People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Phù Sơ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2105 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:58:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Chương 88
uả nhiên Liêu Mộc Lan nghe thấy nàng nhắc đến cái tên này liền dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: “Tại sao Nương nương lại nghĩ đến mà hỏi cái này?”
“Nhất thời tò mò thôi.” Tô Nghiêu cũng không nói nhiều, tuy nàng và Liêu Mộc Lan đã không còn là kẻ địch, nhưng cũng không phải là bằng hữu, nên đương nhiên chuyện bí mật sẽ không thể nói với nàng. Tâm tình Liêu Mộc Lan dễ lay động, ai biết được nếu nàng biết rõ chân tướng lại gây ra tai vạ gì.
Liêu Mộc Lan thấy nàng không muốn nói, cũng hiểu được lý lẽ nên không hỏi đến cùng, chỉ cười giảo hoạt: “Xem như Nương nương hỏi đúng người rồi, nếu nói thiên hạ này có ai hiểu được hết tất cả mọi loại độc dược, ngoài Phù Phong ca ca thì không còn ai khác. Nếu hắn xưng thứ hai, chỉ sợ ngay cả Đại Nhạn cũng không có người dám xưng thứ nhất. Say Hồng Trần ban nãy Nương nương nhắc đến, thật ra Phù Phong ca ca cũng đã từng nói với ta.”
Tim Tô Nghiêu nhấc đến cổ họng, tay để dưới váy dài trùng điệp cũng hơi run rẩy. Thế mà nàng lại không nghĩ đến, đúng ra nàng phải nghĩ đến rồi, Cố Phù Phong, hóa ra Tô Dao có được Say Hồng Trần là từ Cố Phù Phong.
Thế này cũng khớp với câu nói kia của Phong Sách, không nên cứu hắn, Phong Sách cũng đã biết đến…
Nghĩ đến đây, trong lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi, nhưng trên mặt Tô Nghiêu vẫn điềm tĩnh, hỏi: “Theo ý ngươi, về vu thuật hay độc thuật hắn không gì là không biết, vậy người lợi hại như vậy liệu có làm ra được thuốc giải của Say Hồng Trần hay không?”
Liêu Mộc Lan nhướn mày, cũng không trực tiếp trả lời, vừa cười vừa quan sát Tô Nghiêu từ trên xuống dưới, nói: “Mộc Lan còn tưởng rằng Nương nương và Phù Phong ca ca không chuyện gì là không nói, vậy mà chuyện này vẫn không biết sao? Bản chất Say Hồng Trần được chế tạo ra là để tự đi tìm cái chết, việc gì phải tạo ra thuốc giải, nên đương nhiên là không làm được.”
Nói đến đây, nàng ta ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Có điều nếu như Nương nương cảm thấy hứng thú thì chọn ngày nào đó đến thăm nhà, dựa vào quan hệ của Nương nương và Phù Phong ca ca, chắc hẳn Phù Phong ca ca cũng sẵn lòng thử một lần.”
Ngay từ đầu nàng đã nói nàng và Cố Phùng Phong không hề thân thiết, thế mà hôm nay Liêu Mộc Lan còn lôi chuyện này ra để đùa giỡn. Tô Nghiêu không nói gì, lại nghe lời Liêu Mộc Lan nói rõ ràng là Say Hông Trần không có thuốc giải, trong lòng đã lạnh đi một nửa, không còn hứng thú gì mà đấu võ mồm với nàng ta, nên mệt mỏi nói: “Ngươi không cần giễu cợt Bổn cung, Trường Ninh cách Miêu Nam khá xa, Bổn cung lại ở sâu trong hậu cung thì làm sao có thể lặn lội ngàn dặm đi tới đó được.”
Liêu Mộc Lan cũng không làm phiền nàng nữa, cáo từ rồi tự mình đi về hướng Chỉ Đinh điện.
Tô Nghiêu đang ngồi trên giường nhỏ liền đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng lả lướt chậm rãi biến mất trong tầm mắt, một lúc lâu cũng không nói gì.
Nàng luôn tự nhận bản thân là thoải mái cởi mở, nhưng so sánh với tính nết có yêu có hận của cô nương này thì nàng chẳng là gì. Liêu Mộc Lan có thể vì một câu nói của Cố Phù Phong mà vứt bỏ cuộc đời mình, lẻ loi một mình chạy ngàn dặm xa xôi đến Trường Ninh Đại Nhạn mà “báo thù”. Nếu đổi lại là Tô Nghiêu, có lẽ chỉ biết buông tay thôi.
Cái vẻ bừa bãi liều mạng của cô nương kia làm cho Tô Nghiêu hơi ngưỡng mộ. Yêu chính là yêu, hận chính là hận, tuyệt đối không dài dòng dây dưa, tuyệt đối không rối rắm đi rối rắm lại giống như nàng. Cũng giống như hôm nay, bỗng nhiên nàng ta muốn nói tiếng tạ ơn với nàng liền vội vội vàng vàng chạy đến đây.
Khi đó nàng nghĩ rằng Liêu Mộc Lan chỉ nhất thời cao hứng nên chạy tới nói lời cảm tạ, nào biết nàng ta không chỉ nói lời cảm tạ, mà còn là từ biệt.
Đã đến giờ cơm tối nhưng Diệp Lâm vẫn chưa trở về. Tô Nghiêu đợi một hồi cũng không thấy bóng dáng Diệp Lâm đâu, nghĩ rằng có lẽ hắn bị chuyện gì vướng bận nên ăn luôn ở bên kia rồi, nàng không đợi nữa, phân phó Cẩm Diên dọn cơm. Ai ngờ bên này vừa căn dặn nhà bếp chuẩn bị, thì bên kia cung nhân do Lưu nội thị phái tới vội vã chạy đến, nói là Chỉ Đinh cung cháy rồi, mới vừa dập tắt lửa, cũng không thấy Vương nữ đâu, toàn bộ người trong cung từ trên xuống dưới đều cuống quít, Bệ hạ cũng đã đến rồi, sai hắn đi mời Hoàng hậu Nương nương đến xem.
Tô Nghiêu sửng sốt, nghe vậy liền đứng lên, nói Cẩm Tụ đến nhà bếp thông báo một tiếng, nàng thay y phục rồi dẫn Cẩm Diên, Cẩm Tụ cùng vài cung nữ sai vặt đi về hướng Chỉ Đinh điện.
Dọc đường đi đều gặp cung nhân mặt đầy tro than, tay xách thùng nước, thấy Tô Nghiêu tới cũng không kịp thi hành đại lễ gì hết. Tô Nghiêu không để ý, chỉ nhíu chặt mi, tính toán lại thấy có điều gì đó không đúng.
Cách thật xa đã thấy khói từ đám cháy bên kia, tuy là đã dập được lửa nhưng khói vẫn bốc lên mù mịt, lại là buổi tối. Bên ngoài Chỉ Đinh điện, cung nhân cầm đèn đứng thành một vòng làm Tô Nghiêu thấy hơi chói mắt, một tay che lại ánh đèn rồi đi về hướng bên kia, quét mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Diệp Lâm.
Quả thật hắn rất dễ tìm, bản thân luôn nổi bật, cho dù đứng giữa trăm ngàn người cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái là thấy.
Diệp Lâm đứng khoanh tay ở cửa Chỉ Đinh điện cách đó không xa, quay lưng về phía nàng nhìn cung nhân ra ra vào vào giải quyết hậu quả. Long bào màu đen cùng dáng người cao ngất tạo nên vẻ uy nghiêm không nói nên lời. Cho dù chỉ là một bóng lưng, cũng làm cho ai nhìn thấy cũng đều nảy sinh một cảm giác kiên định.
Trong lòng Tô Nghiêu tự chế giễu một trận, đây là biến người tình trong mắt thành Tây Thi sao?
Định tay chân nhẹ nhàng mà đi tới, không làm kinh động hắn, nào ngờ vừa tới cách đó hai trượng thì người kia quay người lại tựa như đã phát hiện ra. Lúc bốn mắt nhìn nhau trên mặt hắn mới thoải mái hơn một chút, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng, rồi đứng giữa đèn
Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ - Tô Phù Sơ