Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Sáng Rực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 329 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 489 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:36:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Tôi Sẽ Lật Chăn Của Cô Lên Đó!
______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Chương 54: Tôi sẽ lật chăn của cô lên đó!
Chú Quyền vui vẻ nhướm lông mày, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng xe của Tư Đồ Hiên Nhiên, Nhược Nhiên không khỏi kinh hoảng, vội vàng tắt ti vi đi, trùm chăn đắp kín người, thân thể co lại giả vờ ngủ.
Tư Đồ Hiên Nhiên đi trên lâu thì nhìn thấy Nhược Nhiên đã nằm trong chăn.
Ngủ rồi sao?
Hắn đi vào, nhìn cái đống nhô lên ở trên giường kia.
Tư Đồ Hiên Nhiên cũng im lặng, chỉ lẳng lặng đứng cạnh giường nhìn cô.
Nhược Nhiên có cảm giác không thoải mái, cô có thể cảm nhận được hắn đang nhìn mình, lòng bàn tay Nhược Nhiên cũng toát hết hồ môi lạnh ra.
Thấy cô ngủ, hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiền hắn thấy mắt Nhược Nhiên hơi mở ra, đôi mắt giật giật.
Hắn lập tức hiểu ra, chết tiệt, cô chưa ngủ mà cố ý lừa hắn.
Tư Đồ Hiên Nhiên hừ lạnh nói một tiếng: "Trầm Nhược Nhiên, cô đang diễn xiếc sao?"
Nhược Nhiên lập tức nhắm mắt lại, khẩn trương muốn chết.
"Trầm Nhược Nhiên, cô mà không dậy thì tôi sẽ lật chăn lên!" Tư Đồ Hiên Nhiên tức giận, giọng nói cũng chuyển lạnh.
Lúc này, Nhược Nhiên bất đắc dĩ đành mở mắt ra, từ từ dịch chuyển thân thể mình.
Thấy cô như vậy Tư Đồ Hiên Nhiên lại cảm thấy buồn cười.
“Cô…” Tư Đồ Hiên Nhiên mới định mở miệng hỏi thì đột nhiên Nhược Nhiên ngẩng đầu, tay nắm cái chặt lại, gấp giọng nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, thật ra thì không phải là tôi muốn tìm anh, tôi chỉ thuận miệng hỏi anh một câu, chú Quyền đã lập tức gọi cho anh."
"Thật đấy, tôi không có việc gì tìm anh đâu, nếu anh có chuyện quan trọng thì anh cứ đi làm đi, đừng để ý tới tôi!"
Nhược Nhiên nói một mạch và tỏ vẻ mình rất trong sạch.
Cô không muốn gặp hắn thì nói gì tới chuyện tìm hắn.
Đôi mắt Tư Đồ Hiên Nhiên lập tức tối lại, hắn nhìn đèn bàn, da thịt Nhược Nhiên nhẵn nhịu giống như da của trẻ con,
Miệng thì đang cố gắng giải thích chẳng buồn quan tâm tới bộ dạng lúc này của mình, đôi mắt sáng như lưu ly.
"Trầm Nhược Nhiên, tôi nói gì sao? Cô nói nhiều như vậy làm gì?" Đột nhiên hắn cúi thấp người xuống sát vào khuôn mặt Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên từ từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đối diện.
Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn - Hoa Sáng Rực