Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: mat_cha
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2341 / 4
Cập nhật: 2018-01-21 11:29:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 65
rên sân khấu cao 20 bậc tam cấp là bốn chiếc ghế chạm trổ hình hoa hồng một cách tỉ mỉ được dát vàng. Trên lưng ghế được khảm những viên đá quý tương ứng với chủ nhân nó. Chiếc ghế đầu tiên khảm kim cương đen huyền bí, chiếc ghế thứ hai chói mắt do mấy viên ruby màu đỏ với nhiều kích cỡ, chiếc ghế thứ ba sáng loá với cơ số viên saphire màu trắng và chiếc ghế cuối cùng sang trọng với những viên ngọc trai quý của vùng biển Hawaii.
Từ đó bước xuống 5 bậc tam cấp có tiếp 8 chiếc ghế dát bạc nguyên chất xếp đều trái phải 4 cái đối mặt nhau. Đây là vị trí của tám con người phục vụ cho Tứ ma nữ.
Xuống 5 bậc tam cấp tiếp theo là bốn cái ghế bằng gỗ quý, một cái chạm hình rồng uống lượn, một cái chạm hình con chim đại bàng oai hùng, một cái chạm hình bướm kiêu sa và một cái chạm hình rắn dẻo dai. Có thể nói, bốn con vật đó là tượng trưng của bốn cấp bậc dưới Tứ hộ vệ và Tứ quản lí được đặt bốn góc.
Đồng hồ chậm chạp từng chút từng chút nhích cây kim của mình. Chỉ chưa đầy 1ph nữa thôi là mọi thứ sẽ bắt đầu. Con đường tội lỗi của hai nhân vật mới sẽ mở màn từ đây.
“Boong…”
Chiếc đồng hồ treo tường trên cánh cửa nơi bước ra sân thượng chỉ điểm 7g. Đến lúc này, hàng loạt đèn điện sáng trưng được bật lên theo một thứ tự nhất định.
Tất cả mọi người đứng hai bên hồ bơi cạnh bàn rượu đều đồng loạt quỳ một chân xuống, gương mặt trang nghiêm không còn chút đùa cợt như bình thường. Không khí im lặng thấy rõ.
Từ nơi bắt đầu thảm đỏ, người con trai mặc bộ comple màu tro với chiếc mặt nạ màu nâu đất bước từng bước đi cứng rắn của mình, vẻ chững chạc và dứt khoát toát lên từ con người đó là quá nhiều khiến biết bao người si mê. Có điều, từ “Yêu” đối với những sát thủ có vẻ là là trò cười.
Người con trai bước đến trước chiếc ghế chạm trổ hình rồng thì lại tiếp tục chống tay quỳ xuống đầy kính trọng, có vẻ nhân vật sau đó là người không hề tầm thường. Là Huyết Dạ.
Tiếp theo đó, cô gái mặc trên mình bộ đầm dạ hội dài tay cổ sâu màu trắng dài chấm đất, đuôi váy xoè có màu tím than in hình những chú bướm vờn nhau tuy đẹp mà lạnh lùng. Cô gái mang chiếc mặc nạ màu tím đen hình bướm che đi những đường nét của một mĩ nhân bước đi uy nghiêm lên vị trí có chiếc ghế hình bướm rồi lại quỳ xuống. Đó là người mang cái tên Bướm Đêm.
Nữ tước xuất hiện trong cái rùng mình của tất thảy mọi người. Bộ váy dài chấm đất màu bạc cổ yếm hở khoảng lưng trắng, phần eo buộc lại bằng sợi dây màu đen bản to. Vết đạn bắn ở eo chưa lành, dù đã quấn băng rất kĩ nhưng chắc chắn máu vẫn có thể thấm ra ngoài nên bộ váy màu là thích hợp nhất. Dù có chảy máu, sợi dây đen bản to sẽ che mất màu đỏ máu. Trên gương mặt thanh tú là chiếc mặt nạ màu bạc hình vẩy rắn.
Vẻ bề ngoài dù đẹp cách mấy đi chăng nữa, ai cũng phải khiêm nhường trước con người ấy nếu không muốn chết dưới nọc độc của Độc Xà. Độc Xà là con rắn độc châu Mĩ của Nữ tước, là người bạn tâm giao của cô nhóc với kích cỡ lớn, dù đã quấn một vòng rộng quanh cổ Nữ tước, thân người nó vẫn kéo lê một đoạn trên nền đất. Bàn tay thon dài dịu dàng vuốt trên đầu của Độc Xà, đó là hành động cưng nựng thú cưng nhưng đối với tất cả mọi người, nó thật rung rợn. Chơi đùa với con vật đó, ngoài Nữ tước ra thì ai cũng có thể mất mạng như chơi.
Bước về chiếc ghế chạm hình rắn, Nữ tước khẽ khàng quỳ xuống.
Hắc Vũ vừa xong nhiệm vụ đã chạy lên ngay, may là vừa kịp. Điều chỉnh nhịp thở, anh chàng bước nhanh trên thảm đỏ với bộ comple màu đen và chiếc mặt nạ màu đen với bên góc hình đại bang. Bước về vị trí của mình, Hắc Vũ quỳ xuống.
Sara và Gosa bước trên thảm đỏ, gương mặt một biểu lộ cảm xúc của bản thân. Thật không thể hiểu hai con người này, là bản thân vô cảm hay giấu cảm xúc quá giỏi đến nỗi khó ai có thể nắm bắt. Tuy thế nhưng nơi đáy mắt hiện rõ một tia gian xảo. Về tới vị trí của mình, cả hai quỳ xuống mặc dù trong thâm tâm thật sự hiện rõ một chữ “không cam”.
Ngay sau đó, Killer và David cũng xuất hiện trong độ comple chỉnh chu. Một bộ mặt bình thản đến mức bất bình thường được trưng ra, bộ mặt đó khiến nó nhìn vào chỉ muốn đấm cho một phát. Kênh kênh kiểu ta đây là nhất. Những sải chân dài giúp hai mỹ nam nhanh chóng bước đến vị trí của mình và quỳ xuống, mặt cuối gằm.
Cắn nhẹ môi, đôi long mày thanh tú chợt chau lại. Jersey phải bước ra và đi trên tấm thảm đỏ ngoài kia. Thật sự, cô chẳng muốn ra đó đối mặt chút nào. Cái thế giới “màu đen” đáng khinh đó cô không hề ưa. Nếu không muốn nói thẳng ra ghét cay ghét đắng cả cái tên mà người ta gọi mình, cái tên gây nên nỗi lo sợ hoảng loạn vô hình.
- Tây ma nữ! – Tất cả đồng loạt hô to khi Jersey xuất hiện nơi đầu thảm đỏ.
Ngẩn cao đầu bước từng bước đi đầy quyền uy, từ Jersey toả ra một khí thế ít tai có được. Bộ đầm ôm sát lấy cơ thể, cúp ngực màu xám có phần đuôi loe rộng đính vô số pha lê giúp cho Jersey nhìn cao sang quý phái. Ngoài ra, nổi bật trên tấm lưng trắng là hình xăm bông hoa hồng màu đen, biểu tượng của Tứ ma nữ. Gương mặt đẹp như tượng tạc của một siêu mẫu được che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ màu bạc đính ba viên thạch anh màu vàng ngay góc.
Lúc đặt chân lên cây cầu nhỏ, mặt nước hồ bỗng dưng như nước sôi, mặt nước chuyển động và âm thanh “lụp…bụp…” phát ra đến vui tai. Nhưng ngay sau đó, khi Jersey đã đi qua thì mặt nước lại trở về với vẻ phẳng lặng như cũ, chẳng một chút thay đổi.
Đến trước chiếc ghế vàng dát ngọc trai, Jersey vén tà váy ngồi xuống vị trí của mình – một trong bốn vị trí tối cao.
Vanessa xuất hiện trong tiếng hô to của tất cả:
- Đông ma nữ!
Vanessa trong bộ đầm trắng dài chấm gót hai dây xuông không một điểm nhấn nào, lướt đi trên thảm đỏ. Môi hồng như cánh đào e ấp nở nụ cười dịu dàng quyến rũ, nhìn nụ cười trong sáng đầy thánh thiện của người con gái ấy, không ai dám tin cô lại tồn tại trên con đường này. Trên gương mặt là chiếc mặt nạ màu trắng đính ba viên pha lê màu hồng che mắt phải cùng với hình xăm của Tứ ma nữ trên mu bàn tay trái.
“Lụp…bụp…”
Mặt nước hồ lại sôi lên những tiếng động, có điều màu xanh trong của nước đã mất và thay vào đó là làn nước đục ngầu một màu xám xịt không thấy đáy. Tâm hồn Vanessa trong sáng, linh hồn hoàn toàn thánh thiện nhưng hành động và việc làm lại nhuốm màu đen tối. Thế nên màu tượng trưng cho cô nàng là xám, là sự trung hoà của hai thế giới đối ngược nhau, là sự hoà hợp của thiên thần và ác quỷ.
Đã có ai nói màu đỏ chỉ đẹp khi đi cùng màu trắng chưa nhỉ? Sự trong trắng là cái nền làm nổi bật lên màu đỏ tươi sinh động của máu. Máu chỉ có thể thấy rõ khi cạnh nó là màu trắng. Trắng giúp máu đẹp lộng lẫy hơn bất cứ lúc nào, khiến bản thân con người trỗi dậy một thứ gì đó khó kiềm chế. Thích thú chăng? Chưa đủ. Thèm khát à? Không hẳn. Là một cái gì đó khó diễn tả…
Hơi cúi đầu trước Jersey, Vanessa nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của mình – chiếc ghế vàng dát đá sapphire trắng.
Ellie ngó nghiêng xung quanh không thấy nó đâu. Nhỏ bây giờ đã phải ra rồi mà nó chưa có mặt. Không biết là lại đang tính giở trò gì nữa đây?
Hít sâu một hơi. Thôi thì kệ vậy. Nó là Venus, là kẻ tự biết phải làm thế nào cho tốt nên chắc chắng sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra đâu. Cứ lo cho bản thân nhỏ bây giờ có lẽ là tốt hơn.
- Nam ma nữ! – Tiếng hô khiến Ellie phải chau mày khó chịu.
Sắm trên người chiếc váy màu đỏ chói mắt cổ áo chữ V xẻ sâu đầy gợi cảm, đuôi váy xoè dài kéo lê trên mặt đất. Trên mu bàn tay phải, hình xăm bông hồng đen nổi bật trên nước da trắng đầy mê hoặc cám dỗ. Gương mặt vốn xinh đẹp nay còn bí ẩn hơn nhờ chiếc mặt nạ che phần mắt trái màu đỏ có đính ba viên ruby trắng. Không một nụ cười trên gương mặt vô cảm lạnh băng kia, băng lãnh đến mức cho dù người ta không đối mặt cũng thấy nhiệt độ giảm xuống.
Mặt nước sôi lên một màu đỏ khi Ellie đặt chân lên cầu. Màu đỏ thẫm của máu tươi, nét đặc trưng của Nam ma nữ. Nhìn thấy màu sắc ấy, trong lòng nhỏ lại thấy phấn chấn hẳn. Máu đem lại cho nhỏ một cảm giác rất lạ, rất mới và rất kích thích. Nó khiến con ác quỷ ngủ vùi phải thức giấc. Ellie chưa từng phủ nhận là mình thích máu, thích màu đỏ tươi ấy, thích mùi tanh nồng ấy. Rất thích, kiểu đam mê.
Ngồi xuống chiếc ghế vàng dát đá ruby đỏ, một tay chống cằm, một tay gõ theo một nhịp nào đó trên tay dựa của ghế. Ellie có chút linh cảm gì đó. Có mùi nguy hiểm đâu đây.
Lia cặp mắt của mình khắp bên dưới, bao quát toàn bộ khung cảnh. Không có điều gì bất thường là nhận xét của nhỏ. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm lắm, rốt cuộc là có gì sắp xảy ra?
Im lặng…
Mọi thứ chìm vào khoảng không ngột ngạt đó. Đã hơn 1ph trôi qua, con người đứng đầu đó vẫn không thấy mặt mũi đâu.
Không có tiếng xì xầm bàn tán, tuy thế nhưng không có nghĩ là không có những suy nghĩ lo lắng, thắc mắc lẫn nghi ngờ.
“Phạch…phạch…”
Tiếng máy bay trực thăng ngày một lớn, càng ngày càng gần. Nó đứng từ độ cao bên trên nhìn xuống, mọi thứ đã xong, chỉ còn chờ sự xuất hiện của nó thôi. Hơi nhún vai, sự xuất hiện của bản thân xem ra nhiều lúc cũng quan trọng thật.
Thả dây thừng xuống, nó từ trên trực thăng trượt theo sợi dây đi xuống rồi nhảy hẳn, thực hiện một cú đáp đất đầy trình độ và đẳng cấp.
“Bộp…...”
Đáp đất trên cây cầu nhỏ, nó nhẹ nhàng đứng dậy phủi tay nhàn nhã.
- Bắc ma nữ! – Tiếng hô cung kính vang lên thật đều.
- Hừ… - Điệu cười khẩy hiển hiện trên môi nó. Giả tạo thật!
Ngoài mặt thì phục tùng, nghe lời và kính nể nhưng có ai biết được suy nghĩ thật, tâm địa rắn độc thế nào chứ? Che mắt thiên hạ bằng mấy trò mèo đầy mưu toan nham hiểm để đổi lấy thứ mà bản thân không đủ trình độ đề giật được. Trách ư? Nó có quyền trách những kẻ đáng khinh đó à? Chỉ là cảm giác kinh thường, trong mắt nó những kẻ đó rẻ mạc một một chút gì đáng để quý.
Mặt nước sôi sục một màu đen u tối không thấy lối thoát. Màu đen bí ẩn và nguy hiểm. Là một thế giới không ngừng tranh đấu và chém giết, đem tiền đổi tình và mạng. Rẻ rúng không hơn không kém.
Đen của ác quỷ, sớm nhuốm mùi máu tanh và tương lai không chút ánh sáng. Là một biểu tượng đáng ghê sợ mà vẫn còn hàng tá con thiêu thân bán mạng lao vào như mù mắt. Kể cả Venus, đạt được đỉnh cao nhưng những thứ phải đổi không ai có thể hiểu.
Ngoảnh mặt đi và đưa tay lên phẩy như kiểu không cần phải lễ nghĩa nhiều, nó hất mái tóc ra sau rồi bước nhanh về chỗ của mình. Hơi nhăn mặt, mùi nguy hiểm nồng nặc quanh đây.
Nó vừa ngồi xuống vị trí thì tất cả đều đứng dậy. Kể cả Tứ quản lí, Đông cùng Tây hộ vệ, Bướm Đêm, Huyết Dạ, Nữ tước và Hắc Vũ cũng ngồi vào vị trí.
Môi khẽ cong lên, nó cất tiếng với thái độ nhởn nhơ, không xem không khí nặng nề trang nghiêm lúc đầu ra gì. Cơ mà ai cho dù không đồng ý cũng chẳng thể lên tiếng, lộn xộn một chút là bị cho xơi kẹo đồng ngay lập tức.
- Các vị có mặt đủ ở đây chắc là cũng biết mục đích hết rồi nhỉ? – Nó cười cợt nhìn xung quanh.
Xung quanh im lặng không lên tiếng. Chẳng ai dám hé miệng thốt lên một tiếng trước uy quyền kia vì hiểu bản thân không đủ sức để ngang hàng mà mở miệng nói với nó. Trẻ nhưng mỗi một từ đều rất có giá trị, đó chính là điều làm nên Bắc ma nữ đang ngồi trên kia. Phản là chết, trái lệnh là đi luôn và không có một ngoại lệ nào.
- Tôi cũng chẳng muốn làm cho bầu không khí này nặng nề chút nào. Thả lỏng đi, chúng ta sẽ kết thúc buổi lễ này nhanh chóng thôi. Giờ thì mời hai nhân vật chính bước ra đây. – Nó nhún vai, môi cười nhẹ nhưng đầy lạnh lẽo.
Hắn và Kun hơi lạnh người trước giọng điệu đó của nó. Có chút gì đó rất đáng sợ, khiến người nghe ớn lạnh cả sống lưng.
Bước nhanh lên đến trước mặt nó, trên sân khấu cao hơn cả vạn con người. Biết bao nhiêu ánh nhìn soi mói, bới móc chiếu vào hai chàng trai lạ mặt. Quả thật những con người trên kia đều rất trẻ, chẳng bù cho những ông già bà lão đã vì tổ chức này mà cống hiến mấy chục năm tuổi thanh xuân, dù vậy thứ đổi lại vẫn là những chức vụ thấp kém không hơn. Bởi thế mới nói, xã hội không chỉ cần những kẻ biết cống hiến, mà những người có bộ não thiên tài mới có đủ khả năng lên nắm quyền kiểm soát cả xã hội. Ngu muội chỉ biết đâm đầu vào không hẳn là tốt
- Tứ ma nữ. – Cả hai cúi mặt quỳ xuống dưới chân nó.
- Chậc, cả hai người đều là những người tôi đã chọn. Đều là những người tôi biết rõ ràng nhất thực lực là tới đâu. Hàng vạn con người xếp hàng ngoài kia khao khát đặt chân lên vị thế mà hai người sắp sở hữu, vì thế nên tôi mong hai người sẽ chứng tỏ cho tôi thấy sự lựa chọn của tôi là đúng, là không sai lầm. Muốn ngồi vững ở đó chỉ có thể là khi hai người hơn hẳn người khác. Đừng nói với tôi là có khả năng, có trí thông minh thì sẽ không sao. Đối với tôi thứ đó nực cười lắm! Phải chứng minh cho tất cả thấy bản thân là không ai có thể vượt qua được mới thật sự là tài giỏi. Bên dưới kia biết bao người có khả năng, có trí thông minh như những nhà bác học những vẫn không thể đảm đương nổi hai chiếc ghế ấy. Hai người chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, bất cứ lúc nào nếu hai người không làm được việc tổ chức cũng có thể khử cả hai rất dễ dàng. – Nó dùng cặp mắt sắc của mình chiếu xuống hai con người kia, từng câu từng chữ đanh thép như muốn đấm vào mặt người khác.
- Rõ! – Cả hai đồng thanh.
- Tốt, tôi mong hai người sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay, Trent và Kun. – Nó gật đầu.
Hai người gật đầu đầy dứt khoát rồi đứng dậy cúi người chào nó. Bước lùi từng bước cho đến mép bậc tam cấp, cả hai mới quay lưng xuống vị trí ngồi của mình.
Nói là lễ cho long trọng nhưng thực chất cũng chỉ có thế, chỉ đơn giản là một màn ra mắt đầy trang nghiêm hơn bình thường mà thôi.
Chiếc bộ đàm bên tai của nó bắt được tín hiệu liên lạc, cùng lúc đó nó nhìn thấy một đám người rất đông kéo vào trong toà nhà. Ngồi trên cao thế này nhiều lúc cũng tiện lợi thật!
“200 tên, em tài thật.” – Ropez ngồi bên dưới nhếch môi.
“Chỉ là em hiểu cô ta sẽ có kế hoạch dự phòng thôi. Đám canh gác bên dưới không chọi nổi 300 thằng đâu.” – Nó vén tóc ra sau tai.
“Chơi?”
“Đã gọi nơi đây là D.E.A.T.H mà? Vào thì dễ nhưng ra thì khó. Tiếp bọn chúng chu đáo. Sớm thôi sẽ được diện kiến bọn chúng tại đây.”
“Lũ ruồi muỗi.” – Ropez có vẻ hơi cáu gắt.
“Kệ bọn nó đi, thích xuống âm phủ thì chiều. Nhờ chị để mắt đến Nữ tước nhé, chị ấy hôm qua bị bắn lén nên không thể hoạt động được. Độc Xà không thể bảo vệ chị ấy an toàn.” – Nó dặn dò.
“Ok…Lâu rồi chưa nghe Nữ tước bị thương.” – Ropez nhún vai rồi ngắt liên lạc, ánh mắt loé lên vài tia thích thú.
Kể từ ngày Nữ tước xin nghỉ phép vô thời hạn cách đây hai năm tới giờ ít khi nào nghe thấy việc cô nhóc bị thương. Không ngờ là sau hai năm không gặp, kẻ thù vẫn còn nhớ mặt Nữ tước dai đến thế.
- Chơi chứ? Khách quý tới rồi. – Nó nghiêng đầu nhìn ba đứa ngồi cạnh.
- Hử? – Vanessa chợt nhíu mày không hiểu trong khi Jersey thì đã linh tính thấy điều gì đó còn Ellie vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh của mình.
Đúng lúc ấy có tầm 200 tên xông vào hội trường trên sân thượng. Quả không hổ danh là người của D.E.A.T.H đào tạo, chỉ cử 50 người canh chừng bảo vệ thôi mà đã hạ gục được 100 tên loi choi, tốt quá rồi.
Chưa kể là hiện tại trên này có trên dưới 150 sát thủ bình thường của tổ chức nữa, đám người này chạy đâu cho thoát?
- Mấy người là ai? – Một trong số những sát thủ của tổ chức lên tiếng hỏi.
- Tụi mày không cần biết. Nhiệm vụ của tao là phải đến đây phá hoại buổi lễ này. – Một tên trong đám người mới xông vào hùng hổ.
“Lũ ăn hại!” Đâu đó trong nội bộ có một người tức điên lên. Lúc cần đến không đến, lễ xong xuôi rồi mới thấy ló cái bản mặt ra rõ là lũ đần độn.
Và tất nhiên, sau câu trả lời của tên đó thì nhanh chóng, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào để mở miệng lần nữa. Một cái lỗ xoáy sâu vào vào giữa mi tâm. Cái chết đôi lúc đến nhanh thật, lúc mà con người ta chẳng thể nào phản kháng kịp.
Phát súng nhanh kết liễu con người ta được bắn ra từ một khẩu súng có một không hai vẫn còn vươn khói trên tay Vanessa. Đúng là một tay súng cừ khôi khi khoảng cách xa đến thế mà vẫn có thể bắn trúng mục tiêu của mình. Nếu cứ tiếp tục thì e là sẽ còn cãi nhau dài dài, thôi thì Vanessa sẽ mở màn cho cuộc chơi trước bằng phát súng đó.
- Bắn chuẩn đấy, em gái. – Jersey nhếch môi.
- Quá khen. – Vanessa huơ huơ khẩu súng trước mặt.
- Lũ ngu! – Ellie cất tiếng nói hiếm hoi của mình trong ngày hôm nay, giọng đều đều nhưng có vẻ chủ nhân của nó đã khá giận dữ.
- Không thích thì đừng chơi, tao sẽ lãnh. – Nó đứng dậy.
- Không tranh. – Ellie quay mặt đi.
- Chậc… - Nó tặc lưỡi, thái độ đó xoay người khác như chong chóng vậy.
Tháo chiếc găng tay da tay trái ra, nó chờ kẻ có thể vượt qua hàng phòng thủ dày đặc bên dưới để tiến lên trên.
Tứ quản lí và Tứ hộ vệ cũng bắt đầu nhập cuộc cũng như bọn của Bướm Đêm. Bọn chúng cứ tràn lên làm cả đám trở tay không kịp. Lúc đang giết tến này thì kẻ khác cướp thời cơ chạy lên trên. Cứ thế, kẻ xấu số đầu tiên cũng gặp phải nó. Có điều tên này hình như vô dụng quá!
Vừa chạm mặt nó là đơ ra ngay vì gái đẹp. Mặc dù đã đeo mặt nạ rồi đấy nhưng vẻ đẹp kia không hề mất đi chút nào, chính sự bí ẩn là thứ lôi kéo đàn ông. Chính vì đơ ngay trước nó nên tên đó chết không kịp ngáp.
Ngón tay cái của bàn tay trái của nó kéo dài trên má kẻ đối diện, ngón tay nó đi tới đâu, da chỗ ấy bắt đầu lở loét và chảy máu một cách đáng sợ.
- Áaaaa! – Tên đó hét lên vì đau và rát, cái nóng như bị lửa thiêu rụi gương mặt.
Nó nhăn mặt rồi tóm lấy cổ tên đó siết chặt. Vùng da dưới cổ bắt đầu cháy dưới bàn tay của nó, cảm giác đau đến tột cùng, chựa kịp tắt thở vì bị bớt cổ thì đã chết vì thứ ấy.
Thả tay ra cho cái xác đó rơi xuống đất, hai mắt tên ấy trợn trắng trông thật khiếp. Máu dính trên tay nó nhỏ từng giọt xuống dưới đất. Màu đỏ của máu ửng trên làn dà trắng thật bắt mắt và nổi bật. Thứ chất lỏng ấy dần khô lại, đặc sệt trên lòng bàn tay nó.
- AX169…chơi đến thế à? – Jersey hơi chau mày, môi khẽ cười đầy ẩn ý.
- AX169? Phát minh của chị sao? Em chưa từng nghe. – Vanessa thắc mắc.
- Tất nhiên là chưa nghe, thứ này dành riêng cho Venus mà. Nó vốn dĩ là axit đậm đặc, ngoài ra còn chứa trong đó một vài chất kịch độc nên khi chạm vào da, axit gây nên hiện tượng lở loét và da bị cháy, tiếp đó chất độc từ miệng vết thương ngấm vào cơ thể rồi theo đường máu nhanh chóng dẫn tới tim. Chưa đầy 30s sau sẽ chết. – Jersey phân tích.
- Thế sao Venus sử dụng được chất độc đó? Rõ ràng là như thể bàn tay của nó có chất độc ấy mà lại không sao?
- Nó đeo một lớp da giả bên ngoài. Loại da này không bị AX169 tác dụng nên nó sẽ không bị nhiễm thứ chất đó. Đáng lẽ ra ngay từ đầu thấy nó mang găng tay là phải đoán ra rồi chứ nhỉ? – Jersey chẹp miệng rồi lại tiếp tục theo giỏi cuộc đấu.
Lại một tên nữa lao lên như thiêu thân. Nó chụp ngay mặt hắn ta rồi ném sang một bên không thèm ngó tới. Dù gì thì chỉ cần chạm một chút vào thì 30s sau sẽ chết. Thế thì nếu chạm vào cả gương mặt thì kết quả cũng dễ đoán thôi, không cần quan tâm nhiều làm gì.
Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần - mat_cha Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần