This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 19 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1104 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
NgoạI TruyệN 2
iêu Duy Tín giả vờ sờ mãi cũng không nhận ra đối phương, một bàn tay sờ lên ngực Bạch Ký Minh. Bây giờ đang vào thu, thời tiết vẫn nóng nực, chiếc áo sơ mi cộc tay trên người Bạch Ký Minh là do chính Liêu Duy Tín giúp cậu mặc. Liêu Duy Tín không hề khách khí, vừa giả vờ nói linh tinh vừa véo đầu ngực của cậu. Bạch Ký Minh bị kích thích, suýt nữa thì bật dậy, cắn chặt môi mới ngăn được tiếng rên. Cậu sốt ruột lấy tay cấu vào mặt trong bắp tay anh.
Liêu Duy Tín nghĩ tới cảnh cậu muốn phản kháng nhưng lại không dám phản kháng, trong lòng cười thầm, bàn tay lần xuống phần eo cậu, véo mạnh hai cái. Đó là nơi vô cùng nhạy cảm của Bạch Ký Minh, máu nóng toàn thân bốc lên bừng bừng, cậu không quan tâm đến cuộc chơi nữa, vừa định đẩy Liêu Duy Tín ra, thì anh đã đứng dậy hét lớn: “Là Đồng Lâm”. Lấy tay cởi phăng khăn bịt mắt.
“Ha ha, sai rồi sai rồi.”
“Anh ngốc quá, sờ mất nửa ngày trời vẫn không đúng.” “Anh xem Tiểu Bạch nhịn thở lâu, mặt đỏ ửng rồi.”
Bạch Ký Minh đâu chỉ mặt đỏ ửng, mắt cậu còn rưng rưng, môi cắn đến nỗi sắp chảy máu. Nhìn ánh mắt âm thầm đắc ý của Liêu Duy Tín, cậu vừa ngượng vừa tức tối, nghiến răng ken két, nhưng không dám nói gì, lúc sau mới thốt lên: “Anh ta thọc lét tôi”.
“Trời ạ, anh Liêu, lần này anh sai rồi, ai cho chơi thế chứ?”
“Đúng đó đúng đó, chỉ được sờ thôi, ai chơi thọc lét bao giờ, nếu cậu ta buồn quá kêu lên thì cũng không tính anh thắng.”
“Chính xác chính xác.” Liêu Duy Tín vui vẻ nhận lỗi, giơ tay đầu hàng, “Xin lỗi xin lỗi, chỉ vì nhất thời mất kiểm soát”.
Không ai hiểu hàm ý trong câu nói của anh, chỉ có Bạch Ký Minh là mặt càng đỏ hơn. Đồ Tử Thành hết nhìn cậu lại nhìn anh, cười thầm trong bụng.
Chơi đến nửa đêm, ai cũng mệt, lục tục về phòng ngủ. Liêu Duy Tín liếc Đồ Tử Thành một cái, Đồ Tử Thành vội mượn cớ vẫn còn chút việc, lái xe về nhà trước. Những người còn lại thì về biệt thự, hai người một phòng, tự ý ghép cặp.
Trước nay quan hệ của Bạch Ký Minh với mọi người không gần mà cũng không xa, bốn chàng trai vừa hay ngủ hai phòng, chẳng ai tìm cậu cả. Liêu Duy Tín thì càng không phải nói, chơi đùa thì được, chứ còn ngủ chung phòng dù sao cũng có chút mất tự nhiên. Vì thế, việc Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh ngủ chung một phòng là điều vô cùng hiển nhiên.
Ai về phòng nấy cả rồi, Bạch Ký Minh chậm rãi theo sau Liêu Duy Tín, đi về phòng của hai người. Liêu Duy Tín đóng cửa xong liền đẩy cậu lên giường, nhắm mắt lại nói: “Thử sờ xem đứa nhóc xấu xa này là ai nào”.
Bạch Ký Minh cong môi không thèm nói, Liêu Duy Tín cười bảo: “Bộ dạng khi nãy của em thật là mê người”, nói xong cúi xuống hôn lên môi cậu.
“Bộ dạng như nào? Anh bị bịt mắt, thì nhìn thấy gì chứ?”
“Không cần nhìn, nghĩ là ra ngay.”
Bạch Ký Minh bĩu môi khinh thường.
Liêu Duy Tín cười ha hả, kéo cậu dậy, “Đi nào, cho em xem một chỗ”.
Thì ra căn phòng này có hai cánh cửa, một cánh trực tiếp thông ra ngoài. Hai người lén lút xuống cầu thang, đi xuyên qua vườn trái cây, đến một căn biệt thự khác.
Chỗ này khác với chỗ kia, bên trong đều là cây cảnh, dường như được chuyển về đây trồng, có một cây táo một cây lê, còn có một cây nhìn giống như cây anh đào, còn có giàn nho và giàn kiwi. Bên dưới đặt một chiếc ghế xích đu vừa to vừa rộng, không khác gì một cái giường. Trên ghế phủ tấm nệm dày, còn có một lớp ga bằng sợi đay mịn và một chiếc chăn.
Liêu Duy Tín kéo Bạch Ký Minh nằm xuống ghế: “Sao? Dễ chịu không?”.
“Ừ, cũng được, mềm lắm, nhưng mà hơi nhỏ một chút.”
“Thế này mới ôm em chặt hơn chứ.” Liêu Duy Tín ôm cậu vào lòng, kéo chăn đắp cho cả hai.
Chiếc ghế khẽ đung đưa, làm ngôi sao và mặt trăng trên bầu trời cũng đung đưa theo.
“Thích không?” Liêu Duy Tín hôn lên trán người yêu, “Anh làm đấy”.
Bạch Ký Minh kinh ngạc nhìn anh, cậu tất nhiên không ngây thơ nghĩ anh chỉ nói đến cái ghế xích đu này, “Không phải bạn của anh sao?”.
“Thì phải nói vậy với mọi người thôi.” Liêu Duy Tín nhìn lên bầu trời, “Ở đây không khí trong lành, nhìn sao cũng sáng hơn. Đợi chúng ta già rồi, sẽ về đây ở. Đến lúc đó,cây cối sẽ to hơn, vườn cũng rộng hơn, chúng ta sẽ dưỡng lão ở đây. Trồng đủ các loại hoa, nuôi gà vịt gì cũng được. Bạn bè đến thăm thì đưa họ đến khu biệt thự kia, chẳng thiếu thứ gì. Em muốn náo nhiệt thì qua đó với họ, muốn yên tĩnh thì ở lại đây, anh qua cũng tiện”.
Bạch Ký Minh không nói gì, rúc sâu vào lòng anh. Liêu Duy Tín nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao, không thích à?”.
“Vì đâu mà anh nghĩ ra làm cái này?”
“Không phải là em nói sao? Em thích cuộc sống như thế này mà.” Liêu Duy Tín cười, lấy tay gõ lên mũi cậu.
“Lúc đó em chỉ buột miệng nói thôi.” Bạch Ký Minh cúi mắt vân vê cổ áo sơ mi của anh.
“Thôi xong.” Liêu Duy Tín làm bộ chán nản: “Muốn vỗ mông ngựa(4) mà lại vỗ nhầm mất rồi”.
“Cút! Anh là ngựa thì có. Không đúng, anh là lừa. Nào, thử kêu một tiếng em nghe xem.”
“Tốt quá, ngựa và lừa hợp nhất, đẻ ra một con la.” Liêu Duy Tín đặt tay lên bụng cậu, “Em có rồi phải không?”.
“Liêu Duy Tín, anh đi chết đi!” Bạch Ký Minh dở khóc dở cười.
Liêu Duy Tín cười nói: “Chờ em ba mươi tuổi, chúng ta sẽ nhận nuôi mấy đứa trẻ, cả lớn lẫn bé, nhà cửa sẽ nhộn nhịp hơn”.
“Thế thì nhận nuôi ngay bây giờ đi, còn chờ em ba mươi tuổi làm gì.”
“Bây giờ em vẫn là một đứa trẻ, nhận thêm vài đứa thế nào cũng đánh nhau, anh sợ phải đi hòa giải lắm.”
“Liêu Duy Tín, anh nghiêm túc một chút có được không?”
Liêu Duy Tín đè lên người cậu: “Được thôi, chỉ sợ em không chịu phối hợp”.
Bạch Ký Minh lừ anh: “Không phải anh định... ở ngay đây chứ...”.
Liêu Duy Tín nhìn bộ dạng căng thẳng của cậu, cười: “Sao dám chứ, em kêu to như thế, anh sợ người khác nghĩ là ma quỷ đang lộng hành cũng nên”.
Bạch Ký Minh yên tâm, giơ tay quàng qua cổ Liêu Duy Tín, khẽ nháy mắt, hạ thấp giọng: “Anh có thể... bịt miệng em mà...”.
Liêu Duy Tín híp mắt cười, cúi đầu nghiến nhẹ môi cậu, vừa hỏi: “Dùng cái gì? Lưỡi sao?”.
Bạch Ký Minh cười khẽ: “Tùy anh. Ví dụ như...”, cậu không nói nữa, Liêu Duy Tín cảm thấy tay cậu đang lần đến vùng eo mình, chạm vào nơi đó.
Mẹ kiếp, tên nhóc xẩu xa. Máu nóng toàn thân dồn lên đỉnh đầu, Liêu Duy Tín nghiến răng nói: “Phải trói em lại làm suốt ba ngày ba đêm mới được”.
Bạch Ký Minh không chút sợ hãi, khẽ liếm môi cười nói: “Cầu còn chẳng được”.
Chú thích
(1) Điểm danh: khi còn ba cây trở xuống có thể “điểm danh”, nhưng người chơi không cần nói chính xác còn mấy cây.
(2) Dalian Discoveryland Theme Park: Công viên chủ để Vương Quốc nằm ở khu du lịch quốc gia Kim Thạch Đại Liên, Trung Quốc. Được thiết kế bởi RPVA - công ty từng thiết kế công viên Disney. Diện tích 470.000 mét vuông, gần bằng một phần ba Disneyland Hồng Kông.
(3) Trò rơi khăn: Là trò chơi dân gian truyền thống của trẻ em. Trước khi bắt đầu cần một chiếc khăn và chọn ra một người rơi khăn, những người còn lại ngồi thành vòng tròn. Bắt đầu trò chơi, người rơi khăn sẽ đi dọc bên ngoài vòng tròn, sau đó vô tình đánh rơi chiếc khăn phía sau một người nào đó bất kỳ. Người đó sẽ đuổi theo người rơi khăn, đến khi ngồi được xuống vị trí của họ thì coi như đã bắt được. Hình phạt là phải kể chuyện, nhảy hoặc hát một bài...
(4) Vồ mông ngựa: ý chỉ nịnh hót, tâng bốc.
Ngoại truyện 3: Nhật ký chữa bệnh
Người bị bệnh không phải là Bạch Ký Minh, cũng không phải là Liêu Duy Tín, mà là bố của Bạch Ký Minh.
Ăn Tết xong, về đến thành phố s, Liêu Duy Tín lập tức liên hệ với bệnh viện tốt nhất của thành phố H, mất vài nghìn tệ để làm hai tấm thẻ kiểm tra sức khỏe toàn diện gửi về cho bố mẹ Bạch Ký Minh.
Loại thẻ này chỉ có giá trị với người đăng ký, tiền cũng trả rồi, còn có quy định về thời hạn, làm cho bố mẹ Bạch Ký Minh không có cách nào để từ chối. Một là hai người cũng đã có tuổi, rất cần một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện; hai là cho dù trong lòng không vui, nhưng đây là tấm chân tình của Liêu Duy Tín, với lại trơ mắt nhìn mấy nghìn tệ mất oan, chỉ để đó trang trí thôi sao?
Kiểm tra một một loạt, kết quả cho thấy, mẹ cậu huyết áp hơi cao một chút, còn bị mỡ trong máu, nhưng đây là bệnh cũ, không có vấn đề gì. Ngược lại, trong ruột của bố cậu lại phát hiện một khối u.
Bác sĩ đề nghị lập tức nhập viện tiến hành phẫu thuật, mổ khoang bụng, cắt bỏ khối u. Chuyện vô cùng nghiêm trọng, chẳng may là khối u ác tính thì... Mẹ cậu không biết làm cách nào, đành phải gọi điện cho con trai.
Quá trình chữa bệnh, chúng ta không cần nói chi tiết làm gì. Mọi chuyện đều do Liêu Duy Tín sắp xếp. Anh đón bố mẹ người yêu đến ở trong căn hộ của hai người ở thành phố s, sau đó liên hệ với bác sĩ chủ nhiệm khoa Nội tiêu hóa của bệnh viện số Hai trực thuộc trường đại học Y, quá trình kiểm tra diễn ra nhanh chóng, còn mời thêm mấy vị chuyên gia cùng tham gia hội chẩn. Cuối cùng đưa ra một phương án kỹ thuật đơn giản và ít gây tổn thương nhất, khối u ở trực tràng, gần hậu môn, vậy thì không cần mổ bụng, trực tiếp phẫu thuật từ hậu môn, cắt bỏ khối u là được.
Nhưng nảy sinh một vấn đề đó là, đối với phương án phẫu thuật này, gây mê là một điều rất quan trọng. Bởi vì người bệnh phải nằm sấp trên bàn mổ, dễ dẫn tới ngạt thở, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Không có bác sĩ gây mê nào dám đảm nhiệm trọng trách này, nếu là một bệnh nhân thông thường, hoàn toàn có thể đề nghị phẫu thuật bụng từ chính diện, chắc chắn không thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bệnh nhân phải chịu khổ hơn thôi.
Liêu Duy Tín dĩ nhiên không bị chuyện nhỏ này gây khó dễ, lúc bác sĩ mổ chính được nêu tên, cũng là lúc bệnh viện tìm được bác sĩ gây mê, cuộc phẫu thuật diễn ra như kế hoạch, và được ưu tiên thực hiện sớm.
Sau nửa tiếng cuộc phẫu thuật đã kết thúc, trong khoảnh khắc bố Bạch Ký Minh cũng gặp khó khăn khi hô hấp, nhưng rất nhanh đã hồi phục trở lại. Phân tích bệnh lý cũng nhanh chóng hoàn thành, đỉnh khối u đã có triệu chứng ung thư. May mà phát hiện kịp thời, nếu không, căn bệnh này thường chỉ đến giai đoạn cuối người ta mới phát hiện ra.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đối mặt với hiện thực, chúng ta không thể không công nhận, tiền bạc, có đôi lúc, vô cùng hữu dụng. Liêu Duy Tín không chờ bác sĩ mở lời, đã chủ động chuyển hai mươi vạn vào tài khoản ngân hàng, phẫu thuật kết thúc, anh lại chuyển thêm mười vạn, thừa thì giữ lại thiếu sẽ chuyển thêm.
Bố Bạch Ký Minh nằm ở phòng bệnh cao cấp, phòng vệ sinh, ti vi, điều hòa, giường đệm riêng, không thiếu thứ gì; thuốc dùng loại tốt nhất, thẻ bảo hiểm của ông hoàn toàn không có chút tác dụng - ai cũng biết, cái thẻ đó làm sao mua được thuốc tốt; ông có hai y tá riêng, chăm sóc ông vô cùng chu đáo; quan trọng nhất là, vì nể mặt Liêu Duy Tín nên viện trưởng và bác sĩ chủ nhiệm khoa thường xuyên đến thăm bố Bạch Ký Minh, hỏi thăm tình hình hồi phục sau phẫu thuật, tiện thể trò chuyện mấy câu. Không cần căn dặn, các y tá sớm nhận ra thân phận không bình thường của người bệnh, phục vụ có thể gọi là chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Liêu Duy Tín lo đồ ăn trong bệnh viện khó nuốt, đặt quán ăn mang bữa sáng vào cho ông, còn bữa trưa bữa tối được chuẩn bị ở khách sạn, rồi gọi người lái xe đưa đến bệnh viện. Bất luận anh có bận đến đâu, mồi ngày đều dành thời gian vào thăm ông. Tính cách anh điềm đạm, lại cởi mở khéo ăn nói, hai người trò chuyện rất ăn ý. Nếu đổi lại là Bạch Ký Minh, bình thường đã ít nói chuyện, vào đến bệnh viện càng trầm lắng hơn. Biểu cảm trên gương mặt cũng không thể nói là không hòa đồng, ngữ khí cũng không thể nói là lạnh nhạt, nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy khó gần. Cậu ngồi đâu, luồng không khí chỗ đó dường như ngưng lại, đừng nói các cô y tá, ngay cả lúc nói chuyện với mẹ, cậu cũng chỉ trả lời nhát gừng cho xong. Làm các cô y tá tuy không cam tâm nhưng không dám lại gần.
Thời gian này mẹ Bạch Ký Minh không có việc gì làm, chăm sóc người bệnh đã có y tá, cô nào cũng làm việc chuyên nghiệp hơn bà nhiều. Mồi ngày ba bữa, đều có người mang cơm đến tận nơi, ăn xong lại có người dọn dẹp. Hoa quả cũng được gửi kèm, đã rửa sạch gọt sẵn, đặt trong khay có phủ lớp giấy bóng bảo vệ, dùng tăm cắm vào chỉ việc ăn là xong.
Từ sáng sớm, căn phòng không lúc nào thiếu người. Y tá thay phiên nhau nói chuyện với ông, nếu Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh có mặt, người đến còn đông nữa.
Không lâu sau, bố Bạch Ký Minh được làm thủ tục xuất viện. Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh cùng đến đón ông về nhà.
Đón Tết xong hai người đã chuyển nhà, tạm biệt căn hộ ở Hỗn Nam, chuyển đến khu “Như Thị Ngã Cư” gần Tam Đài Tử. Một biệt thự nhỏ hai tầng, không đến ba trăm mét vuông, còn có một mảnh vườn riêng trước cửa.
Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh ở tầng hai, họ sắp xếp cho bố mẹ ở tầng một, nhằm tiện đi lại.
Mẹ Bạch Ký Minh trong lòng vô cùng cảm kích Liêu Duy Tín, bà hiểu rất rõ nếu không có anh, đừng nói đến chỗ ở, ngay bệnh tình của chồng bà cũng không biết ra sao rồi. Ngay cả bác sĩ cũng nói, căn bệnh này khó mà phát hiện được, nhưng một khi phát hiện thì đã đến giai đoạn cuối. Coi như đã trở về từ cõi chết.
Từ lâu bà đã biết Liêu Duy Tín giàu có, vậy cũng chẳng có gì, hiếm có là, Liêu Duy Tín thật lòng yêu thương con trai bà.
Nếu không phải cùng chung sống một thời gian ở ngôi nhà này, bà không tài nào tin nổi, đứa con trai thường ngày hiền lành ngoan ngoãn của bà lại hay cáu kỉnh như thế. Một khi đã tức thì mặt mày lập tức lạnh tanh, ăn nói chua ngoa có thể giết chết đối phương, không nể nang gì hết. Bà cũng không nghe lọt tai, nhưng Liêu Duy Tín chỉ cười hì hì, nhún vai với hai vợ chồng bà: “Ký Minh hay thế lắm, một lúc sẽ hết thôi ạ”.
Đến nước này mà vẫn còn có thể nói như vậy sao? Có còn cái gì có thể bới móc ra nữa đây? Ở bên nhau lâu ngày cũng dễ nảy sinh tình cảm, khi hai ông bà rời khỏi thành phố s, bà đã không còn đòi hỏi gì với Liêu Duy Tín nữa. Ngược lại bà kéo tay con trai dặn dò: “Đừng có suốt ngày bướng bỉnh, con phải biết điều một chút. Cứ thế này, bố mẹ anh ta nhìn thấy, sẽ xót con mình lắm”.
Bạch Ký Minh khịt mũi, khinh khỉnh bĩu môi. Liêu Duy Tín cười mở cửa mời bố mẹ Bạch Ký Minh lên xe, hành lý được nhét hết ở đằng sau. Anh dặn hai người ngày nào cũng phải uống thuốc bổ, thẻ hội viên đã làm xong, định kỳ sẽ có người đem thuốc đến tận nhà. Rồi anh dặn tài xế lái chậm chút, sau khi an toàn đến thành phố H thì gọi điện cho anh.
Nhìn chiếc xe đi khỏi tầm mắt, Liêu Duy Tín quay sang nhướng mày trợn mắt với Bạch Ký Minh: “Đồ xấu xa, dám nổi giận cơ đấy, mau lại đây cho anh!”.
Bạch Ký Minh cười hì hì, quay lưng chạy vào nhà. Liêu Duy Tín đuổi theo, vật ngay cậu xuống giường, cánh tay bận rộn bên dưới, miệng không ngừng thầm thì: “Xem anh trừng trị đây, có nghĩa khí lắm cơ? Trước mặt bố mẹ mà dám được đằng chân lân đằng đầu với anh”.
Bạch Ký Minh vừa cười vừa chống cự vừa xin tha, đang lúc thở không ra hơi thì di động của Liêu Duy Tín reo lên. Anh vừa từ Đường Sơn trở về, lại bận sắp xếp cuộc phẫu thuật của bố Bạch Ký Minh, việc của công ty và khách sạn đều giao cho trợ lý, nhưng những chuyện quan trọng thì vẫn phải do anh quyết định. Anh cúp máy thở dài, lườm Bạch Ký Minh vẫn đang co người cười đắc chí trên giường, khịt mũi cảnh cáo: “Em đợi đấy, đồ xấu xa, tối nay sẽ trừng trị em sau. Biết điều thì tự lột quần áo trói mình vào giường”.
“Cút!” Bạch Ký Minh ném gối vào đầu anh.
Ngoại truyện 4:Tiêu công Liêu Duy Tín đón sinh nhật
“Anh nói xem... nên tặng anh quà gì nhỉ?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của Bạch Ký Minh, còn mang theo chút cảm giác biếng nhác - xin đừng hiểu nhầm, Liêu Duy Tín trong lòng rất rõ, người yêu lười biếng của anh nhất định là vừa ngủ trưa dậy, còn chưa tỉnh hẳn.
Có trời mới biết Bạch Ký Minh dạy học cái kiểu gì, chẳng lẽ cái trường rách nát đó sắp phải đóng cửa rồi ư? Bắt đầu từ tháng ba năm nay, cậu không phải dạy buổi chiều nữa. Có điều vào ngày đầu tiên Bạch Ký Minh không phải đi làm buổi chiều, Liêu Duy Tín đã được ăn món thịt kho tàu mà anh mơ tưởng lâu nay. Tức là, Bạch Ký Minh có nguyên một buổi chiều để chuẩn bị bữa tối cho anh - ừm, vậy cũng không tệ.
“Em tặng gì anh cũng thích.” Liêu Duy Tín cười, hoàn toàn không phải xã giao, Bạch Ký Minh là một người lạnh lùng, ngay cả sinh nhật mình còn chả buồn quan tâm, hôm nay lại nhớ ra sinh nhật anh, Liêu Duy Tín đã sung sướng lắm rồi.
“Ừm” m thanh kéo dài chứng tỏ Bạch Ký Minh đang suy nghĩ, cuối cùng cậu dứt khoát nói một câu: “Tối về nhà ăn, sẽ tặng anh món quà anh thích nhất, nếu không thì còn gọi gì là quà sinh nhật nữa?”.
Được đấy chứ, Liêu Duy Tín cúp máy, trong lòng mãn nguyện vui sướng. Cái mà anh thích nhất, cậu làm sao mà biết được chứ? Liêu Duy Tín thầm nghĩ, đến mình còn không biết mình thích nhất cái gì nữa là. Thôi kệ, cứ để cậu làm gì cậu thích.
Hôm nay tan ca muộn hơn ngày thường một chút, bởi vì có một cuộc họp khẩn cấp sát giờ ra về, Liêu Duy Tín vừa khởi động xe vừa gọi điện thoại. Bạch Ký Minh bình thản đáp: “ừm, cũng chẳng chuẩn bị gì đâu, không cần vội”. Liêu Duy Tín cúp máy, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Vào đến sân, phát hiện đèn trong biệt thự đều bật, chắc không phải là ăn tối trong ánh nến rồi, mà chắc Bạch Ký Minh cũng chẳng lãng mạn đến mức ấy. Đèn điện sáng trưng thế này, liệu sẽ có tiết mục gì đây? Liêu Duy Tín đỗ xe xong, bấm chuông hồi lâu cũng không thấy Bạch Ký Minh ra mở cửa, đành phải rút chiếc khóa tự mở.
Phòng khách không có người. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, trải ra nền nhà một lớp vàng óng. Nền nhà bằng gỗ màu thẫm, những vật dụng nguyên màu gỗ thô trong nhà, cùng rèm cửa màu vàng nhạt, tất cả hòa quyện làm căn phòng càng thêm ấm áp.
Liêu Duy Tín cúi xuống cởi giày, lúc này mới phát hiện trên tủ giày có một dòng chữ: “Quà đã chuẩn bị sẵn rồi, không thích thì thôi”.
Trời đất, Liêu Duy Tín phì cười, em còn chờ hỏi ỷ kiến anh nữa chắc? Định uy hiếp à? Dưới dòng chữ là một tờ giấy được gấp cẩn thận, anh đặt túi xách xuống, mở nó ra.
Đó là một bức ảnh được in ra từ máy tính, chắc bằng máy in laser nên mới rõ nét thế này. Bạch Ký Minh mặc một chiếc quần bó màu đen, đi bốt đen, áo sơ mi trắng, và áo ba lỗ bó sát màu đen, đeo thắt lưng bằng khổ to bên hông. Khoan đã, trong tay cậu là - roi da! Còn nữa còn nữa, thắt lưng có dắt một chiếc - còng số tám!
Liêu Duy Tín nghe thấy tim mình giật thót một cái, miệng run rẩy, không lẽ... không lẽ Bạch Ký Minh định... chơi trò SM với anh sao? - Nếu thế thì vô cùng phấn khích.
Nhưng mà - nói thật thì, bao lâu nay chỉ quen với hình tượng một Bạch Ký Minh gọn gàng hiền lành, lần đầu tiên nhìn cậu mặc trang phục ngầu thế này, quả thật - rất đẹp trai!Ở bên dưới còn có hai chữ: Nhà bếp.
Liêu Duy Tín thở dài một hơi, được thôi, địch xuất chiêu nào ta tiếp chiêu ấy, để xem Bạch Ký Minh định giở trò gì.
Nhà bếp ở ngay tầng một, bên ngoài là một khoảng trống rộng rãi, cạnh đó là bậc cầu thang dẫn đến sau vườn.
Liêu Duy Tín mở cửa nhà bếp, cúi xuống nhìn thấy ngay một chiếc roi da đặt trên sàn nhà, giống hệt cái trong ảnh.
Liêu Duy Tín cầm roi lên, bên dưới có một tờ giấy viết: Kéo rèm cửa.
Rèm cửa nhà bếp là một tấm rèm kéo, thường ngày được cuộn lại, đôi lúc hai người âu yếm nhau ở đây thì mới kéo xuống.
Liêu Duy Tín giật sợi dây thừng, rèm cửa lập tức buông xuống. Bức ảnh dính trên đó làm anh chết lặng người.
Bức ảnh rất lớn, hiện ra từng phần theo tốc độ hạ rèm, Bạch Ký Minh vẫn mặc áo sơ mi trắng, nhưng chiếc quần da bó sát đã biến mất không dấu vết. Toàn thân cậu ướt sũng, tóc vẫn đang chảy nước. Chiếc áo sơ mi dính chặt vào người, chỉ cài một khuy áo, có thể nhìn thấy chiếc cổ gợi cảm và nửa phần ngực trần.
Ảnh mắt cậu vẫn trong veo điềm tĩnh như thường, nhuốm chút ham muốn khó nói, nhưng bộ trang phục đó, tư thế đó, sự kích thích trào dâng, trêu chọc Liêu Duy Tín, làm anh không kháng cự nổi, suýt nữa thì chảy máu mũi.
Mẹ kiếp, Liêu Duy Tín ngắm nhìn đôi chân thon dài của cậu, không nhịn được phải chửi một tiếng. Đột nhiên anh cảm thấy cổ họng khát khô, trong người bực bội vô cùng, đưa tay giằng cà vạt cởi áo khoác vứt xuống đất.
Anh cố kiềm chế trái tim đang đập điên loạn của mình, mới đọc được rõ ràng hai chữ cuối bức ảnh: Thư phòng.
Liêu Duy Tín dường như không thể chịu được nữa, cuống cuồng lao lên tầng, trên tay vẫn cầm sợi roi da.
Thư phòng rộng nhất trong tất cả các phòng, ba vách tường toàn sách là sách, và hai chiếc máy tính. Bạch Ký Minh thích yên tĩnh, cũng thích đọc sách, có lần đã mua hơn một nghìn cuốn trên mạng, viết địa chỉ công ty Liêu Duy Tín, lúc nửa xe sách chuyển đến văn phòng làm việc của anh đã làm anh sợ thót tim.
Liêu Duy Tín lao vào thư phòng, tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy tấm ảnh nào nữa, quay phắt người thì phát hiện một chiếc máy tính đang bật. Anh di chuột, màn hình máy tính hiện lên một tấm ảnh nữa của Bạch Ký Minh.
Áo sơ mi trắng và giày da đều không còn nữa, trên người cậu chỉ còn mồi chiếc quần lót bằng da bó sát màu đen. Quan trọng hơn là, mẹ kiếp, cậu đang quỳ trên bàn đọc sách. Biểu cảm của Bạch Ký Minh vừa thản nhiên vừa điềm tĩnh, cậu vẫn đang chăm chú đọc sách! Mặc một cái quần gợi tình như thế, mà vẫn còn đọc sách?!
Liêu Duy Tín bất giác nuốt nước bọt, cái đồ xấu xa, cái đồ yêu tinh! Anh nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ muốn xé nát cậu đang xâm chiếm Liêu Duy Tín.
Bạch Kỷ Minh, Bạch Kỷ Minh, đế anh bắt được thì biết tay!
Liêu Duy Tín nhắm mắt thở sâu một hồi, ra sức trấn tĩnh bản thân, mới mở mắt ra đọc rõ ba chữ nhỏ viết trên tờ giấy đặt cạnh máy tính: Phòng chiếu phim.
Phòng chiếu phim là đích thân Bạch Ký Minh yêu cầu. Bởi vì cậu rất thích xem phim, nhưng lại không thích đến rạp. Thiết bị âm thanh và hệ thống cách âm trong phòng này đều đạt tiêu chuẩn tiên tiến nhất thế giới. Trong phòng còn có sô pha thoải mái cỡ lớn, phim được chiếu trực tiếp lên màn hình đối diện thông qua máy chiếu, chất lượng không thua kém rạp chiếu phim.
Nhưng lần này, trên màn hình hiện lên một bức ảnh của Bạch Ký Minh. Phông nền là chiếc giường cỡ đại trong phòng ngủ của hai người, Bạch Ký Minh đang nằm trên đó, chăn phủ hờ hững trên eo. Cậu nhắm mắt, thần sắc điềm tĩnh thanh thản. Nhưng, nhưng mà, Liêu Duy Tín nhìn thấy rõ ràng, một bàn tay của cậu đang giơ cao quá đầu, bị chiếc còng số tám khóa chặt với đầu giường.
Cậu giống như một vị thiên sứ bị đày xuống trần gian, à, không, là một tên ác quỷ mang bộ mặt thiên sứ, khao khát dẫn người ta vào con đường sa đọa. vẻ ngoài thuần khiết trong sáng, nhằm che giấu sự phóng đãng ngấm sâu vào xương cốt.
Từng tế bào trên người Liêu Duy Tín đều đang nháo nhác kêu gào tên cậu, Bạch Kỷ Minh, Bạch Kỷ Minh!
Anh thực sự không chịu đựng nổi sự tra tấn mê hoặc từng chút một này nữa, lao như bay đến cuối hành lang, trước cửa phòng ngủ của hai người.
Cửa phòng ngủ đóng kín, ở trên có dán tờ giấy có dòng chữ lớn: Em là món quà mà anh thích nhất phải không? Vậy thì hãy hưởng thụ hết mình đi. Sinh nhật vui vẻ!
Bốn chữ “hưởng thụ hết mình” đã hoàn toàn đánh tan chút
kiềm chế cuối cùng của Liêu Duy Tín, anh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa, anh đẩy mạnh cửa, lao tới...
Hoàn
Anh Chỉ Cần Em Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm