứ. Hồi nhỏ chính vì mê ăn bông súng mà trong một lần đi bứt anh đã hụt chân uống nước muốn chết. May ba ra kịp, chứ không thì hết gặp em rồi.
Thủy đấm lưng tôi thùm thụp:
- Anh xạo. Ghét anh ghê!
Em im lặng nhìn vào khoảng không rồi chớp đôi mắt buồn buồn:
- Hồi em chưa lên đây học, ngoại thường bứt cọng súng làm gỏi cho em ăn. Gỏi súng ăn với mắm kho ngon dễ sợ. Em đi rồi chỉ còn một mình ngoại đơn độc ở nhà. Ngoại buồn bã và nhớ em lắm. Kỳ rồi em về ngoại không nói được lời nào, chỉ ôm chầm lấy em nước mắt giàn giụa, rồi ngoại mếu máo: “Mày đi rồi ngoại nhớ mày quá ‘chời’, nhưng ngoại không biết chữ làm sao biên thơ cho mày được...” Mấy ngày ở quê, ngoại làm đủ thứ bánh cho em ăn. Ngày em đi ngoại run run nắm lấy tay em: “Ði ‘gáng’ học cho hay nghe con”. Nhiều lúc em muốn nghỉ học về với ngoại luôn.
- Bộ tính nghỉ làm cô giáo hả?
- Hổng thèm làm luôn.
Tôi không nhìn Thủy, giả vờ nhăn mặt suy nghĩ như cố nhớ lại một chuyện gì đó rồi nói:
- Vậy mà trước kia đã có một cô nhóc đã nói với anh: “Em thích làm cô giáo lắm. Em sẽ lên bục giảng và giảng thật hay cho những đứa học trò của em mở tròn mắt ra mà nghe”.
- Anh chọc quê em đó hả? Người ta buồn người ta nói vậy chớ bộ. Nghỉ chơi với anh luôn.
Thủy phụng phịu quay mặt đi nơi khác.
Tôi mỉm cười vu vơ rồi ngước mắt... đếm sao đêm. Một, hai, ba... Chà, em giận thiệt rồi. Không có gì dai hơn con gái giận. Phải tìm cách thôi. Tôi nhè nhẹ khều em:
- Nè, giận xong chưa?
- Còn! - Thủy đáp gọn lỏn.
Tôi tiếp tục dụ khị:
- Bây giờ anh đố em cái này nhé. Nếu em trả lời không được thì tụi mình... huề?
Tôi nín thở chờ đợi sự đồng tình của em. Ðợi gần hết hơi em mới đủng đỉnh nói:
- Còn nếu em trả lời được thì sao?
Tôi nhanh nhảu:
- Thì anh sẽ thua em hai hủ da ua ở quán cô Nại. Chung liền, chịu hôn?
- Chịu!
- Vậy đố em tìm được bông không cánh?
Em im lặng một lúc rồi nói:
- Bông gì lại không có cánh lạ quá. Chắc không có. Anh xí gạt em rồi.
Tôi mỉm cười trong chiến thắng:
- Có.
- Ở đâu?
- Nhưng em chịu thua đi?
- Rồi, người ta chịu thua đó!
- Vậy là hết giận?
Thủy gật đầu. Tôi giơ tay chỉ:
- Ðó thấy hông?
- Hổng thấy.
- Ðó.
- Bông còng mà?
- Ừa, nhưng đó là bông không cánh.
Thủy không tin lời tôi nói. Ðêm đó tôi đã dẫn em quanh quẩn với hàng còng để chứng minh cho phát hiện của mình. Những bông còng trong gió nhẹ rơi rơi – loài bông không cánh chỉ có những cọng nhụy mong manh như sợi chỉ, phớt hồng...
Bông Hồng Không Cánh Bông Hồng Không Cánh - Sưu Tầm