Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Mây Mơ Mộng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 95 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 596 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ừ từ…nhẹ nhàng…dón dén…Chưa bao giờ Zami đi lại mà quan sát cẩn thận như ăn trộm thế này…
Bám hai tay vào cửa,nhích đầu sang một tí,ti hí một mắt…Đảo qua đảo lại chậm rãi quét một lượt phòng bệnh…
Chàng trai kia đã đi vào giấc ngủ từ bao giờ rồi…Sau khi chắc chắn…Zami mới thở ra một hơi nhẹ từ tốn nhẹ nhàng đi vào.
Cô thực sự không biết phải đối mặt với anh thế nào…Cảnh tượng đó…nghĩ lại thôi là hai bên má của cô không tự chủ mà hồng hào hẳn lên…
Đi đi lại lại trên hành lang mà cô không dám trở lại phòng bệnh ngay,đầu óc cô rối tinh rối mù nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không nghĩ được biện pháp gì hay ho cả.
Liền ngó thử vào thì…anh đã ngủ từ bao giờ.Đúng là ông trời không phụ lòng người mà,Ken mà thức chắc cả đêm cô phải ngồi ngaofi hành lang mất…
Nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế cạnh giường,Zami liếc mắt lên khuôn mặt anh tuấn trên giường một cái rồi chẳng hiểu sao bên má lại nổi lên một tầng phấn hồng mà ngay cả cô cũng không nhận ra mình có sự biến đổi.
Vơ lấy quá cam trên bàn,cầm lấy chiếc dao mắc ngón út vào lỗ ở dưới chuôi dao điêu luyện xoay vài vòng cuối cùng cũng yên vị trên tay cô.Thói quen khó mà bỏ được…
Zami có thói quen là mỗi khi cầm dao phải xoay xoay quăng quăng vài vòng mới bắt đầu được.
Bàn tay khéo léo xoay quả cam,tay cầm dao cẩn thận gọt vỏ,đôi mắt lạnh lùng sắc xảo mân mê nhìn quả cam trong tay…
Đưa một miếng lên miệng từ tốn nhai,vị cam nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng thơm tho của cô càng thêm thanh mát.Có điều bây giờ là mùa thu ăn sẽ không cảm nhận được hết hương vị của nó,mùa hè ăn cam là tuyệt nhất.
Vị ngon này…thực sự có điểm thu hút cô,Zami lại lấy miếng thứ 2 bỏ vào miệng lần này vị cam càng đậm hơn càng thêm ngon hơn…”Sao lại có loại quả này lại ngon đến vậy nhỉ?” cô nói nhỏ.
Cô dời ánh mắt nhìn lên bầu trời,lốm đốm sao vàng giữa biển trời một màu tím âm u.Một cảm giác thê lương mà lại thật đẹp,con người thường thức đêm là do thói quen cũng có thể do một nỗi buồn nào đó…Đêm đối với cô là đẹp nhất,yên bình.nhẹ nhàng như thể trên thế giới này chỉ còn lại mỗi ta.
“Trăng đêm nay thật đẹp”_Zami nhỏ giọng thốt lên,nhìn vầng trăng sáng lóng lánh khoe sắc giữa muôn ngàn vì sao…Cũng đã lâu lắm rồi…cô mới có tâm tư thoải mái để nhàn nhã ngồi thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên vào ban đêm thế này.
“Đúng vậy,trăng đêm nay rất đẹp”
“Sao hôm nay trăng sáng vậy”_Cô lại lên tiếng một lần nữa…nhíu mày…có điều bất ổn…
Zami từ từ nhẹ nhàng quay sang,chàng trai ngồi dựa vào thành giường từ bao giờ,đôi mắt cũng theo ánh nhìn của cô mà hướng tầm mắt lên vầng trăng tròn…
“…Anh...tỉnh…tỉnh…từ…bao…bao giờ”_Zami không khỏi giật mình nhủ gặp ma tí nữa thì ngã ngửa ra sau,lắp bắp không rõ ràng…
“Em có nhất thiết phải hoảng sợ như vậy không?”_Ken quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàng cười nhẹ.
Zami bất động toàn thân,trợn tròn mắt…Bàn tay đưa lên tát vào mặt mình một cái…không thay đổi…tát thêm cái nữa…không thay đổi…thêm cái nữa…vẫn không đổi.
Mai phải khẩn cấp đi kiểm tra mắt mới được,không thể để tình trạng thế này được…ảo tượng mắt…bệnh này thật đáng sợ.Không biết các bác sĩ y học nổi tiếng toàn thế giới đã có phương thức chữa bệnh chưa nhỉ…
Gỡ bàn tay kia xuống anh nhíu mày:”Em làm sao vậy?Không thẩy đau cũng phải thương má mình một chút,đỏ rồi kia…”.
`~!@#$$%^&*()_)&^%#@!$%^&*#@!!
~~…………………….
…………………….
…………………….
Zami gỡ bàn tay mình rời khỏi tay anh đưa một tay đặt lên trán mình rồi đặt một tay lên trái anh,khó hiểu hỏi:”Đâu có ốm”.
“Em làm sao vậy?”_Ken từ từ tiến lại gần cô,áp sát khuôn mặt của mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngang bướng kia…
“Này…anh…”_Zami không thể nói được cái gì cả,toàn thân đã sớm nóng lên,hai bên má đương nhiên cũng vậy…mồ hôi tuôn ra như mưa…
“Em…thật là…”_Ken nói giọng ái muội,bờ môi mỏng nam tính gần như chạm môi cô,khoảng cách ngắn tới mức không thể ngắn hơn rồi…
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy,ánh mắt nhìn cô soa lại dịu dàng thế kia.Bờ môi bất ngờ nhếch lên…nụ cười gian không thể gian hơn…và…rồi
“Hahahhahha…hahhahha…”_Ken bỗng rời mặt cô phá lên cười thật lớn…
Zami mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn,bặm môi giận dữ…
“Xem em kia,cũng biết đỏ mặt cơ đấy.Soi gương nhìn lại vẻ mặt bây giờ của em đi,hụt hẫng sao?Tiếc là chỉ một chút sẽ được chạm môi tôi đúng không?”_Ken cười lại lớn hơn,có trời mới biết nhìn đôi môi đỏ mọng kia anh đã cố gắng nhịn tới mức nào để lìa xa nó…Đúng là sức hút của nó anh không thể xem nhẹ.
“Cái gì mà đỏ mặt,cái gì mà hụt hẫng”_Zami biết sự biến đổi lạ thường trên mặt mình nhưng vẫn cố bày ra bộ mặt bình tĩnh như nước,mặc dù tâm cô không ổn một chút nào…
“Đừng trả vờ nữa”_Ken nham hiểm nhìn cô,không cho cô tránh ánh mắt của anh…
“Đừng có nhìn tôi”_Zami cáu gắt khi bị anh nhìn thấu tầm can liền bày ra bộ mặt giận dữ che mặt lại…
“Sao vậy?Xấu hổ sao?”_Ken mới phát hiện ra không ngờ trêu cô lại thú vị đến vậy,cứ được đà là phải nắm bắt cơ hội.Người con gái như vậy trêu đâu có dễ,ít nhất cũng phải gây chút ấn tượng gì đó.
“Thôi…được rồi,không trêu cô nữa”_Ken nhịn cười nghiêm túc nói,Zami bây giờ còn đâu hình ảnh một cô gái lạnh lùng cao ngạo nữa.Thay vào đó lại xấu hổ e ấp,tuy đùa vui thì vui thật nhưng…cô cũng thật đáng yêu…Làm anh điêu đứng cũng khoảng 3s chứ ít đâu…
Cô gái này sức mạnh thật phi phàm,dù lạnh lùng hay đáng yêu đều có vẻ riêng thu hút cánh đàn ông mà nó lại thật đặc biệt lạ thường…Đi cả thế gian chắc chả tìm được cô gái nào như cô gái này…
“Vừa nãy em nói em không biết gọt táo vậy tạo sao giờ lại biết gọt,nói tiếp đi”_Ken thấy cô không nói gì chỉ nhìn sang hướng khác quay mặt lại với anh bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng quá mức cần thiết thế này.
Cô vẫn ngoan cỗ không ngoảnh mặt lại,coi lời anh như gió thoảng bên tai.
“Sao vậy?Vẫn chưa hết xấu hổ sao?”_Ken tự nhủ có phải mình đã trêu cô quá lố rồi không,nhíu mày hỏi nhưng giọng vẫn không dấu nổi vẻ giễu cợt…Tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô rất nhanh xoay lại.
“Xấu hổ cái gì chứ?”_Zami nhếch mũi gắt,đâu thể gọi là xấu hổ.Cô cũng cảm thấy bản thân thật kì quái,không hiểu sao mắc chứng bệnh gì mà mỗi lần gặp anh cô lại cảm thấy ngượng vô cùng…Bệnh này là cái bệnh quái quỷ gì vậy…
“Là mẹ anh dạy tôi gọt táo”_Zami đột nhiên trả lời câu hỏi của anh.
Đã ngỡ ngàng này càng ngỡ ngàng hơn…Ken nghiêm túc nhìn cô nhắc lại như thể nghe một chuyện vô cùng khó tin:”Cái gì?Mẹ tôi dạy cô gọt táo sao?”.
Zami cười nhẹ,nhìn ra ngoài bầu trời đêm nhỏ giọng:”Khó tin đúng không?Nhưng sự thật là vậy”.
Ken bây giờ mới vỡ lẽ,thì ra…thảm nào…
Cái kiểu gọt táo của cô giống mẹ anh tới mức đấy khiến anh ảo tượng…
“Sao vậy?Cách tôi gọt hoa quả giống mẹ anh lắm đúng không?”_Zami nhìn thấu tâm can mối nghi hoặc trong lòng anh lên tiếng.
Gật một cái chắc nịch không chần chừ,chuyện này xảy ra khi nào vậy?Sao anh không hay biết.
“Tôi cũng không hiểu sao lần này lại nhập tâm đến vậy,lại kiên trì đến vậy,anh nhìn xem…”_Zami nói một nửa rồi dơ ngón tay trỏ với ngón giữa của bàn tay trái lên trước mặt anh nói tiếp:”Đây…2 vết dao cắt…”.
Ken trợn tròn mắt,người con gái này cũng có lúc kiên trì vứt bỏ thời gian học gọt hoa quả sao?Chuyện này lạ gấp trăm lần việc đàn ông trên thế giới có thể sinh đẻ như phụ nữ ấy chứ…Thật khủng bố!!!
“Muộn rồi,anh mau ngủ đi…”_Zami tốt bụng khuyên bảo,đứng dậy nhẹ nhàng tựa gối anh xuống giường đắp chăn cẩn thận cho anh.
“Em không ngủ sao?”_Ken nghi hoặc hỏi,người con gái cao ngạo thế này mà phải đích thân trông nom anh ở bệnh viện dã rất lạ rồi giờ mà thức đêm vì anh thì chắc mai tận thế…
“Anh ngốc hay giả ngốc vậy?Tôi trông anh đương nhiên phải thức rồi”_Zami bất mãn nói tuy nhiên vẫn không kìm được mà cười nhẹ,ngu ngốc quá đi…
“Em…”_Ken muốn nói gì đó lại bị cô đưa tay lên ngang môi chặn lại,nghiêm giọng ra lệnh:”Ngủ ngoan đi,đừng nói nữa,có tin tôi gọi điện mách mẹ anh ngay bây giờ không?”.
Ken cố nhịn cười,mấy tuổi rồi còn dọa mách mẹ?Anh nghiêm túc ngoan ngoan gật đầu.
“Tốt”_Zami hài lòng cười,ngồi xuống ghế nhìn hai con mắt kia từ từ nhắm nghiền.Cô cười nhẹ…thật khó tin…cô không nghĩ sẽ có ngày mình phải đích thân đi trông bệnh đêm thế này mà lại trông một người vừa mới quen biết chứ.Thật buồn cười…
Ánh trắng ngoài cửa sổ hắt vào phòng bệnh chiếu lên khuôn mặt một nam một nữ trong phòng,chàng trai anh tuấn có đôi mày rậm nhắm nghiền vẻ mặt yên bình thanh thản có vẻ như ngủ rất ngon giấc.
Cô gái lạnh lùng cao ngạo sở hữu đôi mắt sắc xảo tinh ranh giờ lại thật nhu nhược nhìn chàng trai ngủ say giấc,khóe môi cương nghị bât giác nở nụ cười…
Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm - Mây Mơ Mộng