Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 575 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3838 / 39
Cập nhật: 2018-02-22 14:15:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bọ Ngựa Bắt Ve Sầu, Chim Sẻ Đợi Sau
gay từ lúc phát hiện ra Thiên Huyền Nữ, Lục Bắc Thần đã chuyển ảnh của cô ấy cho Chloe. Lai lịch của cô Thiên Huyền Nữ đó rất mơ hồ, không muốn Lục Bắc Thần nghi ngờ cũng khó. Nhưng khả năng tìm người của anh hay La Trì đều không bằng Chloe, thế nên anh đã nhờ Chloe giúp đỡ. Cái chết của Tần Tô trở thành một đòn giáng mạnh xuống đầu Lục Môn. Cho dù La Trì không ở bên cạnh nói này nói nọ, Lục Bắc Thần cũng đã sớm dự liệu được, chỉ có điều, con người đôi khi thích tự lừa mình lừa người mà thôi.
Lục Bắc Thần không muốn suy đoán quá nhiều nhưng lại không thể cứ ngồi đó, đành gọi điện thoại cho Chloe. Chloe mặc dù thường ngày đùa cợt với Lục Bắc Thần đã quen nhưng cách cả thái bình dương cũng nhận ra ngữ khí nặng nề của anh, nên đã nhận lời sẽ nhanh chóng cho anh đáp án.
Chloe làm việc chưa từng khiến người ta thất vọng, dù là tốc độ hay chất lượng. Giống như lúc này đây, khi đoán được là Chloe gọi tới thì giây phút bắt máy, anh vẫn thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng liên quan tới Bắc Thâm.
Nhưng Chloe không nhìn thấy được biểu cảm của Lục Bắc Thần, thế nên nói luôn vào trọng điểm. “Hóa ra cô gái đó đã được cậu tìm thấy, Vu Mã Toàn, chính là cô gái tớ vẫn luôn tìm kiếm. Ông trời ơi, té ra cô ấy lại đang ở nơi thâm sơn cùng cốc!“.
Vu Mã Toàn!
Lục Bắc Thần chau mày, bất chợt nhớ lại “vụ án lớn” mà Chloe kể trước kia. Thật không ngờ Thiên Huyền Nữ lại là cô con gái mất tích của vợ chồng Vu Mã! Một đôi vợ chồng Hoa Kiều ở nước ngoài xa xôi, còn con gái của họ lại ở Cống Tốt. Chẳng trách ngữ khí của Chloe lại kích động đến thế, dù anh ấy có thông minh tuyệt đỉnh đến đâu cũng không sao lường được Thiên Huyền Nữ chính là Vu Mã Toàn. Chuyện này nghe ra đúng là khó tin, nhưng nếu suy xét kỹ càng thì lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Giống như hai câu chuyện không có chút liên quan nhưng bên trong lại là trăm mối tơ vò. Lục Bắc Thần suy nghĩ rất lâu, tới tận khi Chloe liên tục “a lô” mấy tiếng vào trong điện thoại, anh mới lên tiếng: “Cậu nói Mã Toàn có một người anh trai?“.
“Đúng, Vu Mã Kính.”
“Tình cảm giữa hai anh em họ thế nào?”
“Cách nhau hơn mười tuổi, hơn nữa nghe nói Vu Mã Kính thường đi làm xa, tình cảm chắc là không quá sâu đậm.”
“Có ảnh của anh ta không?”
“Vợ chồng Vu Mã chắc là có. Chuyện gì vậy? Có cần tớ gửi ảnh cho cậu không?“.
“Vic, cậu bỗng nhiên nhắc tới Vu Mã Kính, có chuyện gì vậy?”
Lục Bắc Thần nhìn đăm đăm ra ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ, khẽ đáp: “Không có gì, còn một chuyện nữa thì sao?“.
“Đang định nói với cậu.” Chloe cũng hiểu rõ tính cách của Lục Bắc Thần nhưng cũng không gạn hỏi, bèn nói tiếp một chuyện khác mà Lục Bắc Thần cũng nhờ anh ấy điều tra, “Bản lĩnh của em trai cậu lớn lắm đấy. Trước mắt đầu mối của mấy công ty khuấy đảo cho Lục Môn điêu đứng chính là quỹ tài chính Bắc Thần. À không, hiện giờ đã đổi tên thành quỹ tài chính Bắc Thâm“.
Bàn tay Lục Bắc Thần chợt run lên. Anh đứng thẳng tắp. Đầu kia Chloe có chút nghi ngờ: “Vic, mấy năm cậu tiếp quản quỹ tài chính cũng kiếm khá đấy, thế mà có thể để lại cho em trai cậu một số vốn không nhỏ để đối đầu với cả một tập đoàn Lục Môn. Tớ điều tra ra thì giao dịch hai ngày hôm nay đã lên tới con số không tưởng rồi“.
Lời Chloe nói không được hồi đáp. Anh ấy không biết rằng tư duy của Lục Bắc Thần đã bay đi rất xa rồi, trong đầu chỉ còn là những suy nghĩ rối rắm. Chloe ho khẽ hai tiếng, “Thật ra cậu không nói tớ cũng cảm thấy quỹ tài chính có chút kỳ quái. Nếu đằng sau không có một chuỗi vốn đủ lớn chống đỡ, em trai cậu muốn động tới Lục Đông Thâm là điều không thể. Hay là để tớ tiếp tục điều tra? Cho tới hai ngày là được rồi, kiểu gì cũng tra ra gốc rễ“.
Lục Bắc Thần trầm mặc.
“Vic?”
“Không cần điều tra tiếp nữa.” Lục Bắc Thần đáp nhạt nhòa.
Chloe hơi ngập ngừng nhưng cũng đáp rất nhanh: “Được“.
Có một kiểu người rõ ràng làm một công việc hỏi tận gốc, trốc tận rễ, nhưng khi đứng trước chuyện riêng của bạn bè lại có thể chọn cách từ bỏ. Chloe chính là kiểu người ấy. Lục Bắc Thần hiểu anh ấy, chỉ cần là chuyện Chloe đã không điều tra tiếp nữa thì anh ấy nhất định không bao giờ len lút tiếp tục. Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần chỉ cảm thấy thái dương giật lên từng cơn, như đang cùng một nhịp đau với trái tim vậy. Anh ngồi lại xuống ghế, cuối cùng vẫn rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, lần sờ bật lửa mà mãi không tìm thấy. Tay anh run lên rất dữ. Anh biết rõ, cơn run rẩy này tuyệt đối không phải hậu di chứng của tai nạn xe.
Quỹ tài chính có bao nhiêu tài sản, có thể động vào bao nhiêu vốn lưu động, quản lý những hạng mục nào... Tất cả những chuyện này anh đều nắm quá rõ. Cho dù vốn cũng khá hùng hậu, nhưng đúng như Chloe nói, muốn động vào Lục Môn chẳng khác nào cào núi băng. Bắc Thâm mới chỉ tiếp nhận trong vòng một năm ngắn ngủi, nó dám làm như vậy, đằng sau rốt cuộc là gì, Bắc Thần không dám nghĩ tiếp.
Anh nuốt một ngụm khói, nó cũng mơ hồ như cơn đau nơi lồng ngực. Lục Bắc Thần nhớ lại cảnh Lăng Song tới tìm anh ngay ngày đầu tiên tới Cống Tốt. Trông cô ấy có vẻ khó xử, rất lâu sau mới nói: Em không muốn giương mắt nhìn Bắc Thâm càng lún càng sâu...
Người không muốn nó phạm sai lầm đâu chỉ có mình Lăng Song?
Di động rung lên, là một bức ảnh Chloe gửi tới, cộng thêm một phần tài liệu anh ấy vừa báo liên quan tới quỹ tài chính Bắc Thâm và gia đình Vu Mã. Lục Bắc Thần lướt nhìn qua ảnh, cảm thấy khắp người lạnh lẽo. Là ảnh của Vu Mã Kính. Đúng như Chloe nói, rõ ràng chưa tới ba mươi tuổi mà trông như một người đàn ông trung niên. Anh run rẩy giở tài liệu cảnh sát vừa mang tới, người đàn ông trung niên trong đó chính là Vu Mã Kính.
Chloe lại nhắn tin tới hỏi thăm: Có phát hiện gì không?
Lục Bắc Thần suy tính rất lâu rồi nhắn lại hai chữ: Vẫn chưa.
Chloe lại hỏi: Tớ đến Cống Tốt đón Vu Mã Toàn về ngay nhé?
Lần này Lục Bắc Thần đáp rất nhanh: Tớ sẽ sắp xếp người đưa cô ấy về nước.
Anh mệt mỏi dựa vào ghế, cứ nhìn bức tranh đó mãi, căn phòng chìm vào một bầu không khí yên ắng tới nghẹt thở. Điếu thuốc lặng lẽ cháy cho tới khi quá nửa tàn thuốc rơi xuống nền nhà, cho tới khi tay anh bị bỏng, lúc ấy anh mới hoàn hồn. Anh rít mấy hơi cho hết điếu thuốc rồi dập mạnh đầu lọc vào trong gạt tàn. Lục Bắc Thần với lấy di động, gọi vào một số.
Đợi đầu kia bắt máy, anh ngần ngừ một lúc mới lên tiếng: “Anh Đông Thâm...“.
***
“Anh La, làm vậy có ổn không?” Trong phòng làm việc, cậu cảnh sát đứng trước máy tính, ngập ngừng hỏi.
“Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi, có gì mà ổn với không ổn.” La Trì ngồi xuống ghế, rít thuốc, cau mày khó chịu.
Cậu cảnh sát cảm thấy cần nhắc nhở anh ấy: “Nhưng... nếu để giáo sư Lục biết được anh đột nhập vào máy tính của anh ấy... em cảm thấy hay là cứ nói với anh ấy một tiếng đi?“.
La Trì tay kẹp điếu thuốc, đứng dậy, đi tới gõ mạnh vào đầu cậu cảnh sát, “Nói phí lời, nói với cậu ấy rồi tôi còn cần cậu làm hacker làm gì? Cậu yên tâm đi, trời sập còn có tôi chống!“.
Cậu cảnh sát cũng không dám đắc tội nữa, vội vàng làm theo. La Trì quay lại ghế, gác hai chân lên bàn, nhìn khói thuốc mông lung, sắc mặt nghiêm nghị. Anh ấy hiểu Lục Bắc Thần, chuyện xảy ra mấy ngày nay anh ấy tuyệt đối không nhắm mắt làm ngơ. Mà dựa vào lực lượng cảnh sát mỏng manh hiện tại, muốn rút người làm những việc khác là không thể. Trước mắt, anh ấy cần đặt trọng tâm vào việc hợp tác với cảnh sát chống ma túy. Quan trọng hơn là, dính líu tới Lục Môn và quỹ tài chính sao có thể điều tra ra một cách đơn giản được? Thế nên anh ấy cần mượn sức mạnh của Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ tìm Chloe, anh ấy sẽ đứng sau đợi.
Còn về việc Lục Bắc Thần phẫn nộ, La Trì không thể lo được nhiều như thế. Cảnh sát phải tốn rất nhiều công mới khiến người ngoài tin là Giang Nguyên đã tự tử, giờ chỉ còn đợi đối phương lộ đuôi cáo ra mà thôi. Đi tới bước này rồi, anh ấy phải đánh cược toàn bộ, bao gồm cả tình bạn với Lục Bắc Thần.
***
Cố Sơ ngủ tới quá nửa đêm bỗng nhiên thức giấc, mơ mơ màng màng nhìn thấy một người ngồi trên sofa. Cô chợt giật mình rồi lập tức sờ sang bên cạnh. Trống không, lúc ấy mới yên tâm.
Cô bật đèn ngủ lên, bỗng làm kinh động tới người đàn ông ngồi trên ghế. Anh nhìn về phía này, thấy cô ngồi dậy bèn vội đi tới: “Đánh thức em à?“. Anh đặt gối ra sau lưng cô để cô dựa vào thoải mái hơn.
Cố Sơ không nói gì, nhân lúc Lục Bắc Thần lại gần bèn nhẹ nhàng ôm lấy hông anh. Anh bèn trèo lên giường, giơ tay ôm cô vào lòng. “Vụ án khó nhằn lắm sao?” Cô dán mặt lên ngực anh, nghe tiếng nhịp tim anh, lại mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô biết đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc. Hôm nay anh lại về rất muộn, cả người mọi mệt. Lúc anh đi tắm, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá trên sơ mi của anh, nghĩ bụng chắc anh cũng đã ở ngoài cho tan mùi mới đi vào nhà. Nhưng bây giờ cô đang mang thai, mũi cực thính.
“Xảy ra chút vấn đề, nhưng không khó giải quyết.” Lục Bắc Thần vuốt ve cái bụng nhỏ của cô, dịu dàng nói.
Đối với cô, Lục Bắc Thần không thể hiểu hơn. Nếu nói không có chuyện gì cô tuyệt đối không tin, chỉ còn cách nói một cách không rõ ràng, cô mới yên lòng.
“Thật sự chỉ là vấn đề nhỏ?” Phụ nữ đang mang thai là rất đa nghi.
“Thật mà.” Lục Bắc Thần cười rồi cúi người xuống, áp tai lên bụng cô.
Cố Sơ cảm thấy ngứa ngáy: “Làm gì vậy?“.
Lục Bắc Thần nói: “Hai hôm trước chẳng phải bị động thai sao? Anh nói chuyện với con trai chút“.
“Đêm hôm rồi còn không cho nó ngủ à?” Cố Sơ cảm thấy lúc này anh cực kỳ trẻ con, lòng ngập tràn ấm áp. Ánh đèn vàng dịu hắt lên mái tóc đen của anh, trông hiền hòa, cô chợt đưa tay lên vuốt.
Lục Bắc Thần không dám đè đầu lên bụng cô, bèn nhích nhích lên trên. Thấy cô không có phản ứng gì, mặt anh lên chồi lên thêm chút, một bàn tay rục rịch cởi một cúc áo ngủ của cô. Cô cảm thấy lồng ngực nóng lên, biết anh định giở trò, bèn giơ tay véo má anh: “Nói chuyện với con trai gì chứ? Lưu manh thì có“.
Anh không rảnh đáp lời, chỉ mải mê hưởng thụ, bàn tay cùng mặt áp chặt vào cô.
Cố Sơ cảm nhận sự ấm áp trào dâng tận đáy lòng, nhẹ nhàng ôm chặt lấy đầu anh...
Hôm nay, quá nửa đêm, trời bỗng đổ mưa, ban đầu chỉ rả rích, sau đó bỗng hóa chớp giật sấm rền. Bầu trời đêm khuya như bị xé rách một lỗ, mưa cứ thế trút như thác đổ.
Giờ này những ai nên ngủ đã ngủ cả. Ba giờ sáng.
Lăng Song thì chưa, cô ngồi trên chiếc ghế gỗ trên ban công nhìn cây dương liễu bị gió bẻ quặt. Những hạt mưa to bằng hạt đậu táp lên tấm kính thủy tinh trên đỉnh đầu, lộp bộp lộp bộp như ai đốt pháo. Phía xa xa, chớp giật trắng xóa như ban ngày, sau đó là một tiếng sấm đinh tai, khiến lòng cô hoảng hốt. Điều khiến cô lo lắng hơn cả là giờ này Lục Bắc Thâm vẫn chưa về.
Suy nghĩ ấy vừa dứt thì cánh cửa bật mở. Ánh sáng trên hành lang hắt vào trong, xua bớt chút u ám của đêm đen. Lăng Song vội đứng dậy quay về phòng. Người đàn ông phía đó cũng bật đèn, thấy cô đứng đực bên cạnh sô pha thì cười khẽ: “Muộn quá rồi, sao em chưa ngủ?“.
Cô lo lắng không ngủ nổi, nhất là lần này sau khi tới Cống Tốt... Những lời này bị cô nuốt hết xuống, cô chỉ lên tiếng hỏi anh: “Bên ngoài trời mưa to như vậy, anh đã đi đâu?“.
Cô liếc nhìn vai áo anh, không ướt. Anh cũng không mang ô. Vậy thì chắc chắn đã có người đưa anh về. Rốt cuộc anh đang bận chuyện gì? Đang ở với ai? Lần này tới Cống Tốt, cô có cảm giác ngày nào anh cũng rất bận rộn. Rõ ràng tới lấy tro cốt của Tần Tô nhưng hình như lại không chỉ có mỗi việc ấy. Từ trước tới nay cô luôn cho rằng mình rất hiểu Lục Bắc Thâm, cho dù đã cách xa tưng ấy năm. Thế mà giờ đây Lăng Song không dám tự tin như vậy nữa. Cô cảm thấy Bắc Thâm đã trở nên xa lạ mất rồi.
Dưới ánh đèn, Lăng Song mặc bộ quần áo ngủ chui đầu màu trắng sữa, trước ngực là một con mèo đen. Có cảm giác hoàn toàn khác biệt với một người kiều diễm thường ngày trong công việc. Nét mặt cô có chút bất an, đằng sau lưng lại là bầu trời tối mù, khuôn mặt cô trông lại càng nhợt nhạt. Lục Bắc Thâm đau lòng, bước lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Hôm nay anh bàn chuyện có hơi muộn một chút. Khuya lắm rồi, mau đi ngủ đi, sau này đừng có ngốc nghếch đợi như vậy“.
Lăng Song ôm lại anh, hai bàn tay níu chặt lấy áo sơ mi của anh. Trên người anh có thứ mùi lạ, nhưng dù như vậy, cô cũng không muốn buông tay.
“Hôm nay có ai tới vậy?” Lục Bắc Thâm bất ngờ hỏi.
Cô ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt anh, trong chiếc gạt tàn trên bàn còn sót lại không ít đầu lọc. “Là giáo sư Lục tới đây, anh ấy còn đợi anh rất lâu nữa.” Cô còn chưa kịp dọn dẹp.
Lục Bắc Thần tìm tới là chuyện bất ngờ nhưng lại nằm trong dự liệu của cô. Anh ấy ngồi từ lúc xế chiều tới tối, không nói một câu, chỉ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Lúc đó cô cũng không biết phải nói gì, chỉ ngồi im một bên chờ đợi. Một mặt hy vọng Bắc Thâm mau trở về để hai anh em có thể thẳng thắn nói chuyện, nhưng mặt khác lại sợ họ bất đồng ý kiến rồi ảnh hướng tới quan hệ anh em. Cuối cùng cô nói với Lục Bắc Thần: Để em gọi điện cho Bắc Thâm.
Lục Bắc Thần miệng ngậm thuốc, khẽ cản: Không cần.
Thế là anh ấy cứ ngồi trên ghế chờ đợi tới tận khi bên ngoài đổ mưa. Quá muộn rồi, cuối cùng anh ấy vẫn từ chối việc cô nam quả nữ ở chung một phòng, hút hết điếu thuốc cuối cùng thì vứt bao thuốc lá vào thùng rác, rút một tấm chi phiếu trong túi quần ra, ký nhanh một chữ rồi đưa cho cô: Đưa cho Bắc Thâm nhé.
Suốt cả quá trình, Lục Bắc Thần nói cực ít. Anh chỉ nhíu mày, tâm sự nặng nề. Vì chuyện này, trái tim Lăng Song càng phiêu diêu bất định như lá bèo trôi.
...
Lục Bắc Thâm đón lấy tấm chi phiếu của Lục Bắc Thần, bên trên là một con số không hề nhỏ.
Anh nhìn mãi, nhìn mãi chỉ thấy khó hiểu bèn cười hỏi Lăng Song: “Anh trai anh làm vậy là có ý gì? Anh đâu phải con nít nữa, sao lại để tiền lại cho anh?“.
“Anh trai anh nói bây giờ Lục Môn rất loạn, hy vọng anh đừng dính vào.” Lăng Song nhắc lại lời dặn dò Lục Bắc Thần trước khi ra về một lượt.
Lục Bắc Thâm nhướng mày: “Đừng dính vào?“.
“Ý của anh ấy là...” Lăng Song hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh hãy rời khỏi Lục Môn đi“.
Nụ cười bên khóe môi Lục Bắc Thâm tắt dần. Anh nhìn chăm chú tờ chi phiếu trong tay, trầm mặc. Lăng Song thấy vậy càng hoang mang, suy nghĩ rồi nói: “Em nghĩ ý của anh ấy là Lục Môn bây giờ không yên ổn, anh bị cuốn vào thì sẽ chỉ sống những ngày không bình yên, em nghĩ anh ấy cũng muốn tốt cho anh thôi“.
“Người hy vọng anh quay về Lục Môn là anh ấy, giờ người hy vọng anh rời đi cũng là anh ấy. Anh ấy tưởng mình là thần thánh, có thể an bài mọi thứ của người khác hay sao?” Lục Bắc Thâm không vui.
Lăng Song chợt lạnh người. Câu nói này của Lục Bắc Thâm dường như còn có hàm ý khác. Nhưng anh cũng thu lại nét mặt không vui ấy ngay lập tức: “Anh sẽ đi tìm để trả lại chi phiếu cho anh ấy. Anh đã trưởng thành rồi, biết rất rõ mình đang làm gì“.
“Bắc Thâm.” Lăng Song vô thức kéo cổ tay anh, “Nếu chúng ta cầm số tiền này cao chạy xa bay thì sao? Mặc kệ những chuyện của Lục Môn, như vậy không hay sao? Chúng ta có thể đi nơi khác sinh sống rồi kết hôn, làm chút nghề nuôi sống được bản thân là đủ rồi“.
Lục Bắc Thâm quan sát cô, một lúc sau chợt cười: “Đừng ngốc nữa, anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn“.
“Nhưng mà...”
“Được rồi, đừng lo. Sự lung lay của Lục Môn sẽ không can dự tới anh đâu.” Lục Bắc Thâm nhẹ nhàng ngắt lời cô, giơ chiếc di động đang rung trong tay lên, “Anh đi nghe máy, em ngủ trước đi“.
***
Phòng khách không lớn, nhưng đủ để tạo cho người ta một không gian riêng tư.
Cơn mưa ngoài cửa sổ đã dịu bớt nhưng bầu trời vẫn sầm sì, cơn bão này có lẽ sẽ còn dữ dội hơn nữa. Lục Bắc Thâm ngồi hẳn xuống sô pha, sắc mặt trầm lạnh. Đầu kia là tiếng của ngài Quỷ Mã, hắn ta hạ thấp giọng, hệt như đám mây đen ngoài kia. “Lục Đông Thâm chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã hủy hết mọi công sức của những công ty của chúng ta! Quỹ tài chính bị vạch trần rồi. Bắc Thâm, thân phận của chúng ta bị bại lộ rồi!“.
Một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa là anh có thể ngồi lên vị trí chủ tịch Lục Môn, hoàn toàn viết lại lịch sử Lục Môn! Đáng chết! Lục Bắc Thâm cuộn chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Còn cả cảnh sát chống ma túy nữa, căn cứ của chúng ta có khả năng không giữ được nữa rồi. Có vài anh em liên lạc với bên ngoài đã bị bắt!”
“Sao lại như vậy?” Lục Bắc Thâm khó tin. Một thành công vốn dĩ đã nắm chắc trong tay, sao chỉ trong chớp mắt đã tan thành cát bụi?
“Tất cả là nhờ phúc thằng anh của cậu đó!” Quỷ Mã gần như phát điên, “Người của chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi, người theo dõi chúng ta chính là anh trai cậu, Lục Bắc Thần! Tôi đã nói rồi, không thể để hắn sống được!“.
“Không thể là anh ấy.” Lục Bắc Thâm không muốn tin.
“Người động vào điều tra chúng ta chính là tên thần thám Chloe nổi tiếng đó. Cậu nghĩ ai có thể sai khiến Chloe?” Quỷ Mã nghiến răng ken két: “Đừng có khờ khạo nữa, anh trai cậu đã chọn đứng về phía đối nghịch với cậu rồi. Bây giờ cậu không khử hắn, thì cả hai chúng ta đều không chạy thoát!“.
Lục Bắc Thâm bất chợt nhớ tới tấm chi phiếu kia, rồi cả những lời Lăng Song chuyển lại, bỗng nhiên cũng hiểu ra. Anh gần như muốn bóp nát di động, sắc mặt tái xanh. Vì sao chứ?
“Đừng kỳ lạ tại sao anh trai cậu phát hiện ra, có lẽ còn một chuyện cậu không biết.” Quỷ Mã nói: “Ngày đầu tiên chúng ta tới Cống Tốt trong dịp này, con đàn bà của cậu đã tới tìm Lục Bắc Thần“.
Lục Bắc Thâm như bị ai quật mạnh vào đầu!
“Còn về việc cô ta nghe được gì từ cậu rồi lại nói gì với Lục Bắc Thần thì tôi không rõ. Nhưng có một chuyện tôi dám khẳng định, đó là con đàn bà của cậu và Lục Bắc Thần đã phản bội cậu. Lục Bắc Thâm, phải trừ khử cả hai bọn họ!”
“Đừng ép tôi...” Lục Bắc Thâm lẩm bẩm.
“Tôi không ép cậu. Bắc Thâm, họ không chết thì chúng ta chết, cậu tự chọn đi!”
***
Lăng Song nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Ngoài kia cơn mưa lớn đã chỉ còn những tiếng rả rích, ngược lại càng khiến người ta phát phiền. Chẳng biết đã qua bao lâu, tóm lại là khi tiếng mưa càng ngày càng nhỏ, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng bật mở. Ánh đèn vàng hắt vào, Lăng Song vội nhắm mắt lại.
Chiếc giường lún xuống, người đàn ông lập tức sát lại gần, cánh tay vòng qua eo cô. Cô hơi dựa về phía sau, dán chặt vào lồng ngực anh nhưng chẳng hiểu sao chỉ cảm thấy người anh lạnh như băng.
Nhưng bờ môi người đàn ông thì nóng rực như lửa, men theo gáy cô hôn lên má cô, cuối cùng cọ qua cọ lại trên môi cô. Anh hỏi khẽ: “Em có từng làm chuyện có lỗi với tôi không?“.
Anh biết cô chưa ngủ. Cả người cô chợt cứng đờ. Nụ hôn của người đàn ông có nồng nàn cách mấy thì câu nói này vẫn khiến Lăng Song rùng mình: “Gì... Gì cơ?“.
Một giây sau, người cô bị xoay lại, một bàn tay lớn giữ chặt mặt cô. Anh áp mặt xuống. Qua ánh trăng, cô chỉ cảm thấy đáy mắt anh có một tia sáng mờ mờ, giống như dòng chảy ngầm dưới lớp san hô. Anh hỏi thêm lần nữa: “Em có từng phản bội tôi không?“.
“Không có...”
Cô gần như buột miệng nói ra, giống như điềm nhiên, nhưng phần nhiều là chưa cần suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Lục Bắc Thâm, không biết anh có tin hay không. Tóm lại, anh đã nhìn cô rất lâu rồi bật cười, ngay sau đó cúi đầu xuống, cắn lên môi cô.
Là hôn và cắn.
Cô cảm thấy đau, cố giãy giụa. Một giây sau anh đã đổi kế sách, trở thành triền miên sâu đậm. Nụ hôn ấy đốt cháy mọi phản kháng của cô.
Trong yên lặng, chiếc áo ngủ rơi thẳng xuống đất...
***
Ngày hôm sau, trời như bị trùm một chiếc khăn voan xám xịt, cơn mưa khó khăn lắm mới ngừng lặng lại đổ xuống. Cơn mưa ấy như muốn hủy diệt cả đất trời. Chỉ biết rằng sống tới giờ Lăng Song chưa bao giờ chứng kiến một cơn mưa lớn đến thế.
Hồ nước thường ngày phẳng lặng cũng nổi cơn sóng gió, chiếc thuyền gỗ bên hồ đã lật nhào từ lâu. Những cây gỗ xa hơn có những cành đã bị bẻ gãy, trở thành những mẩu gỗ nổi “chết yểu” trên bờ hồ. Trong thời tiết quỷ quái này, chẳng ai đi ra ngoài, càng không có ai ra hồ bắt cá. Nhà khách của bọn họ càng giống một nơi tránh bão duy nhất giữa đảo hoang trơ trọi, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Hôm nay Lục Bắc Thâm cũng không đi đâu. Ăn cơm xong anh yên lặng ngồi trên ghế, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Lăng Song ngồi bên anh. Rõ ràng là những giây phút cô ao ước mà chẳng hiểu vì sao lúc này đây cô cảm thấy vô cùng áp lực. Không biết anh nghĩ gì càng khiến cô hoang mang lo sợ.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, không có một giây nào cõi lòng cảm thấy yên ổn.
Cứ như vậy, hai người họ ngồi tới chập tối, nhưng nhìn ra ngoài kia cứ ngỡ đã đêm, trời tối tăm mịt mù. Đúng lúc này, Lục Bắc Thâm cuối cùng cũng động đậy. Anh cầm di động đi vào phòng khách, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng anh. Lăng Song cảm thấy trái tim mình nhảy vọt lên tận cổ họng, thái dương giật liên hồi.
Lục Bắc Thâm đứng quay lưng về phía cửa, nghịch di động một lát. Khoảng mấy giây sau, anh hạ giọng nói vào trong di động: “Tối nay, khử Lục Bắc Thần!“.
Sau khi bỏ di động xuống, anh ở lại phòng khách một lúc, khi ra ngoài đã không thấy Lăng Song đâu nữa, chiếc ô ngoài cửa cũng biến mất.
Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, sắc mặt Lục Bắc Thâm tái mét. Anh yên lặng đứng nhìn cánh cửa, dần dần đáy mắt chỉ còn lạnh lẽo. Anh cuộn tay lại gắt gao rồi bỗng đấm mạnh lên tường. Khớp ngón tay lập tức đỏ rực, anh thở hồng hộc từng hơi, hốc mắt đỏ lên rồi ướt đẫm... Vài phút sau, ánh mắt anh dần thay đổi, độc và dữ như một con sói. Anh thật sự gọi điện thoại, nói với đầu kia: “Ra tay đi“.
“Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi à?”
“Ý của tôi là... bắt Cố Sơ.”
“Vì sao không trực tiếp giải quyết Lục Bắc Thần? Tới lúc này rồi mà cậu vẫn còn cái tính đàn bà đó hả?”
“Không.” Lục Bắc Thâm từ tốn nói: “Giết anh ta quá dễ dàng, nhưng bảo anh ta nghe lời thì không dễ. Chỉ khi nắm được điểm yếu của anh ta mới có thể thật sự khống chế anh ta“.
Mưa rơi miên man không dứt, bốn bề sương mù giăng kín, Lăng Song chỉ có thể nhìn rõ một đoạn đường to bằng bàn tay trước mắt, xa hơn chỉ thấy mù mịt. Cô cũng không để tâm quá nhiều nữa, gắng gượng giữ lấy chiếc ô bị gió thổi ngả nghiêng, liều mạng lao về phía trước. Thời tiết này muốn đi quá giang xe của ai cũng không thể, cũng may từ đây tới Phong Nguyệt không còn xa, chỉ cần men theo con đường nhỏ trước mặt này là được.
Kỳ thực, từ lúc ra khỏi nhà cô đã định gọi điện cho Cố Sơ, nhưng đầu kia vừa nhận máy, di động của cô đã báo sập nguồn. Chỉ còn một vạch pin cuối cùng duy trì “hơi thở tàn” của nó, cô chọn cách tắt máy. Lăng Song biết mình không thể quay về được nữa, Lục Bắc Thâm chắc chắn đã nghi ngờ hành vi bỏ ra khỏi nhà của cô. Trên quãng đường từ nhà tới Phong Nguyệt, bên tai toàn là câu hỏi đêm qua của Lục Bắc Thâm: Em có từng phản bội tôi không?
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị một câu nói khác của anh thay thế. Anh nói: Đêm nay, khử Lục Bắc Thần.
Cô phản bội anh ư?
Không, cô đang cứu anh!
Đây cũng là câu nói cô lặp đi lặp lại trong lòng. Lục Bắc Thâm mà cô quen không tranh giành với đời, dịu dàng ấm áp như tia nắng mùa xuân, đâu phải người độc ác đến nỗi ngay cả anh em ruột thịt cũng không bỏ qua? Không sai, anh chỉ mê muội trong phút chốc, nếu cứ để mặc anh như vậy, nếu để mặc anh giết hại Lục Bắc Thần, anh nhất định sẽ hối hận.
Cô thà anh hận mình một khắc, còn hơn phải đau khổ cả đời.
...
Sau khi nhận được cú điện thoại không đầu không đuôi của Lăng Song, Cố Sơ cảm thấy rất kỳ lạ, khi gọi lại thì đối phương đã tắt máy. Ban đầu cô tưởng rằng Lăng Song vô tình gọi nhầm, nhưng sau đó nghĩ lại thì cảm giác ở đầu kia Lăng Song đang đi ra ngoài, tiếng thở của cô ấy nghe rất gấp gáp, thì càng lúc cô càng có dự cảm không ổn. Đợi thêm nửa tiếng nữa, cô chỉ thấy ngoài cửa sổ là mây mù dày đặc.
Giờ này có chút dang dở, không sớm không muộn, chưa tới giờ tan tầm mà trời đã tối mịt như nửa đêm. Bốn bề yên ắng vô cùng. Lục Bắc Thần đang ở phòng thực nghiệm bận rộn công việc của mình, La Trì và mọi người đang đi điều tra án, các đồng nghiệp đi khám chữa bệnh giờ này có lẽ cũng đang mắc ở khắp các bản, nếu không thì đại sảnh dưới nhà đã ồn ào lắm rồi. Ngay cả những vị khách sau này tới nhà khách cũng không nói chuyện cười đùa. Không sai, giờ này chẳng ai đi đâu được cả, chắc hẳn đang nằm trong phòng nghe mưa nằm ngủ hoặc ngồi ăn quà vặt xem ti vi mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Chẳng biết lại bao lâu trôi qua, Cố Sơ cảm thấy có một chấm đỏ xuất hiện trước mắt mình, giống như có người đang che ô đi về phía nhà khách. Sương mù quá dày, cô mở cửa sổ cố gắng nhìn ra ngoài. Quả nhiên, cái bóng đó cực kỳ giống Lăng Song. Cô vội vàng đi xuống nhà, ngang qua chị Dao đang chống cằm ngủ gật.
Đẩy cửa lớn ra, gió thổi kéo theo mùi mưa ẩm ướt tràn vào. Cố Sơ khoác chặt chiếc áo trên người, ra sức hét về phía người đang đi tới: Lăng Song.
Bóng ô hơi chao đảo, để lộ ra gương mặt lo lắng của Lăng Song. Sau khi nhìn thấy cô, cô ấy ra sức vẫy tay. Cố Sơ vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì. Sao đang yên đang lành, trông Lăng Song lại có vẻ lạ vậy? Cô đang mải nghĩ thì bỗng thấy sau lưng có hai chùm sáng gắt gao chiếu đến, đồng loạt rọi vào mặt Lăng Song. Biểu cảm của cô ấy bỗng chốc trở nên hoảng hốt, cô ấy vẫy tay như điên về phía này, gào lên: Mau chạy!
Mau chạy?
Cố Sơ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một tiếng phanh xe gấp gáp. Ngay sau đó có hai người đàn ông lực lưỡng lao tới, một trong hai bắt lấy cô, cô còn chưa kịp hét đã bị bịt chặt miệng, một giây sau có một chiếc túi chụp xuống, cô bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như bị vác lên. Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt túi. Chiếc túi này nhất định từng đựng dê hay bò, mùi tanh tưởi xộc lên khiến Cố Sơ chỉ chực nôn. Cô nghe thấy giống như có tiếng Lăng Song lao tới, ra sức kéo hai gã đàn ông đang bắt mình, khiến cô cũng lảo đảo theo, mơ hồ có người hét lên một câu: “Đưa cả đi!“.
Sau đó, tiếng Lăng Song cũng im bặt.
Cố Sơ không nhìn được tình hình bên ngoài, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, càng lo lắng hơn cả là đứa bé trong bụng sẽ bị tổn thương. Cô thử giãy giụa, ai ngờ có một thứ nặng trịch đập xuống, cô lập tức hoàn toàn mất đi ý thức.
Từ lúc Cố Sơ đi ra cửa cho đến khi bị bắt cóc, cả quá trình còn chưa đầy hai phút. Vào lúc chiếc xe lao vút đi, chị Dao vừa bị đánh thức lao vội ra cửa, ngây ngốc nhìn theo hướng chiếc xe đi khuất, rất lâu sau mới hoàn hồn lại, lẩm bẩm: Thế này là... bị bắt cóc? Một giây sau, chị ấy lao vào trong màn mưa, chạy về phía phòng thực nghiệm, vừa chạy vừa la: “Bị bắt cóc rồi! Giáo sư Lục, Cố Sơ bị người ta bắt cóc rồi!“.
***
Khi Cố Sơ lấy lại được ý thức, bên tai là tiếng gào khóc điên dại của Lăng Song: “Bắc Thâm, anh điên rồi sao? Anh có biết mình đang làm gì không?“.
Bắc Thâm? Lục Bắc Thâm?!
Trái tim Cố Sơ chợt chệch nhịp, vô thức động vào cổ tay. Cô đang bị trói, miệng vẫn bị bịt kín. Cô mở hé mắt ra, tầm nhìn đã bị bóng Lăng Song che khuất. Cô nhìn thấy Lăng Song cũng bị trói chặt hai tay, tim nhất thời nhảy vọt lên tận cổ. Nơi đây giống như một căn nhà cũ nát, bốn bề tối om, tiếng mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn. Đây là đâu? Người bắt cóc là Lục Bắc Thâm? Sao có thể? Vì sao anh ta phải làm vậy?
Đang mải nghĩ thì có tiếng bước chân đi tới. Cố Sơ lại vội vàng nhắm mắt vào giả ngốc, bên tai vang lên tiếng quát khá thô lỗ: “Im miệng cho tao!“.
Không phải Lục Bắc Thâm, là một người khác. Cố Sơ nằm trên nền đất lạnh, căng thẳng vô cùng, một giây sau bỗng nhận ra có thứ gì cưng cứng đặt lên trán mình. Cô chợt run lên, Lăng Song lập tức hét lên inh ỏi. Thêm một giọng nói quen thuộc khác: “Không được giết cô ấy!“.
Lần này, là Lục Bắc Thâm.
Hai bọn họ là đồng bọn.
Cố Sơ nghe thấy đầu mình ong ong vang dội, một loạt những nghi vấn và bất an đang chộn rộn trong lòng. Nhưng lúc này cô không thể làm gì cả. Rõ ràng là Lăng Song đã biết gì đó nên mới tới báo tin, không ngờ lại bị bắt cóc cả. Cô cảm thấy phẫn nộ không thôi. Lục Bắc Thâm ơi Lục Bắc Thâm, dù thế nào đó cũng là người phụ nữ yêu anh sâu sắc, sao anh nỡ lòng?
Kể từ lúc quay trở lại với Lục Bắc Thần, cuộc sống của cô đã dập dềnh trôi nổi. Lục Bắc Thâm bắt cóc cô mà lại không giết cô, mục đích đằng sau nhất định là muốn lấy thứ gì đó từ Bắc Thần. Tình huống này rất thường gặp, trước đây cô cũng từng trải qua, chỉ có điều cô không ngờ lần này là Lục Bắc Thâm. Cô phải nhẫn nhịn, chí ít phải biết “dĩ nhất biến, ứng vạn biến“. Lúc này liều chết hoặc điên rồ đều không hay chút nào. Việc cô có thể làm là tự bảo vệ chính mình, âm thầm quan sát xem Lục Bắc Thâm định làm gì.
Nhưng càng nghĩ rõ ràng, Cố Sơ càng đau lòng vô cùng. Không phải vì Lục Bắc Thâm, mà vì người đàn ông của cô. Những chuyện nguy hiểm kiểu này, Lục Bắc Thần đã trải qua vô số lần. Nhưng anh phải đối mặt với em trai ruột của mình thế nào đây?
Bắc Thần đáng thương, người đàn ông đáng thương của cô.
Quỷ Mã đứng dậy, súng vẫn đang lên nòng. Đây là một căn nhà gỗ, cũng là nơi bọn chúng hay gặp mặt Giang Nguyên. Trước kia cùng lắm chỉ có ba người, bây giờ lại có thêm vài tay súng. Có kẻ gác ngoài cửa, có kẻ cầm súng đứng trong phòng nhìn Cố Sơ và Lăng Song chằm chằm.
“Cậu tưởng Lục Bắc Thần sẽ ngoan ngoãn giao ra Giang Nguyên và chứng cứ ư?”
Lục Bắc Thâm nét mặt tiều tụy, nhưng ngữ khí vẫn rất lạnh: “Tôi nói rồi, tôi chỉ cần người và bằng chứng, không muốn giết người“.
“Không muốn giết người thì cậu cũng đã giết rồi.” Quỷ Mã nhíu mày, “Bây giờ cậu không còn đường lùi nữa đâu. Cho dù cậu có được người và chứng cứ thì có sao? Không trừ khử bọn họ, cả đời này cậu sẽ trở thành tội phạm bị truy nã!“.
“Đừng nói nữa!” Lục Bắc Thâm bực bội.
“Lục Bắc Thâm, hôm nay cậu đã đi tới bước này, không thể lùi bước nữa.” Quỷ Mã dốc hết ruột gan, “Đừng quên, lúc trước chúng ta lợi dụng mạng sống của con nhóc Cố Tư để khiến Cố Tứ im miệng. Kể từ giây phút đó, chúng ta đã không còn đường lùi nữa, chỉ có thể đi thẳng về phía trước mà thôi!“.
Lục Bắc Thâm hét: “Tôi bảo anh câm miệng!“.
Quỷ Mã nắm chặt tay, gân xanh nổi rần rần trên trán. Lăng Song ở bên thất kinh, nhìn Lục Bắc Thâm như nhìn một kẻ xa lạ: “Chính anh... đã giết Cố Tư?“.
Lục Bắc Thâm không trả lời, chỉ chau mày.
“Vì sao? Vì sao anh phải làm vậy? Anh đã giết Cố Tư! Anh đã giết người thân duy nhất của Cố Sơ!” Nước mắt của Lăng Song trào ra khỏi hốc mắt, “Anh nói đi! Anh trả lời em đi! Anh nói cho em biết đi, không phải anh làm! Tất cả đều không phải tại anh!“.
Cố Sơ ở phía sau nắm chặt bàn tay run rẩy lại.
“Đám đàn bà lắm chuyện, tốt nhất mày im miệng lại cho tao!” Quỷ Mã đang như kiến bò miệng chảo, nghe Lăng Song rồ lên lại càng bực bội, bèn đặt họng súng lên trán cô ấy.
“Quỷ Mã!” Lục Bắc Thâm lạnh giọng quát, “Thả cô ấy đi!“.
“Cậu mềm lòng rồi? Lục Bắc Thâm, con đàn bà này ba lần bốn lượt phản bội cậu. Nếu không phải lần này người của chúng ta tới kịp, nó nhất định đã chạy đến báo tin cho Lục Bắc Thần rồi, bây giờ cậu vẫn muốn giữ nó lại?”
“Tôi bảo anh thả cô ấy ra!” Lục Bắc Thâm nghiến răng. Vốn dĩ việc bắt cóc Lăng Song không nằm trong kế hoạch. Cho dù cô ấy thật sự phản bội mình hết lần này tới lần khác.
“Lục Bắc Thâm, cậu tỉnh táo lại đi, bây giờ chúng ta mới là kiến bò trên cùng một sợi dây!” Quỷ Mã nhìn Lục Bắc Thâm với vẻ khó tin, “Giờ cậu lại ở đây nói chuyện yêu đương? Cô ta đã biết chuyện của chúng ta, không thể giữ lại!“.
“Bắc Thâm...” Lăng Song khóc đau đớn, “Anh có biết em đã đợi anh bao nhiêu năm không? Kể từ năm anh biến mất em đã luôn chờ đợi. Em hy vọng một ngày có thể gặp lại anh, lại có thể được ở bên anh. Anh quay về rồi, anh biết em vui đến mức nào không? Nhưng anh nhìn xem, bản thân anh đã làm chuyện gì? Anh đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa. Thả Cố Sơ đi, được không? Em không tin anh thật lòng mong anh trai mình chết. Bây giờ anh bắt người con gái anh ấy yêu nhất, đó còn là chị dâu của anh, trong bụng cô ấy là con trai của anh trai anh. Anh thật lòng nỡ làm tổn thương họ ư? Anh thật sự mong anh trai anh sống không bằng chết ư?“.
Quỷ Mã ở bên căm phẫn, túm ngược tóc cô ấy ra sau, đặt súng lên thái dương, “Câm miệng! Còn không câm, ông bắn chết mày!“.
“Quỷ Mã, thả cô ấy ra!” Lục Bắc Thâm sốt sắng.
“Bắc Thâm, chúng ta... chúng ta cao chạy xa bay!” Lăng Song không hề sợ họng súng của Quỷ Mã, một mực nhào về phía Bắc Thâm, “Đưa em đi đi, anh đưa em và Cố Sơ đi, được không? Chẳng phải anh đã cầu hôn em sao? Chẳng phải anh đã nói chúng ta sẽ lấy nhau sao? Bắc Thâm, anh không thể nói lời rồi lại nuốt lời. Nếu anh yêu em, anh hãy đưa em đi đi“.
“Tôi...” Lục Bắc Thâm ngập ngừng.
Quỷ Mã thấy tình thế không ổn bèn nói: “Đừng bị con đàn bà này mê hoặc! Nó đã phản bội cậu rồi! Lục Bắc Thâm, giết nó đi! Chỉ cần cậu giết nó, cả hai chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa“.
“Đừng ép tôi.” Mắt Lục Bắc Thâm đỏ sọng lên.
“Bắc Thâm, đừng nghe hắn, anh hãy đưa hai chúng em đi, em sẽ tha thứ cho anh...”
“Lục Bắc Thâm, giết nó đi! Nó là mầm họa! Lẽ nào cậu muốn nhìn thấy công sức bao năm qua của mình đổ bể ư? Cậu muốn bao nhiêu anh em cùng chết vì cậu ư? Giết nó đi!”
Đúng vậy, công sức bao nhiêu năm, chẳng ai muốn tay trắng cả! Lục Bắc Thâm đột ngột giơ súng lên, nhắm vào Lăng Song.
“Bắc Thâm...” Lăng Song nhìn anh, lắc đầu, “Đừng làm vậy“.
Nước mắt của Lục Bắc Thâm cũng chảy xuống: “Vì sao? Vì sao em lại là người phản bội tôi? Em từng nói mà, em chưa từng phản bội tôi“.
“Lục Bắc Thâm, mau ra tay giết nó!”
Bàn tay Lục Bắc Thâm run lẩy bẩy.
“Bắc Thâm, anh có thể giết em. Nhưng từ nay về sau anh sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.” Lăng Song gào thét.
“Giết nó đi! Nó chỉ đang muốn kéo dài thời gian mà thôi!”
“Im miệng, đừng nói nữa!”
“Cậu không giết nó, tôi sẽ giải quyết thay cậu!”
“Đừng ép tôi! Tôi bảo anh đừng ép tôi!” Lục Bắc Thâm gầm lên, ngay sau đó một tiếng súng nổ vang dội.
Một giây sau, có người lao vào trong căn nhà, giọng nói gấp gáp và sững sờ: “Cố Sơ!“.
Bảy Năm Nghoảnh Về Phương Bắc Bảy Năm Nghoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm Bảy Năm Nghoảnh Về Phương Bắc