Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
TCN - Đàn bà? Hay con gái? Tôi tự cười mình vì một chữ còn không dám dùng. Thời này, lấy đâu ra mấy nàng còn con gái khi mông ngực nảy tưng tưng ngay từ tuổi mười ba.
Ở cái tờ báo khỉ gió gì tôi vớ đọc cho qua giờ trên tàu lâu lắm rồi có cái thống kê xã hội học rằng thì là lứa tuổi trung bình trở thành đàn bà của con gái xứ này là 13 rưỡi. Cũng phải thôi và sướng nhỉ! Khi trẻ con đi mẫu giáo đã biết bà già rồi lẩm cẩm nếu bà kể rằng nó có trên đời này là nhờ một con cò đem từ đâu đó về đặt dưới gốc bắp cải. Khi ranh con nào cũng phải có phòng riêng và có quyền nhét condom tự do trong cặp sách.
Và lại còn cả cái quyền hú hét rằng sướng/ không sướng khi hành cái sự ấy vào ngay mặt báo. Không phải là các loại báo học trò tuổi xanh mực tím vờn bọn chíp hôi nhà mình, mà là bravo, bravo sex, bravo trần văn truồng, bravo những lời khuyên tìm cảm giác.
Nhưng cái sinh vật hằm hằm trước mặt tôi đây thì không biết là loại gì? Trẻ. Trinh nữ thì chắc không. Đôi mắt đặc biệt. Biếc như bầu trời mùa hè Hi Lạp. Nói chung xinh. Nhưng mà dị hợm. Khoen nhẫn khắp nơi. Lông mày. Mũi. Môi. Lưỡi. Rốn. Tóc tai quần áo mốt lướp tướp. Đằng sau quay: thắt lưng: hình chạm một bàn tay xòe ra xoa vuốt.
- Hi! Mày thấy nước Đức thế nào? Đáng sống chứ?
Tôi im lặng. Ngẩng. Cúi. Chữ bắt đầu nhảy múa. Chị ả này muốn gì? Tôi đang ngồi trước nhà thờ. Đâu có phải là vườn hoa Bahnhof (1) trụ sở hội họp đảng bia rượu nhà mày.
- Sao mày không trả lời tao? Mày khinh người Đức hả? Vậy mày đến nước tao làm gì? Scheisse.... Tao chả còn một cent nào. Mày có thể mời tao một hộp bia không? Hả? Có? Danke! (2) Mày tử tế lắm. Không như mấy đứa con của điếm kia.
Cô ta nhận 1 euro từ tay tôi, nhăn lớp da mặt đã khô quá sớm, lừng khừng đứng dậy hất đầu về phía mấy người đàn bà môi đỏ chót ăn mặc nhìn một cái đã biết là sang đang ngồi uống cà phê bên một cái bàn kê ngoài trời, rồi bước về phía cửa siêu thị gần đó. Đôi chân tuyệt diệu, dài, thẳng, mắt cá thon. Dáng uyển chuyển y như một con báo. Muôn năm đàn bà Việt không nên mặc váy ngắn như cô ả này. Mốt cào cào châu chấu áo đỏ áo xanh dải yếm buông lơi của các cụ ngàn năm trước ngẫm ra gợi tình gợi dục hơn chán vạn kiểu roc dài roc ngắn dạ hội văn phòng của đàn bà con gái bây giờ. Lộ hết cả bí mật ngực bẹp chân cong bụng phồng mông tóp.
Con báo đã quay lại. Cô ta chìa cho tôi một hộp nước quả, thêm phong sôcôla, hơn euro mày xin của tao rồi, rồi ực hộp bia đã kịp mở nắp chắc ngay từ trong siêu thị.
- Tao không mua bia cho mày. Tao nghĩ dân mày không kiêng. Nhưng cái dáng mày thì tao biết không uống như bọn tao.
- Cảm ơn. Thật ra thì tao không biết uống. Chỉ một giọt bia cũng đủ làm tao say luôn tới tối rồi. Mà tao thì bao nhiêu việc phải làm.
- Tao biết. (Giọng khàn rè) - Mọi hôm tao không ra đây đâu. Tao ngồi ở vườn hoa kia kìa. (Mái tóc đỏ lướp xướp hất về phía cửa Bahnhof). Tao biết mày chờ con mày. Tao cũng chờ con tao.
Chờ con? Ả chờ con? Con tôi đang tập hát. Nó đang đứng bên đứa trẻ nào trong dàn đồng ca nhà thờ. Đứa trẻ nào là con ả nghiện này. Cô ta đặt hộp bia xuống viền cái bồn hoa bằng gỗ, moi một điếu thuốc lá từ đâu đó trong cái áo khoác kiểu cách như một cái chăn rách, bước về phía mấy người khách của hiệu cà phê sát đó, xin lửa, chửi rủa câu gì đó, rồi quay lại:
- Đồ con của điếm. Nó không thèm châm lửa cho tao mà quăng luôn bao diêm này vào mặt tao.
Đốm đỏ nở to trước mắt tôi. Người đàn bà rít điếu thuốc, gần như không quay người, ném bao diêm theo một đường vòng điệu nghệ về phía mấy người vừa thảy vật đó cho cô ta. Đàn ông. Đàn bà... Những bộ trang phục đẹp đẽ và nghiêm túc. Những bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng. Những vẻ mặt. Bối rối. Tức giận. Khinh bỉ. Và có chút gì sợ hãi.
+ + +
Tôi cười.
Ả nghiện nhìn tôi và cũng cười:
- Mày!... Nghe không? Con tao đấy. Nó giọng cao. Ngày xưa tao... Đấy... Thấy chưa?... Stille Nacht... Heilige Nacht... Alles schlt... Christ, der Retter ist da... Đêm thanh tĩnh... Đêm thiêng liêng... Vạn vật ngủ yên... Chúa - Người Cứu Đỡ đây rồi...
Cái giọng khàn rè loang và loãng vào trong buổi chiều hiếm có. Nắng đã lạnh rồi. Gió đã vàng rồi. Thu đã. Những dáng người xuôi ngược trên khoảng đường đi bộ, vội vã và phấn chấn. Tôi lắng nghe. Làm gì có tiếng đồng ca. Phòng tập hát của bọn trẻ đóng cửa. Không âm thanh nào lọt ra ngoài. Chỉ có giai điệu này và cái giọng khàn thất thanh này. Trời đất trong vắt và đôi người đi bộ quay nhìn. Cái giọng rè rung rồi bất thần ngừng bặt. Cửa phòng tập hát trên gác hai nhà thờ bật mở. Lũ trẻ con lao nhao xô ra cầu thang lộ thiên nhìn thẳng xuống chỗ chúng tôi đứng.
- Tao phải đi đây. Tạm biệt. Hẹn gặp lại mày tuần sau nhé.
Người đàn bà đột ngột quay người, quên cả hộp bia uống dở nãy giờ vẫn để bên lề bồn hoa gỗ. Cái áo khoác kiểu da đỏ xấp xoải theo đôi chân dài hấp tấp, như một cánh bướm khổng lồ bị rách. Tôi không kịp chào. Mà có lẽ cũng chẳng cần sau một câu chuyện tầm phào. Bọn trẻ đã ùa xuống. Cô bé xinh xắn hệt một con búp bê bằng sứ thường vẫn đi cùng con tôi ngần ngừ ở mấy bậc thang cuối.
- Lại đây Lisa! Cô chưa thấy mẹ cháu đón như mọi khi. Có lẽ mẹ cháu còn đang tìm chỗ đỗ xe. Mau nào. Cháu và Hạ A có thể kịp mua kem đấy.
- Danke.
Những bước đi con trẻ vẫn tiếp tục ngần ngừ. Đứa bé gái nhìn theo bóng ả nghiện vừa ngoặt về phía ga. Đôi mắt con trẻ nhìn tôi. Sao như van lơn. Sao như giận dữ. Và trời ơi: màu xanh Hi Lạp ngút ngắt kia.
Cái xe Audi vòng sát đầu đường dành cho người đi bộ. Lisa bần thần bước về phía cửa xe. Người đàn bà quen biết ngồi bên tay lái quay cửa xe, ngó tôi cười ngần ngại. Da nâu bởi nắng từ những bờ biển hay từ một Sonnenstudio (3) nào. Tóc vàng nhuộm uốn kỹ lưỡng, son đỏ, lông mày kẻ sậm, mascara xanh. Lần đầu tiên tôi nhìn kỹ: đôi mắt kia và đôi mắt của con bé Lisa. Và...
+ + +
Lại một chiều thứ sáu. Tôi tha thẩn đi đi lại lại trước cánh cửa ngăn cầu thang dẫn lên phòng tập hát của bọn trẻ trên gác nhà thờ. Thu muộn rồi. Mùa vội vã và trời tối sớm. Thành phố đã dựng cây thông Noel. Cây thông năm nay cao hơn cây thông năm trước. Thợ điện đang thử cho đèn nhấp nháy. Lại sắp đến phiên chợ Weihnacht (4) và cả tháng trời không khí sẽ ướp sũng trong mùi rượu vang nóng ngọt ngào. Bọn trẻ lại háo hức đi chợ để mua về đủ thứ đem tặng nhau và người được tặng sẽ không biết dùng để làm gì.
Những cột đèn ở vườn hoa Bahnhof bật sáng. Tiếng ồn ào từ nơi đó gần lại.
Người đàn bà trẻ của tôi. Hôm nay lạnh hơn hôm trước rất nhiều. Vậy mà cô ta vẫn mặc đúng cái áo khoác lướp tướp cũ. Cô ta đang bị một người đàn ôm túm đánh. Gã to ngang. Tóc mào gà nhuộm túm đỏ túm xanh. Áo da chẽn phanh lộ một vòng cổ khiếp hãi. Người đàn bà chúi mặt vào hai cánh tay, tránh những cái tát của người đàn ông, hoàn toàn câm lặng. Ai đó hét. Trong tay gã đàn ông là một chai bia và gã vung lên.
Tôi đâm bổ về phía họ. Hoere auf, bitte! Bitte! Dừng lại! Tôi gào. Đứa trẻ nào khóc. Ai đó rút Handy, bấm số. Bọn trẻ hết giờ học hát, ùa xuống phố. Con bé Lisa áo khoác chưa kịp cài cúc, vừa rên rỉ vừa túm chặt áo khoác của tôi. Lisa, đừng sợ. Bitte, đừng sợ. Ra với Hạ A đi. Hạ A đâu?
+ + +
Polizei! Hai kẻ gây lộn bị dẫn đi. Người đàn bà rụt rè nhìn con bé đầm đìa nước mắt:
- Mein Schazt, bitte. Es tut mir leid...(5)
Và quay bên má tím rịm, sưng vù về phía tôi, nụ cười méo mó, người đàn bà chìa cho tôi một phong sôcôla.
Ban đêm, vào giường rồi con gái kể điều tôi chưa nghe đã biết: người đàn bà vẫn tới đón Lisa ở nhà thờ không phải là mẹ nó. Thế người vẫn đi Audi tới đón nó? Chắc là mẹ kế, con bé sống với bố mà. Cuối tuần thỉnh thoảng ông bà ngoại đón về. Mẹ nó chỉ hơn nó mười lăm tuổi. Không ai biết mẹ nó dạt lại về ga quê hương. Bà nó rất đáng ghét khi ai đó nói rằng nó giống mẹ và mẹ nó giống hệt bà.
Tôi không ngủ được. Băn khoăn mãi. Phong sôcôla người đàn bà khốn khổ dành cho tôi hay muốn đưa cho con bé Lisa? Cái lúc nhận phong sôcôla từ tay cô ta, tôi đã nói gì? Tôi có biết danke và wiedersehen (6) hay không?
Chúa ở trên trời. Trên trời, trăng cuối thu trong vắt, lạnh lẽo và to phát sợ. Ngày xưa tôi thích đi trên phố mất điện trăng suông mùa này.
+ + +
- Đồ lãng mạn nửa mùa.
- Mày vẫn không thông minh mấy nhỉ.
- Hà Nội bây giờ lấy đâu ra chỗ mà ngắm trăng. Về đi. Về đi. Về mà xem phố phường thủ đô yêu dấu.
- Người chưa phát rồ thì không ai ngóng trăng. Bọn tao bình thường.
(Trích email)
(Limburg 8-11-2004)
Chú thích
1. Nhà ga
2. Cảm ơn
3. Phòng tắm nắng
4. Giáng sinh
5. Kho báu của tôi. Xin lỗi
6. Cảm ơn và chào tạm biệt
Bia Rượu Bia Rượu - Sưu Tầm