Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 334: Đại Chiến Nổ Ra (2).
háng 5 năm Hưng Bình thứ tư, Hán đế Lưu Hiệp được thái úy Dương Bưu, Hoàng Uyển hộ vệ, quay lại Lạc Dương.
Vốn cho rằng có thể tìm kiếm được cuộc sống có thể diện trong tòa đô thành cổ xưa này, nhưng khi Lưu Hiệp tới Lạc Dương mới phát hiện ra tòa đô thành này chẳng còn lại có gì, một đám người thủ trong hoàng thành tan hoang, ngay cả việc ăn no mặc ấm cũng không thể giải quyết.
Không một ai biết lúc này trong lòng những người đó suy nghĩ gì.
Dương Bưu, Hoàng Uyển, người nào người nấy sa sút ủ rũ, từ thời khắc bước vào thành Lạc Dương, không một ai nói gì, tín sứ phái đi bốn phía cầu viện, nhưng không một chư hầu nào tỏ ra đặc biệt tích cực.
Ngày qua ngày, trong lòng mọi người chất chứa đầy nỗi tuyệt vọng.
Hứa Chử cùng một đại hán thân cao chín xích, mặc khôi giáp theo sát Tào Tháo, bước về phía Gia Đức điện.
Đại hán kia tên là Tào Bành, huynh đệ trong tộc của Tào Thảo, tuổi 27, đang vào độ chín của cuộc đời, sử dụng một cây khai sơn phủ, nặng 78 cân, bẩm sinh thần lực, thời trẻ đi thỉnh giáo hết danh sư thiên hạ, võ nghệ cao cường.
Sau khi Tào Tháo bình định loạn Biên Chiêu, võ nghệ Tào Bành cũng vừa thành hạ sơn, trận chiến đầu quy thuận Tào Tháo đã lập chiến công hiển hách, được Tào Tháo phong làm giáo úy, cùng Hứa Chử hộ vệ sát bên người hắn.
Tào Bành có cái dũng vạn người khó địch, từng cùng Hứa Chử đại chiến một trăm hiệp, cuối cùng thua một chiêu, trong số võ tướng dưới trướng Tào Tháo, chỉ tính võ lực thì hắn xếp vào sáu hàng đầu.
Tào Tháo bái kiến Hán đế Lưu Hiệp xong lệnh người mang thức ăn tới, trước tiên trấn an đám người Hán đế trước, mọi người đều biểu đạt tạ ơn Tào Tháo, đồng thời uyển chuyển nói, Dương Châu là cố đô Hán thất, nay bộ dạng thế này thật không ra thể thống gì, mong Tào Tháo tu sửa một phen.
Tào Tháo không gật cũng chẳng lắc, chỉ hàm hồ nói cho qua, bái biệt Hán đế.
Soái phủ lâm thời đặt ở trong phủ thái sư Nghênh Xuân môn.
Quách Gia không tới, Y Tịch là mưu thần chuyến đi đón Hán đế, đã quét dọn phủ thái sư sạch sẽ, thấy Tào Tháo về, vội đón vào trong phủ:
- Chủ công, tiếp theo chúng ta phải làm sao.
Đám Y Tịch đều không hỏi tình hình Hán đế, thực ra trong lòng bọn họ, Hán thất tới mức này chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, vị Hán đế trong hoàng thành nói thẳng ra là con rối mà thôi, không cần phí nước bọt với loại đó, chủ công của bọn họ là Tào Tháo.
Tào Tháo khép mắt trầm ngâm ngồi xuống ghế, chợt nói:
- Trước kia phồn hoa ra sao, vậy mà nay tàn bại thế này, ai là thủ phạm?
Đám Y Tịch không trả lời, theo quan điểm của số đông mà nói, hết thảy là do Đổng Trác, nhưng bọn họ không n nói ra nổi, nhớ năm xưa Đổng Trác còn sống, đại hộ Lạc Dương bị thanh tẩy nhiều lần, nhưng Lạc Dương phồn hoa hết sức, ngược lại ông ta chết đi....
Trình Dục khẽ nói:
- Lạc Dương luân lạc tới mức này cũng là do thiên mệnh mà ra.
Chỉ có thể đem cái sai đẩy cho thiên mệnh, đôi khi Trình Dục nghĩ, nếu như Đổng Trác không chết, Hán thất sẽ ra sao? Thật khó mà nói được, song ít nhất tệ đến đâu thì cũng hơn thế này.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói trong lòng mà thôi.
Tào Tháo cười:
- Ý của Mã thái úy là muốn chúng ta trùng tu Lạc Dương, ổn định lại ở đây, mọi người thấy sao?
- Vạn vạn lần không thể.
Y Tịch đứng bật dậy:
- Tu sửa Lạc Dương là công trình khổng lồ, nay Kinh Triệu không phải như xưa, kho đã trống rỗng. Dù là trước kia hưng thịnh chỉ sợ cũng phải giật gấu vá vai, hơn nữa đất này không thích hợp làm đô thành nữa. Từ cổ Lạc Dương thông tới phát phương, nếu chúng ta chiếm cứ lâu dài ở đây, ắt làm Hà Bắc Viên Thiệu bất an.
- Vậy ý Cơ Bá là?
- Tịch trước khi xuất phát đã cùng Phụng Hiếu trao đổi việc này, hiện chúng không tiện khống chế Lạc Dương, nên mời thành thượng tạm trú ở Hứa Xương, cũng tiện cho chủ công chiếu cố.
Những lời này của Y Tịch hợp dạ Tào Tháo, liền gật đầu đồng ý ngay, lệnh Y Tịch, Trình Dục phụ trách việc này.
Đám Dương Bưu nay là chó nhà tang, có chỗ an thân đã đủ, nếu khuyên không được, Tào Tháo ra mặt là xong ngay, hơn nữa hiện tâm tư của Tào Tháo cũng không phải ở đây:
- Trọng Khang, Tông Tự đi theo ta.
Tông Tự là tên chữ của Tào Bành, hai người lập tức tuân mệnh.
Tự có thân tùy an bài ngựa, Tào Tháo ngồi trên Tuyệt Ảnh, dẫn Hứa Chử và Tào Bành rời Nghênh Xuân Môn, dọc đường đi không nói một lời, tâm tình rất kém.
Rời Lạc Dương hai mươi dặm là Bắc Mang sơn, trước kia Đổng Phi xây dựng Bắc Mang sơn trang ở đây, về sau Đổng Phi lập phủ ở An Định, Bắc Mang sơn trang giao cho Đổng Trác. Từng có một dạo Đổng Trác thậm chí hi vọng có thể sống hết quãng đời còn lại ở nơi này.
Có điều nay Bắc Mang sơn trang đã biến thành đống hoang tàn, phòng xá năm xưa chỉ còn là gạch vụn đầy đất. Tào Tháo xuống ngựa ngoài sơn trang, chậm rãi đi vào, Hứa Chử và Tào Bành đưa mắt nhìn nhau, hiệu thân tùy ở ngoài canh, theo Tào Thao đi vào bên trong, dừng lại ở chỗ không có gì bắt mắt.
Nơi này chỉ có một phần mộ, rất đơn giản, xa xa nhìn chỉ như một đống đất.
Bên cạnh phần mộ dựng một khối đá, bên trên dấu vết loang lổ, lờ mờ nhìn thấy được vết chữ " Cố thái sư Đổng chi mộ!"
Tào Tháo vuốt ve chữ viết, tự nói một mình:
- Dù sinh thời có hiển hách ra sao, cuối cùng cũng chỉ là nắm đất vàng mà thôi...
Đây là mộ Đổng Trác, Tào Tháo và ông ta không có ân oán gì, ngược lại Đổng Trác tán thưởng hắn, từng làm Tào Tháo cảm kích vạn phần.
Nói ra chỉ là chính kiến bất đồng mà thôi. Mặc kệ trước kia chém giết thảm liệt thế nào cũng không ảnh hưởng tới cái nhìn của Tào Tháo với Đổng Trác, cho nên sau khi chiếm lĩnh được Lạc Dương, Tào Tháo bí mật sai người thu thập xác Đổng Trác, an táng tại Bắc Mang.
Suy nghĩ miên man, như quay lại năm tháng xưa.
Trước kia Đổng Phi tổ chức thi đấu kính cúc ở Lạc Dương hưng thịnh biết bao, nhưng nay ai còn nhớ ngày tháng năm đó.
Đổng Phi.
Trong đầu Tào Tháo hiện lên khuôn mặt xấu xí mũi sư tử, lông mày rậm, mắt nhỏ kia.
Cuối cùng cũng định ra tay sao?
Lần trước ta bại, nhưng không đại biểu lần này ta cũng sẽ thua, Đổng Tây Bình nay không phải là Đổng gia tử xưa, nhưng Tào Mạnh Đức này cũng không phải Tào A Man bị ngươi ép phải cưỡi ngựa nhảy qua sông.
Thật mong mỏi có thể giao phong với ngươi một lần.
Mặt Tào Tháo hiện lên nụ cười nhẹ, quay người lại:
- Chúng ta và bọn Trọng Nghĩa tách nhau ra được bao lâu rồi?
Hứa Chử gập ngón tay tính:
- Đã bảy ngày rồi, tính thời gian cũng sắp tới tới Hàm Cốc quan.
Tào Tháo gật đầu không nói nữa, nhìn về phía tây bắc, ánh mắt hết sức thâm thúy, Tây Bình hiền đệ, xem ra lần này ca ca đi trước một bước rồi, đệ sẽ có phản ứng ra sao đây?
****************
Theo kế hoạch của đám Quách Gia, cùng lúc đón Hán đế cũng phải mở cửa Quan Trung, cánh cửa này là Hàm Cốc quan.
Phụng lệnh trấn thủ Hàm Cốc quan chính là Dương Duy danh tướng Tây Lương.
Người này vốn là đại tướng dưới trướng Ngưu Phụ, ở Lũng Tây khá có tên tuổi, từng suất lĩnh hơn mười kỵ sĩ, đánh lui hơn nghìn phỉ tặc, võ lực cao, được mệnh danh là đệ nhất dũng tướng của Ngưu Phụ. Sau khi Ngưu Phụ bị giết, Dương Duy suất lĩnh ba nghìn tinh kỵ quy thuận Lý Quách.
Một mặt đều là người Lương Châu, Lý Quách tất nhiên hoan hỉ, hai là dưới trướng Lý Quách binh nhiều, nhưng tướng không nhiều.
Cũng biết Dương Duy võ nghệ cao cường, thấy hắn tới nương tựa, hai người vô cùng vui mừng, lập tập phong Dương Duy làm Chấn Võ tướng quân, đóng ở Hàm Cốc quan. Lý Quách hiểu rõ, chỉ cần Hàm Cốc quan không mất, tám trăm dặm Tần Xuyên sẽ vững như núi.
Chỉ là không ai ngờ tới một ngày hai người bọn họ trở mặt thành thủ.
Dương Duy ngồi trong đại trướng chăm chú lau kiếm, thanh kiếm này là bảo kiếm Tây Vực hắn bỏ rất nhiều tiền ra mua, cực kỳ sắc bén. Dương Duy coi bảo kiếm như mạng, ngày nào cũng bỏ thời gian ra lau chùi một phen.
Đúng lúc ấy có thân binh đi vào:
- Tướng quân, bên ngoài có người tự xưng là cố nhân của tướng quân cầu kiến.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân