Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: kenBoo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Đột Nhiên Có Osin
Ơ, con nhỏ này bị gì thế. Giờ phải làm sao đây? Có nên đưa cô ấy vào bệnh viện k, mà vào đó biết người thân của cô ta là ai mà tìm. Bây giờ con nhỏ này lại bất tỉnh thế này, nên tôi quyết định đưa cô ấy về nhà. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể đưa cô ta về đến nhà, vì tôi đi xe đạp, mà cô ấy thế này thì làm sao tôi có thể chở cô ấy về nhà được. Nhưng tôi cũng k dám để xe đạp ở đây vì sợ mai quay lại lấy thì gặp bọn lúc nảy. Nên tôi để cô ấy lên taxi còn tôi chạy xe đạp theo về nhà.
-(Lấy khăn nóng đắp lên trán cho cô ta. Tôi ngồi kế bên nhìn con nhỏ đó ngủ) Đi đêm thì cũng có ngày gặp ma. Thấy k, chút nữa là tôi tưởng cô đóng kịch gạt tôi như hôm trước
Vì lo lắng cho cô ta sẽ bị gì nên tôi đã ngủ thiếp bên cạnh giường luôn. K biết là tôi đã ngủ bao lâu, nhưng tôi bị giật mình thức giấc khi nghe tiếng cô ấy mê mang gọi.
-Gia An...Gia An...
(Tôi mĩm cười nhìn con nhỏ đó) Nhớ người đó đến thế sao!
Tôi đưa tay dời đi những sợi tóc phủ trên khuôn mặt cô ấy. Chắc là vì thế nên cô ta cũng chợt tỉnh dậy.
-Tỉnh rồi hả?
-(Cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh) Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
-Cô k nhớ gì về chuyện hôm qua sao?
Cô ta đưa tay lên đầu, xoa xoa, chắc là đang suy nghĩ. Được khoảng 5 phút thì đột nhiên một giọt nước mắt khẽ lăng trên đôi má hồng kia. Tôi bắt đầu luốn cuốn. Mỗi lần thấy con nhỏ này khóc là tôi cứ sao sao. Chắc nước mắt của con nhỏ này là nước mắt cá sấu quá.
-Cô sao thế! Hôm qua k bị gì hết. Hắn chưa có thể đụng đến cô mà
Im lặng...
-(Tôi lại nói thêm một câu ngớ ngẩn, đúng là k biết dỗ dành người ta) Cô cũng đã từng là vợ bé của hắn mà, thì có gì phải sợ chứ
Cô ta cũng k trả lời. Tôi cũng thấy là mình nói chuyện hơi dư thừa. Tự nhiên hỏi những chuyện riêng của người ta.
-Có đói bụng k?
Bây giờ cô ấy mới chịu phản ứng gật đầu...
-Vậy thì dậy đi, chúng ta ra ngoài ăn
-K đi ra ngoài
-K đi thì lấy gì mà ăn?
-K thể ra ngoài đường
-Bộ cô sợ bọn giang hồ đó tìm ra cô sao
Lại k trả lời tôi, nhưng tôi cũng dư sức biết điều đó mà
-Vậy thì nấu mì gối ăn
-Uhm
-(Tôi bước đi ra khỏi phòng thì cô ta cũng đứng dậy khỏi giường ngủ. Cô ta gọi ngược tôi lại) Khoan đã
-Sao
-Quần áo dơ hết rồi
Tôi bắt đầu đứng nhìn cô ta từ trên xuống dưới. Rồi bước đến cái tủ quần áo, lấy ra một bịch màu tím.
-Nè, giặt rồi đó
-(Cô ấy mở cái bịch ra) Ơ...đồ của tôi hôm trước mà
-Uhm, hôm trước cho nó vào sọt rác rồi, mà nghĩ lại đồ cũng tốt nên định cho người nghèo
-(Đến bây giờ tôi mới thấy cô ta khẽ mĩm cười, nụ cười trong như một thiên thần) K phải định trả lại cho tôi sao
-Vớ vẩn, vào thay đồ đi
Ở một mình hoài thì công phu nấu mì gối của tôi cũng cao thăm lắm. Vừa nấu xong thì cô ta cũng từ toilet bước ra.
-Lại đây ăn nè
-Anh nấu mì thôi mà sao thơm quá vậy
-Điều đó thì đương nhiên
Cô ta kéo ghế và ngồi xuống đối diện tôi...
-Thử coi ngon k?
-Uhm
-Mà cô định sẽ thế nào?
-Là sao?
-Từ nay cô sẽ sống ra sao?
-(Cô ấy lại im lặng, nhưng lần này thì chỉ khoảng 30 giây) Tôi cũng k biết nữa. Tôi chỉ biết là bây giờ tôi k thể bước ra ngoài đường. Mỗi người sẽ k bao giờ buông tha cho tôi
-Vậy thì cô sẽ ở đâu?
-(Cô ấy hít một hơi dài) Anh...anh có thể cho tôi ở đây được k?
-Hả, cô đang nói cái gì?
-Cùng lắm là tôi sẽ trả tiền cho anh
-Cô làm gì còn tiền nữa mà trả tôi
-Tôi...
-(Thấy khuôn mặt của cô ấy rất buồn. Tôi lại sợ con nhỏ này lại khóc. K biết sao mỗi lần thấy cô ta khóc thì tôi lại thấy xao động thế nào đó) Tôi sẽ kiếm cho cô một chỗ khác
-K, k có nơi nào an toàn bằng nhà của anh cả. Tôi đi đến đâu họ cũng nhận ra tôi
-Trời! Bộ tên đại ca đó quyền lực đến thế sao
-Uhm, họ ở khắp mỗi nơi
-(Bây giờ phiên tôi im lặng, được một hồi) Cô ở đây cũng được, nhưng k được đụng đến đồ của tôi và đặt biệt là cô phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ
-Ý anh nói tôi làm oshin hả!
-Uhm
-Anh có biết tôi là ai k?
-Trước đây thì biết, bây giờ cũng biết
-Là ai?
-Trước đây thì là vợ bé của tên đại ca kia. Còn bây giờ là người bị mỗi người truy lùng
-Anh đúng là...cả tôi anh cũng k biết
-Vớ vẩn. Ăn nhanh lên đi. Dọn dẹp nhà cửa cho tôi. Tôi phải đi làm nữa
-Anh đi làm ở đâu
-Tôi làm phục vụ viên ở một quán nước
-Vậy tôi ở nhà một mình sao!
-Uhm, ở nhà làm công chuyện nhà cho tôi. Buồn thì coi phim. Computer của tôi ở trong phòng đó
-Uhm, vậy cũng được
Tôi bước đi ra khỏi căn building mà trong đầu k hết suy nghĩ. Sao tôi lại có thể cho con nhỏ đó ở nhà mình được chứ. Cô ta có ra sao thì cũng đâu liên quan đến tôi. Vậy mà tôi lại để cho cô ta ở lại nhà mình. Đúng là k sợ chước quạ vào thân.
Hôm nay k biết là có tin tức gì nóng bổng lắm, tôi thấy mấy đứa học sinh và sinh viên cứ bàng tán rất xong xao. Bọn nhóc đó có đứa còn khóc nữa, nói là tội nghiệp cho người nào đó. Còn có đứa thì nói, bị cấm sừng như vậy chắc chị ấy k dám bước ra ngoài đường nữa đâu. Mất hết mặt mũi và sĩ nhục chết. Nghe con nhóc đó nói mà tôi nghĩ ở nhà tôi cũng có một người k dám bước ra ngoài đường, nhưng con nhỏ của tôi thì vì sợ bị ám sát. Còn cái người kia thì sợ bị tra hỏi và mất mặt. K nhẫn chỉ mấy đứa nhóc này k nha. Thằng nhóc Đăng Khoa cũng rất là quan tâm đến chuyện này. Thấy thế nên Châu mới chọc nó.
-Đừng nói là em cũng là một fan của cô bé đó nha
-K phải đâu chị. Chị ấy là chị họ của Bảo Lâm đó
-Vậy là Bảo Lâm là em họ của first hot star sao!
-Dạ! k chỉ thế Bảo Lâm còn là con gái duy nhất của ông Hoàng Minh Chánh, tổng giám đốc của công tuy The Blue đó
-Hoàng Minh Chánh! Có phải là em trai của ông Hoàng Minh Phong k?
-Đúng đó
-Wo...Vậy là gia đình của Bảo Lâm gia thế quá ha. Ông Hoàng Minh Phong thì dường như k ai mà k biết. Thời bạn trai chị còn học đại học kinh tế, chị có nghe anh ấy nói là ai cũng coi ông là thần tượng đó, là một danh nhân thành đạt và giàu nhất vn mà
-Uhm
-Vậy Đăng Khoa nhà ta sắp trở thành bà con của đại danh nhân rồi
-Em thật sự thích Bảo Lâm mà, đâu phải vì gia thế của cô ấy
Tôi nghe mà mĩm cười, k ngờ thằng nhóc này cũng chung tình thật. Đang nhìn nó thì tôi chợt nhớ đến con nhỏ ở nhà. Tôi móc dt điện về nhà. Chuông keo cũng một hồi khá lâu, cô ta mới chịu bắt máy
-Alo
-Cô làm gì mà bắt máy chậm vậy
-Tôi đang ngủ
-Ngủ hả! Đã dọn dẹp nhà cửa xong chưa mà ngủ
-Anh đúng là nhiều chuyện, miễn sao chút nữa anh về tôi làm xong xui là được
-Cái con nhỏ này...Lo dọn dẹp sạch sẽ đó biết chưa. Tôi mà thấy dơ chỗ nào là k được đâu
-Biết rồi, vậy thôi bye đây
-(Cúp máy dt của tôi. Cô ấy lẩm bẩm) Cái người gì đâu mà vừa lạnh lùng vừa khó tính. Vậy k biết sao anh ta lại có bạn gái cho được. Mà mình ở đây, lỡ bạn gái anh ta đến rồi tưởng mình với anh ta...Chuyện này mà lỡ đồn ra, thế nào báo chí cũng dệt to thêm, nói mình là người thứ 3. Kiểu này k xong...Chút nữa mình phải về nói rõ ràng với tên đó mới được
Vừa tan ca thì tôi đã chạy xe đến một tiệm ăn và mua hai phần đồ ăn. K biết là con nhỏ đó thích ăn gì nên tôi cứ mua đại. Nó mà k ăn thì nhịn. Trên đường chạy xe về mà lòng tôi thấy vui vui sao đó. Tự nhiên trong nhà lại xuất hiện một người làm phá hỏng k khí yên tỉnh bấy lâu nay của tôi, nhưng sao tôi lại k cảm thấy phiền nhỉ? Mà ngược lại tôi lại thấy vui nữa.
Móc túi lấy chìa khoá mở cửa, đó là thói quen của tôi, tôi cứ quên là ở trong nhà có người nên k bấm chuông. Cánh cửa nhà vừa mở ra...đập ngay vào mắt tôi là một...chiếc trường khủng khiếp. Đồ lao nhà thì nằm ngay ở đường đi. Nước thì đổ lê láng trên sàn nhà. Máu nóng của tôi đã lên đến đỉnh đầu. Tôi sẽ giết chết con nhỏ này mất, dám biến nhà tôi ra thế này sao. Tôi chưa kịp bước vào phòng thì nghe tiếng con nhỏ đó la lên.
“Á”
Tôi vội vả chạy vào phòng...vừa bước vào là tôi thấy con nhỏ đó há hóc họng nhìn vào tủ quần áo...
-(Tôi giận dữ quát) Cô đang làm cái quái gì hả?
Nghe tiếng tôi gọi cô ta quay lại nhìn. Có một cái vẻ gì đó, tôi đang cảm thấy rằng con nhỏ này nó đang nghiêm cứu cái gì đó từ tôi.
-Cô đang nhìn cái gì vậy hả?
-Anh...anh...là con gái
-(Tôi thầm nghĩ) K biết là con nhỏ này đã kiếm ra được cái gì đó
-Tôi là con trai hay gái thì thế nào?
-Vậy là anh thiệt là con gái
-(Tôi đã nhịn đủ rồi...tôi sẽ tống cổ cô ta ra khỏi đây ngây lập tức) Cô đang biến nhà tôi ra cái gì đó hả?
-(Cô ta hốt hoảng chạy ra ngoài) Thôi chết...tôi quên mất...
-(Tôi cũng bước ra theo) Đây là cái mà hồi trưa cô nói sẽ làm sao
-Tôi xin lỗi! Tôi quên...tôi đang làm thì chợt nhớ là chưa tắt puter...vào tắt thì tôi thấy cái tủ quần áo chưa đóng...bước lại đóng thì tôi làm rớt cái hộp...cái hộp...đó là quần áo lót của anh...nên tôi mới biết...hết hồn nên quên mất công việc ở ngoài
-Tôi nói cho cô biết...từ nay mà còn đụng đến đồ của tôi thì tôi sẽ cho cô ra khỏi đây ngay
-Anh làm gì mà dữ vậy (Cô ta vừa cầm cái cây lao nhà vừa nói trong khi đó tôi đang ngồi ở sofa) Mà...anh...là...con gái sao!
-Nhiều chuyện, tôi là gì mặc tôi
-Nhưng...
-Thế nào?
-K gì
-Làm nhanh lên đi rồi ăn tối
-Anh làm phụ tôi với...làm k kịp
-Sao hồi trưa tôi kêu cô làm thì cô nói là sẽ xong mà
-Nhưng tôi k biết công việc này lại nặng nhọc đến thế. Từ nào đến giờ tôi có làm thế này bao giờ
-Tên đại ca đó cũng thương cô thiệt nhỉ chỉ là vợ bé mà chìu cô dữ
-Đừng nhắc đến con người phụ bạc đó nữa...tôi k muốn nghe
-Hắn có bồ khác sao?
-Anh có biết khi người ta đang buồn thì đừng nhắc đến nổi đau của người ta k
-Có gì phải trốn tránh
-Anh đúng là một người vô cảm mà
-Đừng có ở đó mà nói nhảm nữa, làm nhanh lên đi
-Ơ...cái người này...k phải nảy giờ anh cũng đang nói chuyện với tôi sao. Anh k nói thì tôi cũng đâu có rảnh mà trả lời. Mà anh đứng dậy phụ tôi với
-Tự làm đi...làm k xong thì ăn tối trễ
-Anh...anh
Mặc kệ cô ta nói gì hay tức giận thế nào, tôi lấy hộp cơm ra ngồi ăn một mình để cô ta làm tất cả một mình. Đang ăn thì tôi cũng có liếc mắt nhìn thử thì thấy con nhỏ đó vừa làm mà cái miệng thì lẩm bẩm cái gì đó mà k hiểu sao cái lỗ tai của tôi thấy ngứa ghê. Ăn xong thì tôi đi tắm và cũng bước vào phòng ngủ mà k thèm để ý coi cô ta đã làm xong chưa. Đang ngồi viết tiếp câu truyện mà tôi mới sáng tác thì cô ấy bước vào phòng.
-Làm xong hết chưa?
-Rồi
-Vậy thì đi tắm đi
-Quần áo đâu mà tắm?
-Vậy thì đừng tắm để vậy ngủ đi
-Anh nghĩ sao vậy hả! Đưa đồ của anh cho tôi mặc đi
-Tôi đâu phải triệu phú mà mua sẳng quần áo mới đợi cô đến mặc
-Đồ cũ cũng được, nhưng đồ trong phải là mới
-Đồ của tôi...khùng hả!
-Anh cũng là con gái mà...có gì phải ngại
-Đừng có vớ vẩn nha
-Vớ vẩn...vớ vẩn lúc nào cũng nói người ta thế, chứ anh k vớ vẩn sao. Con gái gì mà y như con trai
Tôi đứng dậy, chắc con nhỏ đó nghĩ tôi đi lấy quần áo cho cô ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và bất ngờ ẩm hẳn cô ta lên và vứt xuống giường. Cô ta vừa ngạc nhiên vừa nhìn tôi.
-Anh đang làm cái gì thế hả!
-Tôi là con gái mà...vậy thì để thử coi tôi có làm gì được cô k
Lại một lần nữa tôi nằm hẳn lên người cô ta. Cô ta cố chống cự nhưng tôi cũng đâu để cô ta thoát khỏi. Cô ta thì quay mặt qua một bên, mắt thì nhắm lại thật chặt. Khuôn mặt thì có vẻ đáng yêu lắm.
-Mở mắt ra coi
K biết con nhỏ này bị gì mà nghe lời tôi thiệt. Cô ta mở mắt ra một cách chậm chập. Tôi đưa tay nghiêng mặt cô ấy về chính giữa và nhìn sâu vào đó. Cô ta cũng mê mang nhìn tôi. Hai chúng tôi dường như đang chìm vào thế giới của đối phương. Tôi đang sao thế này...tự nhiên tôi muốn hôn cô ấy...Sao lại thế...tôi k thể ngăn lại được. Chỉ là định giỡn thôi mà, sao lại muốn hôn vậy. Nó đâu nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi đã k còn có thể điều khiển mình nữa rồi, đôi môi tôi từ từ tìm đến đôi môi của cô ấy. Và cho đến khi khoảng cách của cả hai là zero thì đôi mắt của cô ấy cũng nắm lại và theo tự nhiên thì tôi cũng thế. Đây k phải là lần đầu tiên hai đôi môi của chúng tôi chạm vào nhau, nhưng sao cái cảm giác cứ khác nhau thế nào. Tôi cảm nhận được rằng đôi môi của cô ấy thật mềm. Mềm mải đến nổi làm tôi cứ muốn giữ mãi.
20 giây trôi qua và chúng tôi vẫn giữ nguyên vị trí như thế. Cứ như là người bất động...trong đầu thì trống rỗng...k biết là mình nên làm gì nữa. Sao tự nhiên tôi lại ngu đột xuất như thế, lâu nay tôi đâu bao giờ thế này...
Kính kong...
Tiếng chuông cửa vang vọng...Tôi lấy lại bình tỉnh và nhanh chóng rời khỏi, đứng dậy bước ra khỏi phòng một cách vội vả. Vừa mà tim tôi đập nhanh như vừa mới chạy bộ 3 km vậy. K biết con nhỏ đó thế nào, chỉ biết là lúc tiếng chuông vang lên, cô ta mở mắt ra nhìn tôi một cách ngượng ngùng.
Mà nghĩ lại cái tiếng chuông mới nhớ...ai lại bấm chuông nhà tôi vậy ta? Cái người này...k biết phải gọi là cứu tinh hay là phá hoại nữa...Mở cửa ra thì tôi lại bất ngờ khi thấy vị khách đấy là thằng nhóc Đăng Khoa...
-Sao lại đến đây hả nhóc?
-Anh An đúng là...khách đến nhà mà tiếp đón vậy sao. Cho em vào nhà đi
Tôi chưa gật đầu đồng ý thì nó đã đi một nước vào trong. Vừa bước vào là cái miệng nó đã vang vọng...
-Wo, nhà anh An sạch sẽ quá à
-Nhóc kiếm anh có chuyện gì?
-Kiếm anh để định rủ anh đi nhậu
-Bị gì thế? Sao đòi đi nhậu?
-(Nó buồn bã ngồi xuống sofa) Bảo Lâm đang buồn mà em chẳng làm gì được cho cô ấy
-Buồn hả? Vì sao?
-Uhm, Bảo Lâm đang lo cho chị họ của cô ấy
-Vậy em k giúp được cho Bảo Lâm thì đòi đi nhậu, vậy em nghĩ thế là giúp được cho cô ấy sao
-Em...
-Nếu em thật sự lo lắng cho Bảo Lâm thì hãy ở bên cạnh cố ấy. Tuy em không thể giúp tìm được chị họ của Bảo Lâm, nhưng ít ra Bảo Lâm cũng sẽ hiểu là em luôn quan tâm cô ấy
-Anh An đúng là...k nói thì thôi, nói ra câu nào cũng chí lỳ
-Thôi đi nhóc, đừng có ở đó mà nịnh
-Hihi...Vậy anh có đi nhậu với em k?
-Anh k đi đâu! Anh có chuyện rồi
-Chuyện gì chứ?
Thằng nhóc đó vừa nói đến đó thì từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng...
-Gia An...lấy quần áo
Đăng Khoa nó vừa nghe tiếng nói của con nhỏ đó thì há hóc họng nhìn tôi. Con mắt của nó mở to như vừa nhìn thấy cái gì đó lạ lặm lắng vậy.
-Anh An ai thế?
-Ơ...ai đâu, thôi về đi nhóc
-Hihi...Thì ra là có chuyện thiệt. Vậy là em đến k đúng lúc rồi. Mà hỏi cái này nha, hồi nảy em có phá hôi k?
-Nhảm quá đi nhóc, về đi
-Hihi...K ngờ anh An cũng bí mật thiệt. Làm em cứ tưởng anh chưa có bạn gái, còn định giới thiệu cho anh nữa. Thôi vậy em về đây. K chút nữa chị ấy sẽ xử anh
Thằng nhóc đó cười đắc ý rồi bước ra khỏi cửa. Tôi vào lại phòng ngủ, nhìn thấy con nhỏ đó thì tôi lại nhớ đến lúc nảy...Tôi vẫn cố tỏ ra bình thản để che giấu cái sự ngại ngùng. Tôi mở tủ quần áo và lấy ra bộ đồ ngắn. Còn về đồ nội y thì cũng có đồ mới, nhưng toàn là áo ngực loại tomboy và quần lót cũng là kiểu con trai.
-Cô mặc cái này đi
Cô ta k nói gì...cầm lấy đồ từ tay tôi và bước vào nhà tắm. Khi cô ta đã đi tắm thì tôi lại tiếp tục ngồi vào puter chơi game, bởi vì chơi game thì tôi sẽ k thể suy nghĩ nhiều về những gì xảy ra lúc nảy...Cũng khoảng hơn nữa tiếng thì cô ấy vào lại phòng...Chắc là mới tắm xong...
-Tối nay tôi ngủ ở đâu?
-Ngủ dưới sàn nhà chứ đâu
-Chỗ đó sao mà ngủ, hay anh dọn đồ xuống đất ngủ đi
-Mơ hả! Nhà của tôi thì tôi phải ngủ trên giường
-Vậy tôi cũng ngủ ở trên giường
-Cái gì?
-Anh cũng là con gái mà, ngủ chung đâu có sao
Nói xong k để tôi có thể phản ứng thì cô ta đã nhảy lên giường và đấp mềm...
Tôi bước lại và kéo cái mềm ra...
-Dậy coi, xuống dưới đất mà ngủ
-K mà, từ nào đến giờ k có ngủ đất
Nghỉ lại cũng thấy tội nghiệp cho con nhỏ này, chắc là từ nào đến giờ sung sướng quá nên giờ k quen. Tôi quay lại tắt máy và cũng leo lên giường ngủ. Khi tôi vừa leo lên thì cô ta đã lấy cái gối ôm để chính giữa chúng tôi.
-Sợ mà cũng dám ngủ chung hả?
-K sợ...chỉ là k muốn bị người ta cưỡng hôn giống lúc nảy thôi
Cái con nhỏ này...Nói mà k biết ngượng chút nào. Cô ta làm tôi phải cứng họng luôn. Con nhỏ đó quay mặt qua bên kia và tôi cũng quay mặt ngược lại với cô ấy. Và rồi k gian yên tỉnh, chúng tôi chìm vào trong giấc ngủ...Đêm đầu tiên tôi ngủ chung với một người k quen biết...
Ở một căn biệt thự sang trọng và tráng lệ như một lâu đài...
-Dạ thưa lão gia! Chúng tôi đã cho người kiếm khắp nơi nhưng cũng k tìm ra được tiểu thư. Theo cô quản lý nói lại là tiểu thư k đem theo bất cứ giấy tờ tuỳ thân hay tiền bạc, thậm chí là điện thoại, nên chắc chắn tiểu thư vẫn còn ở trong nước. Chúng tôi có quay lại nơi mà tiểu thư xuống xe để tìm kiếm nhưng...
Người đàn ông trên khuôn mặt đang tỏ rõ sự lo sợ và k biết là bản thân mình nên nói tiếp điều gì...
-(Một người đàn ông với giọng nói đầy uy quyền) Nếu k kiếm ra được tiểu thư thì đừng về đây gặp tôi
-Dạ! Tôi sẽ cố gắng hết sức
-Nếu 100 người k đủ thì 200 người, còn nếu 200 người k đủ thì 400 người, bất cứ giá nào phải kiếm ra được tiểu thư
-Dạ!
-Và tôi muốn ngày mai báo chí đưa tin công tuy DIG phá sản. Anh hiểu nên làm gì chứ!
-Dạ! Tôi hiểu thưa lão gia
K biết hôm qua hai đứa ngủ thế nào. Cái gối ôm thì bị rớt xuống đất, con nhỏ đó thì ôm lấy tôi, chắc cô ta tưởng tôi là cái gối ôm chăng. Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy cái con nhỏ đó đang dùi đầu vào ngực tôi. K biết là cô ta có cảm nhận ra được rằng trái tim tôi đang đập liên hồi k nữa. Tôi mở tay con nhỏ đó ra khỏi người và bước xuống giường.
Tôi thức dậy nấu đồ ăn sáng vì tôi biết chắc con nhỏ này bảo đảm k biết nấu. Mà lại k thể ra ngoài ăn. Con nhỏ này cũng biết canh đúng giờ ghê, khi tôi vừa nấu xong thì cô ta cũng từ phòng ngủ bước ra. Thấy tôi đang dọn đồ ăn lên bàn thì cô ta vội chạy lại coi hôm nay được ăn món gì.
-Trứng chiên với bánh mì sao
-Uhm, có ăn là được rồi
-Anh đúng là...ngoài mì gối với trứng chiên ra thì k biết món gì nữa sao
K đáp lại, tôi lấy đĩa trứng bên cạnh đổ hết vào đĩa của tôi...
-Anh làm gì thế! Của tôi mà
-Muốn thì tự làm mà ăn. Tôi nấu à còn nói thì miễn ăn
-Anh...đồ thấy ghét...lãnh cảm
K thèm để ý đến con nhỏ đó đang tức tối thế nào, tôi ngồi thưởng thức buổi sáng...
-Anh để rồi coi tôi có nấu được k. Tối nay hãy về sớm mà ăn thử
-Được đó, vậy thì cô cứ việc làm cái list đồ ăn đi. Chút trưa tôi mua về cho cô nấu
-Bây giờ chưa nghĩ ra. Chút nữa đi, tôi sẽ dt kêu anh mua
-Uhm
Tôi tiếp tục ăn sáng và sau đó đi làm. Đừng tưởng tôi k nói là tôi k biết nha. Tôi dư sức hiểu là con nhỏ này thế nào cũng lên mạng tìm thông tin nấu ăn mà, bởi vậy bây giờ cô ta đâu biết kêu tôi mua cái gì.
Bà Xã Tôi Là Người Nổi Tiếng Bà Xã Tôi Là Người Nổi Tiếng - kenBoo