In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 9
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81
áng nay, vừa mới bước xuống lầu đã thấy Max, Hero, Uno và Mic ăn mặt tươm tất, đầu tóc gọn gàng, hình như là chuẩn bị đi đâu đó. Lạ thật, hôm nay là chủ nhật mà? Đưa mắt nhìn một lượt, thiếu mất Xiah.
-Bọn anh đi kiểm tra chất lượng album lần cuối, mai là tung ra thị trường rồi.-Uno thông báo.
-Em có muốn đi theo ko? Tuyệt lắm đấy! Được xem trước hàng đống người, sướng quá còn gì nữa.-Max bắt đầu rủ rê, lôi kéo.
-Ko-tôi đáp ngắn gọn- còn Xiah đâu? Anh ta ko đi hả?
-Nó ngủ khì trong phòng ấy, gọi hoài ko dậy. Dù sao thì cũng chẳng có gì quan trọng, ko có nó cũng được-Hero đáp.
-Em lấy giùm anh thức ăn trong tủ lạnh ra. Biết nấu món gì thì cứ nấu trước đi, anh về sẽ nấu những món còn lại.-Mic dặn dò.
-Uhm-tôi gật đầu.
-Thôi, bọn anh đi đây!Bye-Uno vẫy tay chào tôi và bước ra cửa. 3 người còn lại cũng lần lượt theo sau.
-Các anh đi cẩn thận, nhớ về sớm đấy-tôi nói với theo.
Nói xong rồi tôi mới giật mình. Tự dưng ở đâu cái câu ấy lại thốt ra từ miệng tôi vậy hả trời? Len lén đưa mắt nhìn 4 người bọn họ. Tất cả đều đang đứng há hốc mồm nhìn tôi.Mắt người nào cũng trợn tròn lên. Tôi là người nói mà còn shock vì cái câu ấy nữa, huống chi là người nghe.Vậy nên biểu hiện của họ ngay lúc này cũng chẳng có gì lạ.
Tôi đành nhìn họ cười trừ rồi nhẹ nhàng “rút lui”.Nhưng vừa mới quay người, chưa kịp bước đi đã bị Max kéo lại:
-Em vừa nói gì vậy? Nhắc lại xem nào.
-Em bảo các anh đi mau đi, ko thì trễ giờ mất-tôi đành nói dối.
“Các anh đi cẩn thận, nhớ về sớm đấy”-từ đâu phát ra tiếng nói giống hệt tôi. Nhìn lại thì thấy Uno đang cười một cách nham hiểm, trên tay anh ta còn cầm chiếc di động.
-Cậu ta đã kịp thu lại rồi.Em đừng chối, mất công thôi-Mic nhìn tôi vừa nói vừa mỉm cười.
-Ko ngờ Jen nhà ta lại có thể nói ra được một câu tình cảm đến thế đấy. Anh thật sự rất cảm động-Hero cũng ngoác miệng ra cười.
Ôi trời ơi! Mất mặt quá đi! Sao cái tên Uno chết bầm đó lại có thể ghi âm được câu ấy cơ chứ? Làm sao bây giờ? Tôi ấm đầu rồi nên mới nói ra cái câu vừa “sến” vừa “chuối” như thế. Ông trời ơi! Ông hại con rồi. Bọn họ mà đưa cho người khác nghe thì đời tôi coi như hết.
-Chào vợ yêu, bọn anh đi đây, nhất định sẽ về sớm với em-Uno vừa cười, vừa đưa tay nhéo má tôi một cái.
-Ăn với chả nói. Ai là vợ cậu chứ? Từ nay về sau chú ý cách xưng hô của mình đi, ko khéo người khác hiểu lầm đấy-Mic lập tức sửa ngay câu nói của Uno.
-Phì…-tôi phì cười.
Lâu lắm rồi mới có người đứng ra giúp tôi “trị tội” cái tên Uno này.Cho đáng đời! Uno đứng há hốc mồm nhìn Mic.Chắc anh ta đang tức lắm đây.
Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Hero và Max lập tức nhảy vào giữa, kéo hai người ấy tách ra và đi nhanh ra xe.
-Bọn anh đi nhá!-Max vừa đi vừa ngoái đầu lại nói.
Đợi bọn họ đi khuất tôi mới đóng cửa và xuống bếp, bắt đầu thực hành những món mới học được từ Mic hôm qua.
30 phút sau, ở ngoài vọng vào tiếng gõ cửa. Hơi ngạc nhiên. 4 người kia mới đi mà đã về rồi sao? Làm gì mà nhanh thế? Nhưng mà chắc ko phải. Họ có chìa khóa mà, có bao giờ vào nhà mà gõ của đâu. Vậy ko lẽ là anh Vincent? Nhưng mà chẳng phải hôm nay họ phải kiểm tra chất lượng album sao, anh ấy đến đây làm gì? Tất cả đều ko phải vậy thì ai chứ? Ngoài những người này thì có còn ai vào được tận trong này đâu. Hay là hệ thống bảo vệ lại bị hỏng như hồi tôi mới đến? Mà thôi, đoán già đoán non làm gì, cứ ra mở cửa là biết ngay thôi.
Tôi nhanh chóng ra mở cửa. Đứng trước mặt tôi là một cô gái. Người này trông quen lắm. Để xem nào,…À! Là người trong ảnh hôm qua tôi thấy ở phòng Xiah. Nhưng sao cô ta vào được đây nhỉ?
-Cô là ai?-người con gái ấy thấy tôi thì có vẻ rất ngạc nhiên.
-Tôi là…-tôi đang nói thì dừng nửa chừng bởi vì sực nhớ mình mới là chủ nhà- câu này là tôi hỏi cô mới phải, cô là ai?-tôi hỏi ngược lại.
-Tôi…tôi…là vợ anh Jun Su.-cô ta đáp.
Cái gì? Xiah có vợ sao? Xỉu! tôi phải lấy hai tay vịn chặt cái ghế sopha gần đó mới ko bị ngã phịch xuống đất. Cái tin này thật sự là rất động trời. 5 người này thường hay trách tôi là giấu họ nhiều chuyện.Nhưng những bí mật của tôi mà đem so với những bí mật ghê gớm này của họ thì đâu có là gì? Xiah có vợ, thật ko thể tin được!.
Cô ta ko thèm để ý gì đến thái độ của tôi, cứ đi thẳng vào nhà. Xem ra người này có vẻ rất tường tận mọi ngóc ngách của ngôi nhà này thì phải. Ko những thế, cô ta còn buông ra một câu: “hai năm rồi mà ngôi nhà vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả”. Nghe xong mà tôi chỉ muốn xỉu cái rật xuống sàn. Mọi chuyện là thế nào đây hả trời?
Đi một vòng ngôi nhà xong, cô ta đi thẳng lên lầu và đến ngay trước cửa phòng Xiah.Thấy vậy nên tôi cũng chạy theo để xem thực hư mọi chuyện là thế nào.Cô ta ko thèm gõ cả cửa mà cứ thế mở toang cửa phòng và bước vào.Còn tôi chỉ dám đứng ở ngoài và nhìn vào.
Xiah đang ngồi viết cái gì đó.Anh ta ko ngẩng mặt lên nhìn mà chỉ lên tiếng:
-Jen! Em ra ngoài đi. Anh bận lắm, đừng làm phiền.
-Anh mở mắt to ra mà nhìn xem ai đang đứng trong phòng anh. Đừng có mà ở đó trút hết tội lỗi lên đầu em.-nãy giờ bực mình vì cô ta, bây giờ Xiah lại như thế nên tôi ko chịu nổi nữa, đành phải hét toáng lên.
Nghe tôi nói có vẻ lạ nên Xiah đành phải ngẩng mặt lên. Thấy người con gái kia, mặt anh ta lập tức tái hẳn đi.Có vẻ như là bất ngờ lắm thì phải. Đôi lông mày nhíu lại, nhìn cô ta ko chớp mắt. Xem ra đúng là hai người này có quan hệ với nhau thật. Và chắc là chuyện cô ta là vợ Xiah cũng ko sai.
-Xem ra hai năm qua ko có em, anh vẫn sống tốt nhỉ?-người con gái ấy nhìn Xiah và mỉm cười.
-Làm sao cô vào được đây?-Xiah gằn giọng hỏi
-Trí nhớ anh tệ thật đấy! Anh quên cái hệ thống bảo vệ ấy là do chính tay bố em lắp đặt hay sao hả? Tất nhiên là em vẫn còn nhớ cách mở khóa rồi.-cô gái đó đáp và nụ cười vẫn tươi trên môi.
-Cô đến đây làm gì?-Xiah vẫn hỏi bằng một giọng lạnh lùng.
-Em có chuyện muốn nói với anh.
-Hừ! giữa chúng ta còn chuyện gì nữa mà nói chứ?-Xiah cười khẩy.
-Còn, vẫn còn rất nhiều chuyện em muốn nói với anh.-người con gái ấy nói bằng một giọng rất nghiêm túc.
-Vậy thì nói nhanh đi!-Xiah ra lệnh.
-Nói luôn ở đây sao?-cô ta hỏi lại.-cũng được thôi, nhưng em ko muốn có người lạ nghe chuyện của chúng ta-cô ta vừa nói vừa liếc mắt sang tôi.
Hiểu ý, tôi ko nói gì mà lập tức quay mặt bỏ đi. Thật tức chết mà. Tôi thèm vào nghe chuyện của hai người ấy. Ko hiểu cô ta được dạy dỗ thế nào mà có thể bất lịch sự đến thế.Lúc nào cũng nói năng trống không, lại còn tự tiện nữa chứ. Tưởng là vợ của Xiah thì ghê lắm đấy! Tôi đây chẳng sợ đâu nhá! Hứ.
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái