Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 575 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3838 / 39
Cập nhật: 2018-02-22 14:15:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sai Lầm Của Nó Để Anh Gánh
ột giây trước còn giằng co, một giây sau đã lặng ngắt. Khi Lục Bắc Thần lao vào, mọi thứ như đóng băng, giống như một khung cảnh mất đi toàn bộ âm thanh. Cố Sơ dùng người chắn trước mặt Lăng Song, cả hai cùng ngã rạp ra đất. Lục Bắc Thâm giơ súng, còn viên đạn xuyên thẳng qua mi tâm của Quỷ Mã, không hề lệch một phân.
Đúng, chỉ còn dòng máu đỏ là chảy xuống, từ miệng vết thương của Quỷ Mã ròng ròng chảy. Hắn chết cực kỳ sạch sẽ. Cảnh này đã lọt vào mắt Lục Bắc Thần. Hóa ra người em trai anh vẫn luôn cho là yếu ớt lại là một cao thủ bắn súng ẩn mình, khả năng nhắm bắn chuẩn xác tới độ anh cũng không theo kịp.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tất cả mọi người có mặt đều thảng thốt. Mấy tay súng hoàn hồn lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là ngập ngừng, ngay sau đó có hai người phản ứng lại, đang định giơ súng lên lại thấy Lục Bắc Thâm bắn thêm vài phát nữa. Mấy phát súng ấy không lấy mạng bọn họ, chỉ làm bị thương bàn tay cầm súng của họ, mỗi một viên đạn trúng vào một cổ tay, trong đó bao gồm cả hai tay súng theo Lục Bắc Thần xông vào đã giữ chặt anh.
“Cút! Cút hết!” Lục Bắc Thâm như đã mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt chỉ còn cuồng điên, như một dã thú hút máu, toàn thân toát ra một sự nguy hiểm.
Thuộc hạ thấy tình thế nguy cấp, lần lượt tháo chạy.
“Cố Sơ...” Lục Bắc Thần thấy Cố Sơ ngã xuống đất, vừa sốt ruột vừa phẫn nộ. Anh đang định lao lên thì đã bị Lục Bắc Thâm giương súng ngắm bắn.
“Đứng yên!”
Lục Bắc Thần nhìn Lục Bắc Thâm với vẻ khó tin, nghiến răng: “Em có biết mình đang làm gì không?“.
“Tôi không biết, tôi chỉ biết tôi đã bị các người dồn ép đến phát điên rồi!” Lục Bắc Thâm đỏ mắt, nhìn Lục Bắc Thần như sói.
Bên kia, Lăng Song và Cố Sơ đã đứng dậy. Đúng vào lúc nãy khi Lục Bắc Thâm nổ súng, Cố Sơ đã vô thức dùng người chắn cho Lăng Song. Cô không thể tiếp tục giả vờ ngất nữa, vì cô thật sự nghĩ rằng Lục Bắc Thâm bị Quỷ Mã kích động sẽ giết Lăng Song. Còn Lăng Song có lẽ cũng không ngờ Bắc Thâm lại giết Quỷ Mã, cả người vẫn còn đờ đẫn.
“Bắc Thần!” Cố Sơ hét về phía anh. Cô không muốn anh tới. Nhưng thấy anh tới rồi, nước mắt bỗng chốc tuôn trào, rồi cô lại giãy giụa cổ tay, chợt phát hiện sợi dây thừng quấn lấy tay mình không còn chặt như trước nữa, có thể ban nãy khi đẩy Lăng Song xuống đã khiến nó lỏng ra.
Lục Bắc Thần nhìn qua. Mặc dù trong này hơi tối, nhưng có thể nhận ra Cố Sơ có lẽ không bị thương, chỉ bị người ta trói tay lại. Trái tim anh nhói đau. Gấp, không tác dụng, giận, càng vô ích. Anh nhận ra được sự điên dại trong mắt Bắc Thâm, đó là sự mất lý trí bị dồn ép trong suốt một thời gian dài. Lúc này, Bắc Thâm là em trai anh, nhưng đồng thời lại là kẻ địch lúc nào cũng có thể uy hiếp tới tính mạng vợ anh. Anh không thể hành động khinh suất. Dù đối phương là ai, theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, một khi con người ta đã bị dồn ép tới mức nổ súng bắn người thì lý trí của người đó đã không thể kiểm soát được nữa.
Cố Sơ nhìn ra vẻ hoang mang và lo lắng của anh, bèn lắc đầu với anh, tỏ ý mình không sao. Bây giờ trong cô giận dữ đã át đi sợ hãi, đồng thời, cô nhân cơ hội tháo dây ra.
Lăng Song phản ứng lại. Mặc dù Quỷ Mã đáng ghét, nhưng việc một người sống sờ sờ chết ngay trước mặt mình, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận. Cô ấy sợ hãi đến tái mét mặt mày, run rẩy lên tiếng: “Bắc Thâm, anh tỉnh lại đi. Đó là anh trai anh, anh không thể làm vậy...“.
“Im miệng!” Lục Bắc Thâm đã hoàn toàn vượt mọi ranh giới.
“Bắc Thâm.” Lục Bắc Thần đau lòng, đồng thời cũng ép bản thân phải bình tĩnh, “Vu Mã Kính chết không oan, hắn đã không còn tính người nữa. Em không ra tay với Lăng Song, chứng tỏ em vẫn còn lương tri. Em nghe lời anh, bỏ súng xuống, thả họ đi, em vẫn còn đường quay đầu mà“.
Chloe đã mở cho anh một cửa thì chuyện giữa Vu Mã Kính và Lục Bắc Thâm không khó điều tra nữa, nhất là Vu Mã Kính. Thì ra việc em gái hắn mất tích do một tay hắn dàn dựng, chỉ đơn giản vì em gái hắn bắt gặp hắn móc nối với tổ chức buôn ma túy. Hắn đã lừa em gái tới Cống Tốt, còn thường xuyên dùng thuốc khống chế thần kinh em gái.
Còn vương quốc ma túy mà Vu Mã Kính và Lục Bắc Thâm gây dựng nên, sở dĩ có thể thuận lợi nguyên nhân là vì trong ma túy còn trộn lẫn loại cỏ Thiên Hồn thần bí, sự mê hoặc của anh túc kết hợp với dược tính của cỏ Thiên Hồn, trở thành một loại ma túy đá, còn là một loại ma túy khiến người ta không thể cai được. Đây là lý do tiền tài của họ càng lúc càng nhiều.
“Quay đầu?” Lục Bắc Thâm như vừa nghe một câu chuyện cười, nhìn Lục Bắc Thần như phát điên, “Tôi đã đi tới bước này rồi, anh bảo tôi quay đầu thế nào? À, suýt nữa thì quên mất, tôi rơi vào bước đường hôm nay cũng nhờ công anh trai cả.” Dứt lời, Lục Bắc Thâm giơ tay lên, nhắm chuẩn xác vào đầu Bắc Thần, nghiến răng: “Cái gia đình họ Lục ấy rốt cuộc đã cho anh bao nhiêu lợi ích? Anh thà phản bội tôi cũng quyết phải giúp họ trở mình? Nếu không phải tại anh đứng giữa giở trò, người ngồi trên ghế chủ tịch hôm nay là tôi!“.
“Không sai, anh không những bảo Đông Thâm làm loạn kế hoạch nuốt công ty của em, thậm chí còn phá hủy tập đoàn ma túy em gây dựng bao năm.” Lục Bắc Thần nói từng chữ, “Đừng quên, em cũng mang họ Lục!“.
“Các người có coi tôi là người họ Lục không?” Lục Bắc Thâm căm phẫn: “Nhất là anh, anh có từng coi tôi là em ruột chưa?“.
“Nếu chưa từng, vì sao anh phải làm vậy? Bắc Thâm, anh không thể nhìn em sai càng thêm sai nữa!”
“Anh nói nghe hay thật đấy, anh vì tôi? Chẳng qua anh vì địa vị và danh tiếng của mình ở nhà họ Lục mà thôi. Anh là đứa con ngoan của ông già. Ông ta nói gì anh cũng tin.” Lục Bắc Thâm cười ghê rợn, nhưng nước mắt bỗng trào ra, “Anh bảo tôi sai ư? Tôi nói cho anh biết, tôi không sai, các người mới sai!“.
“Bắc Thâm...”
“Phí lời ít thôi, nếu anh thật sự coi tôi là em trai, anh hãy giao Giang Nguyên và bằng chứng ra đây.” Lục Bắc Thâm giận dữ ngắt lời anh, “Tôi biết Giang Nguyên vốn chưa chết, nếu không các người đã chẳng điều tra ra nhiều chuyện như vậy“.
Mắt Lục Bắc Thần khô khốc, anh cố nén nỗi đau, nói: “Em tưởng giết Giang Nguyên đi thì có tác dụng gì? Có được chứng cứ thì sao? Tập đoàn của em đã sụp đổ rồi, em hãy tỉnh lại đi!“.
“Tôi chỉ cần Giang Nguyên và chứng cứ. Nếu không, người phụ nữ và đứa con của anh đều phải chết! Lục Bắc Thần, anh tự chọn đi, cần cái anh gọi là chính nghĩa hay cần gia đình được đoàn tụ.”
Lăng Song bật khóc: “Bắc Thâm... Anh điên rồi...“.
Lục Bắc Thần nhìn Lục Bắc Thâm không chớp mắt. Ở trong lòng anh, Bắc Thâm vẫn là cậu em trai từ nhỏ đã thích bám lấy anh. Nó không thích tranh giành gì cả, là cậu em biết nhường nhịn nhất. Nhưng bây giờ, nó còn là Bắc Thâm của anh không? Còn là đứa em khiến anh lo lắng không?
Rất lâu sau, anh lên tiếng: “Anh sẽ không trả lại Giang Nguyên và bằng chứng cho em. Nhưng Bắc Thâm, em đi đi“.
“Bắc Thần!” Cố Sơ sửng sốt. Không, không thể thả anh ta đi, tạm thời chưa nói tới việc anh ta đã hại bao nhiêu mạng người, chỉ nói riêng chuyện của Cố Tư, cô đã không thể tha thứ cho anh ta.
Lục Bắc Thần mặc kệ, vẫn nhịn Bắc Thâm, cổ họng như tắc nghẹn: “Em đi đi, mang theo số tiền anh đưa cho em, cả Lăng Song nữa, đi càng xa càng tốt“.
Nó là đứa em trai duy nhất của anh, khi mẹ qua đời đã nói với anh, dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho em trai. Đây là di nguyện của mẹ, càng là tâm nguyện của anh bao năm qua. Anh biết người làm anh trai này chưa tròn trách nhiệm. Bắc Thâm đi tới bước đường ngày hôm nay có liên quan trực tiếp tới anh, tại anh không quan tâm tới nó.
Lục Bắc Thâm không ngờ anh lại nói vậy, nhất thời ngẩn người, sau đó chất vấn: “Anh thả tôi đi?“.
“Giang Nguyên không có chứng cứ trực tiếp của em, mà những chứng cứ trong tay em cũng chưa giao cho La Trì. Em đi đi, hy vọng em có thể làm lại từ đầu. Nhưng nếu để anh biết em lại sai đường lạc lối, anh chắc chắn sẽ khai báo toàn bộ bằng chứng ngày hôm nay. Trừ phi, em giết anh ngay bây giờ.” Lục Bắc Thần cuộn chặt tay lại.
Anh phải bảo vệ Bắc Thâm, bảo vệ đứa em duy nhất của mình, cho dù phải phụ bao nhiêu linh hồn cũng không tiếc.
“Bắc Thâm...” Lăng Song nhìn thấy hy vọng, nức nở nói: “Chúng ta đi thôi. Chúng ta đi ngay bây giờ được không? Đừng tiếp tục nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi“.
Lục Bắc Thâm vẫn đang nhìn Lục Bắc Thần với vẻ hồ nghi, bàn tay cầm súng chưa hề buông xuống. Bên kia, Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm, chỉ sợ anh ta sẽ nổ súng.
“Hôm nay em hẹn anh tới đây, chẳng phải đang đánh cược sự không nhẫn tâm của anh ư?” Lục Bắc Thần nhìn vào mắt nó. Rõ ràng mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi, đôi mắt đầy những tia máu, nhưng vụ án khiến anh thức trắng đêm cũng không quan trọng bằng đứa em trai đứng sau sai khiến của anh, “Anh là anh trai em, dù thế nào anh cũng không thể giương mắt nhìn em đi vào chỗ chết“.
Câu nói cuối cùng như một tảng đá buông xuống, có lẽ chính vì vậy mới khiến Lục Bắc Thâm hồ nghi. Anh ta từ từ buông súng xuống, nhìn Lăng Song rồi lại nhìn Lục Bắc Thần, ánh mắt phức tạp. Lăng Song mừng rỡ, đang định đứng dậy, nhưng đúng lúc này bên ngoài bỗng có ánh sáng đèn xe cảnh sát rọi vào, ngay sau đó là tiếng bánh xe lăn qua vũng nước, rồi một loạt những tia sáng rọi vào, vây kín căn nhà. Tiếng La Trì vang như sấm dậy: “Những người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây!” Đồng thời còn có vô số tiếng bước chân rầm rậm chạy vào.
“Anh gạt tôi?!” Lục Bắc Thâm bỗng chốc bị tổn thương, giơ tay nhắm về phía Lục Bắc Thần.
Một giây sau, Cố Sơ bỗng gào lên: “Tôi phải giết anh!“. Chẳng biết cô đã thoát khỏi dây trói từ lúc nào, vớ lấy khẩu súng của Quỷ Mã rơi xuống từ trước, lên cò, hướng về phía Lục Bắc Thâm.
Lục Bắc Thần bổ nhào về phía Lục Bắc Thâm, cùng với tiếng thét của Lăng Song, tiếng súng vang lên. Lục Bắc Thần kêu “hự” một tiếng, viên đạn đã bắn trúng vào vai anh.
Có lẽ tiếng động bên trong đã làm kinh động La Trì. Anh ấy lập tức lao vào, phía sau là vô số cảnh sát, chĩa súng về phía Lục Bắc Thâm.
“Bắc Thần...” Cố Sơ đang gấp, hoàn toàn không ngờ Lục Bắc Thần lại lao tới chắn đường đạn. Thấy anh bị thương, cô gào khóc: “Anh điên rồi sao?“.
Lục Bắc Thần vẫn chắn trước mặt Lục Bắc Thâm. Anh đưa mắt nhìn Cố Sơ rồi lại nhìn về phía La Trì vừa lao vào, nói như để Cố Sơ nghe nhưng phần nhiều là để La Trì nghe: “Nó là em trai anh. Sai lầm của nó hãy để anh gánh“.
Sự xuất hiện của La Trì đã chứng thực một sự thật, anh ấy không những đã lấy được tài liệu của Chloe từ chỗ Lục Bắc Thần, còn sai người theo dõi Lục Bắc Thần. Vào giây phút anh ấy xông vào, Lục Bắc Thần đã hiểu tất cả.
Anh muốn thả Bắc Thâm đi, nhưng La Trì rõ ràng không cho phép anh làm vậy.
Cố Sơ nghe xong càng khóc dữ hơn: “Anh gánh thay? Anh ta đã giết người! Không thể tha thứ cho họ được, họ còn là hung thủ giết chết Tư Tư! Tội này anh gánh thế nào! Lục Bắc Thần, anh định gánh kiểu gì!“.
Lục Bắc Thần sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới những nghi hoặc của anh và La Trì sau khi Cố Tứ chết. Thì ra đây chính là mục đích lớn nhất của Cố Tứ. Vì hắn biết ý đồ thật sự của Lục Bắc Thâm, biết Lục Bắc Thâm sẽ làm cho Lục Môn sóng gió bão bùng. Thế nên, cho dù cuối cùng Lục Bắc Thâm và Quỷ Mã lợi dụng cái chết của Cố Tư để trừ khử hắn, hắn cũng cam lòng. Hắn quá căm hận nhà họ Lục, thế nên chắc chắn sẽ hy sinh tất cả để đạt được mục đích trả thù của mình, bao gồm cả tính mạng.
La Trì cũng hiểu rõ tất cả. Đầu tiên anh ấy bàng hoàng, sau đó là giận dữ, chỉ muốn lập tức giết chết Lục Bắc Thâm ngay. Nhưng lúc này đây anh ấy đang chấp pháp, anh ấy chỉ còn cách dùng họng súng ép anh ta đầu hàng, ngoài ra không thể làm gì khác.
Nhưng Lục Bắc Thâm không cho La Trì cơ hội ấy. Anh ta đã như cá nằm trong lưới. Nhân lúc Lục Bắc Thần chắn trước mặt mình, anh ta đè họng súng lên thái dương của anh, một tay kia găm vào cổ: “La Trì! Anh muốn mạng của tôi lắm phải không? Được, tới đây, đừng tưởng tôi không dám ra tay. Tôi đánh cược xem trong lòng các người, giáo sư Lục quan trọng nhường nào“.
“Bắc Thần...” Cố Sơ hận đến tột cùng.
Lăng Song sốt sắng: “Bắc Thâm, đừng làm vậy!“.
La Trì không ngờ Lục Bắc Thâm có thể làm vậy, vẫn cầm súng chỉ tay anh ta: “Anh đã bị tâm thần rồi. Đó là anh trai của anh, ban nãy còn chắn cho anh một phát đạn!“.
“Anh ta là anh trai tôi, càng là kẻ địch. Các người đều muốn lấy mạng tôi, mỗi người đứng ở đây! Bao gồm cả anh ta!” Lục Bắc Thâm thầm quát lên, giữ chặt Lục Bắc Thần, đi ra ngoài cửa, “Không sợ anh ta gặp chuyện thì mấy người cứ tìm tôi!“.
“Bắc Thâm...” Lăng Song đau lòng khốn khổ.
La Trì và mọi người dĩ nhiên không dám mang tính mạng của Lục Bắc Thần ra đùa, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường, nhưng vẫn không hề bỏ súng xuống. Lục Bắc Thâm lùi về một vị trí an toàn, nhìn Lăng Song tròn nửa phút rồi khẽ lên tiếng: “Cố gắng mà sống!“.
Lăng Song bật khóc, giãy giụa đứng dậy.
Nhưng rất nhanh, Lục Bắc Thâm đã giải Lục Bắc Thần lên một chiếc xe cảnh sát, lao vút đi. La Trì vung tay: “Đuổi theo!“.
Trời càng tối, mưa càng dữ.
Trên đường núi không ngừng có đá sạt lở. Trên đường, một chiếc xe cảnh sát đang chạy, vài chiếc đuổi theo sau. Xa xa, mưa và bóng tối nuốt trọn bóng tối, chỉ có những ngọn đèn xe đang hộc tốc bám riết nhau.
Nhưng nguy hiểm cũng tới ngay sau đó. Mưa quá lớn khiến sườn núi sạt lở nghiêm trọng. Đúng vào lúc chiếc xe đi đầu rẽ ngoặt, một đám đá lở từ trên đổ xuống, một giây sau đã chôn vùi chiếc xe ấy.
Khi La Trì và mọi người đuổi tới nơi, cả một khối đá lớn đã bao trọn chiếc ô tô. Mấy chiếc xe kia lần lượt dừng lại, không dám tiến lên. Cố Sơ loạng choạng chạy ra khỏi xe, nhìn thấy cảnh trước mắt chỉ còn biết thét gào: “Bắc Thần!“.
Ngay sau đó là Lăng Song, thấy vậy hai chân cũng mềm nhũn, ngã rạp ra đất.
La Trì ra lệnh cho cấp dưới: “Mau, xin cứu trợ, khẩn trương!“.
***
Trong xe tối đen như mực, chỉ còn nghe được tiếng thở yếu ớt của hai người.
Dưỡng khí, càng lúc càng ít ỏi.
Lục Bắc Thâm yên lặng nằm đó. Vào giây phút xe bị đất đá nhấn chìm, có một cành cây gãy xuyên qua cửa xe, đâm vào người anh ta. Giây phút này, anh ta bỗng không cảm thấy đau nữa. Anh ta biết, Lục Bắc Thần vẫn còn sống, có điều sớm muộn hai người cũng sẽ chết trong đây.
“Anh có thể chạy thoát mà...” Anh ta khó khăn lên tiếng.
Lục Bắc Thần gắng gượng chút ý thức mỏng manh còn sót lại, cười khổ: “Chạy gì cơ?“.
“Rõ ràng anh biết là khẩu súng trong tay em đã hết đạn.”
“Biết.”
Hai người lại rơi vào im lặng. Có lẽ, cả hai đều đang cố gắng tranh thủ những phút được sống cuối cùng.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thâm lên tiếng: “Anh phải biết... người em hận nhất chính là anh“.
Lục Bắc Thần không nói gì.
“Anh không được chết. Cứ chết như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không biết được em hận anh bao nhiêu đâu.” Lục Bắc Thâm cố gắng gọi anh dậy.
Giọng Lục Bắc Thần đã rất yếu rồi, “Anh biết em hận Lục Môn... Em hận anh? Đúng, em nên hận anh, anh không tìm được em“.
“Không. Em hận anh, vì từ nhỏ tới lớn em luôn phải sống dưới cái bóng của anh. Mọi người đều nói anh xuất sắc hơn em. Nhưng Lục Bắc Thần à... anh chỉ sinh sớm hơn em có năm phút thôi mà.” Nước mắt Lục Bắc Thâm đã trào ra: “Em vào Lục Môn, vẫn vậy, họ đều cho rằng anh mới là người đáng được vào Lục Môn hơn cả. Giống như, chỉ có anh xứng làm người nhà họ Lục vậy. Em tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh. Nhưng anh... đã quên mất mẹ phải chết như thế nào rồi. Anh nghe theo sự sắp đặt của Lục Môn, họ bảo gì thì anh làm nấy. Thậm chí, vì lợi ích, anh còn đổi cả quỹ tài chính vốn thuộc về em sang tên anh. Anh lấy danh nghĩa của em sửa đổi văn kiện, anh tưởng em không biết hả? Đại ca... nếu anh thích cái quỹ tài chính đó có thể nói với em mà, em có ý kiến gì đâu... Nhưng, vì sao anh phải hại em trai mình chứ? Anh vĩnh viễn không biết mấy năm qua ở Lục Môn em đã chịu bao nhiêu tủi nhục đâu, thế mà anh lại vì đám người đó vào sinh ra tử. Em là em trai anh mà, em trai anh...“.
“Anh không...” Lục Bắc Thần muốn giải thích nhưng tiếc rằng ý thức càng lúc càng mơ hồ. Anh không biết thì ra em trai mình giấu trong lòng bao nhiêu tủi hổ như vậy, còn muốn nói với nó chuyện quỹ tài chính chỉ là hiểu lầm. Không sai, chính anh đã bắt chước chữ ký của nó, nhưng lúc đó vì quỹ tài chính không ai quản lý nên anh buộc phải làm vậy. Anh suy nghĩ rất rõ ràng, khi nào Bắc Thâm quay lại anh sẽ trả lại quỹ tài chính cho nó, vì nó vốn thuộc về Bắc Thâm. Mà thực tế là, anh cũng đã làm vậy rồi.
“Em thề em sẽ sống mạnh mẽ hơn anh.” Lục Bắc Thâm cười, “Để tất cả những người khi trước xem thường em biết rằng em giỏi hơn Lục Bắc Thần“.
“Sự thật em đúng là giỏi hơn anh, em đã khiến cả Lục Môn hoang mang đứng ngồi không yên rồi.”
Lục Bắc Thâm bật cười thành tiếng, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi không thể nào ngừng nổi. Cả máu trên người anh ta cũng đang chầm chậm thấm xuống lớp bùn đất lạnh lẽo. “Em chưa từng nghĩ sẽ giết Cố Tư. Nhưng em đã đứng bên bờ vực thẳm rồi, hết cách rồi. Con đường này, ngay từ ban đầu em đã biết là sai trái, nhưng đôi chân em đã không thể ngừng được nữa, chỉ có thể tiếp tục lún sâu vào sai lầm, không quay đầu được nữa. Vì sao trên đời đã có anh lại còn sinh ra em? Lục Bắc Thần, so với Cố Tư, anh có biết đã bao nhiêu lần em muốn trừ khử anh không?”
“Thế nên... vụ tai nạn lần trước là do em thực hiện, người mạo danh Cố Sơ gửi tin nhắn cho anh vốn không phải là Cố Tứ.” Tới đây, Lục Bắc Thần đã hiểu ra tất cả, “Nếu không nhờ mẩu tin nhắn trong điện thoại của dì Tần, tới bây giờ anh vẫn chưa biết em trai anh còn là một hacker tài năng“.
Tần Tô nhận được tin nhắn của Giang Nguyên mà tử mạng. Nhưng sự thật là Giang Nguyên chưa hề gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Lục Bắc Thâm trầm mặc rất lâu, vết thương trên người đã khiến thần trí anh ta có phần mơ màng, nhưng cuối cùng vẫn nói được một câu: “Nhưng, cuối cùng em vẫn không thể ra tay với anh, đây chính là em, một người... ngay từ đầu đã định sẵn sẽ thất bại. Anh có tin không? Em không muốn giết những người ấy, càng không muốn giết Tần Tô, em đã từng... rất cố gắng muốn cứu mạng bà ấy“.
“Em... nói sao?”
Lục Bắc Thâm không nói nữa. Anh ta chỉ cười, cười đến chảy nước mắt. Đúng thế, Quỷ Mã muốn giết Tần Tô, nhưng anh ta thì không. Hôm đó anh ta đã sai người lén bỏ cỏ Thiên Hồn vào phòng bà ấy, mục đích chính là dọa bà bỏ đi. Những gì anh ta làm chỉ có vậy, tiếc là ý trời không như thế.
“Bắc Thâm... Em nói đi, nói cho anh biết đi.” Lục Bắc Thần khó khăn lay người nó, lay mới biết người nó đầy vết thương, máu nhuộm đỏ cả tay anh.
Có lẽ Lục Bắc Thâm không muốn giải thích nữa. Có lẽ anh ta cũng không còn sức để giải thích gì nữa, chỉ yên lặng rướn môi cười. Anh ta nhìn đất đá dần dần lấp đầy khoang xe, dưỡng khí mỗi lúc một ít ỏi. Cả hai người đều bắt đầu khó thở.
Lại một lúc lâu trôi qua.
“Mệt rồi...” Lục Bắc Thâm yếu ớt lên tiếng: “Anh ơi, em mệt rồi...“.
Lục Bắc Thần cố gắng nắm lấy tay nó, nói từng chữ một: “Có mệt, cũng phải sống tiếp...“.
“Không đâu, giải thoát rồi.” Tiếng của Lục Bắc Thâm càng lúc càng nhỏ đi: “Cuối cùng em cũng được... giải thoát rồi“.
Trên đỉnh đầu loáng thoáng vọng xuống tiếng quát của La Trì: “Đào! Tiếp tục đào cho tôi!“.
***
“Hai ca phẫu thuật phải tiến hành đồng thời!”
“Phòng mổ đã chuẩn bị xong rồi!”
“Máu không đủ.”
“Bác sỹ Smith, tình hình của hai nạn nhân rất không lạc quan.”
Qua mấy tiếng đồng hồ cứu trợ, chiếc xe bị đất đá vùi lấp cuối cùng cũng được nhấc lên. Cả hai đều rơi vào trạng thái hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Phần đầu Lục Bắc Thần có máu, trên người Lục Bắc Thâm thì đầy vết thương, cộng thêm việc bị đất đá chôn, vết thương của họ đã ở trong trạng thái nhiễm trùng cấp. Smith vốn dĩ có kế hoạch khẩn trương tới Cống Tốt cũng may có mặt tại hiện trường, thấy vậy lập tức yêu cầu hỗ trợ y tế.
Khi vào phòng mổ, Cố Sơ kéo tay Smith, cô cũng muốn vào đó. Smith nhìn cái bụng của cô, vô cùng khó xử. Cố Sơ nói: “Cháu là vợ của anh ấy, có quyền được cùng anh ấy trải qua cửa ải khó khăn này“.
“Nhưng cháu phải chuẩn bị tâm lý.” Smith nét mặt nặng nề, “Vết thương trên vai Vic chỉ là chuyện nhỏ, tụ máu trong não mới là chuyện lớn. Nó hôn mê bất tỉnh, tim đập rất yếu, có lẽ trong quá trình va đập, tụ máu đã vỡ ra. Đây là vấn đề chú lo lắng nhất từ trước đến nay“.
Cố Sơ túm chặt cánh tay Smith, nghiến răng nói: “Cháu biết chứ. Chú quên à, cháu là bác sỹ ngoại khoa“.
Quá trình cấp cứu không mấy thuận lợi. Bên phía Lục Bắc Thâm thì vết thương quá nghiêm trọng, máu liên tục thiếu. Các bác sỹ đang cố gắng hết sức để duy trì tính mạng cho anh ta. Còn bên kia, Smith dẫn theo đoàn bác sỹ chuyên nghiệp đã mở hộp sọ cho Lục Bắc Thần. Tình huống khiến ông lo lắng nhất đã xảy ra. Tụ máu vẫn chèn ép hệ thống thần kinh của anh bao lâu nay sau cơn va đập đã vỡ ra, vẫn chưa đủ đạt tới mức thấm hút tự nhiên, nên ca phẫu thuật càng thêm vẫn khó khăn...
Bảy Năm Nghoảnh Về Phương Bắc Bảy Năm Nghoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm Bảy Năm Nghoảnh Về Phương Bắc