Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Mị Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 092 - 093 - 094
hương 92: Lại thua rồi
“Chàng đang nói gì thế, thiếp đi đâu chứ?”  Uông Vũ Hàm bị lời của hắn làm hồ đồ, chẳng lẽ, hắn tưởng nàng xuất cung, là muốn rời khỏi hắn sau.
“Vũ Hàm, nàng đừng không nói một tiếng liền rời khỏi ta được không? Nàng muốn đi Phong Thành giải sầu đúng không, ta đáp ứng nàng, ta đáp ứng cho nàng đi, chỉ cần nàng nhớ trở về là được rồi, nhớ rõ ta cùng Triệt Nhi, Tuyết Nhi đều ở đây chờ nàng là được rồi!” Độc Cô Thác cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn lại bại trước nàng rồi.
Uông Vũ Hàm thực sự không hiểu nỗi trong lòng hắn đến cùng là đang nghĩ cái gì, một hồi kiên trì không cho nàng đi, nay lại nói những điều không hiểu ra sao này với nàng.
“Chàng rốt cuộc làm sao vậy, thiếp thế nào cũng không đi, chàng khỏi cần phải khó xử, sau này mỗi ngày thiếp sẽ chỉ ở bên cạnh Triệt Nhi, Tuyết Nhi, tự mình chăm sóc chúng nó!” Đẩy thân thể ôm chặt nàng ra, nhưng Độc Cô Thác ôm rất chặt, nàng cố gắng một hồi, nhưng không thể tách khoảng cách giữa bọn họ ra được.
Trong đại sảnh rộng như vậy, chỉ có hai bọn họ ôm chặt nhau, Độc Cô Thác trước sau ôm siết lấy người nữ tử hắn yêu, sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay, nàng sẽ biến mất không còn bóng dáng.
“Vũ Hàm, đừng trừng phạt ta, nàng có biết, sau khi ta nghe tin nàng xuất cung, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương, bao nhiêu nóng vội không? Ta biết đêm qua là ta không khống chế được tính khí của mình, lớn tiếng với nàng, ta biết ta sai rồi, nhưng ta sợ nàng đi rồi liền rời xa ta, không quay lại bên cạnh ta, không cần con chúng ta nữa!” Tiếng nói của hắn bắt đầu có chút khàn khàn, còn mang theo cảm giác nghẹn ngào, khiến Vũ Hàm nhất thời ý thức được mình đã làm gì.
“Thiếp … Thiếp … Thác…” Trong chốc lát, nàng không biết nên trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể nắm cánh tay hắn, quay lại ôm lấy thân hình hơi run rẩy của hắn.
Nhận được sự đáp lại của nàng, Độc Cô Thác vui vẻ như có được trân bảo, không ngừng kêu tên của nàng … Vũ Hàm … Vũ Hàm …!
“Thiếp ở đây, chàng không cần gọi nữa, để người ta nghe được không tốt!” Tích tụ trong lòng chậm rãi tan ra, tâm tình của nàng cũng khôi phục rất nhiều.
“Vũ Hàm, ta muốn hôn nàng!” Lới lỏng khoảng cách giữa hai người, Độc Cô Thác nhìn Vũ Hàm trước mắt có chút tiều tụy, nhẹ giọng mở miệng cầu xin nàng.
Uông Vũ Hàm ngẩn người, cử chỉ thân mật vậy, hắn trước đây nào có khiếm tốn nhã nhặn hỏi qua nàng, thế này khiến nàng có chút bất ngờ, chẳng lẽ trận cãi nhau hôm qua, khiến cho hắn triệt để thay đổi sao?
“Thác, chàng làm sao vậy? Trước kia chàng sẽ không trưng cầu ý kiến thiếp như vậy, vì sao hiện giờ …?” Vũ Hàm muốn nói lại thôi, nàng cảm giác Thác thay đổi, đều là vì sự lạnh nhạt của nàng tối hôm qua.
Đôi mắt hàm tình của Độc Cô Thác nhìn nàng, ôn nhu nói với nàng: “Ta muốn đối với nàng tốt hơn trước kia, như vậy, nàng sẽ không giận ta, sẽ không để ý tới ta, càng sẽ không rời khỏi ta nữa, đúng không?”
Nghe thế, hốc mắt Vũ Hàm đột nhiên đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu rơi như mua xuống, Độc Cô Thác sợ tới mức nhất thời tay chân luống cuống, đành phải cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng, hôn đi nước mắt trên má nàng.
“Ô ô ô
~ Thác, thiếp không đi, thiếp không đi nữa, thực xin lỗi, là thiếp ích kỷ, ỷ vào sự yêu mến của chàng với thiếp, mỗi lần đều làm mọi cách gây khó dễ cho chàng, thực xin lỗi … Sau này thiếp không đi nữa … Thực xin lỗi …” Rúc vào người hắn, nước mắt giống như đập nước, liều mạng trào ra ngoài, còn làm ướt vạt áo của hắn.
“Vũ Hàm … đừng khóc, xin nàng đừng khóc nữa được không, nàng cũng biết nước mắt của nàng chảy xuống là chảy vào đâu mà, toàn bộ chúng đều chảy vào trong tim ta, làm ta cảm giác mình ti bỉ ích kỷ lắm!” Bất kỳ một người nam nhân nào cũng không chịu nổi người mình yêu rơi lệ trước mình, nhát là người nam nhân giống như hắn, nhìn thấy nước mắt của nàng, trái tim thật giống như bị buộc đau.
Đem mặt vùi vào trong ngực của hắn. Rất lâu sau đó, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt Độc Cô Thác phiền muộn, hắn lại khiến Vũ Hàm thương tâm như thế, còn nói cái gì mà sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, thì ra, hắn vần là làm không được.
Trên xe ngựa, Vũ Hàm tựa vào trong lồng ngực của hắn, Độc Cô Thác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của nàng, đau lòng đến cực điểm hỏi: “Vũ Hàm, ngày mai khi nào xuất phát? Đêm qua có phải ngủ không ngon không?, nhìn sắc mặt nàng tiều tụy không ít, đợi lát nữa trở về nhất định phải nghỉ ngơi một hồi.”
“Xuất phát? Muốn đi đâu?” Không rõ hắn đang nói cái gì, Vũ Hàm nghi hoặc xoay người nhìn về phía hắn.
“Ngày mai nàng không phải cùng Hình Giai Lạc đi Phong Thành sao? Chẳng lẽ không phải ngày mai sao?” Độc Cô Thác mặc dù không muốn, nhưng vì nàng có thể vui vẻ, vẫn đành buông tay để nàng đi.
“Không muốn, thiếp tính không đi nữa, ngày hôm qua chàng nói rất đúng, là thiếp rất ích kỷ, là thiếp không quan tâm đến cảm nhận của chàng và con, Triệt Nhi cùng Tuyết Nhi còn nhỏ, cho dù là đi nửa tháng, nhưng chúng vẫn cần thiếp chăm sóc!” Tối hôm qua nàng đã hiểu rõ, cho nên ngày hôm nay xuất cung để nói cho Giai Lạc.
Lời của nàng khiến hai mắt Độc Cô Thác tỏa sáng, nhưng từ biểu tình trên mặt nàng, hắn biết, nàng vẫn không vui, tuy rằng người ở lại cạnh hắn, nhưng trong lòng của nàng, cũng sẽ theo  sau đoạn đường Hình Giai Lạc đi đến Phong Thành quốc.
“Vũ Hàm, đều tại ta năm nay bận rộn, vẫn không mang nàng đi ra ngoài du lịch, ngay hôm qua là ta quá kích động mới nói những lời làm tổn thương nàng như vậy, nàng tha thứ cho ta, không giận ta được không? Ta đồng ý cho nàng đi Phong Thành, nhưng ta có điêu kiện, nhất định phải để Diệp Đỉnh cùng ám vệ bảo hộ toàn bộ hành trình của nàng, Tử Nhan cùng Tử Tâm cũng phải đi cùng nàng, có các nàng chăm sóc nàng, ta mới có thể yên tâm, còn có một điều, không được ở riêng cùng Hình Ngạo Thiên, ta muốn mỗi ngày nàng phải viết một tín hàm dùng bồ câu đưa tin về, cho ta biết mỗi ngày nàng đều nhớ ta, được không?” Độc Cô Thát liền mạch nói ra yêu cầu, khiến Vũ Hàm nghe mà đau cả đầu.
“Thác, thiếp vẫn là không nên đi, ở lại bên cạnh chàng là được rồi!” Xoay người quay trở lại tư thế vừa rồi, điều kiện của hắn như vậy, tở rõ chính là lo lắng cho nàng, biến đổi cách giám thị nàng.
“Điều này … Vũ Hàm, nàng biết trong lòng ta có điều cố kỵ, nàng lại không ở bên cạnh ta, ta đương nhiên sẽ suy nghĩ lung tung, nàng có thể hiểu cho cảm nhận của ta một chút được hay không, ta muốn cho nàng mỗi ngày ở cùng ta đều vui vẻ khoái hoạt, không muốn nàng cảm thấy Vương cung này là một nhà giam, là một nhà giam hoa lệ trói chặt tự do của nàng!” Cầm tay nàng, khuôn mặt áp vào mặt nàng, nhẹ giọng nỉ non – mặc kệ quyết định của nàng như thế nào, lập trường của ta vĩnh viễn đều lấy nàng cùng con đặt lên trước.
Chương 93: Lưu luyến không rời
“Thác … Ôm chặt thiếp!” Vũ Hàm ôm cánh tay của hắn, tựa khuôn mặt lên trên gối.
Cánh tay Độc Cô Thác hướng về trước vừa buộc chặt đã đem nàng ôm chặt vò trong ngực, cúi xuống dán lên giương nặt nàng, nụ hôn rơi liên tục lên má phấn của nàng, Uông Vũ Hàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đón nhận nụ hôn của hắn, môi lưỡi kề sát sau, toàn bộ hiểu lầm đều tan thành mây khói, chỉ có nóng bỏng vô cùng.
Trong mạn che tiếng yêu kiều nổi lên bốn phía, một đôi bàn tay rắn chức vuốt ve trên thân thể Uông Vũ Hàm, ôn nhu vỗ về, Uông Vũ Hàm biết trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có mình, cho nên cũng không giận hắn nữa, huống chi ngày mai phải cùng Giai Lạc đi Phong Thành, làm rõ suy nghĩ của mình, liền chủ động hùa theo hắn!
“Ừm …!” Hắn vuốt ve, khiến Uông Vũ Hàm khó nhịn tràn ra một tiếng kêu từ trong miệng, hoa tâm cũng chảy ra chất mật, Độc Cô Thác biết nàng đã chuẩn bị xong, từ từ đem chính mình bao trùm lên nàng, ngay sau đó hông thẳng tiến một cái, hai người liền chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ!
Độc Cô Thác tiến vào khiến Uông Vũ Hàm trong lòng chấn động, nàng cong người, tách đùi ngọc dán chặt vào hông hắn, để cho hắn thuận lợi thẳng tiến, lần lượt xâm nhập trừu sáp, khiến hai người run rẩy. Uông Vũ Hàm ôm chặt hắn, ĐỘc Cô Thác không ngừng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, phía dưới tiết tấu điên cuồng tiến lên, khiến hai người đói khát càng muốn nhiều hơn.
Độc Cô Thác ôm lấy thân thể cùa nàng, để nàng ngồi trên người mình, hai người đối mặt nhau, Độc Cô Thác kìm chặt eo nhỏ của nàng nhấp lên xuống, phần tuyết trắng đẫy đà cũng theo tiết tấu của bọn họ, lên trên hạ xuống, khiến cho hắn kích động cầm chặt một bên vuốt ve.
“Thác …? Thiếp sắp không được, dừng lại được không, thiếp sắp nhịn không được nữa!” Hai tay ôm cái hông của nàng, từng cái thẳng tiến, thân hình Vũ Hàm đẹp quá, chỉ có ở trên người Vũ Hàm, hắn mới có thể được thỏa mãn sung sướng nhất.
Tư thế mờ ám như vậy, quả thực khiến Độc Cô Thác nhặt được tiện nghi lớn, hai vú ngay bên miệng, hắn đương nhiên không chút khách khí hướng dung. Hơi thở hổn hển càng lúc càng nhanh, nàng tận mắt nhìn thấy hắn dũng mạnh va chạm lấy chính mình, làm nàng thẹn lùng muốn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong cổ hắn!
Một hồi tình cảm mãnh liệt qua đi, cũng đã khiến Uông Vũ Hàm mệt đến không chịu nổi, nhưng Độc Cô Thác giống như có năng lượng không dùng hết, liên tục tiến vào, làm một trận lại một trận, căn bản là không cảm thấy mỏi mệt, nếu không phải sợ mệt chết nàng, phỏng chừng hắn còn chưa chịu rời khỏi thân thẩ nàng, còn muốn tiếp tục thăm dò bên trong thân thể nàng!
Nàng tựa như tiên nữ từ trên trời rơi xuống trần gian, lần đầu tiên gặp mặt, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt hắn, để cho hắn lần đầu tiên có được xúc động muốn một nữ tử, vô luận là bản thân muốn nàng bao nhiêu lần, mỗi một lần đều khiến hắn điên cuồng, khiến hắn muốn cả đời có được nàng …!
“Vũ Hàm, ta không nỡ để nàng rời khỏi ta lâu như vậy, cho dù một ngày, ta cũng không nỡ!” Độc Cô Thác nhìn  gương mặt nàng, nghĩ đến ngày mai nàng phải rời đi, tim của hắn lại buồn bã phát hoảng.
Uông Vũ Hàm nghiêng người vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhìn thấy vẻ mặt hắn phiền muội, trong lòng cũng cảm thấy không tốt, hôn một cái lên môi hắn, nói: “Vậy thiếp không đi nữa, chàng nhìn bộ dạng này của chàng này, khiến thiếp không yên tâm rời đi.”
Cầm tay nàng, Độc Cô Thác hôn lên tay lưng nàng, ôn nhu nói: “Không, chỉ cần nàng thích, chỉ cần nàng muốn, vậy nàng hãy đi đi, nửa tháng mà thôi, tuy rằng rất khó chịu đựng, nhưng ta sẽ kiên trì, chỉ cần mỗi ngày nàng đều viết thư về cho ta, nói cho ta biết nàng nhớ ta, ta đay liền thỏa mãn rồi.”
“Thác…” Uông Vũ Hàm ôm chặt  lấy hắn, hấp thụ mùi trên người hắn, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Thác, trong khoảng thời gian này thiếp đi vắng, chàng có thể hay không …?”
Uông Vũ Hàm nói đến miệng lại nuốt trở vào, Độc Cô Thác thấy nàng muốn nói lại thôi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, hỏi: “Làm sao vậy, nàng muốn nói gì, ta sẽ không gì?”
Nuốt  nuốt họng, Uông vũ Hàm chậm rãi nói ra: “Thác, chàng có thể sủng hạnh nữ tử khác ngoài thiếp hay không, thiếp là nói chàng nhẫn nại …”
“Câm miệng! Sau này nếu nàng còn nói những lời hoài nghi ta như vậy, nàng xem ta còn có thể cho nàng xuống giường hay không?” Sắc mặt Độc Cô Thác nhất thời trở nên rất khó coi, xoay người một cái, đem nàng đặt dưới thân lần nữa.
“Thác, chàng muốn làm gì, mau xuống nha!” Uông Vũ Hàm dường như ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm, có chút sợ hãi dãy dụa dưới người hắn.
Độc Cô Thác nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng vừa tức vừa yêu nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng, nói: “Ta Độc Cô Thác thề với trời, nếu ngày sau ta có phụ Uông Vũ Hàm, vậy thì để cho ta vạn tiễn xuyên tâm, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
“Thác —- không cần, không cần nói nữa, là ta không tốt, là ta không nên nói điều này, thực xin lỗi, ta tin tưởng chàng, thiếp tin tưởng chngf, chỉ là không quản được lòng mình, thiếp sau này sẽ không nói lung tung nữa, cho nên xin chàng, xin chàng sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng đường phát lời thề độc như thế được không?” Ôm hắn thật chặt, Uông Vũ Hàm chảy nước mắt cầu xin lời hứa của hắn.
Độc Cô Thác nhìn nàng dưới thân, cúi đầu hôn lên trán nàng, mỉm cười gật đầu: “Vũ Hàm, ta yêu nàng, gặp nàng, là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta, nếu nàng không xuất hiện, ta nghĩ bây giờ ta vẫn còn ở trong đế lăng kia trải qua những ngày sống không bằng chết.”
“Ôm thiếp, đừng nói gì, ôm chặt thiếp!” Gặp hắn, cũng là hạnh phúc lớn nhất đời này của nàng.
Trước cửa cung, đoàn người đang bận rộn chuẩn bị lên đường, ngày hôm nay các nàng phải xuất phát đi Phong thành, Lãnh Liệt là phu quân của Giai Lạc, cũng xem như phò mã của Phong Thành,đương nhiên sẽ cùng Giai Lạc trở về, Độc Cô Thác lo cho Vũ Hàm, bảo Diệp Dỉnh dùng dẫn theo mười ám vệ hộ tống Vương hậu, ở bên cạnh bảo vệ trên đường đi.
Uông Vũ Hàm rúc vào lòng Độc Cô Thác, chậm chạp không chịu lên xe, mà Độc Cô Thác cũng trì hoãn không chịu để cho nàng lên xe, kéo dài mãi như vậy, nửa canh giờ lại nửa canh giờ nữa, nhìn sắc trời, Giai Lạc thật sự không nhịn được, nhảy xuống xe ngựa liền tiến lên khuyên: “Vương thượng, chúng ta nếu không khởi hành, chỉ sợ trước khi trời tối cũng không tới dịch quán nổi, chẳng lẽ ngài muốn nhìn Vũ Hàm đi trong đêm sao? Vậy rất nguy hiểm a?
Độc Cô Thác nhướn mày, lúc này mới lưu luyên không rời buông lỏng tay ra: “Vũ Hàm, lên xe đi, ta sẽ ở trong cũng chờ nàng về.”
Uông Vũ Hàm khẽ gật đầu, xoay người lên xe ngựa, khi xe ngựa lăn bán đi, nàng đột nhiên xốc màn xe, hướng về phía Độc Cô Thác đứng trước cửa cung, hô lớn một câu: “Thác, chờ thiếp trở lại, thiếp nhất định sẽ đem nỗi nhớ của thiếp, mỗi ngày đều truyền về cho chàng.”
Chương 94: Rất là kích động
Phong Thành quốc, gần đây người ở hậu cung đều biết Vương thượng hiện tại chuyên sủng Vũ phi, Lam Cẩm Nhi phẫn hận đem hoa trong chậu trước mắt nhổ thành từng mảnh, tiện nữ nhân kia ở bên cạnh luôn có con lừa ngốc Hải Đại Phú kia che chở, cho dù nàng muốn giở thủ đoạn hay hạ độc, đều không tránh thoát được mắt của con lừa già đấy.
“Nương nương, chúng ta bây giờ nên làm gì, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn ả đàn bà kia đắc ý  như thế?” Cung nữ Lục Kiều là nha hoàn đi theo nàng từ Thừa tướng phủ, ở trong cung xem như là tâm phúc của nàng, nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị Vương thượng lạnh nhạt, nàng tự nhiên cũng thêm vào mấy câu.
Lam Cẩm Nhi quay lại nhìn Lục Kiều, trên mặt tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng sớm đã nổi bão rồi: “Chúng ta trước tiên không được sốt ruột, hai ngày nữa,bổn cung nghĩ Giai Lạc công chúa phải trở về tế tổ, chờ nha đầu kia trở về nhìn xem phản ứng của nàng thế nào, chúng ta hãy định đoạt bước kế tiếp.”
“Chẳng lẽ nương nương là muốn châm ngòi trong quan hệ của các nàng, để Giai Lạc công chúa đi gây khóc dễ cho ả đàn bà kia, người Vương thượng yêu nhất chính là Giai Lạc công chúa, nếu các nàng bất hòa, nói vậy Vương thượng cho dù sủng ái ả ta bao nhiêu, cũng sẽ lên tiếng che chở Giai Lạc công chúa, nương nương ở giữa thu lưới, tiện thêm một chút mưu kế, khiến nàng ta vĩnh viễn không thoát thân được!” Lục Kiểu đầu óc nhanh nhạy liền đoán ra mưu kế của nàng.
“Ha ha ha
không hổ là nha hoàn từ trong phủ thừa tướng, đầu óc đúng là nhanh nhẹn hơn hắn mấy cái đầu gỗ kia.” Lam Cẩm Nhi kiêu ngạo cười nhẹ, nàng chính là đang chờ làm ngư ông đắc lợi đây.
Trước cửa thành, Tử Hách đợi đã lâu, qua buổi trưa, cuối cũng thấy một đoàn xe Thiên Diệp, chậm rãi chạy đến cử thành, Giai Lạc nhìn thấy cảnh sắc Phong Thành, trong lòng chính là vui mừng vô cùng.
“Tử Hách tham kiến công chúa, phó mã, nhận lệnh Vương thượng, đặc biệt đến nghênh đón công chúa hồi cung!” Thị vệ ngay ngắn tách ra hai bên, vì bọn họ toàn lực hộ tống.
Uông Vũ Hàm không xuống xe ngựa, vẫn ngồi ở bên trong, nhìn qua cửa xe, cảm giác quen thuộc lại trở về, ba năm, nơi này cũng thay đổi rất nhiều,  vốn dĩ có rất nhiều cửa hàng nhỏ nay đã mất, đã đổi diện mạo mới, một cảnh tượng mới.
Xe ngựa đi qua đường phố phồn hoa, tiến vào trong cửa Vương cung uy phong, Hình Ngạo Thiên dẫn theo Hân Vũ ở trứng Nguyệt Hoa cung trờ bọn họ, thái giám ngoài cửa chạy vào, nói xe ngựa của bọn họ đã đến trước cửa, Hình Ngạo Thiên mừng rỡ, liền dắt tay Hân Vũ đi ra ngoài đón.
“Vương huynh, ta đã trở về!” Giai Lạc hưng phấn nhảy xuống xe ngựa, bật nhảy một cái liền nhào vào trong lòng Hình Ngạo Thiên.
Hình Ngạo Thiên buông tay Hân Vũ ra, một phen tiếp nhận muội muội của mình ào tới: “Giai Lạc, sao lại vẫn nghịch ngợm như vậy, nếu Vương huynh không tiếp được muội thì muội sẽ té ngã thế nào đây!”
“Hừ,muội không sợ đâu, ngã đau, muội còn có phu quân yêu thương muội, vậy chứng tỏ, trong lòng Vương huynh đã không có Giai Lạc, sau này Giai Lạc sẽ không về nữa!” Giai Lạc ôm cổ hắn, vẻ măt yêu kiều ăn vạ hắn.
“Muội nha, xem ra may mà Vương huynh tiếp được muội, nếu không Vương huynh sẽ oan uổng a?” Hình Ngạo Thiên chỉ lo nói chuyện cùng Giai Lạc, hoàn toàn không để ý đến một thân hình hết sức nhỏ nhẹ đi từ xe ngựa xuống.
“Vương hậu nương nương cẩn thận, để vi thần đến đỡ người!” Diệp Đỉnh thấy nàng ra xe ngựa, lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, Giai Lạc công chúa này, vừa về tới Phong Thành liền quên sạch Vương hậu của hắn.
Hình Ngạo Thiên nghe được từ Vương hậu nương nương, bất giác nhìn về hướng phát ra thanh âm, một cái liếc mắt này, liền khiến hắn không rời mắt đi chỗ khác được, buông cánh tay đang ôm Giai Lạc ra, lẩm bẩm trong miệng: ‘… Vũ Hàm … Vũ Hàm …!”
Hân Vũ bên cạnh cũng nghe được cái tên khẽ nói trong miệng hắn, nhìn nữ tử xinh đẹp giống như tiên nữa trước mắt kia, chẳng lẽ chính là Vũ Hàm hắn thường xuyên gọi sao?
“Vũ Hàm, thật ngại, ta hưng phấn nhất thời nên quên mất ngươi ở trong xe!” Giai Lạc chạy đến bên cạnh nàng.
Nghe thấy lời Giai Lạc công chúa nói, chân Hân Vũ mềm nhũn, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không vững, may mà có Hòa Thái bên cạnh đỡ lấy, mắt nhìn Hình Ngạo Thiên, hắn đã bước về phía nữ tử tên Vũ Hàm kia rồi.
“Vũ Hàm, là ta hoa mắt sao? Nàng thật là Vũ Hàm sao? Nàng thật sự ở trước mắt ta lúc này sao?” Hình Ngạo Thiên không thể tin nổi nhìn nàng chằm chằm,  ba năm, nghe nói nàng đã sinh hạ một trai một gái, nhưng nhìn thấy Vũ Hàm trước mắt, không những không hề khác ba năm trước mà kiều nhan còn trẻ trung hơn, giống như một cô nương nhỏ xinh đẹp.
Vũ Hàm khẽ cười với hắn, nụ cười kia xinh đẹp như hoa mùa xuân: “Hình đại ca, là ta, ba năm không gặp, ngươi cũng khỏe chứ?”
Nghe được thanh âm thanh thúy ngọt ngào của nàng, thanh âm hắn đã xa cách ba năm, ba năm qua, hắn không có ngày nào thôi nhớ nàng, nhớ từng chút một của năm xưa, nhớ đến một cái nhăn mặt một nụ cười của nàng, nhớ đến thời gian ở cùng nàng.
“Vũ Hàm, trong lòng ta không biết phải biểu đạt thế nào với nàng, ta còn tưởng rằng sau này không không có cơ hội nhìn thấy nàng, không ngờ, thật không ngờ, ba năm sau ta lại ở vương cung Phong thành gặp lại nàng, thật sự là quá tốt!” Hình Ngạo Thiên kích động, vô cùng hưng phấn tiến lên nắm chặt tay Vũ Hàm.
“Phong Thành vương xin tự trọng, vị này chính là Vương hậu nương nương của Thiên Diệp, là chí ái của Thiên Diệp vương, mong rằng Vương cân nhắc một chút.”Diệp Đỉnh thấy Hình Ngạo Thiên coi thường cấp bậc lễ nghĩa như thế, hắn cũng bất chấp lập tức tiến đến lên tiếng ngăn trở.
“Vương huynh, mau buông tay, trước mắt bao người, Vũ Hàm hiện tại đã là Vương hậu của Thiên Diệp, điểm này các quốc gia đều biết, Vương huynh, ngươi cần thu liễm đó!” Giai Lạc ôm cánh tay hắn, ở bên cạnh khuyên bảo hắn từng tiếng.
Hình Ngạo Thiên tỉnh ngộ, lập tức buông tay nàng, hổ thẹn nói: “Vũ Hàm, thực xin lỗi, ta chỉ quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nàng, cho nên mới kích động như thế.”
Vũ Hàm khẽ lắc đầu, nàng há lại không biết trong lòng hắn là nghĩ như thế nào chứ?
Hân Vũ luôn đứng ở phía sau nhìn thấy nhất cử nhất động của bọn họ, Hình Ngạo Thiên lúc này, chỉ sợ trong mắt trong lòng tất cả đều là thân ảnh của Vũ Hàm, làm sao có chỗ dung thân cho nàng chứ?
Cao quý tao nhã, nhưng lại khiến cho người ta một loại cảm giác thanh lệ thoát tục, lúc cười lên, lại càng phong tư mê người, làm cho người ta bất giác muốn nhận thức về nàng, nữ tử hoàn mỹ như vậy, cũng khó trách Ngạo Thiên mê luyến như thế, cho dù nàng đã gả làm vợ người ta, nhưng hắn vẫn thủy chung không quên được thân ảnh của nàng!
Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 - Nguyệt Mị Ly