Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Mị Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 076 - 077 - 078
hương 76: Núi lửa phun
Tiếng nói của nàng còn chưa dứt, bốn phía lại bắt đầu lay động, nước trong ao bắt đàu rít gào sôi trào, Hình Ngạo Thiên cau chặt mày, nắm chắt cổ tay của Hân Vũ, hô to một tiếng: “Chúng ta chạy mau!”
Hình Ngạo Thiên kéo tay Hân Vũ, bay nhay rời xa cái ao, nước ao phát ra tiếng ồ ồ, lớp sóng nóng hừng hực phun mạnh, sóng nước đã tuôn khỏi ao rồi ào ào chảy xuống mặt đất, trong nháy mắt, nước chảy đầy đất, truy đuổi theo cước bộ của bọn họ, ướt sũng qua mặt chân rất nhanh.
Nước ấm nóng phải hơn tám mươi độ, hai chân ngâm trong nước, giày cùng ống quần toàn bộ bị nóng bỏng đến phát đau, da thịt mềm hơn khiến Hân Vũ nhất thời cảm thấy đau đớn như kim đâm, Hình Ngạo Thiên thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, lập tức ôm nàng chạy tới phía trước.
“Ngạo Thiên, chúng ta như vậy thì không được đây, nước đọng dưới đất càng ngày càng nhiều, diện tích  thân thể ngâm mình ở trong nước cũng càng lúc càng lớn, tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ bị nước nóng hấp chết!” Hân Vũ nhìn tình hình bốn phía, bọn họ nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này, nếu không nhất định sẽ bị hấp chín.
Hình Ngạo Thiên ôm Hân Vũ, chạy thẳng về phía trước: “Hân Vũ, hiện giờ chúng ta chỉ có thể xông về phía trước, đường luôn như vậy, đi về phía trước có lẽ còn có hi vọng, nếu từ bỏ giữa đường, vậy một chút hi vọng cũng không có!”
“Ngạo Thiên, ngươi xem, phiá trước hình như có cái cửa thạch bích!” Hai mắt Hân Vũ sáng lên hướng về phía trước hô lớn, quả nhiên là trời thuận theo tâm nguyện của người, bọn họ  có hi vọng rồi.
Hình Ngạo Thiên đẩy nhanh nội lực chạy về trước, đi vào thạch bích, hắn ngẩng đầu nhìn thạch bích nặng nề, tạm thời buông Hân Vũ, hai tay vận lực hướng về thạch bích đánh một tiếng nổ vang, thạch bích phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, từ nơi phát ra tiếng, một cái cửa đá chậm rãi mở ra, hai người lập tức trốn vào sau thạch bích sau đó lại dùng nội lực đẩy, cửa đá lại được đóng lại, đem nước ôn tuyền nóng rực ngăn ở bên ngoài thạch bích.
Sau vách đá trống trải vô cùng, thoáng như một đền thờ theo phong cách cổ xưa, trên vách tường có khắc các loại đồ án phật tượng, ở giữa có một bó đuốc khổng lồ.
Dư âm dao động lên cửa đá vừa mới qua, bó đuốc khổng lồ bắt đầu cháy lên, ngọn lửa đỏ rực phóng lên cao, nương theo sóng lớn cuồn cuộn lăn mình.
Đốm lửa bắn tung tóe, sóng lửa cuồn cuộn, nhát mắt, nham thạch đỏ rực bắt đầu bắn ra bốn phía, sóng lửa lăn đến, nhan thạch nóng chảy từ bó đuốc lăn xuống dưới, phát ra tiếng vang đùng đùng.
“Không hay, núi lửa sắp phun!” Hình Ngạo Thiên hô to, Hân Vũ lại càng kêu to hơn: “Chẳng lẽ chúng ta làm chấn động núi lửa, Ngạo Thiên, lam sao bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sắc mặt Hình Ngạo Thiên cũng thay đổi, đã không còn vẻ thoải mái như vừa rồi, vẻ khẩn trương nói với Hân Vũ: “Hân Vũ, nhìn thấy thạch bích phía trước kia không? Nơi đó có thể ngăn chặn nham thạch nóng chảy, chúng ta đi về phía đó.”
Ngón tay chỉ về đằng trước, nơi đó hẳn là đường hết của nham thạch, hiện tại là đường ra duy nhất, chỉ có thể thoát ra từ hướng kia, nhưng mà hai người muốn tới nơi đó, nhất định phải đi qua nơi giữ bó đuốc, giờ phút này, nhan thạch nóng chảy đã chặn đường đi của bọn họ, tiến thoái lưỡng nan, nên đi nơi nào đây?
Theo nham thạch nóng phun ra, cả mặc đất lay động, vang lên dữ dội, đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc,bó đuốc nổ tung, nham thạch nóng chảy không còn có gì ngăn cản, bắt đầu trút xuống, như một con cự long đỏ rực, cuồn cuộn đánh về phía bọn họ.
Trong nháy mắt, cả phòng màu đỏ, một vùng nham thạch nóng, thân thể tưởng chừng như cũng bị hòa tan, mắt thấy nham thạch nóng đã vọt tới dưới chân bọn họ, nham thạch này mà đụng vào thân, không chết thì mất, Hân Vũ cắn răng nắm chặt tay Hình Ngạo Thiên.
“Không hay, nham thạch sắp bùng nổ, chúng ta nhất định phải đi ra ngoài trước khi nó nổ.” Nói xong một phen ôm lấy Hân Vũ, đem nàng để ngang trước người của mình, dùng sức vận khởi khinh công, thả người xông về phía trước, cùng nham thạch tranh đoạt thời gian, muốn tiến lên trong thời gian ngắn nhất, sóng nhiệt đập lên thân thể, Hân Vũ cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Nâng mắt hướng về ánh mắt của Hình Ngạo Thiên, Hân Vũ từ trong ánh mắt của hắn chụp được một chút thống khổ, sắc mặt có phần trắng bệch, trong lúc tung nhảy, đã xông tới đằng trước nham thạch, bỗng Hân Vũ chấn động hô: “Hình Ngạo Thiên, ngươi làm sao vậy?”
Ánh mắt Hân Vũ dừng ở trên hai chân hắn, giày chân trái đã trở nên loang lổ không rõ,  bị nham thạch đốt một mảng lớn, sợ tới mức nàng kinh hoảng ôm chặt hắn.
“Không sợ, vừa rồi lúc mượn lực vận công, không cẩn thận đụng phải nham thạch, không có chuyện gì, chúng ta không còn thời gian, nhất định phải nắm chắc!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nổ vang dữ dội, cả miệng núi lửa bạo phát, bó đuốc đã không thấy đâu, chỉ có liệt diễm hừng hực cùng nham thạch nóng chảy đang dâng lên, thiêu đốt, thành từng vùng biển lửa.
Liệt diễm bay múa, trong nháy mắt đốt lấn cả ngọn lửa chung quanh,giống như con thú bị kích động, lan nhanh về phía bọn họ, không khí cũng phát ra hơi nóng, cả phòng giống như lò lửa, trên thân hai người thấm đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm như gặp mưa.
Thân thể mềm nhũn, Hình Ngạo Thiên như con diều rơi trên mặt đất, hai cánh tay của hắn ôm chặt lấy Hân Vũ, hít thở không thông, nhiệt độ cao đến không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt Hân Vũ đỏ tía, nàng dùng sức thở hổn hển, hô hấp tưởng chừng như sắp ngừng đến nơi.
Hân Vũ vô lực tựa vào người hắn, nàng cảm giác mình sắp chết, như một đóa hoa dại, hơ trên ngọn lửa nóng rực, nháy mắt liền khô héo!
“Hân Vũ, Vũ Nhi của ta, nhất định phải kiên trì, chúng ta có thể lao ra, chúng ta phải sống!” Hình Ngạo Thiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy tới phía trước, thân thể lảo đảo vài cái, hắn thầm cắn răng, lập tức đứng vững hai chân, nhịn xuống đau đớn dưới chân, chạy như bay về phía trước, ngọn lửa bốc lên không trung, đã hình thành một con hỏa long, khí thế như sấm sét xông lên đỉnh thạch thất, tảng đá bắt đầu nổ, rơi xuống răng rắc.
Bọn họ bị thế lửa đuổi theo, nham thạch cuồn cuộn ở phía sau, quần áo bắt đầu phát ra mùi cháy xém, trước mắt giống như hiện lên vô số sao, cả người hư mềm không có chút khí lực, muốn ngã xuống!
Hân Vũ suy yếu liếc mắt nhìn Hình Ngạo Thiên: “Hình Ngạo Thiên, Vương vĩ đại, hình như ta không được rồi, ngươi vẫn nên đi một mình thôi, không cần lo cho ta, ta thật sự đi không nổi nữa!”
“Hèn nhát, hiện tại so nàng có thể nói những lời này, chẳng lẽ nàng không thấy ta vì nàng mà bị thương sao? Nàng lại còn có mặt buông tha, ta lệnh cho nàng lập tức tỉnh lại, có nghe hay không, nếu nàng không đi, vậy hãy để chúng ta cùng chết tại đây đi!” Lời của hắn vô cùng kiên định, trong mắt cũng tràn ngập niềm tin.
Chương 77: Trượt xuống hầm băng
Hân Vũ nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, trong lòng vô cùng nặng nề, nhưng nàng vẫn gật đầu với Hình Ngạo Thiên, hắn đã bị thương như vậy cũng không từ bỏ, nàng sao có thể dễ dàng nói không!
Lại là một tiếng vang thật lớn, hai người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hơi nước trắng xóa, nham thạch nóng chảy cung hòa vào nhau. Băng hỏa giao nhau, sương mù mờ mịt, dòng nước mãnh liệt cuồn cuộn xông về trước, trong nháy mắt dưới chân hai rét lạnh đến tận xương, tình cảnh kinh động, khiến Hân Vũ sợ hãi ôm chặt hắn.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, băng thủy càng lúc càng nhiều, nước lạnh chuyển nóng bỏng thành lạnh lẽo thấu xương, ở hoàn cảnh như vậy, cả hai người bắt đầu run mạnh.
“Ngạo Thiên, ngươi sao vậy, chân của ngươi còn đau chứ?” Hân Vũ lo lắng nhìn Hình Ngạo Thiên bên cạnh.
“Không cần lo lắng cho ta, Hân Vũ, chúng ta chạy mau, bằng không sẽ bị nước đá đông cứng, không nhổ ra được, chờ nham thạch tới, chúng ta cũng sẽ bị tan chảy!” Hình Ngạo Thiên dùng sức cầm tay Hân Vũ, khó khăn đi lên phía trước.
Cũng may có hàn băng ngăn cách, khí thế của lửa và nham thạch yếu bớt, để cho bọn họ có nhiều thời gian hơn để thoát đi, hoàn cảnh băng hỏa đan xen khiến thân thể của bọn họ run rẩy, cả người tràn ngập hơi lạnh, chỗ ấm áp duy nhất là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Trước mắt đột nhiên hiện lên một bức tường băng cao hơn người, trong suốt uốn lượn giống như trường thành, diễn dịch lên đủ loại đồ án kỳ huyễn, Hình Ngạo Thiên chỉ lên vách tường nói: “Hân Vũ, ôm chặt ta, chúng ta phải đi lên.”
Nói xong, hắn ôm ngang Hân Vũ, vận hết khí lực toàn thân tung người một cái về phía trước, có lẽ nội lực thật sự chưa đủ, vừa ngồi ở trên đầu tường, thân thể hắn liền mềm nhũn, hai người cùng nhau ngã xuống mặt khác của tường, trước mắt Hân Vũ tối sầm, thân thể trượt nhanh xuống dưới.
Gió xoáy lớn xen lẫn theo mùi hôi thối nồng nặc, hai người rơi xuống như lá rungj, loại hương vị này, Hân Vũ vừa ngửi liền cảm giác là mùi hôi thối của rắn, là loại động vật nàng sợ nhất.
Lực đạo trượt xuống nhanh, khiến hai bàn tay nắm chặt của hai người lại chia lìa, bàn tay lớn ấm áp vừa rời khỏi nàng, Hân Vũ mất đi chỗ dựa duy nhất, cảm thấy mình như bay vào địa ngục.
Sợ hãi vô biên vọt vào nội tâm của nàng, nàng lớn tiếng kêu lên: “Ngạo Thiên, ngươi ở đây? Ngươi ở đâu?”
“Hân Vũ, đừng sự, ta ở ngay bên cạnh nàng.’ tiếng suy yếu của Hình Ngạo Thiên vang lên, tiếp đó, nàng cảm nhận được tiếng thở dốc rất nhỏ, rồi chính mình liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Tình cảnh như thế, cảnh như vậy, lời nói như vậy, quả thực còn hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào, Hân Vũ ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt chảy ra: “Ngạo Thiên, nơi này hình như có rắn, ta sợ rắn.”
Đột nhiên trong lúc này, nàng cảm thấy như vậy thực tốt, làm một tiểu nữ nhân, ôm một bờ ngực rộng lớn, cảm thụ nhịp tim của hắn, hưởng thụ sự che chở của hắn, có thể vướt qua hết thảy kiếp nạn, giờ phút này Hân Vũ muốn ôm lấy hắn, tìm kiếm sự bảo hộ của hắn.
“Không sợ, không sợ, Hân Vũ yên tâm,chỉ cần ta sống, nhất định sẽ bảo vệ nàng rời đi!” Thanh âm của Hình Ngạo Thiên vẫn kiên định, hắn ôm chặt lấy Hân Vũ, tựa hồ như muốn ôm nàng hòa vào trong thân thể mình.
Mùi hôi thối càng lúc càng nồng,khiến người ta sợ hãi vô cùng, hai người ôm chặt nhau, tuy rằng quần áo ẩm ướt, lưng lạnh, được sự ấm áp trước ngực giảm bớt, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng giữa họ lại sinh ra lòng an bình và tin cậy.
Vừa rồi bọn họ trượt xuống từ trên tường băng, tránh khỏi nham thạch truy đuổi, rồi lại bị nhốt ở trong hầm băng rộng hơn mười thước do hàn băng ngàn năm hình thành lên,băng bích bốn phía trong suốt như thủy tinh, phản xạ lên ánh sáng chói mắt.
Bên cạnh hầm băng, lại là một miệng động cao hơn người, cái động kéo dài vào bên trong, không biết thông đi đâu, tối đen, có thể cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo bên trong, hơi thở nguy hiểm lưu động trong không khí, mùi hôi thối nồng nặc chính là phá ra từ nơi này, không biết bên trong có loài vật nào ở.
“Nhất định là rắn, cái mùi hôi thối ghê tởm này, nhất định là vậy!” Thẩn thân Hân Vũ run một cái, ở nơi mặt băng rét lạnh gặp phải loại động vật nàng kỵ nhất, đối mặt với rắn mà nàng sợ hãi, nàng đã sớm sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Không nhịn được rùng mình một cái, sắc mặt Hân Vũ trắng bệnh ôm lấy cánh tay.
Hình Ngạo Thiên đưa tay ôm nàng chặt hơn, nói: “Hân Vũ đừng sợ, chúng ta ôm chặt như vậy có thể ấm hơn.”
Hình Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn cửa động ấy trượng, nói khẽ: ‘Hân Vũ, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, bằng không, vừa lạnh vừa đói, nhất định sẽ không kiên trì nổi quá ngày mai, hiện tại đường ra phía trên chúng ta không thể đi lên, chỉ có nơi này là đường ra duy nhất.”
Đưa tay chỉ vào trong cửa động tối đen, mùi tanh hôi càng nồng hơn, Hân Vũ không khỏi rùng mình một cái: “Nhưng mà … bên trong … hình như có rắn?”
“Nếu như là rắn, chúng ta nhất định phải dụ nó ra, ở ngoài sáng mới giết được nó, bằng không vào trong động, chúng ta sẽ bị động!” Trong lúc nói Hình Ngạo Thiên rút hai thanh chủy thủ từ mang trong ngực ra (dao găm hay kiếm ngắn), đưa một cái cho Hân Vũ, nàng cầm chặt trong tay, rắn là khắc tinh của nàng, chỉ cần gặp rằn thì nhất định không có chuyện tốt.
Hai người bước một cách khó khăn, cả người đông cứng như mất đi tri giác, hành động vô cùng ngốc, nhưng so với việc ở chỗ này chờ chết chi bằng liều mạng.
“Hân Vũ, chúng ta cùng nhau hô to, dụ nó đi ra!” Quay đầu lại nhìn nàng, lo lắng dặn dò: “Nhất định phải chú ý tốt cho chính mình, lúc tất yếu nhớ trong tay nàng còn có chủy thủ, ngàn vạn lần không được sợ hãi, nhớ kỹ, ta vĩnh viên ở bên cạnh bảo vệ nàng.”
Hân Vũ nhìn hắn, quần áo rách rưới, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối tung, ánh mắt sáng như sao kia, ở dưới tình huống này, cũng không che hết phong thái tuyệt sắc của hắn, nhưng hắn lúc này, đâu còn một dáng vẻ của đến vương chứ.
Hình Ngạo Thiên cũng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén ngày trước đã đổi thành mềm mại khiến người ta động tâm, Hân Vũ cảm giác hàn ý tiêu tán đi rất nhiều, cả người đã tràn ngập sức mạnh, bây giờ là lúc!
“A a a… A a a…” Thanh âm xuyên qua phổi vang lên, thanh âm vừa dứt, một luồng gió lạnh thấu xương ùa đến, trong động tỏa ra sương khói dày đặc, trong sương mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
“Ngao …. ngao…!” Theo một tiếng thê lương tru lên, bão cát nổi lên bốn phía, đất đát bắn ra, một bóng đen lớn như bánh xe bay ra khỏi động, thân hình của nó đầy tơ, tanh hôi khó ngửi.
Chương 78: Quái vật to lớn
“Không phải rắn?” Hân Vũ trừng lớn mắt, nắm chặt chủy thủ trong tay, nỗi sợ rắn trong lòng biến mất đi nhiều, chỉ thấy con quái vật to như bánh xe, hình dáng giống con nhện, khác biệt chính là, thân hình của nó và sáu con mắt phản xạ ánh sáng.
“Nhện đen!” Hình Ngạo Thiên lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng: “Hân Vũ cẩn thận, cẩn thận nọc độc của nó.”
Thoáng cái đem Hân Vũ tránh ở phía sau mình, dùng thân thể của chính mình chắn trước nàng, thân thể nghiêng tới trước, như gà mẹ che chở gà con,hai mắt nhìn chằm chằm quái vật trước mắt.
Nhện đen khổng lồ như thế, khi đi học, lật sách xem thì đã từng thấy hình ảnh của quái vật này, lọai nhện này cũng là một loại quái thú thượng cổ, có thể phun ra nọc độc, có thể phát ra tiếng kêu quái dị, tơ độc trong cơ thể là lợi hại nhất, người đụng phải không bị thương cũng là chết, hơn nữa, nó có thể làm gió mang mưa, lúc bay trên không có thể mang theo cuồng phong bão cát.
Trong lòng bớt đi lỗi sợ với rắn, đối mặt với thứ kềnh càng trước mắt này, tâm Hân Vũ cũng vững hơn, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, đem lực chú ý hướng đến nó.
Nhện đen ngừng bay, dừng ở chỗ rẽ, sáu con mắt   nhẹ nhàng nhìn hai người, miệng phát ra âm thanh  nghẹn ngào, giống như than khóc lại như đang nức nở, nghe đặc biệt bi thảm.
Nghe tiếng kêu của nó, trong động phát ra tiếng vang, vô số nhện lớn nhện nhỏ như bánh xe lao lên, trong hầm băng tràn ngập màu đen cùng mùi nồng nặc.
Dường như là ngửi thấy mùi người, đám nhện đều hưng phấn hơn, nức nở kêu, di chuyển lên, vọt về phía bọn họ rất nhanh: “Ngạo Thiên, cẩn thận!”
“Hân Vũ, chăm sóc tốt chính mình, đừng quên trong tay nàng có chủy thủ!” Hai người đồng thời hô lên tiếng, tiếng nói vừa dứt, đám nhện vọt lên,đông nghìn nghịt, đã hình thành một tường thành màu đen, rất nhanh nhả tơ kết võng, chỉ trong chốc lát đã vây hai người lại.
“Hân Vũ cẩn thận, lưới này có độc, chúng ta không thể bị vây khốn!” Nói xong, Hình Ngạo Thiên phóng người lên, giơ chủy thủy lên cắt một cái lên lưới nhện, võng nhện nhất thời lỏng ra, đồng thời rơi trên mặt đất, đem nhện đen nhỏ bao phủ ở bên trong.
Nhện đen nhỏ phát ra tiếng kêu thê lương, tình cảnh này chọc giận nhện đen lớn, mắt xanh phát ra tia ngoan độc, tru lên một tiếng, nó bay lên trời, hung hăng đánh tới hai người!
Nhất thời trong hầm băng tràn ngập khói đen, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, gió mang theo khói đen che lấp tầm mắt của bọn họ, hai người rơi vào trong bóng tối.
Hân Vũ cảm giác thân thể của mình trầm xuống, bị đặt lên  trên một khối băng, Hình Ngạo Thiên lập tức áp chặt khối băng của nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, cơn lạnh thấu tâm bắt đầu tan ra, trong thân thể lại có một luồng nhiệt khởi động, đem nàng bảo hộ trong hai tay: “Ngoan ngoãn tựa vào đây chớ lộn xộn, đợi lát nữa ta sẽ tới tìm nàng!”
Dứt lời, hắn liền buông Hân Vũ ra, quay người phóng về phía nhện đen, trong sương vù, mơ hồ có thể thấy thân ảnh to lớn đánh về phía hắn, Hình Ngạo Thiên thả người nhảy, chủy thủy trong tay đâm về phía nhện đen.
Chủy thủy chuẩn xác đâm lên người nhện đen, nhện đen phát ra tiếng kêu thảm thiết dao động thân người, chẳng những không né tránh Hình Ngạo Thiên, ngược lại còn đè hắn xuống.
Khối băng bay lên đỉnh đầu, trùng điệp nện xuống đầu Hình Ngạo Thiên, hắn thoáng cái từ không trung rơi xuống mặt đất, theo một tiếng kêu như tiếng gọi, những con nhện đen nhỏ trên mặt băng cũng bắt đầu tấn công, nhất tề kêu ré lên đánh tới Hình Ngạo Thiên!
Trên đỉnh đầu, con nhện đen lớn một lần lại một lần đánh lên, Hình Ngạo Thiên tập trung  nhìn vào con nhện bự phía trên, căn bản không thể phân tán tinh lực chống cự đám nhện nhỏ. Đám nhện nhỏ kết chi chít lưới trên người hắn, hướng về phía nhện bự phát ra tiếng tín hiệu xèo xèo.
Nhện bự trên không phát ra tiếng kêu gần như vui mừng, dùng sức đánh tới đầu Hình Ngạo Thiên, hai chân bị trói, hắn căn bản không chịu được va chạm như vậy, thân thể nghiêng về một bên, nguy hiểm trong nháy mắt, Hân Vũ quên đi sợ hãi, nàng phi thân ra, dùng sức định vững thân thể của Hình Ngạo Thiên, chủy thủ trong tay chém giết dữ dội!
Vô số nhện nhỏ bị đâm trúng, nhất thời máu văng khắp nơi, phát ra từng tiếng gào thét, Hình Ngạo Thiên bị tơ nhện quấn quanh không nhúc nhích được, gào lớn về phía Hân Vũ: “Hân Vũ, ngàn vạn lần không được khinh thường, mọi sự phải cẩn thận.”
Cả người tràn ngập hung tàn, cảm giác sợ hãi biến mất toàn bộ, trong lòng nàng đã tràn ngập ý chí chiến đấu, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, cùng Hình Ngạo Thiên rời khỏi đây, cùng nhau còn sống rời khỏi đây!
Có niềm tin như vậy, nàng cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, tiếng rắc rắc dữ dội vang lên trước mắt, vô số nhện nhỏ chết dưới chủy thủ của nàng. Ngay cả tơ nhện quấn quanh người Hình Ngạo Thiên cũng bị chém đứt, Hình Ngạo Thiên thoát khỏi trói buộc khẽ kêu một tiếng: “Tốt lắm, không hổ là nữ nhân của Hình Ngạo Thiên ta, ta đối phó con lớn, nàng đối phó con nhỏ.”
“Ừ, cố lên, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, ta đồng ý sau này đều ở bên cạnh ngươi, tuyệt đối không trốn chạy!” —- Thật quá tốt, trên mặt Hình Ngạo Thiên xuất hiện niềm hưng phấn hiếm có, cố gắng đứng lên vật lộn với nhện bự!
Tiềm lực của con người là vô hạn, một khi kích phát ra, có thể vật lộn với cả thiên nhiên, hai người đồng tâm hiệp lực, nhện nhỏ rất nhanh đã bị giết chết hơn phân nửa, mấy con nhện còn lại chạy trốn ra bốn phía.
Nhện bự trên không phá ra tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng khóc, triển khai tấn công mạnh mẽ hơn, chỉ nghe thấy một tiếng vang vô cùng lớn, nhện đen lớn há mồm ra, phả một luồng khói đen thẳng về phía bọn họ.
“Không tốt, Hân Vũ, là khói độc!” Hình Ngạo thiên quát to một tiếng, quay lại bảo vệ Hân Vũ, nhưng hắn và Hân Vũ lúc này cách nhau một khoảng, đã không còn kịp, chỉ nghe một tiếng gió mạnh, cuồng phong nổi lên bốn phía, hai người đồng thời bị cuốn vào trong cuồng phong!
“Hân Vũ —-!”
“Ngạo Thiên —-!” Tiếng kêu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, dần dần chôn vùi trong tiếng gió …
Qua hồi lâu, tan thành mây khói, Hình Ngạo Thiên tỉnh lại từ trong cơn mê, hắn phát hiện xung quanh mình tối đen, cả người mỏi nhừ vô lực, chuyện gì vậy? Vừa rồi … Hình như bị nhện bự mang theo gió quét chạy!
“Hân Vũ, nàng ở đây?” Hắn lớn tiếng kêu lên; “Hân Vũ … Hân Vũ … Hân Vũ…”
Tiếng vang trống rỗng chấn động màng nhĩ, không có tiếng Hân Vũ vọng lại, chẳng lẽ nàng … bị đám nhện này … Trong đầu xuất hiện ý nghĩa này, trong nháy mắt đau đớn tràn ngập thân thể, tâm hoàn toàn bị vò nát: “Hân Vũ … Hân Vũ …”
Kéo thân thể mỏi mệt mò mẫm, tảng đá cứng, mặt đất ẩm ướt, cỏ rêu mềm nhẵn, nhưng không có tung tích Hân Vũ? Hân Vũ nhất định hôn mê, nhất định, nhất định là hôn mê cùng lúc với hắn, cho nên mới không nghe thấy tiếng hắn gọi!
Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 - Nguyệt Mị Ly