No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hồng tôi đi đâu về cởi áo vất trên sofa rồi đi thẳng vào buồng tắm, (đây là thói quen của chồng tôi). Tắm ra, chồng tôi thấy bố và con trai ngồi coi tivi, chồng tôi đến gần con nói:
- Cu Sơn sao giờ này con chưa đi ngủ?
Nói rồi chồng tôi tới xoa đầu con. Thằng con trai năm tuổi đời đứng lên ôm chân bố, chờ bố hôn một cái rồi mới chịu đi vào phòng. Tôi dọn thức ăn bày sẵn trên bàn để chồng tôi ăn bữa cơm tối, rồi lặng lẽ vô phòng con. Thấy cu Sơn đã ngủ. Tôi về phòng mình. Ngả lưng được một tí, tôi nghe hai cha con ngoài phòng khách nói lớn tiếng, mỗi lúc mỗi lớn, chắc là đang cãi vã, y như là kịch liệt lắm, tiếng chồng tôi nói lớn át cả tiếng bố chồng. Rồi chồng tôi nói gì đó, làm bố chồng tôi chịu hết nổi hét lên: «Mày đi đi, đi ngay… ». Tôi nghe tiếng chân và tiếng nói của bố chồng, rồi tiếng cửa đóng cái rầm. Bố chồng tôi bỏ vô phòng. Tôi nghe tiếng đóng cửa thứ hai cũng cái rầm, chồng tôi cũng vào phòng. Im lặng. Tôi mở cửa qua phòng ngủ với con.
Sáng tôi dậy sớm để lo cho cu Sơn đi học, đã thấy bố chồng ngồi uống trà có vẻ suy nghĩ lắm!
Tôi rón rén bước đến sau lưng bố. Bố chồng hỏi:
- Khi hôm … con ngủ được không?
- Dạ thưa, được ạ!
Tôi đến ngồi đối diện bố chồng.
- Bố đưa ngân phiếu cho nó sáng nay để nó đi đâu đi. Nó cằn nhằn cả đêm bố chịu hết được rồi…
- Đã đi rồi à? Tôi hỏi với vẻ thờ ơ.
Bố chồng tôi làm thinh. Tôi đến ngồi cạnh bố phát hiện lên nỗi ê chề thất vọng mà bố cố kềm giữ nét ôn hoà trước mắt tôi. Tôi cảm thấy tôi đã làm phiền bố chồng tôi từ lúc bước chân vào ngôi nhà này. Tôi xin bố chồng ra mướn nhà riêng. Nhưng bố chồng nhất định không chịu, bố chồng nói ngôi nhà này, ông đã hứa cho vợ chồng tôi trong ngày cưới, đã thuộc về vợ chồng tôi, người đi là ông chớ không phải tôi. Bố chồng nói vậy, tôi không nói gì được nữa, chỉ biết úp mặt vô bàn tay ấm ức. Bố chồng tôi bóp nhẹ hai bàn tay tôi an ủi:
- Chồng… con sẽ thay đổi.
Tôi nghẹn ngào.
- Thay đổi! Chờ bao lâu nữa hở bố? Hai, ba năm nay rồi, cơm ai nấy ăn, giường ai nấy ngủ.…
- Phải chờ thôi …con ạ! Chưa nghe nó đá đụng đến chuyện ly dị, còn tính được.
Lúc nào cũng nghe bố chồng nói câu hy vọng. Tôi chán ngấy đứng dậy.
- Thưa bố con đưa cháu đi học.
Bố Chồng Bố Chồng - Sưu Tầm