Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Cười Và Cười...
iết rõ cận kề như ngày du lịch nhưng cặp đôi nào đó vẫn không nhịn được uất ức mà chiến tranh lạnh với nhau, bình thường dính nhau như sáp bây giờ thì anh đi hướng Tây em đi hướng Đông. Kiểu chiến tranh lạnh hết sức trẻ con này làm cho mọi người cũng hết gì để nói.
Trong công ti, Trữ Dật Thật xị mặt như đứa trẻ mất kẹo mà khiến cho Hạ Dương cười gần chết, ngay cả khi Đằng Tử Minh biết tin thì quá hoành tráng, lúc ấy chắc không ai tưởng nỗi luôn, chậc chậc nghĩ lại còn buồn cười khi ấy mặt anh ấy đen như đít nồi, ngồi trong văn phòng cứ hai ba phút là cầm di động muốn gọi đi, nhưng sau đó lại buồn bực bỏ xuống.
Hạ Dương cùng Đằng Tử Minh nhịn cười đến đỏ hết mặt, hai người cười thầm, cái tên đàn ông này rõ ràng nhớ người ta muốn điên lên nhưng vì cái sĩ diện chết tiệt mà không chịu gọi điện. Đằng Tử Minh rốt cục nhịn không được lên tiếng: " tôi nói này người anh em, nếu cậu không chịu được thì gọi điện cho cô ấy đi, cần gì phải buồn bực xị mặt đợi chờ cú điện thoại đó. "
" Ai nói ông đây buồn bực? Rõ ràng là cô ấy không đúng, gia bình thường quá nhân từ rồi cho nên lần này gia quyết định không dễ dàng bỏ qua. "
" À..." Đằng Tử Minh à lên một tiếng như hiểu ra gì đó sau đó lại khoát vai Hạ Dương bước ra ngoài: " Vậy thì lão gia nhà cậu lo làm việc đi, tớ biết thừa cậu đã làm xong việc của tuần tới nhưng còn một ít cũng mau làm chứ gì, tớ cùng Dương tử đi đây, làm việc thong thả. " sau đó anh lại bỏ ra ngoài.
Trán Trữ Dật Thần chảy đầy hắc tuyến, tên bác sũ chết tiệt đó là cố khích anh đây mà? Biết rõ lòng anh nhớ cô vậy mà còn khích anh, nhưng lần này anh quyết không hạ mình đâu, như vậy đâu còn dáng đàn ông.
Cùng thời điểm đó, ở học viện Đằng Lâm.
Diệp Bối Bối cũng buồn bực nhìn di động, lòng trách mắng, người xấu này dám không quan tâm đến cô, dám không nhắn tin cho cô. Quách Tử Ny ngồi kế bên cũng nhướng mày nhìn cô sau đó ta hiệu ánh mắt với Trữ Dật Nhu,
" Bối Bối cậu sao vậy? Sao cứ nhìn chầm chầm vào điện thoại vậy? Điện thoại có gì sao? "
" Không việc gì. " Cô buồn bực trả lời, miệng cũng chu lên khônh vui.
" Không việc gì hay là nhớ anh tớ đi? " Trữ Dật Nhu cố tình kéo dài âm ra.
" Hừ, tớ mới không thèm nhớ tên xấu đó. " Cô tức giận nói lòng cũng bổ sung thêm tớ là đang giận anh ấy đang giận anh ấy.
" Phụt... " Quách Tử Ny đang ăn trưa cũng phụt ra thật tình cô không thể nhịn cười được, cái cô ả này, rõ ràng là đang nhớ người ta mà cứ mạnh mồm, nội nhìn biểu hiện của cô thôi cũng thấy rõ.
" Cậu cười cái gì? Đáng giận " Diệp Bối Bối chu môi đập bàn cả giận mắng, cô nói là sự thật nha sao lại cười cô cơ chứ.
Ngôn Quang từ xa đi tới, quét mắt qua nhìn đám sói nhìn cô không chớp mắt lòng cũng có chút không vui, dù không là bạn trai cô nhưng vẫn là anh trai cô đi thực là cô không biết hành động vừa rồi của cô có bao đáng yêu không? Nếu không phải cô yêu Trữ Dật Thần thì anh tình nguyện cùng cô nếm trái cấm.
Cố trấn tĩnh lại mình vì anh biết nếu ý nghĩ điên rồ kia của mình không bị Trữ Dật Thần giết thì cũng bị anh Hàn phanh thây, rồi vui vẻ đi đến ba người các cô nói: " Bối Bối, làm gì mà tức giận như vậy? "
" Hừ, anh Ngôn anh đến thật lúc hai người này thật đáng giận dám khi dễ em. " Diệp Bối Bối phồng má lên.
" Khi dễ em? Khi dễ em cái gì? " Ngôn Quang vờ hỏi lại.
" Hai người, hai người trêu chọc em, bảo em nhớ cái tên người xấu đó, còn lâu em mới thèm nhớ anh ta. " cô bĩu môi nói, cô rất không thích người ta nói như vậy, tên người xấu đó chỉ biết bắt nạt cô thôi người xấu...người xấu!!
" Tên người xấu!? " Anh nghi ngờ.
Diệp Bối Bối giận đùng đùng, phì phì khói trên đỉnh đầu không trả lời. Lúc này Trữ Dật Nhu và Quách Tử Ny cười đến là vui vẻ mới khó khăn ngừng lại, từ từ nói, nhưng trong giọng vẫn không khỏi có chút run rẩy đứt quản do quá buồn cười.
" Ha...Ngôn Huynh, nghe muội nói thật ra...ha....tên người xấu đó...là...là....a ha ha ha không nhịn được nữa. " Trữ Dật Nhu nhịn không được cười ha hả, càng làm cho Diệp Bối Bối tức xì khói.
" là a ha ha? " Ngôn Quang ngớ ngẩn hỏi lại.
" ha ha...không phải...không phải...ý của tiểu Nhu là...cái tên người xấu đó là...anh Dật Thần ấy...ôi thật tức cười chết em...a ha ha.... " Quách Tử Ny cố gắng khắc chế mình nói cho hết câu, sau đó lại tiếp tục cười...và cười...
Ngôn Quang nhướng mày tỏ vẻ không hiểu? Người xấu là Trữ Dật Thần? Thế có gì đáng cười?
Biết anh không hiểu, cả Trữ Dật Nhu và Quách Tử Ny cũng không cười nửa một lời một lời giải thích cho Ngôn Quang nghe, Diệp Bối Bối tưởng rằng anh nghe xong sẽ đồng tình với cô, ai ngờ anh lại cùng chung một giuột với hai người bọn họ nghe xong không hề nể mặt cô cứ thế lớn tiếng cười to, khiến cho nhiều học viên phải ngoái lại nhìn, vì người cười không ai khác mà là cái tản băng ngàn năm kia nha, chưa tính còn có hai mỹ nữ cười đến vui vẻ và đặc biệt là người còn lại khuôn mặt phồng lên chu môi giận dữ, nhìn rất đáng yêu.
Nhiều nam học viên nhìn chằm chằm cũng khẽ bàn tán: " kia có phải là Diệp Bối Bối không, không ngờ bạn ấy tức giận lại đáng yêu đến như vậy? "
" Đúng vậy thật là đáng yêu. "
" Hừ, dụ dỗ nam nhân, có gì mà đáng yêu nhìn hai cô ta kìa cười như người điên còn cái thể thống gì nữa. "
...
Nam khen ngợi nữ ghen tị, nói chung rất là ồn ào và Diệp Bối Bối không vui rất không vui, sắc mặt cô đen lại, dậm dậm chân đạp bàn lần nữa " Đáng giận, cả anh cùng hai người đều trêu chọc em, đáng giận tất cả các người đều là người xấu dám khi dễ em, đáng giận! "
Hùng hồn nói xong, cô cũng quay mặt giận dỗi bỏ đi, để lại đám người khó hiểu và ba người còn lại cũng chỉ biết tiếp tục cười...và cười...
hôm nay Phi đăng một chương cho mọi người trước nha, cám ơn đã ủng hộ:3
Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời - Ân Phi Lãnh Huyết