A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 665 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Chương 86.2
ôi lưỡi dây dưa, cả người nàng đã nằm ở trên người hắn. Phong Duyên Thương thuận thế ôm nàng, bàn tay di chuyển dọc theo sống lưng của nàng, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập."."."
"Hô! Mau tránh ra, ta không được." Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân chợt ngồi xuống, hai con ngươi đầy sương mù hai má ửng đỏ, đưa tay không ngừng quạt gió. Sắc đẹp hại người a, nàng muốn cầm giữ cũng không được rồi.
Phong Duyên Thương vẫn giữ tư thế kia, hai con ngươi sâu thẩm, nhìnNhạc Sở Nhân, ở trong đó có chút kìm nén.
Hít sâu vài hơi, Nhạc Sở Nhân cảm giác nóng rực trong ngực mình đã lắng xuống, lúc này mới bình tĩnh lại. Nhìn thấy quần áo của hắn có chút tán loạn, một dáng vẻ bị chà đạp, làm cho nàng không nhịn được muốn chà đạp hắn một lần nữa.
"Trách không được thế giới kia của ta lại xảy ra chuyện nữ nhân cường nam nhân nha, chuyện này nếu đến ngăn cũng không được." Sauk hi cảm thán, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, nàng hiểu.
Hơi nhướng mày, Phong Duyên Thương vô cùng kinh ngạc, "Còn có chuyện như vậy?"
"Đúng vậy a! Nam nhân kia mới đầu còn giả bộ vùng vãy vài cái, sau đó liền ỡm ờ thuận theo." Nam nhân kia nhặt được tiện nghi lớn rồi.
"Nói rất rõ ràng. Ngươi thấy rồi hả?" Nghe sự miêu tả của nàng, hắn có thể tưởng tượng được hình ảnh kia.
"Sao ta thấy được chứ? Trong tin tức nói. Thế giới lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ quý hiếm mà, ta cũng không có thể chuyện nào cũng nhìn thấy." Lui về phía sau, nàng rời xa Phong Duyên Thương, bởi vì nàng lo lắng nàng sẽ khống chế không nổi xông lên.
"Trách không được ngươi mê luyến thế giới kia, quả thật rất thần kỳ." Tin tức? Làm cho hắn sinh ra vô số tưởng tượng.
"Ha ha, bây giờ ta mê luyến ngươi a, thế giới kia tính là cái gì." Vẻ mặt Nhạc Sở Nhân cười ngọt, nói một câu đã chiếm được tâm người nào đó, dỗ đến hắn không ngừng vui vẻ.
Quan Châu, ở phía đông năm Đại Yên, là nơi giao dịch quan trọng giữa Đại Yên và Nam Cương, ở chỗ này, trên đường đều có thể thấy được người Nam Cương. Tuy bên ngoài của người Đại Yên cùng Nam Cương không có khác biệt quá lớn, nhưng quần áo và trang sức lại khác nhau, tràn đầy màu sắc quốc gia khác.
Giữa trưa tiến vào cửa thành Quan Châu, nơi đây cũng rất giàu có, khí hậu chênh lệch rất lớn với Hoàng Thành, thời tiết này, buổi trưa dù mặc áo mỏng cũng sẽ không lạnh.
Sau khi đoàn xe vào thành, xe ngựa quẹo vào ngõ hẻm, rời đi hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà.
"Nhà của ngươi?" Chỗ ở rất bình thương, trong ngõ hẻm im ắng, thật là một nơi tốt.
"Không phải. Có một số người đi trước, sớm thuê nơi này thôi." Đỡ Nhạc Sở Nhân xuống xe, Phong Duyên Thương ôn nhu trả lời.
"Vì vậy, ý của ngươi là chúng ta sẽ ở chỗ này thật lâu?" Nếu ở thời gian ngắn, ở trong khách sạn là được rồi nha.
"Cũng chưa biết. Có điều ở đây thanh tĩnh, nói sao cũng tốt hơn so với khách sạn ầm ĩ kia." Nghiêng đầu nhìn nàng, ý tứ của Phong Duyên Thương rõ ràng, hắn chán ghét ầm ĩ.
Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân đi theo hắn vào sân nhỏ, sân nhỏ đơn giản, phòng ở tinh xảo, thoạt nhìn cũng không tệ.
Sửa sang lại một chút, lúc xế chiều, hai người ra khỏi nhà, đi về phía nội thành.
Người Quan Châu không giống với người Hoàng Thành, nhưng cũng không khác nhau là mấy, nhưng mà nghe vào trong tai, giọng nói trầm bồng
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Trắc Nhĩ Thính Phong