Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Phù Sơ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2105 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:58:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Chương 86
ô Nghiêu yên lặng vùi mình trong ngực nguời kia khẽ cười một tiếng, những vẫn chưa đáp lại hắn.
Hắn nói, nếu nàng chết, phát tang toàn thiên hạ, máu chảy trôi khiên.
Hắn nói, nếu thế gian này thiếu đi nàng, đào hồng liễu lục, giang hồ dạ vũ, đối với ta mà nói đều không hề có ý nghĩa.
Tô Nghiêu rất muốn bù đắp cho hắn, muốn chứng kiến giang sơn rộng lớn quốc thái dân an, muốn ở bên hắn đến lúc tóc điểm hoa râm, nụ cười ẩn hiện nếp nhăn. Nhưng đáng tiếc nàng chỉ có một năm, chỉ có một năm thôi.
Thấy người kia yếu ớt nằm trong ngực mình mà không phản ứng gì, Diệp Lâm đoán nàng lại ngủ say, liền xoay vai nàng lại rồi đỡ dậy. Nhưng khi cúi xuống lại đối diện với một đôi mắt mở to sáng long lanh, mới đầu còn có vẻ hơi bi thương thảm thiết không sao nói rõ được, chợt nở ra một nụ cười: “Chàng nói Phong Sách muốn gặp ta?”
Diệp Lâm gật đầu, dù sao cũng là huynh đệ cùng lớn lên bên nhau. Phong Sách bất trung với hắn, nhưng hắn lại không thể bụng dạ hẹp hòi làm cho Phong Sách đến chết cũng không hiểu rõ rằng trong cuộc đua tình ái này rốt cuộc mình thua ở đâu. Phong Sách hiện tại đang bị giam ở phòng giam vững chắc nhất trong thiên lao, nên dù Tô Nghiêu đi gặp hắn, Diệp Lâm vẫn rất yên tâm. Chung quy lại thì hai người kia vẫn phải có một cái kết công bằng thẳng thắn. Diệp Lâm là một người ích kỷ, hắn biết nếu không nói cho rõ ràng thì trong lòng Tô Nghiêu sẽ luôn luôn ghi nhớ Phong Sách, mà đương nhiên hắn không muốn Tô Nghiêu như thế. “Chờ nàng khỏe lại thì đi thăm hắn.”
Tô Nghiêu đồng ý, cũng biết lần này chính là lần cuối cùng nàng gặp Phong Sách.
Vẫn như cũ, ban đêm chỉ dịu dàng ôm nhau ngủ, thân thể nàng không khỏe nên Diệp Lâm cũng không muốn ép buộc nàng. Trong lòng Tô Nghiêu hiểu được thực ra người kia rất vất vả, trên môi thì cười cười nhưng quay mặt đi lại đong đầy nước mắt. Diệp Lâm yêu nàng thôi cũng đủ xui xẻo…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì Diệp Lâm đã không còn ở bên cạnh, Tô Nghiêu mở mắt nhìn bên giường chăn nệm hỗn độn kia một lúc lâu mới gọi Cẩm Tụ vào hầu hạ nàng thay y phục.
“Nương nương thật tốt phước.” Cẩm Tụ vừa giúp Tô Nghiêu thay y phục, vừa nhịn không được mà cảm thán.
Thường ngày nếu là lúc…, Tô Nghiêu nhất định sẽ không gọi nàng vào thay y phục. Từ trước đến nay đều là tự mình chuẩn bị sạch sẽ trong phòng tắm rồi mới gọi các nàng vào, giường đệm cũng gọn gàng, ra giường cũng để sẵn ở một bên để các nàng chỉ việc lấy mang đi. Nàng và Cẩm Diên còn âm thầm pha trò, lúc nào Bệ hạ tới thì những đại cung nữ thiếp thân như các nàng đều thật sự biến thành vật trang trí. Xem tình hình ngày hôm nay, có lẽ hôm qua bình an vô sự, thần sắc hôm nay của Bệ hạ cũng ngọt ngào ôn hòa giống như ngày thường.
Trong hậu cung này, vị Đế vương phải đi từ rất xa tới đây, cho dù là cùng giường cùng gối nhưng không hề làm gì mà chỉ đơn giản là nghỉ ngơi, có lẽ ngoài Bệ hạ của các nàng ra thì không tìm đâu ra người thứ hai.
Càng không nói Hoàng hậu Nương nương ngủ mê man bất tỉnh, Bệ hạ một bên bận rộn xử lý chuyện Thái hậu vây thành, Thế tử Nhiếp chính vương ép vua thoái vị, một bên vẫn lo lắng cho Hoàng hậu Nương nương, có thì giờ rảnh là sẽ chạy đến trông coi cùng. Suốt hai đêm Bệ hạ không chợp mắt, làm cho hạ nhân các nàng đều đau lòng.
“Vẫn là ngươi khéo miệng.” Tô Nghiêu cười một tiếng, nhưng ý cười không chạm được đến đáy lòng. Chỉ trong chớp mắt liền rũ mi xuống khẽ nói: “Ngươi ghé tai lại đây, Bản cung căn dặn ngươi một việc, ngay lập tức đi làm, tuyệt đối không để người bên ngoài biết.”
Cẩm Tụ thấy có chút kỳ quái, ghé tai qua nghe xong rồi lại vô cùng khiếp sợ, không dám tin vào tai mình nữa phải hỏi lại: “Nương nương xác định muốn…Nếu như Bệ hạ biết được thì thật không lường được hậu quả, xin Nương nương cân nhắc!”
Thế nhưng Tô Nghiêu lại rất bình tĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân mà phân phó: “Bằng không thì tại sao lại dặn ngươi phải tuyệt đối không được nói cho người khác biết, chẳng phải là đề phòng hắn sao.”
Trên mặt Cẩm Tụ lộ vẻ lúng túng, nàng ở trong cung đã lâu nên đương nhiên hiểu được ý của Tô Nghiêu, trong lòng sáng tỏ như gương. Tuy biết rằng Hoàng hậu Nương nương làm vậy nhất định là có khổ tâm, nhưng vẫn không thể lý giải buộc lòng phải gật đầu đáp ứng, cùng Hoàng hậu Nương nương “đi tìm đường chết”.
Tô Nghiêu phân phó xong rồi đuổi Cẩm Tụ ra ngoài, một mình ngồi trước gương đồng trên bàn trang điểm sững sờ hồi lâu. Rồi bỗng nhiên vỗ vỗ mặt, quay ra nói chuyện với không khí: “Nếu như hắn biết, thế nào cũng tức điên lên.”
Đương nhiên không có ai trả lời, Tô Nghiêu dừng lại một lúc lâu rồi đột nhiên cười rộ lên, tự hỏi tự đáp: “Nếu như hắn biết, có lẽ…cũng là việc tốt.”
Nhìn chính mình trong gương, Tô Nghiêu tô môi đỏ thêm một chút rồi mới vỗ vỗ mặt, gọi Cẩm Diên cùng nàng
Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ - Tô Phù Sơ