A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Sáng Rực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 329 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 489 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:36:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 148: Có Gì Mà Xấu Hổ Dữ Vậy!
____________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Hai người... yêu nhau sao?" Hắn nhìn tư thế của hai người, cười mập mờ.
"PHỐC... " Nhược Nhiên phù ra một cái, tí thì chết sặc, bối rối không biết như thế nào cho phải.
Cả người đều đỏ lên giống như một con tôm, hết lần này tới lần khác đều bị Tư Đồ Hiên Nhiên ôm chặt vào người, cô giãy dụa không ra, xấu hổ vô cùng.
Chẳng còn cách nào cô đành kéo chăn lên phủ qua đầu mình, giống hệt đà điểu!
Trời ạ, Tư Đồ Dật này đúng là mỏ quạ đen, nói gì vậy chứ!
Sắc mặt Tư Đồ Hiên Nhiên bình tĩnh, chẳng thèm coi ai ra gì mà cứ ôm Nhược Nhiên.
Mỏ quạ đen Tư Đồ Dật đáng ghét!
"Tư Đồ Dật, em nên đi ra rồi!" Hắn bất mãn chau lông mày, cảm thấy Nhược Nhiên ở trong lòng mình đang xấu hổ sắp chết.
"Được rồi, hai người tiếp tục đi!" Tư Đồ Dật xòe tay nhún vai, nhìn hai người rồi đột nhiên đi ra khỏi cửa.
Nhược Nhiên co rúc vào bên trong, tay nắm chặt chăn, một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của Tư Đồ Hiên Nhiên truyền tới.
"Còn trốn gì nữa, nó đi rồi!" Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn Nhược Nhiên khom người thành một cục, buồn cười nói.
Thật không ngờ, cô gái này có gì mà lại xấu hổ dữ vậy!
Một lúc lâu, Nhược Nhiên mới từ từ ló đầu ra, phát hiện Tư Đồ Dật đã đi thật.
Nhưng nét ửng đỏ trên mặt vẫn không giảm bớt, hờn dỗi kéo chăn: "Tư Đồ Dật này thật đáng ghét!"
Thấy vẻ tức giận ngượng ngùng không chịu nổi giống như một con mèo nhỏ cáu kỉnh, không có chút uy hiếp, mà chỉ giương nanh múa vuốt của cô, khiến cho người ta thật muốn vật cô xuống đất!
Bỗng nhiên Tư Đồ Hiên Nhiên siết chặt hai tay mình, nhẹ nhàng ôm Nhược Nhiên vào lòng mình.
"Anh... " Nhược Nhiên kinh ngạc khẽ nhích đầu về đằng sau, nhìn về phía Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Ưm..." Bỗng nhiên môi bị đè, Nhược Nhiên vừa định giãy dụa, thì ngay sau đó, một tiếng "A..." kêu nhỏ, đau tới mức chảy nước mắt.
Thật ra thì, vừa rồi Tư Đồ Hiên Nhiên đè lên môi cô, nhưng không phải là hôn mà là đang cắn nhẹ.
"Anh điên rồi sao?" Xoa xoa khóe đôi môi đau của mình, Nhược Nhiên bất mãn nói nhẹ, nhìn kẻ đầu sỏ gây tội.
sp: Mỗi chương 147,146,145 được 10 sao mai lại đăng tiếp nha!
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn - Hoa Sáng Rực