What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Mị Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 033 - 034 - 035 - 036
hương 33 Ôn nhu kỳ lạ
“Ngươi tỉnh lại đi, bổn tiểu thư mới không lạ gì kiểu thương xót của ngươi, đem cái trò này đưa cho Cẩm quý phi của ngươi đi!” Hân Vũ ở trong lòng hắn giãy dụa muốn rời đi, không thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của nam nhân, nhất là loại nam nhân giống như hắn.
Hình Ngạo Thiên nghi hoặc cau chặt mày, nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì, hắn đường đường là một quân vương ưng thuận hứu hẹn với nàng, vậy mà nàng lại coi như cặn bã, thử hỏi trời xem có bao nhiêu nữ tử muốn được một câu quan tâm của hắn, mà nàng lại không để ý, không yêu thích như vậy, nàng rốt cuộc để ý cái gì đây?
Đem nàng nhìn thẳng vào mình, Hình Ngạo Thiên muốn xem xem trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng nước mắt tràn ra trên hai má nàng làm tim của hắn liền thắt lại.
“Ta ra lệnh cho ngươi không được phép khóc nữa, nếu khóc, ta sẽ đem ngươi … đem ngươi …” Câu nói kế tiếp kéo dài cả ngày không nói ra nổi, hắn do dự nên phạt nàng thế có là tốt hay không nữa đây?
“Ngươi lại muốn đem ta đi đâu đây? Ném vào đế lăng cho xác chết ăn? Hai là muốn phạt ta ba ngày ba đêm không xuống giường được?” Khẽ nức nở, thấy hắn nửa ngày không nói được vế sau, nàng mở miệng trước đánh đòn phủ đầu.
“Cột ngươi vào, đồng thời không xuống giường được!” Hơi hơi cong môi, xem xem nàng còn dám tranh luận với hắn, hình Ngạo Thiên hắn nói được thì làm được, thực sự trói buộc cả cuộc đời nàng, cũng không phải không thể được.
“Ngươi … Cầm thú. Bạo chúa … Ngươi buông ra, ngươi đi tìm ái phi của ngươi đi, ta đât không chào đón ngươi!” Nếu thạt bị hắn trói buộc cả đời, không bằng ngay lập tức đâm chết nàng đi.
“Vật cưng nhỏ, xem ra ngươi thực sự là một lòng muốn đi tìm cái chết phải không, vậy ta sẽ thanh toàn cho ngươi —-!” Dứt lời một tiếng, Hình Ngạo Thiên áp đảo nàng, mạnh mẽ hạ xuống, nhưng mức độ quá mạnh, làm Hân Vũ đau, má bị đụng phải cũng ma xát tới chỗ bị thương trên má Hân Vũ, khiến nàng kêu đau ra tiếng.
“Đau quá, ngươi buông ra, vì sao ngươi luôn khi dễ ta như vậy?” Hình Ngạo Thiên nghe thấy nàng kêu gào, lập tức dừng toàn bộ động tác.
Nhìn thấy cổ tay bị hắn nắm đến sưng đỏ, còn cả vết sưng đỏ chói mắt trên má, Hình Ngạo Thiên đứng dậy cầm lấy khăn mặt Hòa Thái đặt ở bên giường, cho vào trong nước nóng thấm ướt  vắt khô rồi nhẹ nhàng đắp lên khuôn mặt nàng nói: “Bình thường nhìn ngươi kiên cường thông minh như vậy, sao ngươi không tránh đi?”
Hân Vũ hít hít cái mũi, rất ủy khuất phản bác nói: “Ái phi của ngươi vừa vào cửa, không nói gì hết, liền trực tiếp đánh người, ta không phải tiên tri, cũng không phải nữ hiệp võ công cao cường, ngươi muốn ta tránh thế nào?”
Nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng, cả đôi môi đỏ mọng mở ra, hắn cảm thấy khát nước, nuốt một ngụm nước bọt, cực kỳ ôn như giống như an ủi nàng: “Một bạt tai này của ngươi, lại đổi lấy ta tự tay đắp khăn nóng cho ngươi, chẳng lẽ còn không đáng sao?”
Trời à! Hắn đang nói cái gì đây, Hân Vũ đẩy hắn ra ngồi dậy, vẻ mặt  tức giận bất bình nói với hắn: “Ta không thích, ai lại thích bị tát chứ, tóm lại ta chính là không thích, ta ước gì ngươi vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mắt ta, tốt nhất ngươi nên làm như lời ái phi kia của ngươi, đuổi ta đi, ta còn cám ơn trời đất đấy!
‘Vì sao ngươi muốn rời đi như vậy, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao?” Hình Ngạo Thiên đột nhiên trở nên rất kiên nhẫn, hắn thạt sự rất muốn hiểu nội tâm của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Chương 34: Ta không phải trẻ con.
“Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta căn bản không thuộc về nơi này, chứ đừng nói ở đây còn có một người đáng ghét, nếu ta có thể có một đôi cánh, ta nhất định sẽ bay khỏi nhà giam này!” Hân Vũ mới không sợ hắn, nếu hắn có thể vì lời này mà thả nàng ra, vậy càng tốt, nhưng điều này xem ra chỉ là giấc mộng của riêng nàng thôi.
“Không thuộc về nơi này, vậy ngươi thuộc nơi nào? Thuộc loại 2012 mà ngươi nói sao?” Đột nhiên nghĩ đến câu nói lần trước nàng đã nói, 2012, con số kỳ quái này rốt cuộc là cái gì?
Hân Vũ có chút thất thần, tiếng nức nở cũng đột nhiên ngừng lại, “2012” đây chẳng qua là nàng thuận miệng nói ra, lúc này hắn hình như muốn cùng nàng truy vấn tới cùng, vậy phải làm sao bây giờ, nàng phải giải thích thế nào đây?
Mỗi lần hỏi vấn đề này, nàng đều duy trì trầm mặc, như thế khiến Hình Ngạo Thiên nổi lên lòng nghi ngờ, lời trong miệng nàng nói ra câu nào có thể tin tưởng đây?
Bần thần một hồi lâu, nhìn thấy gương mặt càng lúc càng mất đi sự nhẫn lại, xem ra chỉ có thể phân tích thôi: “2012 là một năm, vì sao phải kêu 2012  đây? Đó là bởi vì quê quán của ta có hơn hai nghìn năm lịch sử, truyền lưu cho đên đời chúng ta, vừa vặn chính là hai ngàn lẻ mười hai năm, cho nên chính là 2012.”
“Ha ha ha ~~ ngươi thật đúng là xem ta thành đứa bé ba tuổi sao? Loại chuyện ma quỷ ta mà tin, ta đây không đã không xứng càng không có tư cách làm Phhong thành Vương!’ Hình Ngạo Thiên  nhìn thẳng vào cặp mắt thủy linh to, nàng nói dối mặt không hoảng cũng chẳng đỏ.
Hân Vũ xấu hổ ngồi dậy, cũng đúng, chuyện ma quỷ như vậy đổi lại chính nàng cũng không tin, nhưng mà rõ ràng, nàng thật sự là đến từ năm 2012 nha, điều này vốn không có lừa hắn nha.
“Quên đi, thấy ngươi hôm nay bị ủy khuất, ta sẽ không ép hỏi ngươi từ đâu đến, nhưng mà, ngươi tốt nhất nên nghĩ câu trả lời cho rõ ràng, sau này ta vẫn sẽ hỏi ngươi.” Cầm khăn mặt nhúng vào trong nước nóng, lấy ra tiếp tục đắp nên mặt nàng, Hân Vũ không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường.
Trong Nghi Lan cung, Lam Cẩm Nhi chuẩn bị mọi thứ chờ Vương thượng đến, thay bộ y sam mới hôm qua vừa làm xong, ngày hôm nay mới phát huy công dụng của nó, nàng cố ý đặc biệt vào phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm mà Vương thượng thích ăn nhất, vẻ quyến rũ động lòng người sau khi trang điểm tỉ mỉ hiện lên trong gương đồng, trong lòng còn hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất nghĩ, đợi lát nữa Vương thượng nhìn thấy dáng vẻ này của mình sẽ có diễn cảm gì gì?
“Nương nương, bộ y phục này của người thật đúng là đẹp vô cùng, đợi lát nữa Vương thương thấy, sau này nhất định sẽ càng thêm yêu thương người, nói không chừng, mũ phượng Vương hậu kia, rất nhanh sẽ rơi xuống trên đầu quý phi nương nương người đây!” Cung nữ đứng bên cạnh thấy nàng chuẩn bị tỉ mỉ như thế, đương nhiên cũng muốn phối hợp khen nàng.
Lam Cẩm Nhi cao ngạo nhìn chính mnhf trong gương đồng, đối với lời người cung nữ đứng bên cạnh càng thêm tự tin, nụ cười ngăn không đựng đọng bên miệng, nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này Vương thượng hẳn là đã xử lý tốt chuyện triều chính nha, nhưng vì sao lại mãi không thấy thánh giá chứ?
“ Đông Nhi, ngươi tới Ngự thư phòng xem xem, có phải Vương thượng còn bận rộn quốc sự hay không, nếu không thấy thánh giá Vương thượng thì ngươi hỏi thăm một chút xem Vương thượng đã đi đâu, đi nhanh về nhanh!” Lam Cẩm Nhi càng chờ càng thấy không đúng, trước kia Vương thượng luôn tuân thủ thời gian, nếu có việc gấp, cũng sẽ phái người tới đây truyền lời, nhưng hôm nay  sao lại vậy, ngay cả nửa lời nhắn cũng không có?
Chương 35: Châm lửa chiến tranh
“Lý công công, Vương thượng không có ở ngự thư phòng, cũng không đi đến chỗ Cẩm quý phi, quý phi nương nương bảo nô tì tới hỏi Vương thượng đi đâu?” Đông Nhi một mặt nịnh hót hỏi thăm thái giám hầu hạ ở Ngự thư phòng.
“Không có đi tới chỗ Cẩm quý phi sao? Vậy nhất định Vương thượng còn ở chỗ mỹ nhân Vân Yên các rồi, buổi sáng không lâu sau Cẩm quý phi đi, Vương thượng liền đi ra ngoài, sau đó còn phái người đến đem sổ sách buổi sáng chưa phê duyệt vong đưa đến Vân Yên các!” Thái giám nhỏ giọng nói bên tai Đông Nhi, nàng chính là người bên cạnh quý phi nương nương, đương nhiên không thể lãnh đạm.
“Ta đây phải lập tức trở về bẩm báo với nương nương, Lý công công đa tạ, ngày sau nương nương sẽ nhớ rõ điều tốt của ngươi!” Đông Nhi rất nhanh chạy về Nghi Lan cung, Lam Cẩm Nhi sớm đã chờ đợi khó chịu ở trong cung rồi.
Nhìn thấy Đông Nhi chạy vào, lập tức kéo tay nàng lo lắng hỏi: “Vương thượng đâu, Vương thượng ở đây? Có phải đã không còn ở trong Ngự thư phòng hay không?”
“Nương nương. Buổi trưa Vương thượng đã đi đến Vân Yên các, đến bây giờ vẫn chưa rời  khỏi!” Đông Nhi thở hổn hển, vừa vào cửa đã bị Cẩm phi bắt lại, lời nói liên tục thở gấp không ngừng.
Sắc mặt Lam Cẩm Nhi tức khắc trở nên xanh mét, Vương thượng lại có thể đi tới chỗ con tiện nhân kia, chẳng lẽ là đi vấn tội sao? Nhưng mà nàng không nhận được phong thanh gì, nhìn điểm tâm trên bàn, hướng về phía Đông Nhi ở sau ra lệnh: “Bưng điểm tâm trên bàn, theo bổn cung đến Vân Yên các, bổn cung muốn nhìn xem, tiện nhân kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì độc chiếm Vương thượng ở lại.”
“Dung ma ma, chúng ta đi —-!” Lão ma ma bên người lập tức tiến lên dìu nàng, mấy cung nữ đuổi phía sau, lửa cháy đi về hướng Vân Yên các.
Bên trong Vân Yên các, Hân Vũ đang ăn bữa tối không biết vị cùng hắn, nhìn hắn như vậy, dường như ăn uống cũng chẳng ngon, nàng không biết những thức ăn naỳ có gì ngon, một bàn gà vịt thịt cá, chỉ có hai người bọn họ ăn, thật đúng là quá lãng phí, khổng hổ là Đế vương a!
“Sao không ăn, chẳng lẽ không hợp khẩu vị, hay là cảm thấy khó ăn? Vậy ta lập tức chém ngự trù* (đầu bếp), đổi một người khác, cho đến khi nàng cảm thấy ăn ngon mới thôi, thế nào?” Hình Ngạo Thiên lại gắp lên một miếng thịt bò cho nàng, thấy nàng đối với một cung nữ đã để ý như vậy, hắn phát hiện nàng rất thiện lương.
Hân Vũ trừng lớn hai mắt quẳng cho hắn một cái lườm, nhưng vẫn bất đắc dĩ cúi đầu, gắp đồ ăn trong bát, chậm rãi bỏ vào trong miệng nhi từ từ ăn, Hình Ngạo Thiên thấy nàng rốt cục cũng thay đổi, lúc này mới thỏa mãn động đũa.
“Cẩm Phi đến —–!” Hân Vũ mới vừa ăn hai miếng, chợt nghe thấy tiếng nói cao vút của tiểu thái giám ngoài cửa, phẫn nộ buông bát đũa, không nói hai lời, đứng dậy muốn đi vào trong nội thất, nhưng lại bị hắn kéo lại.
“Đi đâu, ngồi xuống dùng xong bữa, chưa no không cho phép đi, nếu đêm nay nàng té xỉu ở đây, sau này mỗi ngày ta liền nhìn nàng ăn!” Hình Ngạo Thiên kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, đém đồ ăn trong bát mình gắp lên đưa đến bên miệng nàng, dùng ánh mắt bắt buộc nàng ăn hết.
Lam Cảm Nhi bày ra một bộ dạng cao quý tao nhã đi đến, vừa nhìn thấy hai người ôm nhau trước bàn kia, nàng liền tức giận đến ngứa răng, nhưng ngại Vương thượng ở đây, nàng chỉ có thể chịu đựng, không thể đem bộ mặt xấu xí của mình biểu hiện ra ngoài.
Chương 36: Một kích trí mệnh
“Thần thiếp tham kiến Vương thượng!” Một tiếng vấn an mảnh mai, cố gắng muốn gọi tim hắn trở về.
Hình Ngạo Thiên nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ lo đút cho nữ nhân trong lòng ăn no, đợi lát nữa nàng mới có thể cho hắn ăn no, chỉ tùy ý nói có lệ: “Đứng lên đi, sao ngươi lại đến nơi này, không hảo hảo mà ngồi ở trong cung của ngươi, chẳng lẽ lại muốn tìm đến phiền toái?”
Lam Cẩm Nhi cả kinh, sao Vương thượng lại nói nàng như vậy, lập tức đi đến trước bàn, dùng mắt ra hiệu, bảo Đông Nhi đem điểm tâm đặt xống nói: ‘Vương thượng, tại sao người nói thần thiếp như thế được? Chẳng lẽ người đã quên buổi sáng ngày đã nói qua đêm nay sẽ đến chỗ thần thiếp sao? Thần thiếp thấy sắc trời đã trễ như vậy, cũng chưa thấy ngài qua, hỏi thăm xuống, mới biết được Vương thượng đến chỗ muội muội, cho nên đem điểm tâm đã chuẩn bị đưa tới.”
Hân Vũ liếc mắt một cái cũng không buồn, nghiêm mặt ăn đồ ăn hắn đưa đến bên miệng, còn cố ý đưa cánh tay vắt trên cổ của hắn, dáng vẻ giả bộ mờ ám mười phần, mục đích chính là muốn chọc nàng giận chết, xem nàng còn kiều ngạo thế nào —- hừ!
“Ta có nói qua với ngươi thế sao? Sao ta không rõ chuyện này chứ? Ta chỉ nhớ rõ đã đáp ứng Vũ nhi, đêm nay sẽ đến bồi nàng, ngươi nếu đã tới, vậy ngồi xuống cùng nhau dùng cơm xong rồi hãy đi!” Hình Ngạo Thiên nhìn ra tâm tư của nàng, cũng có chút hưởng thụ phối hợp với nàng, chốc chốc còn cố ý mượn cơ hội đánh lên lên môi đỏ mọng của nàng.
Lam Cẩm Nhi tựa tiếu phi tiếu xấu hổ ngồi xuống, quay mặt về phía hai người, nàng hận không thể tiến lên đem cái tay kia từ trên người Vương thượng kéo xuống chém rụng,  xé rách khuôn mặt yêu mị kia, xem nàng ta lấy cái gì mà cướp nam nhân của nàng!
“A … Người ta ăn no ồi, không ăn vô nữa, ta muốn về phòng nghỉ ngơi, hai má vẫn cảm thấy có chút đau,Vương thượng ngài nếu đồng ý với Cẩm phi vậy tối nay ngài phải đi đến chỗ Quý phi nương nương rồi!” Hân Vũ cuộn người trước ngực của hắn, tay nhỏ bé giả bộ vẽ vòng tròn, nàng đoán nữ nhân kia hiện tại nhất định đang nhìn bọn họ, tốt nhất là nhìn nhiều hơn chút, tức chết là hay nhất, vậy không uổng công nàng diễn màn kịch này.
“Sao thế, nàng liền nghĩ đem ta giao cho nữ nhân khác như vậy? Chẳng lẽ trong lòng nàng không có chút quan tâm đến tình cảm của ta sao?” Hình Ngạo Thiên cúi đầu khẽ dụi xuống trán nàng, nhìn khuôn mặt nũng níu nhỏ nhắn kia, tâm tình hắn liền tốt lên.
“Vương thượng,người xấu lắm, không cần làm trò trước mặt người ngoài nha, Cẩm phi vẫn còn ở đây, chán ghét!” Hân Vũ đẩy hắn đứng lên, tằm mắt thấy mắt Lam Cẩm Nhi chợt lóe lên, như vậy đủ rồi, nàng đã được nhìn biểu tình gà ngốc của nữ nhân kia, sợ là khó có thể tưởng tượng nổi tên nam nhân kia lại muốn nàng.
“ha ha ha
Nàng tiểu yêu tinh dày vò người khác này, ta xem nàng chạy đi đâu!” Hân Vũ thấy hắn đứng lên đi về phía mình, xoay người bỏ chạy vào phòng, Hình Ngạo Thiên hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lam Cẩm Nhi, chạy vào theo Hân Vũ.
Ngay khi được cửa gỗ che đậy, Lam Cẩm Nhi rốt cuộc không chế không nổi phẫn nộ trong lòng, hưng hăng buông chén đúa, đứng dậy muốn rời đi, mời vừa đi chưa được hai bước, trong nội thất truyền ra thanh âm yêu kiều, làm cho nàng muốn xông vào giết người.
“Ừm … Vương thượng … Người ôn nhu chút, làm cho người ta rất thoải mái a …” Hân Vũ kéo Hình Ngạo Thiên tựa vào cánh cửa, cố ý học tiếng những nữ nhân làm nũng trên TV, kéo giọng ngâm lên với bên ngoài.
Hình Ngạo Thiên vốn ôm lấy tâm tình xem cuộc vui, ở một bên không căn thiệp, nhưng khi nàng vào gian phòng, sau khi tiếng gọi mê người kia, hắn liền không thể giúp nàng tiếp tục đóng kịch, bởi vì nơi nào đó tượng trưng cho nam giới đã không chịu đựng nổi, dần dần trở nên cường đại!
Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 - Nguyệt Mị Ly