Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Sáng Rực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 329 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 489 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:36:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182: Hay Nghĩ Tư Đồ Dật Là Một Chính Nhân Quân Tử?
__________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Beta: Châu
"Nhược Nhiên, tôi đã vì chị mà bỏ qua một người phụ nữ hấp dẫn, chị định đền bù tôi thế nào đây?"
Tư Đồ Dật cợt nhả, hoàn toàn không giống dáng vẻ chửi mắng ở trong điện thoại.
Nhược Nhiên uống một hớp nước, bất mãn trừng mắt nói: "Phải nói là tôi đã cứu một cô gái xinh đẹp từ trong móng vuốt của sói chứ!"
Nhìn má trái của Nhược Nhiên đang sưng lên, đôi mắt Tư Đồ Dật tối lại, rốt cuộc ai đã khiến khuôn mặt Nhược Nhiên thành thế này, giống như muốn phá tan khuôn mặt non mềm này vậy, thật làm cho người ta đau lòng.
Tư Đồ Dật đứng lên đi tới phòng khách, tìm hộp thuốc rồi lấy một cái lọ cao cao.
Tư Đồ Dật ngồi đối diện sau lưng cô, khi Nhược Nhiên ăn hết, khẽ khởi động thân thể của mình. Hài lòng với cái ghế salon trong phòng khách của Tư Đồ Dật, Nhược Nhiên hô: "Ăn no rồi!"
Tư Đồ Dật quay đầu lại, giơ lọ thuốc trong tay: "Chị bôi thuốc này lên mặt, sáng sớm sẽ khỏi hẳn."
Nhược Nhiên đi tới, ngồi ở trên ghế salon, khẽ cuộn lại đôi chân dài của mình lại, lắc đầu: "Tôi không sao!"
"Mặt chị cũng sưng thành bánh bao rồi, cũng đủ để dọa người đó, còn nói không có việc gì, kiểu này thì ra ngoài thế nào được."
Tư Đồ Dật trừng mắt, trêu cô.
Nhược Nhiên xoa xoa khuôn mặt mình, oán hận trừng mắt lại, liếc Tư Đồ Dật một cái. Nhận lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên gương mặt của mình.
Tư Đồ Dật nhìn Nhược Nhiên ôm chân co rúc trên ghế salon, hô hấp không khỏi căng thẳng. Nhược Nhiên đang dụ dỗ hắn sao? Hay nghĩ hắn là chính nhân quân tử?
Nhìn đôi chân thon dài trắng muốt như ngọc, da thịt nhẵn nhụi lộ ra một cách tự nhiên trước mắt mình, Tư Đồ Dật cười khổ một cái.
Nhược Nhiên không chút để ý tới ánh mắt của Tư Đồ Dật, từ từ bôi thuốc lên mặt. Khuôn mặt đột nhiên mát lạnh, thoải mái vô cùng.
"Tốt rồi, bây giờ nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi." Tư Đồ Dật khoanh hai chân lại, thay vẻ mặt cợt nhả thành vẻ mặt hiếu kỳ.
Đôi mắt Nhược Nhiên chợt ảm đạm, cô lắc đầu.
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn - Hoa Sáng Rực