Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 19 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1104 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 + 26
ồng phục?” Cô gái trợn mắt càng to hơn, lẽ nào anh ta là một tên chuyên kiểm tra đồng phục học sinh?
Bạch Ký Minh nhìn bộ đồ thiếu vải người cô ta, lông mày nhíu chặt lại: “Dáng người thế này mà cũng dám khoe? Có biết Định luật hoàng kim [12] không? Có hiểu thế nào là một cơ thể hoàn mỹ không? Ăn mặc như vậy, khuyết điểm trên người lộ ra hết. Có tập yoga không? Vũ đạo? Thể dục dụng cụ? Nhảy đệm lò xo? Trượt băng nghệ thuật? Bơi nghệ thuật?”. Một bên hỏi, một bên ngơ ngác lắc đầu. Bạch Ký Minh cười nhạt: “Tôi biết mà, chẳng có khí chất gì cả. Cút về nhà lo học hành đi, nhuốm mùi sách vở cũng hay. Chứ như cô bây giờ, có bán cũng không được giá, chỉ tổ làm mất thể diện”.
Cô gái mặt mày tối sầm lại.
Liêu Duy Tín cố nhịn cười, bước tới phẩy tay đuổi cô gái sắp phát khùng đi, quàng áo khoác lên người Bạch Ký Minh, thuận đà ôm lấy cậu: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi”.
Bạch Ký Minh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cắn môi không nói gì. Liêu Duy Tín thở dài: “Được rồi được rồi, ngoan nào, chúng ta về nhà nói tiếp”. Anh vừa đỡ vừa ôm Bạch Ký Minh bước ra ngoài.
Vừa đi đến cửa gió lạnh đã ùa tới, men rượu bốc lên, Bạch Ký Minh không chịu nổi, lập tức vịn vào tường nôn thốc nôn tháo. Liêu Duy Tín chạy vào quán bar lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Bạch Ký Minh súc miệng.
Bạch Ký Minh khắp người toàn là mồ hôi, mái tóc ướt đẫm. Liêu Duy Tín sợ cậu bị cảm, vội cởi áo khoác trên người mình quấn chặt lên người cậu, vừa nịnh vừa khuyên, đỡ cậu về nhà.
Thần trí không còn tỉnh táo nữa, Bạch Ký Minh lẩm bẩm lăn qua lăn lại trên giường. Liêu Duy Tín nhẹ nhàng dỗ dành giúp cậu cởi quần áo giày tất; đặt một chậu nước dưới gầm giường đề phòng cậu nôn tiếp; lại dùng khăn mặt nhúng nước ấm vắt sạch lau người cho cậu; lấy một cốc nước nóng đặt cạnh giường, sợ cậu nửa đêm lên cơn khát, sau một hồi tất bật mới thu xếp đâu vào đấy. Bạch Ký Minh không nói gì, cứ trở mình trằn trọc trên giường một lúc, rồi rúc vào chăn, ôm chặt gối.
Liêu Duy Tín vén chăn chui vào, ôm chặt người yêu bướng bỉnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu. Dần dần Bạch Ký Minh không cựa quậy nữa, vùi mặt vào ngực anh.
“Duy Tín.” Cậu gọi, “Duy Tín”.
“Ừ?” Liêu Duy Tín hôn nhẹ lên trán cậu.
“Duy Tín.” Bạch Ký Minh giang hai tay ra, dùng hết sức bình sinh ôm Liêu Duy Tín thật chặt, “Duy Tín, em chỉ muốn được ở bên anh, ngày nào cũng được ở bên anh”.
“Anh cũng vậy.” Liêu Duy Tín khẽ trả lời, vuốt mái tóc mềm mại của người yêu, “Anh và em cùng về, chúng ta cùng về thăm bố mẹ”.
Chương 25: Ở bên nhau
Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt em Thôi khô dòng lệ trên má
Giấc mộng vẫn còn khoảng trống, anh vẫn đang bên em Chưa từng rời xa.
Triền mien
(Lưu Đức Hoa)
Vừa qua năm cũ, tiếng pháo ngoài đường vang lên không dứt, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ và đủ loại đèn các màu rực rỡ cả đêm, khu chung cư nhìn trông đỏ rực như ngày đại hỉ.
Liêu Duy Tín rửa bát xong, bước vào phòng khách, thấy Bạch Ký Minh đang thu mình trên sô pha, trên tay cầm hai tờ vé tàu.
“Cái gì đó? Muốn đi du lịch à?”, Liêu Duy Tín thuận miệng hỏi, vớ lấy điều khiển ti vi trên bàn.
“Không, vé tàu về nhà.” Bạch Ký Minh đưa cho anh, Liêu Duy Tín nhìn qua một cái, quả nhiên là vé một chiều từ thành phố s đến thành phố H, “Hả, bao giờ đi? Hai tấm, đi với ai nữa?”.
“Của anh đó.” Bạch Ký Minh ném cho anh cái nhìn ngạc nhiên, bất giác bật cười, “Không với anh còn đi với ai nữa”.
Liêu Duy Tín hít một hơi thật sâu, cất cao giọng nói: “Ý em nói là, Tết này đưa anh về gặp bố mẹ em sao?”.
Bạch Ký Minh gật đầu.
Liêu Duy Tín nhíu mày: “Sao lúc nào em cũng như vậy, anh đã bảo có chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh mà, chuyện lớn thế này, sao em không nói sớm?”.
“Có gì mà phải bàn bạc? về nhà đón Tết không được sao?” Bạch Ký Minh nhún vai, mặt mày thản nhiên như không.
Liêu Duy Tín chán chường thở dài: “Nhưng anh cùng em về thì lại khác. Ký Minh, em phải cho anh chút thời gian, cũng để cho bố mẹ em có sự chuẩn bị về tâm lý chứ”.
“Có gì mà phải chuẩn bị? Em đã nói cho họ biết từ lâu rồi còn gì?”
“Nhưng họ đã đồng ý chưa? Em quên mẹ em đã phản ứng như thế nào rồi à? Mẹ em căn bản là không chấp nhận nổi.”
“Thế nên mới phải về, về nói với họ, chúng ta muốn ở bên nhau.”
“Em tùy tiện quá.” Liêu Duy Tín cố gắng thuyết phục Bạch Ký Minh: “Lần trước em đột nhiên về nhà công bố sự thật, anh hoàn toàn không tán thành. Ký Minh, chúng ta từ lúc quen nhau đến nay mới được nửa năm, chỉ vừa mới thích ứng với sự thay đổi này, vừa mới có dũng khí để đối mặt với hiện thực, làm sao có thể chống đỡ thêm đòn tấn công khác? Còn bố mẹ em, biết quan hệ của chúng ta mới được vài tháng, hy vọng và dự định hơn hai mươi năm nay của họ bị sụp đổ, họ có thể dễ dàng tha thứ hay cảm thông chúng ta hay không là chuyện còn chưa biết. Nếu lúc này chúng ta trở về đứng trước mặt họ, họ sẽ nghĩ thế nào đây? Có thể chấp nhận nổi không? Ký Minh, em làm như vậy bỗng bột quá”.
“Bỗng bột cái gì? Em đã nói với họ về quan hệ của chúng ta rồi, còn gì mà họ không biết nữa?”
“Nghe và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau.”
“Thế anh nói phải làm thế nào?!” Bạch Ký Minh ngồi thẳng người, mặt mày lạnh tanh, “Chẳng nhẽ cả đời lẩn trốn giấu giếm sao? Cứ đến ngày Tết ngày lễ là không gặp mặt nhau? Ở trong phòng thì quấn quýt mặn nồng như keo với sơn, ra đến cửa làm như không quen biết, mỗi người một ngả? Liêu Duy Tín, đây là cuộc sống hạnh phúc mà anh mong muốn sao?!”.
“Không phải.” Liêu Duy Tín khổ sở vò đầu, “Ý của anh là, đợi thêm một thời gian nữa, muộn hơn một chút, dịu đi một chút. Để mọi người có thời gian quen biết nhau, em hành xử liều lĩnh như thế chỉ càng làm mọi chuyện xấu hơn. Nếu như bố mẹ em cương quyết không chấp nhận thì sao? Nếu họ nảy sinh xung đột với em thì sao? Những chuyện này em đã nghĩ tới chưa?”.
Bạch Ký Minh đứng dậy cười nhạt: “Thật kỳ lạ, em không sợ, anh sợ cái gì? Nói đi nói lại thì anh không muốn cùng em về mà thôi. Liêu Duy Tín, hồi đầu chính anh là người muốn em sống cùng, hôm nay cũng chính anh là người chần chừ do dự, co đầu rụt cổ. Nếu biết bản thân không làm nổi thì trước kia đừng có hứa hẹn, coi như một cuộc chơi, đến lúc chán rồi vui vẻ chia tay chẳng hơn sao?”.
“Ký Minh.” Liêu Duy Tín nhắm mắt thở dài, cố gắng giữ ngữ khí ôn hòa, “Không phải anh muốn trốn tránh, không phải anh không có dũng khí đối mặt với áp lực, anh chỉ sợ em bị tổn thương. Anh đã nói rồi, em không mạnh mẽ như em tưởng tượng đâu, tại sao em nhất định dồn mình vào đường cùng mới chịu?”.
“Là anh ép tôi vào đường cùng!” Bạch Ký Minh mặt mày tái mét, đôi mắt bừng bừng lửa giận, “Liêu Duy Tín, anh không làm được thì nói thẳng một câu, không có anh tôi cũng chẳng chết được!”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín cũng nổi giận, đứng dậy, “Mẹ kiếp, em có lương tâm không hả? Anh đối với em thế nào chẳng nhẽ em lại không biết?”.
“Đúng rồi...” Bạch Ký Minh cười nhạt, giọng điệu đầy chế giễu, “Đa tạ giám đốc Liêu đã để mắt đến, lại chịu hạ thấp địa vị trước kẻ hèn như tôi, liệu có cần quỳ xuống tạ ơn không?!”.
Liêu Duy Tín tức đến nỗi toàn thân run lên, may mà trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo, biết nếu cứ tiếp tục thế này, kết cục chỉ làm tổn thương lẫn nhau. Anh cắn răng kiềm chế cơn giận, gật đầu nói: “Thôi được rồi, nghe lời em là được chứ gì? Anh và em cùng về được chưa?”.
“Không cần!” Bạch Ký Minh ném hai tấm vé tàu bị vò thành cục vào mặt Liêu Duy Tín, “Sự bố thí của anh tôi không trả nổi!”, nói xong quay người xỏ giày đi thẳng ra cửa.
Liêu Duy Tín nổi giận thực sự, anh hét lên: “Bạch Ký Minh, mẹ kiếp, có giỏi thì đừng quay về nữa!”.
Trả lời anh là tiếng đập cửa đánh rầm, Bạch Ký Minh không buồn ngoái lại.
Liêu Duy Tín tức phát điên, ném cốc thủy tinh đập vào cửa, “bụp” một phát, vỡ tan rơi xuống đất.
Anh cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai bên thái dương giật giật, đầu óc quay cuồng. Ngồi bệt xuống sô pha, châm một điếu thuốc, Liên Duy Tín ngẩng đầu thẫn thờ nhìn trần nhà.
Cũng không biết bao lâu sau, Liêu Duy Tín hút hết điếu này đến điếu kia, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Bạch Ký Minh lúc nào cũng vậy, thường ngày nhìn có vẻ điềm đạm ung dung, một khi cãi nhau thì sắc sảo chua ngoa đến đáng ghét. Hai người đều là những kẻ lý trí, số lần cãi vã đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cậu cũng khiến anh phát điên không kiểm soát được.
Lần này nói trắng ra là do cách giải quyết vấn đề của hai người không giống nhau. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hiền lành vô hại của mình, Bạch Ký Minh thực chất bên trong lại là người ngang ngược cố chấp, làm việc gì cũng cực đoan, không bao giờ chừa đường lùi cho mình. Liêu Duy Tín chín chắn hơn, kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường đã dạy cho anh bài học “dục tốc bất đạt”. Hơn nữa đối với chuyện này, anh chưa bao giờ nghĩ có thể giải quyết trong phút chốc.
Nhưng mà, được thôi, có lẽ anh đã nhầm lẫn, dù sao anh cũng không thể hiểu bố mẹ Bạch Ký Minh bằng cậu được.
Liêu Duy Tín thở dài một tiếng, đứng dậy mặc áo khoác, cầm theo áo khoác của Bạch Ký Minh. Bất luận thế nào, cũng phải tìm người về trước đã.
Anh không lái xe, gần khu chung cư có một quán bar tên là “Ánh dương nửa đêm”. Đây là quán bar duy nhất mà Bạch Ký Minh từng đến, người đơn giản như cậu, trước nay chưa từng để ý đến mấy chồ như thế, muốn đến quán bar cũng không biết tìm ở đâu, lần nào cãi nhau cũng đến đây nốc rượu.
Quả nhiên, Bạch Ký Minh đang ngồi trong góc, giơ chai bia tu ừng ực, trên bàn đặt một chai xo rỗng không, vỏ bia bày đầy trên bàn, đếm không xuể. Một cô gái váy ngắn trang điểm rất đậm dính sát vào người cậu, vẻ mặt sùng bái nói: “Lại uống sạch một chai, anh hai thật lợi hại”.
“Gọi là thầy.” Bạch Ký Minh lạnh lùng nói, mặt mày trắng bệch không cảm xúc. Nếu không phải men rượu làm cho ánh mắt cậu có chút rã rời, không ai có thể nhận ra cậu đã uống rất nhiều rượu.
“Hả?” Cô gái kinh ngạc.
“Gọi tôi là thầy”, Bạch Ký Minh lặp lại.
“Thầy...” Cô gái do dự nhìn anh chàng điển trai nhã nhặn trước mặt, chẳng lẽ anh ta thích chơi trò đóng kịch?
Bạch Ký Minh quan sát cô ta từ đầu đến chân, nhíu mày: “Sao lại không mặc đồng phục?”.
“Đồng phục?” Cô gái trợn mắt càng to hơn, lẽ nào anh ta là một tên chuyên kiểm tra đồng phục học sinh?
Bạch Ký Minh nhìn bộ đồ thiếu vải trên người cô ta, lông mày nhíu chặt lại: “Dáng người thế này mà cũng dám khoe? Có biết Định luật hoàng kim(*) không? Có hiểu thế nào là một cơ thể hoàn mỹ không? Ăn mặc như vậy, khuyết điểm trên người lộ ra hết. Có tập yoga không? Vũ đạo? Thể dục dụng cụ? Nhảy đệm lò xo? Trượt băng nghệ thuật? Bơi nghệ thuật?”. Một bên hỏi, một bên ngơ ngác lắc đầu. Bạch Ký Minh cười nhạt: “Tôi biết mà, chẳng có khí chất gì cả. Cút về nhà lo học hành đi, nhuốm mùi sách vở cũng hay. Chứ như cô bây giờ, có bán cũng không được giá, chỉ tổ làm mất thể diện”.
Cô gái mặt mày tối sầm lại.
Liêu Duy Tín cố nhịn cười, bước tới phẩy tay đuổi cô gái sắp phát khùng đi, quàng áo khoác lên người Bạch Ký Minh, thuận đà ôm lấy cậu: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi”.
Bạch Ký Minh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cắn môi không nói gì. Liêu Duy Tín thở dài: “Được rồi được rồi, ngoan nào, chúng ta về nhà nói tiếp”. Anh vừa đỡ vừa ôm Bạch Ký Minh bước ra ngoài.
Vừa đi đến cửa gió lạnh đã ùa tới, men rượu bốc lên, Bạch Ký Minh không chịu nổi, lập tức vịn vào tường nôn thốc nôn tháo. Liêu Duy Tín chạy vào quán bar lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Bạch Ký Minh súc miệng.
Bạch Ký Minh khắp người toàn là mồ hôi, mái tóc ướt đẫm. Liêu Duy Tín sợ cậu bị cảm, vội cởi áo khoác trên người mình quấn chặt lên người cậu, vừa nịnh vừa khuyên, đỡ cậu về nhà.
Thần trí không còn tỉnh táo nữa, Bạch Ký Minh lẩm bẩm lăn qua lăn lại trên giường. Liêu Duy Tín nhẹ nhàng dỗ dành giúp cậu cởi quần áo giày tất; đặt một chậu nước dưới gầm giường đề phòng cậu nôn tiếp; lại dùng khăn mặt nhúng nước ấm vắt sạch lau người cho cậu; lấy một cốc nước nóng đặt cạnh giường, sợ cậu nửa đêm lên cơn khát, sau một hồi tất bật mới thu xếp đâu vào đấy. Bạch Ký Minh không nói gì, cứ trở mình trằn trọc trên giường một lúc, rồi rúc vào chăn, ôm chặt gối.
Liêu Duy Tín vén chăn chui vào, ôm chặt người yêu bướng bỉnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu. Dần dần Bạch Ký Minh không cựa quậy nữa, vùi mặt vào ngực anh.
“Duy Tín.” Cậu gọi, “Duy Tín”.
“ừ?” Liêu Duy Tín hôn nhẹ lên trán cậu.
“Duy Tín.” Bạch Ký Minh giang hai tay ra, dùng hết sức bình sinh ôm Liêu Duy Tín thật chặt, “Duy Tín, em chỉ muốn được ở bên anh, ngày nào cũng được ở bên anh”.
“Anh cũng vậy.” Liêu Duy Tín khẽ trả lời, vuốt mái tóc mềm mại của người yêu, “Anh và em cùng về, chúng ta cùng về thăm bố mẹ”.
Chú thích
(*) Định luật hoàng kim: hay còn gọi là Tỷ lệ vàng, là tỷ lệ cân đối nhất với đặc điểm độc đáo là tương quan giữa thành phần nhỏ đối với thành phần lớn cũng bằng tương quan giữa thành phần lớn đối với thành phần tổng cộng - lớn và nhỏ, tất cả tuân theo một tỷ số 61,8%.
Chương 26: Chống cự
Không ai có thể chống cự lại Sức mạnh tình yêu anh dành cho em.
Sức mạnh tình yêu dành cho em
(Ban nhạc F.I.R)
Chuyến tàu ngày kia xuất hành, tức là Liêu Duy Tín vẫn còn một ngày để chuẩn bị quà cáp. Mặc dù Bạch Ký Minh lặp đi lặp lại không biết bao lần, rằng không cần mua đồ gì đâu, bố mẹ cậu vốn không kén chọn. Nhưng Liêu Duy Tín biết rõ, một người sống khép kín, lại không thích tiệc tùng xã giao như Bạch Ký Minh, hoàn toàn không hiểu gì về đối nhân xử thế. Cậu không bận tâm chuyện quà cáp, nhưng anh thì có. Liêu Duy Tín đắn đo suy nghĩ, quà biếu không được to tát quá, không bố mẹ cậu lại nghĩ anh có ý đồ gì; nhưng cũng không được tùy tiện, vì như vậy sẽ khiến họ cảm thấy bị coi thường.
Anh gọi điện hỏi bố mẹ mình, thăm dò cả ý kiến trưởng bối, cuối cùng làm theo cách thông thường của mọi người, mua hai cây thuốc lá Trung Hoa và hai chai rượu Mao Đài. Những thứ này đều là hàng tinh chế, trên thị trường không bán, mua được cũng không dễ dàng gì. Anh còn lên tầng sáu của trung tâm Trung Hưng mua một chiếc khăn choàng cho mẹ Bạch Ký Minh.
Như vậy, nhìn thì không khác những món quà thông thường, tránh tỏ ra khoa trương, nhưng giá cả lại vô cùng đắt đỏ.
Bạch Ký Minh không quan tâm chuyện này, trước khi lên tàu một ngày cậu gọi điện cho bố mẹ báo tin mình và Liêu Duy Tín sẽ cùng về. Không đợi mẹ hết hoảng hốt, cậu đã cúp máy luôn.
Từ thành phố s đến thành phố H ngồi tàu hết ba tiếng. Thành phố H là khu vực quân sự trọng điểm của vùng Đông Bắc, mặc dù diện tích không lớn, cũng không có tên tuổi, nhưng là cửa ngõ giao thông tiến vào Đông Bắc, là vị trí sống còn của các nhà chỉ huy quân sự. Năm đó Viên Sùng Hoán điều quân chống Thanh, bại tướng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã thất thủ tại đây; cuộc chiến Nhất Phiến Thạch của Lý Tự Thành và Ngô Tam Quế cũng diễn ra tại đây, Đa Nhĩ cổn thản nhiên tọa sơn quan hổ đấu; chiến dịch Liêu
Thẩm do hai nhà chỉ huy của quân dã chiến Đông Bắc là Lâm Bưu và La Vinh Hoàn cũng bắt đầu từ đây.
Thành phố H gần biển, nhẽ ra là một trong những thành phố năng động, nhưng vì đây là căn cứ sản xuất tên lửa đạn đạo và tàu ngầm chiến lược, trung ương không cho phép mở rộng, vì thế kinh tế còn lạc hậu, tương đối hẻo lánh.
Hai người lên tàu từ chiều, bảy giờ tối mới tới thành phố H, bắt taxi đến khu dân cư mới. Ở đây người ta không quen dùng đồng hồ tính cước, đến nơi đưa cho tài xế mười tệ, coi như tiền đi xe.
Vừa bước vào cổng, Liêu Duy Tín đã thở dài. Bạch Ký Minh cười: “Sao thế, anh căng thẳng à?”.
Liêu Duy Tín nhún vai: “Đằng nào con dâu cũng phải ra mắt mẹ chồng, có căng thẳng cũng vô dụng”. Bạch Ký Minh cười hì hì vò tóc anh: “Ngoan, chồng sẽ bảo vệ vợ”. Liêu Duy Tín nghĩ thầm: Chỉ cần em đừng có nông nối, nghĩ gì làm đấy là anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Bố mẹ Bạch Ký Minh nhìn thấy Liêu Duy Tín lập tức sững sờ, con người này hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ. Đặc biệt là mẹ của Bạch Ký Minh, bà luôn cho rằng Liêu Duy Tín không tốt đẹp gì, nói không chừng nhuộm tóc, đeo khuyên tai, ăn mặc kỳ quái, đội mũ lệch, hoặc là để tóc dài giống nhóm The Beatles, lôi thôi luộm thuộm. Bà nhất định không chấp nhận con trai mình là người đồng tính, chữ đó với biến thái suy đồi không khác gì nhau. Đứa con trai ưu tú của bà, nhất định đã bị kẻ xấu dụ dỗ, nhất thời mê muội, mới xảy ra chuyện như thế. Còn việc lần này của bà phải làm là, khiến cho tên thủ phạm đó thấy khó mà bỏ cuộc.
Nhưng...
Nói ra thì, trong chuyện này Bạch Ký Minh có chút đáng trách. Cậu chưa từng kể cho bố mẹ nghe về chuyện giữa cậu và Liêu Duy Tín, cũng không cho họ xem ảnh của hai người, không nói gì về gia thế xuất thân, trình độ nghề nghiệp của anh. Trên thực tế, những thứ này trong con mắt của nhiều người vô cùng quan trọng, nhưng đối với Bạch Ký Minh chẳng đáng nhắc đến. Cậu cũng chẳng chính thức giới thiệu lấy một câu về Liêu Duy Tín, vừa vào nhà đã hỏi ngay: “Mẹ, cơm chín chưa? Con đói chết mất”.
Bà mẹ trách móc: “Sao không ngồi chuyến tàu buổi sáng, có phải lại ngủ nướng không? Muộn thế này mới về, bố mẹ chờ mãi”.
Bà nói chuyện với con, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín mặc một bộ đồ giản dị, người đàn ông gần ba mươi tuổi này toàn thân toát ra sự tự tin và trưởng thành của một doanh nhân thành công. Anh mỉm cười chào bố mẹ cậu: “Cháu chào cô, cháu chào chú, cháu là Liêu Duy Tín”.
Anh vừa dứt lời, bốn người đột ngột rơi vào trạng thái im lặng, đứng sững trước cửa nhà, ai cũng thấy hơi lúng túng. Bạch Ký Minh cắn môi, cau mày định mở miệng, mẹ cậu đã lên tiếng trước: “Cháu là Liêu Duy Tín sao, Ký Minh đã kể với chúng tôi rồi, vào nhà đi, trên tàu đã ăn gì chưa? Chắc đói rồi phải không?”.
Liêu Duy Tín thở phào trong lòng, cởi giày bước vào nhà: “Cũng không đói lắm ạ”. Anh đặt quà biếu sang một bên, “Không biết chú thích uống rượu gì, cháu đã tự ý mua một ít”.
Mẹ Bạch Ký Minh cười gượng: “Không cần phải khách sáo như vậy, nhà chúng tôi không câu nệ mấy thứ này đâu”.
“Không, đây là chuyện nên làm mà cô.”
Ba người đứng đó khách khí một hồi, Bạch Ký Minh đi vào nhà vệ sinh, thò đầu ra gọi: “Mọi người rì rầm cái gì thế? Liêu Duy Tín, anh vào đây, không định rửa tay à?”.
Liêu Duy Tín mỉm cười áy náy xin phép, quay người đi vào tìm Bạch Ký Minh.
Trên bàn đầy ắp món ăn, Liêu Duy Tín nhìn thấy chén rượu của bố Bạch Ký Minh, liền nói: “Chú ơi, chi bằng chú uống thử rượu Mao Đài cháu mang tới, nghe nói rất ngon”. Ông đang định mở lời thì bà mẹ Bạch Ký Minh ngồi bên đã tiếp lời: “Thôi, hôm nay uống tạm cũng được, để sau đi”. Giọng điệu của bà rất khách khí, nhưng Liêu Duy Tín biết, bà không muốn dùng đồ mà anh tặng, cũng không có ý nhận mấy món quà anh để dưới đất. Anh cũng không nói thẳng ra, chỉ mỉm cười.
Bố Bạch Ký Minh rất ít nói, đa số thời gian đều im lặng. Bạch Ký Minh đói quá, chỉ lo nhét thức ăn. Chỉ có mẹ cậu, kín đáo hỏi dò thông tin của Liêu Duy Tín: “Bao nhiêu tuổi rồi? Làm ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? Nhà ở chỗ nào?”. Liêu Duy Tín kiên nhẫn trả lời từng câu. Bà nghe anh nói, bố mẹ anh làm kinh doanh, bản thân anh kinh doanh khách sạn và bất động sản, hơi sững người một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng chốt lại bằng một câu: “Điều kiện gia đình cháu tốt quá”.
“Cũng được ạ.”
Bà còn muốn hỏi tiếp, nhưng Bạch Ký Minh khó chịu, buông đũa xuống nói: “Mẹ có thôi đi không? Đẻ người ta ăn một bữa cơm đàng hoàng không được sao? Không thì mẹ hỏi con đi, chuyện của anh ấy con đều biết cả”.
“Con thì biết cái gì?”. Mẹ cậu khẽ lẩm bẩm một câu, lườm cậu một cái, nhưng không hỏi thêm nữa, gắp một miếng cánh gà vào bát Bạch Ký Minh.
Bố cậu giờ mới lên tiếng: “Đúng đấy, để lũ trẻ ăn cơm cho ngon, cứ hỏi mãi làm gì nữa”. Nói xong nâng chén lên: “Nào, uống cùng chú một ly”. Liêu Duy Tín vội cầm chén, rượu trắng cay xè chảy thẳng xuống dạ dày.
“Nhà cháu ở Đường Sơn à, thế bố mẹ cháu cũng là người Đường Sơn sao?”
“Bố!” Bạch Ký Minh chán nản cười, “Mẹ vừa hỏi xong, bây giờ lại đến lượt bố”.
“Người lớn nói chuyện, con chen vào làm gì, lo mà ăn cơm.”
Bạch Ký Minh bĩu môi, quay đầu nói với Liêu Duy Tín: “Anh tiếp chuyện bố đi, sau trận động đất, bố tôi còn lên Đường Sơn làm tình nguyện, phải không bố?”.
Liêu Duy Tín ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Thế ạ? Chú cũng đến Đường Sơn rồi ạ?”.
“Chuyện lâu lắm rồi.” Ông cười nói, “Sau động đất, tỉnh cử ra mấy dân quân đi lên Đường Sơn cứu trợ, trong đó có chú. Di chuyển thi thể nạn nhân ra ngoài, tàn khốc lắm”.
“Vâng ạ, bố mẹ cháu là những người may mắn sống sót."
“Thật sao? Vậy thì phúc đức quá. Hồi đó chỉ có vài người may mắn sống sót, bao đựng thi thể không đủ dùng, cuối cùng đành phải mấy người dùng chung một cái...” Ông xuýt xoa nói tiếp, “những ai không trải qua thì khó mà hình dung được, tận mắt chứng kiến khung cảnh đó, sau này có gặp chuyện khó khăn gì cũng không nao núng. Sự sống lớn lao hơn hết thảy, một đời người dù sao cũng chỉ có vài chục năm”.
Mẹ Bạch Ký Minh chau mày: “Chuyện xa lắc xa lơ cứ nhắc mãi làm gì?”.
Bạch Ký Minh bưng bát cơm lên cười: “Cứ nhắc đến Đường Sơn là giọng bố lại nặng trĩu, làm con muốn tiếp lời cũng không biết phải nói ra sao”.
Bố cậu cười hà hà: “Nói ra thì, hai đứa có thể được tính là một nửa đồng hương”. Ông chỉ vào Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh, “Ký Minh có nói cho cháu nghe chưa? Nó ở Đường Sơn suốt tám năm, lúc đi học mới về thành phố H”.
“Hả?” Liêu Duy Tín trợn mắt nhìn Bạch Ký Minh, “Cậu học trường mẫu giáo nào? Nói không chừng chúng ta từng gặp nhau rồi”.
Bạch Ký Minh hừ nhạt: “Đúng, anh cướp đồ chơi của tôi, nói không chừng kẻ cầm đầu bắt nạt tôi chính là anh”.
Liêu Duy Tín cười: “Ai dám bắt nạt cậu chứ”.
Mẹ Bạch Ký Minh ho khan một tiếng: “Muộn rồi, đi ngủ sớm đi, Ký Minh cũng mệt rồi, có chuyện gì mai nói tiếp”. Bà do dự một chút mới nói tiếp, “Liêu Duy Tín, cháu ngủ phòng kia, để Bạch Ký Minh ngủ phòng khách”.
Bạch Ký Minh nhíu mày đang định mở miệng thì Liêu Duy Tín đã tranh nói: “Không cần đâu ạ, cháu ngủ phòng khách được rồi ạ”.
“Làm vậy sao được.” Mẹ cậu cười rất xa cách, “Cháu là khách, sao có thể để cháu ngủ phòng ngoài được”.
Mãi mới tắm rửa xong, tắt đèn đi ngủ, bốn bề dần trở nên tĩnh lặng. Liêu Duy Tín kéo rèm cửa, thẫn thờ nhìn ánh trăng ảm đạm ngoài kia.
Chợt nghe cửa phòng khẽ động, trong bóng tối, Bạch Ký Minh nhờ vào ánh trăng lần mò đi đến, ôm anh từ sau lưng: “Duy Tín, em không ngủ được”.
Anh Chỉ Cần Em Anh Chỉ Cần Em - Thẩm Dạ Diễm