Số lần đọc/download: 4245 / 32
Cập nhật: 2018-07-06 10:39:06 +0700
Chương 4276 : Tạc Thi
- Chính xác, nhưng nàng có thể tưởng tượng, nếu nàng có thể đứng trước trường sinh, Quang Minh Thánh Viện, Tiên Thống Giới, không, thậm chí nguyên Tam Tiên giới, có thể nói vạn cổ, mấy thứ này ở trước mặt nàng có quan trọng không? Chúng bé nhỏ không đáng kể, có lẽ nàng hơi vươn tay là có thể nhẹ nhàng xóa bỏ. Đó sẽ là lúc xem nàng lựa chọn ra sao, nhìn xem đạo tâm của nàng có kiên định hay không.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu lặp lại:
- Nhẹ nhàng xóa sổ cả vạn cổ!
Tưởng tượng xem một người nếu đạt tới cảnh giới đó, như Lý Thất Dạ ám thị, người đến độ cao như vậy đã không để ý mấy thứ đó, chỉ là con kiến, hạt bụi. Lúc này bắt ngươi lựa chọn không phải cân đo bằng thiên phú, xuất thân.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:
- Nên lúc còn nhỏ yếu không cảm thấy đạo tâm quan trọng gì, nhưng khi nàng lên đỉnh thế giới, đặc biệt là đỉnh vạn cổ thì đạo tâm mới là quan trọng nhất. Nó không chỉ quyết định bản thân nàng còn quyết định cả thế giới, ức vạn sinh linh, thời gian vạn cổ. Mọi thứ chỉ nằm trong một ý niệm của nàng, ảnh hưởng ý niệm của nàng là đạo tâm!
Nghe Lý Thất Dạ nói một loạt, lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, nàng thật sự không nghĩ tới điều này cũng vì nàng chưa mạnh đến trình độ đó.
Đại Hắc Ngưu đi đằng trước hú lên:
- Tới rồi, mau xem kìa!
Liễu Yến Bạch cũng khẽ kêu.
Lý Thất Dạ, Thánh Sương Chân Đế nghe tiếng kêu vội bước nhanh lên.
Bọn họ đã đi tới cuối đội âm binh, đó là một sơn cốc rất lớn. Khi chưa đến sơn cốc, từ xa đã cảm nhận sóng nhiệt ập vào mặt.
Sóng nhiệt bình thường rất nóng, nóng làm da người khô nứt, trong sóng nhiệt tràn ngập mùi đồng sắt.
Khi vào sơn cốc sẽ thấy cảnh rất quỷ dị, tà dị.
Ngươi đi vào sơn cốc sẽ nhận ra đó chẳng phải sơn cốc, nói chính xác hơn là cái nồi sắt siêu lớn, hoặc nên nói là nồi đất khổng lồ.
Trong sơn cốc, không, nên nói là trong nồi đất khổng lồ nổi bọt bong bóng, hơi nóng ập vào mặt phát ra từ cái nồi này.
Trong nồi đun nước thép, nguyên một nồi đầy ắp nước thép, đó không phải nước thép bình thường mà là tinh kim luyện xích đồng độ tinh khiết cao, mấy chục loại thần kim dung luyện ra một nồi đầy.
Người ngu dốt cỡ nào cũng nhìn ra được cái nồi nước thép màu vàng ròng này cực kỳ hiếm hoi, hiếm thấy, chúng nó được luyện bằng thần tài quý giá nhất. Nước thép này mà chế tạo binh khí, võ trang cho đạo thống thì có thể trang bị đại quân trăm vạn người, còn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Chỉ tính nồi nước thép này đã rất đáng sợ, giá trị của nó vượt qua khả năng chịu đựng của truyền thừa môn phái bình thường.
Càng khiến người hoảng sợ không phải nồi nước thép đầy ắp mà là những âm binh.
Âm binh xếp hàng dài lần lượt đi vào nồi đất, chìm vào trong nồi.
Nồi đất như không có cuối, ngàn vạn binh sĩ đã bước vào nhưng không có một binh sĩ nổi lên. Có nhiều binh sĩ đi vào hơn nữa cũng không thể lấp đầy nồi.
Vô số âm binh xếp thành hàng dài đằng đẵng, hành quân trăm ngàn vạn năm cuối cùng chúng nó lần lượt đi vào nồi, tẩm trong nước thép rồi chìm xuống đáy nồi.
Cảnh tượng này khó tin biết bao, đáng sợ cỡ nào, khiến người không thể tưởng tượng.
Thánh Sương Chân Đế nhìn cảnh này hút ngụm khí lạnh. Âm binh hành quân đã đáng sợ rồi, càng khó tin hơn là tất cả chìm vào đáy nồi tự nấu mình luôn.
Nhìn tất cả âm binh xếp hàng đi vào nồi thép, mặc cho nước thép nóng bỏng tẩm trên người mình rồi chìm xuống đáy nồi, Đại Hắc Ngưu sợ hãi kêu lên:
- Đang làm cái quỷ gì vậy?
Đại Hắc Ngưu thấy rộng biết nhiều, lá gan cũng to nhưng trông thấy âm binh xếp hàng tự nấu mình, chìm vào đáy nồi khiến nó cảm giác sống lưng lạnh lẽo.
Thánh Sương Chân Đế hoang mang nói:
- Là cái gì khiến chúng nó thi nhau chìm xuống đáy nồi?
Âm binh hành quân ngàn vạn dặm cuối cùng chỉ vì nấu mình, chìm xuống đáy nồi. Thánh Sương Chân Đế có kiến thức rộng cũng không xem hiểu, không rõ ảo diệu trong đó.
Lý Thất Dạ nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút chậm rãi nói:
- Đồng nấu âm binh.
Nhìn tất cả âm binh chìm vào đáy nồi, nhìn nước thép sôi sục, Đại Hắc Ngưu nói:
- Không lẽ đây là tạc chảo dầu trong truyền thuyết? Nghe nói sau khi chết người gây nhiều tội lỗi sẽ bị ném vào chảo dầu nấu nướng, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng cả âm tào địa phủ.
Liễu Yến Bạch nghe kể thì rất sợ:
- Có thật không sư phụ?
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
- Ai biết thật giả, dù sao sư phụ của ngươi không làm chuyện thẹn với lòng.
Lý Thất Dạ cười vạch lưng Đại Hắc Ngưu:
- Không có làm chuyện thẹn với lòng, chỉ có lòng đen bóng thôi.
Đại Hắc Ngưu la làng, bất mãn nói:
- Đại thánh nhân không thể ô miệt ta như vậy! Bổn soái ngưu ta đây lòng lương thiện, chưa từng làm chuyện thương thiện hại lý!
Lý Thất Dạ cười cười trước cái mặt dày hơn mo của Đại Hắc Ngưu.
Thánh Sương Chân Đế nhìn các âm binh không chút do dự đi vào nồi sắt mặc cho nước thép nấu chiên, cuối cùng chìm xuống đáy nồi, nàng xem không hiểu.
Thánh Sương Chân Đế hỏi Lý Thất Dạ:
- Chuyện này là thế nào vậy đạo huynh?
Lý Thất Dạ mắt đăm đăm nhìn đằng trước:
- Cuộc chiến vẫn còn đó.
Lý Thất Dạ lắc người nhảy ra sau sơn cốc.
Nhóm Đại Hắc Ngưu phản ứng lại cũng đi theo.
Sau sơn cốc có vách vực dường như sâu không thấy đáy, Lý Thất Dạ rơi xuống mãi, nhóm Đại Hắc Ngưu theo sát hắn.
Khi rớt xuống đáy cốc, nhóm Đại Hắc Ngưu thấy ánh lửa lập lòe, ngọn lửa như những con rồng trườn bò.
Nếu nói bên trên sơn cốc nấu âm binh là nồi thép thì ngọn lửa bập bùng cháy ở đáy cốc là cái bếp.
Nhóm Đại Hắc Ngưu thấy vách đá trước mặt có những cái miệng lửa, các ngọn lửa phun ra từ cái lỗ như rồng lửa uốn lượn.
Nhìn xuyên qua những miệng lửa thấy trong lòng núi hừng hực lửa cháy, như thể trong núi rỗng tuếch chứa lửa cháy hung mãnh điên cuồng thiêu đốt.
Phỏng chừng lửa cháy trong núi đốt nước thép sôi sục không dứt.
Có một người áo đen ở trước miệng lửa, khói đen bao trùm toàn thân. Người áo đen dùng khí cương siêu mạnh thúc giục lửa cháy hừng hực trong lòng núi, cương khí thổi lửa cháy càng dữ dội hơn.
Người áo đen thông gió cho lửa cháy trong lòng núi, khiến ngọn lửa cháy càng dữ dội đun nước thép bên trên.
Nhìn người áo đen thông gió, Đại Hắc Ngưu hét to một tiếng:
- Thì ra là kẻ ác này làm chuyện xấu tại đây!
Đại Hắc Ngưu giơ vó đá mạnh.
Bốp!
Người áo đen bị Đại Hắc Ngưu đá trúng bay vào miệng lửa, rơi vào lửa cháy.
Bùm!
Lửa trong lòng núi cháy càng dữ dội bao lấy người áo đen, đốt cháy y.