Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2021-04-18 17:52:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ôi là một kẻ độc thân, dường như không chỉ tôi mà mọi người xung quanh tôi đều quen thuộc với điều đó, chỉ cần một cô gái nào tiếp cận hay có cử chỉ thân thiện với tôi một chút thì y như rằng sự tò mò của họ trổ lên- “ohh. chả lẽ thằng này có người yêu!?”
Tối hôm đó cơ quan của tôi tổ chức một buổi tiệc cuối năm nho nhỏ. Trùng hợp với sinh nhật của Sếp nên mọi người tập trung đông vui, cùng hát bài chút mừng sinh nhật bằng tiếng hoa, và tôi bối rối loạng choạng với nhịp điệu trật lất -vỗ tay không trúng một cái nào. Ngại ngùng ran mặt, tôi hy vọng mình khuất mờ trong bóng tối chỉ le lói ánh nến vàng lung linh trước camera ghi hình.
Những người tham gia được ước một điều ước, tôi cũng thấy ngộ, nhưng rồi chấp tay làm theo, thành tâm... “nếu có dư một điều ước thì tôi xin để dành, khi nào cần thật cần mới lấy ra dùng”. Vừa dứt, đèn được mở lên, mọi người hò reo cười kha khả, múa nhảy hula-hula, trét kem trét bánh lên chóp trán như được xã láng bước qua 2020 đầy tai ương, trừ tôi là hơi bị khớp.
Em từ vị trí quay phim, tung tăng, kề vào tai tôi thì thào “mình lưu lại hết rồi nha!”, còn đanh đá nghênh mặt một cái quay đi hờ hững. Tôi đớ người, “đậu phộng, giờ nhục quá phải làm sao!”, thái độ của em không khiến tôi ngạc nhiên, bởi vì suốt một năm 364/365 ngày thì ngày nào em cũng bị tôi khịa, sự ấm ức nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được thời cơ trả thù chế giễu, dễ gì mà bỏ qua.
Một hồi, nhận lấy phần bánh kem của mình, tôi bẽn lẽn khép cửa, để lại sự náo nhiệt trong phòng. Ngoài ban công gió lạnh tạc từng cơn heo hút, 0 độ, tôi co ro, sợt ngang trong đầu một suy tư “... hoá ra mình thà lạnh lẽo yên ắng chứ chẳng mong ấm áp ồn ào”. Tôi ngẫng đầu lên thôi không nghĩ ngợi, phát hiện chổ lý tưởng của mình có một người đang đứng, chính là em.
Tôi rảo bước thẳng tới, tạm quên chuyện vừa nãy, thưởng thức chiếc bánh ngọt và đứng kế bên em thầm lặng.
Em nói “anh thấy bầu trời hôm nay có màu gì?”
Tôi nói “trời xanh mây trắng, buổi tối nhưng vẫn vậy” - lúc ấy tôi nghĩ về một bài thơ hay bài văn nào đó, người ta vẫn luôn miêu tả màu mây trời như thế.
Em lại xéo xắt “không có mắt nhìn sao”- em chỉ tay -“ màu hồng đó, có thấy không”
Tôi gật gật, quả thật là vậy.
Rồi em kể linh tinh về gia đình mình, em của mình, mấy chổ từng đi chơi, kể về ngày trước đây khi em thích một ai đó em đã khóc thế nào, mấy chốc tôi đã ăn hết miếng bánh trên dĩa, đặt nó xuống, tay chống vào thành lang cang chồm người nhìn xuống, ra vẻ như trầm lắng đồng cảm nghe em luyên thuyên (tôi lúc nào cũng thế nhỉ)
Bất chợt, cơn mưa phùng bay xao xuyến trong đêm tối lờ mờ dụi thẳng những hạt đạn buốt giá lên mặt, tôi dơ tay trái mình lên che chắn theo kiểu danh giá quý tộc. Em từ bên trái bước ngang qua mặt, buông lời trêu ghẹo “nhìn bê đê quá”, tôi ngay tức khắc phản xạ, đặt lại tay ở vị trí cũ, hai tay như hai hàng rào vây lấy em, em bối rối, tôi cười “chạy đi đâu cho thoát”, em một hồi lèo lái trái phải đều không tài nào ra được liền dỡ trò mè nheo “cho em đi raaaa đi mà”, tôi làm sao dễ dàng nuốt nổi cục tức “được thôi, xin lỗi anh đi”, em aaa lên một hơi, tưởng chừng xin lỗi, nhưng lại một tiếng rỏ ràng thách thức “dạ, không đời nào” đồng thời dãy dụa mạnh hơn khiến tôi phải ép người em vào một cây cột to có góc khuất gió kế bên bờ tường, nâng tay mình lên nhéo một phát cực bự và mạnh bên phải má, bên trái cũng vậy. Giờ thì em có muốn chạy cũng không thể mang theo 2 gò má của mình. Tôi nghĩ đó là tất cả, ngược lại, em dựa dựa vào bàn tay phải tôi, chổ tay tôi đã nhéo em giờ buông lõng, em tựa vào nó, và tôi cũng nhẹ nhàng hơn thành những cú nựng rồi sờ má...
Trong đôi mắt em khẽ khép là sự mê li đắm đuối, tôi biết đây là thời cơ của mình, bỏ qua cơ hội này thì không bao giờ có lại được.
Đột ngột, tôi rụt tay mình ra, vả một cái *chan chát*, khiến đôi mắt em to tròn bừng ra nhìn tôi. Tôi nhìn thẳng thắng đáp lại ánh mắt ấy “tỉnh chưa?” Em gật lia gật lịa “tỉnh! tỉnh rồi!”.
Đừng trách tôi làm chi, chỉ là nếu lúc đó tôi làm liều hôn em thì có lẽ được, nhưng ngày mai ngày mốt mà tôi và em đều không thể bắt đầu một mối quan hệ thì chúng tôi sẽ rơi vào trạng thái thổn thức nhớ nhung, cả hai không muốn nhận kết thúc thê thảm đó. Vì vậy, tôi giữ bên má em, choàng qua ngoạm một vết cắn, tưởng tượng in dấu đau điếng lên đó.
Cùng lúc này, một đồng nghiệp từ trong phòng mở cửa gọi lớn “Ân ơi! Vào ăn món đặc biệt nè”
Do khuất cột nên tôi nghĩ ai kia không thấy, hoặc có lẽ đã thấy. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để làm tôi và em dừng lại, may thay có một sự phá đám hoàn hảo, tách nhau ra một khoảng, cảm giác kỳ lạ giữa hai chúng tôi trào dâng, có lẽ tôi cũng chẳng tỉnh táo nữa rồi. Tôi vào bên trong trước, em một lúc thì vào sau.
Tiệc tàn. Trên đường đưa em về nhà, tôi và em bước đi chậm chạp như rùa bò tiếc từng giây từng phút trôi, chỉ đi ngang có mỗi trạm xe buýt, nhưng không biết chúng tôi đã vòng qua vòng lại bao nhiêu lần.
Chúng tôi không đếm xuể rằng mình đã nói với nhau chuyện cùng trời cuối đất nào. Đến nổi khát khô cổ, khi em uống nước, và trước khi mọi thứ trở nên chán chường, tôi bóp nghẹt chai nước làm nó bung toé lên mặt em sặc sụa. Em cười, tôi cười, cả hai cười điên điên khùng khùng, “đứa nào dạy anh trò mất dạy này đấy?”, tôi đáp trong lòng “anh tự nghĩ ra đó chứ, dù nó bí bách; điều anh quan tâm bây giờ đây chính là em, điều anh quan tâm phải làm sao để được bên em”. Phân nửa chai nước còn lại em cầm rược tôi một buổi, sau cùng thì tôi cũng tự đầu hàng, mặc cho thời tiết giá lạnh, nước tạt thẳng ước nhẹp cái áo khoác. Tôi cũng không biết từ lúc nào tay em và tôi đã nắm chặt, tôi ngồi xuống một băng ghế giả bộ kêu ca lạnh lẽo, rồi kéo nhẹ, em xà xuống trên người tôi, trường qua phải, đáp trả một cú cắn thật đau sát bên tai. Đau lắm nhưng không dám bảo, lỡ đâu em ngưng thật thì buồn. Em thầm thì “đây có phải là vừa đánh vừa xoa!?”. Khả năng nói tiếng Việt của em có hạn. Em thuộc tuýp người năng động trẻ trung, tướng 3 mét bẻ đôi, đứng kế tôi thì vừa đúng tới vai, chọc em tức là phình lên đôi má hồng hào bóng bẩy tròn vo, có sức hút như từ tính của nam chăm vĩnh cữu, không tài nào tôi cưỡng nổi sự mê hoặc ấy.
Chặn đường mà lần cuối cùng tôi đưa em đi vẫn lất phất mưa bụi bé tẹo nhiễn rí, đủ làm bên tay còn lại không nắm chặt nhau lạnh buốt, chỉ biết đường cho vào túi. Giật tay đang nắm, em dơ lên chỉ vào một bức tranh đường phố khen màu thật đẹp. Tôi dám chắc em đã phải nhìn thấy nó cả ngàn lần suốt 2 năm nay rồi ấy. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là tới nhà em. Cánh tay vừa bị bỏ rơi bỡ ngỡ, đành ôm lấy vai em kéo xích lại gần nhau, thêm vài động tác nựng má. Không đủ, tôi thấy không đủ, khoảng cách về nhà em rút ngắn còn hai căn nhà nhưng trong lòng thêm cách xa hai vạn dặm, mỗi bước đi đều phân vân, tôi lặng thinh khi em líu lo về mấy kế hoạch sau Tết, *một bước* *hai bước* *ba bước* *tim thắt lại* *gieo xuống bước thứ tư* rồi chịu hết nổi, đẩy những ngón tay lên má em xoay sang, tôi hôn lên môi em... nồng nàn, êm ái.
Cả hai chúng tôi đứng sững lại, mọi âm thanh xe cộ ồn ào biến mất, thế giới lúc này còn đúng hai người - tôi và em. Đắm đuối, tan rã, đôi bàn tay của hai chúng tôi đan xiếc nhau, em sờ lên một chiếc nhẫn kỷ niệm của tôi mắt nhìn lung linh “anh, anh mua nhẫn cho em nhe?”, tôi khẽ nói không một giây ngẫm nghĩ “được, một lát anh về mua liền”, em có chút bất ngờ với thái độ ngược của tôi nhưng rồi vui mừng nói “anh nhẹ nhàng quá...”
Tối hôm đó tôi về mua một chiếc nhẫn mới thể hiện sự đính ước, nhưng tôi biết chẳng bao giờ có cơ hội để trao cho em.
Hai ngày hai đêm mất ngủ, tôi không nhắn tin cho em, em cũng không nhắn cho tôi. Tôi biết rằng em phải trải qua một giai đoạn khó khăn, một sự lựa chọn, còn tôi thì chờ đợi và tôn trọng. Hai ngày sau, em đăng ảnh định cư Đức trên Facebook. Tôi thở dài nghĩ về điều ước của mình, giá như ông trời cho tôi làm một kẻ nghe lý trí, hoặc giá như ông trời cho tôi làm một kẻ chọn trái tim thì đã không phải giằng xé tình cảm.
Tôi không biết, em không biết, đồng nghiệp tôi không biết: liệu tôi và em có yêu nhau không? Họ có tò mò một tí nhưng mặc nhiên đều ngầm hiểu tôi sẽ mãi chỉ là kẻ cô đơn.
Bên Lề Bên Lề - Rex Evil-Molodash Yi