We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2436-2440
|||
Chương 2436: Thanh điện.
- Tam Độc giáo có Tứ đại trưởng lão, lão Đại Tông Minh Thiên, thập đẳng Đại viên
mãn. Lão Nhị Tông Hạo Thiên, thập đẳng Đại viên mãn, phụ trách công việc trông coi Xà
Quật này.
Lão Tam Tông Vân, thập đẳng tầng thứ ba, bình thường phụ trách sắp xếp canh
gác miếu và việc vặt hàng ngày.
Lão Tứ Tông Phù Phong, thập đẳng tầng thứ ba. Chủ yếu phụ trách chuyện vặt
vãnh ở bên ngoài, kỳ thực, Tông Phù Phong chính là Tổng đường chủ ngoại đường của
Tam Độc giáo.
Chuyện bên ngoài đều do ông ta phụ trách. Mà lão Đại Tông Minh Thiên thần bí
nhất, ngay cả tôi ở trong này ba mươi năm rồi nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy bóng
dáng ông ta.
Hơn nữa, ông ta cụ thể phụ trách việc gì tôi cũng rõ lắm. Tuy nhiên, tôi nghi rằng
người này phụ trách công việc canh giữ tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Xem ra, thực lực của Tam Độc giáo đúng là không vừa.
Lam Tồn Quân nói.
- Không bằng Ngũ Độc giáo các anh, Ngũ Độc giáo có Bát đại hộ pháp. Tám hộ
pháp này người nào cũng có thân thủ tương tự ta.
Hơn nữa, bọn họ rốt cuộc có mấy trưởng lão chúng tôi vẫn không biết rõ. Mấy
trăm năm trước, hai vị giáo chủ tranh quyền, dẫn đến việc phân chia cuối cùng.
Ngũ Độc giáo một phân thành hai, tổ thượng Tông gia mang theo một đám nhân
mã đến Lào thành lập Tam Độc giáo. Mà phần lớn các cao thủ vẫn thuộc sự quản lý của
Cung gia trong Ngũ Độc giáo ban đầu.
Tuy nhiên, theo sự phát triển của thời đại, Ngũ Độc giáo ở trong cảnh nội Trung
Quốc sự quản chế của quốc gia tương đối nghiêm khắc.
Cho nên, ở nghiệp vụ chế độc bán độc không bằng Tam Độc giáo chúng tôi. Tuy
nhiên, Ngũ Độc giáo bọn họ có việc buôn bán của mình.
Về khả năng kinh tế không kém Tam Độc giáo là bao. Bọn họ làm kinh doanh cả
hai bên hắc bạch. Còn Tam Độc giáo chỉ kinh doanh bên hắc đạo thôi.
Bởi vì nơi này gần Tam Giác Vàng, cho nên, dùng heroin điều chế độc tố là nguồn
thu nhập rất lớn của Tam Độc giáo.
Mà Ngũ Độc giáo cũng tương đối thông minh, bọn họ hiện tại chế tạo ra rất nhiều
độc dược có thể sử dụng cho việc chữa bệnh, trị bệnh cứu người.
Bọn họ gọi đó là lấy độc trị độc. Thu nhập từ lãnh vực này đúng là không ít. Hai
bên giáo phái chúng ta vẫn thường thường xảy ra xô xát.
Hành động lớn như việc các anh hôm nay công kích vào cũng không nhiều. Dù
sao, chính phủ còn có quân đội. Nếu như hành động quá gây chú ý, kéo quân đội tới thì
xong hoàn toàn rồi.
Về mặt này, chúng tôi còn tự do một chút. Mà Ngũ Độc giáo càng cẩn thận hơn.
Dù sao, nhà nước Trung Quốc quá hùng mạnh, quân đội và chính phủ quá hùng mạnh.
Ngũ Độc giáo căn bản không có khả năng chống đối lại.
Xa Thiên nói.
- Có thể sử dụng độc cứu người cũng không tệ.
Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên vung tay lên, tất cả mọi người đều nằm sấp
xuống mặt đất.
- Phía trước có một mạch nói ngầm, rộng khoảng 40-50m. Phía trên có một cây
cầu dựng bằng xích sắt.
Diệp Phàm nói. Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bảng tiến lên quan sát một hồi.
- Muốn đi qua phỏng chừng tương đối nguy hiểm, mặt sông cũng không phải quá
rộng, có điều, vì không có dụng cụ chiếu sáng, quá tối. Dòng chảy cũng không thể nói là
chậm. Tình hình trong sông không rõ lắm.
Lam Tồn Quân nói.
- Kỳ lạ, không phát hiện tình trạng dị thường, dường như ngay cả một con rắn
cũng không có.
Vương Nhân Bàng có chút nghi hoặc.
- Bọn chúng thiếu gì biện pháp giấu rắn, ở chỗ anh không nghĩ sẽ có rắn thì
thường đều sẽ xuất hiện rắn. Hơn nữa, càng là chỗ anh thấy như an toàn lại càng
không an toàn. Như bây giờ đây, không thấy một bóng con rắn nào, thường nơi này cần
phải đặc biệt cẩn thận mới được.
Xa Thiên nói.
- Không ổn, phỏng chừng bọn chúng đang đuổi đến.
Lúc này, Thiên Thông kêu lên.
Diệp Phàm khẩn trương kề sát mặt đất dò xét một hồi, sắc mặt khá nghiêm trọng,
hắn nhìn Triệu Thanh Ngọc, nói:
- Phỏng chừng Tông Vô Thu đã vào được, không còn cách nào khác, Tiểu Triệu,
cô dẫn người nổ sụp chỗ hẹp đằng sau chặn lại. Trong động này muốn xử lý đá sụp có
lẽ càng khó khăn hơn.
- Chỉ có thể làm thế thôi. Bằng không, Tông Vô Thu vừa đến, chúng ta tất cả đều
game over rồi.
Thiên Thông cũng thở dài.
- Lựu đạn thừa không còn nhiều nữa, tôi nghĩ nên giữ một ít để lúc sau dùng trong
trường hợp khẩn cấp. Có điều, nếu lựu đạn quá ít quy lực sẽ quá kém, nổ không được
bao nhiêu đá. Tông Vô Thu thân thủ thập nhị đẳng, tay di chuyển đá tảng lớn mấy chục
nghìn cân thậm chí một trăm ngàn phỏng chừng cũng có thể.
Triệu Thanh Ngọc sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.
- Như vậy đi, chúng ta cùng nhau phát ra chưởng lực nổ cùng lựu đạn. Như vậy uy
lực sẽ lớn hơn nhiều rồi.
Diệp Phàm hạ quyết tâm, mọi người cũng không nói gì thêm.
Sau khi lui mấy chục mét liền phát hiện ra một chỗ rất nhỏ hẹp. Triệu Thanh Ngọc
sau khi chuẩn bị xong lựu đạn thì mọi người cùng nhau phát lực. Một tiếng ầm thật lớn,
hiệu quả không tệ. Những tảng đá lớn bị sụp xuống chặn đứng đường động. Muốn tiến
vào, có lẽ phải mất nhiều thời gian.
- Chúng ta đang tự đào mộ chôn mình, không còn cách nào khác, bỏ đi.
Diệp Phàm nói, người nhảy lên chiếc cầu. Còn đám người Triệu Thanh Ngọc cầm
súng bắn tỉa nhìn chăm chăm vào dòng sông để phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Vừa rơi xuống cầu, bất ngờ, đồng tử của Diệp Phàm co rút. Vội vàng đứng một
chân trên chân trái, người bật mạnh lên, xoay tròn một cái trở về chỗ cũ.
- Toàn là rắn, con nào con nấy đều nhỏ hơn con giun. Không cẩn thận sẽ không
thấy. Vừa rồi những con rắn nhỏ này không động đậy gì, có lẽ là tôi vừa nhảy qua gây
chấn động, khiến chúng nó để ý, con nào cũng há miệng ra, trong miệng có thể phun tơ
như nhện. Phỏng chừng, những cái tơ này chắc chắn có độc.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhớ ra rồi, những con rắn nhỏ loại này Tông Vô Thu gọi là “Thanh điện” Về
phần tại sao gọi là “Thanh điện” tôi cũng không rõ.
Bọn chúng tuy nhỏ như sợi len, nhưng lực công kích khá mạnh. Ngoại đường
từng có một tên phản bội bị bắt về, Giáo chủ tát một cái gã liền rơi vào một thùng gỗ.
Không lâu sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nọ, tôi chạy tới nhìn,
phát hiện trên thân thể gã bò đầy những con “Thanh điện” loại này.
Mấy ngàn con Thanh điện đều phun ra sợi tơ màu xanh còn nhỏ hơn sợi tóc quấn
trên người tên phản bội đó.
Không lâu sau, tên phản bội bị gói kín bởi những sợi tơ, giống như một kén tằm
hình người lớn. Mà người ở bên trong vẫn không ngừng kêu la thảm thiết.
Không lâu sau, tôi phát hiện bên trong chầm chậm chảy ra nước mủ màu máu,
thối kinh khủng. Bên trong không còn tiếng động gì nữa, mà cái kén cũng dần dần quắt
lại.
Chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng co lại thành một nắm bằng nắm tay to. Sau này tôi
mới biết, tên phản bội đó đã bị những sợi tơ độc này hòa tan từ lâu, ngay cả xương cốt
cứng rắn cũng bị hòa tan thành chất lỏng, bị những sợi tơ này hấp thu, truyền vào trong
cơ thể “Thanh điện”.
Giáo chủ sau đó nói: “Biết không, đây là một trong những tuyệt chiêu giết người
của Tam Độc giáo chúng ta. Xã hội hiện đại thì sao chứ?
Chúng ta dùng biện pháp này giết người thuê, cho dù cảnh sát hình sự có tài ba
đến thế nào cũng không tìm ra chút dấu vết. Người này, chỉ thế là biến mất trên thế giới
này rồi.”
Xa Thiên nói.
Mọi người nghe mà sởn tóc gáy, hai chị em Tài Nhạ và Triệu Thanh Ngọc đều thấy
buồn nôn.
- Đúng là khó khăn, những con rắn đó nhỏ như vậy, bám dày đặc trên xích sắt.
Cho dù chúng ta dùng đao dùng súng cũng chỉ có thể giết được mấy con, phí công phí
sức.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Dứt khoát nhảy sang bờ bên kia là được, không phải chỉ có 30-40m thôi hay
sao, chúng ta chạy lấy đà phỏng chừng có thể qua. Bản lĩnh thấp thì để Diệp Phàm giúp
một tay, thế là tất cả đều đi qua được rồi.
Tiểu Thiên hơi có vẻ đắc chí, nói.
- Anh ngốc quá, điều chúng ta có thể nghĩ đến, Tông Vô Thu không nghĩ đến được
sao? Trên xích sắt này có, phỏng chừng trên những tảng đá bên kia càng nhiều. Không
tin, chúng ta ném thử mấy tảng đá qua xem.
Lam Tồn Quân châm chọc nói.
- Thử chút xem nào.
Tiểu Thiên nhấc một tảng đá nặng mấy trăm cân ném về phía đối diện, ầm một
tiếng, mọi người khiếp sợ phát hiện.
Bên ngoài vách đá đối diện đột nhiên như vật thể sống. Từng tầng nhấp nhô như
sóng cuộn, không lâu sau, bắt đầu chuyển động.
Tảng đá kia không lâu sau liền biến thành màu xanh. Không lâu sau nữa, tảng đá
không ngờ dần dần nhỏ đi, cuối cùng, thu nhỏ thành một nắm bằng nắm tay nhỏ.
- Trời đất, ngay cả tảng đá cũng có thể tiêu hóa hết, tơ độc này là cái quái gì mà
lợi hại vậy?
Tiểu Thiên nuốt đầu lưỡi, thiếu chút nữa cắn phải.
- Bờ bên kia dày đặc những con rắn nhỏ loại này, cho dù có bay nhảy giỏi đến đâu
cũng không thể đáp được đến chỗ không có rắn. Hơn nữa, mắt tôi nhìn thấy chỉ toàn
rắn nhỏ. Huống chi, động này cũng không cao lớn gì, cũng sẽ bất lợi cho mọi người khi
dùng Khinh Thân Đề Túng Thuật. Trừ phi có thể bay là là qua thì còn được.
Sắc mặt Diệp Phàm khó coi nhìn Xa Thiên một cái.
Xa Thiên mở miệng nói:
- Tôi không làm được đâu, tuy rằng tôi giỏi Khinh Thân Đề Túng Thuật nhất. Kỳ
thực, bình thường tôi phải cần đến sự trợ giúp của một đôi cánh mới có thể trượt xa.
Cái kia, như Thiếu gia Diệp đã nói, nhất định cần có không gian để trượt đi mới
được, nơi này quá chật, hiệu quả không được tốt như vậy.
Nếu muốn bay là là qua, vậy chỉ có thể là Ngự Khí Phi Hành mà trong tiểu thuyết
hay nói. Cái này, chỉ là hư cấu, không thể làm được.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy Giáo chủ không dựa vào bất cứ ngoại vật gì mà trượt đi
suốt hai dặm. Lúc đó tôi đã kinh sợ mà cho là thần thánh.
Sau đó Giáo chủ cười nói cũng không phải là bay. Ông ta nói, mặc dù là cảnh giới
trong truyền thuyết cũng không có khả năng khiến con người ta bay lên được.
Cái đó, chỉ là nội khí hùng hậu, người luyện võ bức nội khí vào không trung đẩy
xuống mặt đất, dựa vào phản lực của không khí, dựa vào thế gió mà trượt đi. Có chút
giống như nguyên lý của máy bay phản lực.
Hơn nữa, tuy nói chỉ vẻn vẹn có hai dặm, nhưng cũng rất mệt. Còn không bằng
trực tiếp chạy trên mặt đất thoải mái hơn.
Hơn nữa, độ cao khi trượt đi cũng không thể quá cao. Cái này chỉ có thể coi là trò
vô bổ mà thôi.
Xa Thiên nói xong, tay khẽ động, quần áo ông ta mặc, dưới cánh tay có một đôi
cánh quỷ dị mở ra. Đôi cánh dài ba mét, có chút giống cánh máy bay.
- Má ơi, Xa Thiên, chẳng lẽ ông là người chim?
Tiểu Thiên bắt đầu hứng thú, chạy tới đưa tay ra sờ sờ đôi cánh.
- Cũng có chút giống dáng vẻ của Lôi Chấn Tử trong Phong Thần.
Lam Tồn Quân nói.
- Đôi cánh này của ông không thể nào là mọc ra được, vậy thì làm ra từ chất liệu
gì vậy? Dường như co duỗi rất tự nhiên, khi rụt lại trên người lại không chút dấu vết.
Hay thật!
Tiểu Thiên hỏi, nổi lên lòng hiếu kỳ.
- Xin lỗi, đôi cánh này là sư phụ tôi để lại cho tôi, nghe nói sư môn bọn họ đã
truyền qua mấy trăm năm rồi.
Rất khó chế tạo, khi cần dùng, bức nội khí vào là có thể mở ra. Khi không cần nữa
thì thu lại bên người, mỏng như cánh tiên, cũng không có cảm giác nặng nề.
Tuy nhiên, ít nhất phải là cường nhân cửu đẳng Đại viên mãn mới có thể miễn
cưỡng sử dụng. Tôi sử dụng cũng tương đối tốn sức, hơn nữa, hiệu quả không tốt lắm.
Một lần trượt đi khoảng cách xa nhất chỉ được hai dặm.
Xa Thiên nói.
- Ông còn có tài liệu chế tạo hay gì đó không?
Thiên Thông vẫn không buông tha Xa Thiên.
- Xin lỗi, đây là bí mật sư môn tôi. Nếu như Thiếu gia Diệp hỏi thì tôi sẽ nói. Bởi vì,
Xa Thiên tôi từ nay về sau đi theo Thiếu gia Diệp rồi.
Xa Thiên nói.
|||
Chương 2437: Hàng chục ngàn con rắn cùng nhảy múa.
- Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, chán ngắt.
Tiểu Thiên hiển nhiên tức giận, bĩu môi quay mặt đi chỗ khác. Tuy nhiên, không
đến vài giây tên này lại xoay đầu lại nhìn Diệp Phàm chăm chăm, ý là anh hỏi một chút
về bí mật ấy đi.
- Đồng chí Tiểu Thiên, cái này là bí mật sư môn của người ta. Mỗi người chúng ta
đều có bí mật của mình. Ép người ta nói ra cũng không hay lắm phải không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói, Thiên Thông trừng mắt nhìn hắn một cái, không hỏi
nữa.
- Bên kia truyền tới tiếng động lớn quá, phỏng chừng bọn chúng đang xử lý chỗ
chúng ta đã cho nổ sụp rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Lần này không dễ xử lý, có một số đá lớn chặn ở đường động. Cho dù Tông Vô
Thu có thân thủ thập nhị đẳng cũng không dễ dùng lực.
Huống chi, Tông Vô Thu bị thương, phỏng chừng giờ phút này đang ngồi xếp bằng
chữa thương, hẳn là không thể nào tham gia khiêng đá.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không vội, chúng ta đã là cá trong chậu, còn có gì đáng
gây sức ép nữa, tuy nhiên, bọn chúng bây giờ vẫn cứ đuổi theo ở phía sau, đoán chừng
là lo chúng ta phá hỏng bên trong.
Dù sao chúng ta đều sắp mất mạng cả rồi, trước khi chết vẫn thừa sức phá hỏng
chỗ này.
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, nhìn Xa Thiên một cái, hỏi:
- Rắn Thanh điện này cự ly phun tơ cao nhất có thể đạt tới bao nhiêu?
- Đúng rồi, nếu cự ly không cao lắm, chúng ta nhanh chóng vọt qua là được. Cũng
chính là thừa dịp tơ độc của chúng còn chưa kịp chạm tới người chúng ta thì chúng ta
đã đổi chân rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Cái này, độ cao bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói rắn này lai với nhện
độc mà thành. Phỏng chừng chúng nó cũng có chút ít năng lực giăng tơ của nhện.
Xa Thiên nói.
Diệp Phàm không hỏi nữa bật người nhảy lên, một chân rơi xuống chỗ xích sắt,
phía dưới quả nhiên chuyển động. Ở chỗ hạ chân xuống, hàng trăm cái miệng nhỏ há
ra, tơ độc phun tới.
Mà Diệp Phàm phát hiện ra trên xích sắt được cho là lan can xích sắt đột nhiên
xuất hiện rất nhiều rắn nhỏ treo trên không, con nào con nấy trong miệng đều treo tơ
độc nhỏ bằng cọng lông, cả thân rắn vời đến người Diệp Phàm như đang đu dây.
Mà còn có con rắn Thanh điện dứt khoát bò trên dây xích phun tơ độc về phía
người Diệp Phàm.
Có một cảm giác bị vây đánh, đan điền Diệp Phàm khẽ động, dường như có chút
không thoải mái lắm. Biết mình là độc nhân cũng không thể hoàn toàn khắc chế được
loại tơ độc này. Nếu như có thể khắc chế, chỗ đan điền sẽ truyền tới sự hưng phấn
chứ không phải không thoải mái.
Chưởng lực của Diệp Phàm chuyển động, quét xuống. Không ngờ những con rắn
nhỏ này bám quá chắc chắn, chỉ quét chết mấy chục con, mà đại đa số là vẫn cứ bám
thật chắc trên xích sắt, không ngờ cả khí nổi kình cũng quét không nổi.
Diệp Phàm không dám đặt chân lâu, bởi vì, loại tơ này nghe nói ngay cả xương,
cả đá cũng có thể ăn mòn, ngay cả giày phòng lôi đặc thù của Tổ đặc nhiệm A nếu bị tơ
độc này quấn lên phỏng chừng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi trở về chỗ cũ Diệp Phàm nói:
- Cự ly chúng phun ra phỏng chừng hơn một mét, tuy nhiên, sợi tơ rất dài. Giống
như nhện nhả tơ, còn có thể treo người đu tơ công kích. Thực tại còn đáng sợ hơn,
khả năng ăn mòn của những tơ độc này quá mạnh, thân thể chúng ta bao gồm cả quần
áo bên ngoài và các thứ vật phẩm không thể chạm vào những tơ độc này.
- Dùng lửa thiêu thử xem.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Trước thử một chút, mọi người chuẩn bị sẵn sàng vọt qua. Ở trong này không
thể lãng phí quá nhiều thời gian, chúng ta không thể lãng phí được.
Diệp Phàm gật gật đầu, Triệu Thanh Ngọc lấy từ trong ba lô mình ra một thứ có
hình dạng như bình xịt gôm. Sau khi nhập mật mã liền quay miệng phun hướng tới xích
sắt, phun.
Ầm…
Một luồng lửa cực nóng cỡ bằng ngón tay phun ra, cái này đương nhiên cũng là
sản phẩm độc quyền của các chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng A rồi.
Bởi vì chất lỏng bên trong được nén bằng áp suất cao, cho nên, cự ly phun ra có
thể đạt tới mấy chục mét.
Hơn nữa, nhiệt độ của ngọn lửa tương đối cao. Tuy nhiên, điều khiến mọi người
được mở rộng tầm mắt chính là: sau khi luồng lửa nóng rực như vậy phun lên xích sắt,
những con rắn nhỏ chỉ ngọ nguậy, đong đưa. Đương nhiên cũng có một bộ phận bị chết
cháy.
Hơn nữa, tơ độc màu xanh trong luồng lửa không ngờ dần biến thành màu vàng.
Mà rắn chết đi cũng không nhiều, ngược lại có một đống lớn những con rắn nhỏ dường
như đặc biệt hưng phấn, con nào con nấy cũng đều táp vào trong lửa, phun tơ độc. Mọi
người nhìn mà da đầu đều có chút tê dại.
- Tên Tông Vô Thu này con mẹ nó đúng là thiên tài, loại rắn này cũng có thể tạp
giao ra. Tôi thấy chính hắn có khi cũng là thứ tạp giao mà thành.
Thiên Thông không kìm nổi mà mắng.
- Ngay cả lửa cũng không sợ, chẳng lẽ lửa này không tốt?
Lâm Yếu Phong hỏi xen vào một câu.
- Lửa này không tốt hả, cậu thử xem đi.
Triệu Thanh Ngọc trừng Lâm Yếu Phong một cái, hừ nói.
- Nhiệt độ của luồng lửa này trong nháy mắt có thể đạt tới 300-400 độ, ngay cả
kim loại có độ nóng chảy thấp cũng có thể bị tan chảy trong nháy mắt.
Diệp Phàm giải thích.
- Loại rắn này đúng là có tấm thân kim cương bất hoại rồi, anh xem, có còn con
có thể “nhảy múa” trong lửa nữa kìa.
Chu Đồng thở dài.
- Không hẳn, đoán chừng tơ độc này có chức năng phòng cháy. Cậu nhìn đi, lúc
chúng lọt vào trong lửa đại đa số sẽ phun tơ độc lên người để bảo vệ mình. Không thể
tưởng tượng được loại tơ độc đối với chúng ta thì đáng sợ lại có tác dụng này.
Lam Tồn Quân thở dài nói.
- Không ổn, mau vọt qua!
Diệp Phàm hét lớn bởi vì đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Lúc này không ngờ
trên vách động rất nhiều tơ độc treo rủ xuống, rắn con nào con nấy đều đu trên tơ độc
đu về phía đám người Diệp Phàm.
Không gian trước mắt đều là rắn độc và tơ độc dày đặc.
Hai tay Diệp Phàm nhanh chóng xoay chuyển, trong không trung lập tức xuất hiện
một quả cầu nước.
Quả cầu nước còn mang theo hương độc nổ vào trong không trung, ầm vang một
tiếng trầm đục.
Mọi người theo sát phía sau Diệp Phàm lao về phía xích sắt. Lúc này cũng không
kịp để ý nhiều nữa, gắng hết sức chân chưa chạm đất liền đổi chân.
Chỉ trong vài giây mọi người đều đã vọt sang, vào một cái động khác.
- Mau cởi giày ra.
Lam Tồn Quân kêu lên với một đội viên dự bị, bởi vì bản lĩnh cậu ta quá kém, cho
nên, chậm một chút.
Dưới chân dính tơ độc. Đội viên kia lập tức cởi giày. May rằng mỗi đội viên đều
chuẩn bị hai đôi giày, bằng không, thật đúng là phải đi bộ bằng chân trần rồi.
- Phía dưới không có đường rồi.
Sau khi đi được mấy chục mét Diệp Phàm dừng bước, lẩm bẩm, nhìn xuống phía
dưới nơi đen kịt không biết là cái gì.
Dường như mọi người đã đi đến một vách núi trong động, phía dưới cũng không
biết sâu bao nhiêu, tối đen, không nhìn rõ.
- Lấy đèn tựu quang loại mạnh chiếu xem.
Diệp Phàm phất tay, Vương Nhân Bàng cầm đèn chiếu xuống.
- Trời đất ạ!
Cái tên Vương Nhân Bàng trước nay không sợ trời không sợ đất không ngờ cả
người run lên thiếu chút nữa làm rơi cả đèn tựu quang.
Tất cả mọi người đều tiến lại gần, mấy cái đèn tựu quang vừa chiếu xuống, ai ai
cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Chiều sâu phía dưới phỏng chừng 30-40m, phạm vi rộng bao nhiêu không rõ lắm,
dù sao cũng tương đối rộng, Diệp Phàm đoán là khoảng 500-600m. Bởi vì quá tối, ngay
cả đèn tựu quang cũng không chiếu rõ được hết.
Tuy nhiên, phía dưới dường như đang sôi trào. Bởi vì, toàn là rắn, các loại rắn lăn
qua lộn lại phía dưới, vặn vẹo những thân mình đáng ghê tởm.
Căn bản chính là rắn chồng lên rắn, sau khi được đèn tựu quang chiếu vào, lập
tức mấy ngàn cái miệng há to, thò thụt cái lưỡi, phát ra những âm thanh quái dị, có lẽ
chúng cho rằng ta đến cho ăn hay gì đó rồi.
Một thứ mùi khai quái dị có thể khiến người ta phát ngất bốc lên từ đám rắn. Mọi
người vội vàng đeo mặt nạ phòng độc vào mới có cảm giác khá hơn một chút.
- Không còn đường để đi rồi, muốn tìm được đường ra chỉ có thể đi xuống thôi.
Diệp Phàm thở dài.
- Đi xuống thế nào được, phỏng chừng toàn bộ rắn phía dưới đều là kịch độc. Nếu
như loại rắn Thanh điện vừa rồi, chúng ta không phải tự tìm đường chết hay sao.
Vương Nhân Bảng cũng chau mày lại.
- Đi xuống căn bản cũng không khả thi, nhiều rắn quá, phỏng chừng đến mấy ngàn
con. Chúng ta ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Hơn nữa, bao nhiêu rắn như vậy
cùng lúc tấn công, chúng ta cho dù có mấy chục cánh tay cũng không giải quyết xuể.
Nếu như muốn giết chết hết đám này, thì chúng ta cũng sẽ mệt gần chết rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Xà Quật, thật xứng với cái tên.
Thiên Thông lẩm bẩm một câu, nhấc một tảng đá nặng gần mấy ngàn cân đạp
xuống, sau một tiếng ầm vang, xì xì xì, tất cả đám rắn phía dưới đều bắt đầu lăn lộn,
con nào con nấy cũng đều hăng máu lên.
Có con còn đập đuôi vào thân con khác nhảy lên chừng 7-8m về vách đá phía đám
người Diệp Phàm đứng, phun ra rất nhiều nọc độc.
Tuy nhiên, hiển nhiên chúng không phun được đến chỗ Diệp Phàm, bởi vì khoảng
cách quá xa. Trừ phi dùng vòi rồng phòng cháy phun thì còn được.
Tuy nhiên, đám rắn trong hố động lập tức nhảy nhót, nọc độc trong hố hình thành
nên một màn mưa độc tanh tưởi tràn ngập khắp hố. Cho dù mọi người có mặt nạ phòng
độc công nghệ cao cũng vẫn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Thấy Thiên Thông còn muốn khiêng đá đập rắn, Diệp Phàm kêu lên:
- Đừng làm bừa, nếu như làm cho chúng sợ mà phun nọc độc, mưa độc bay lên là
chúng ta mất mạng luôn đấy!
- Ném thịt xuống thử xem.
Vương Nhân Bảng nói, thấy Diệp Phàm gật đầu, liền cầm lấy một miếng đùi dê
ném xuống. Cái này là đám người Diệp Phàm vừa lấy trong phòng bếp của Tam Độc
giáo, ướp gia vị khá thơm ngon.
Xì xì xì…
Mấy ngàn cái miệng phía dưới há ra muốn táp miếng thịt, lập tức, toàn bộ phía
dưới hỗn loạn cả lên. Đám rắn táp được cái đùi rồi liền thi nhau xâu xé.
Thấy một con trăn lớn nuốt cái đùi dê vào một chút, lúc này, mấy ngàn con rắn nhỏ
xông vào công kích con trăn lớn. Không lâu sau, phía dưới hỗn loạn cả lên, cắn xé lẫn
nhau. Máu rắn xen lẫn màn sương độc cuồn cuộn ở phía dưới, đám rắn kích động, phía
dưới xảy ra cuộc chiến lớn của bầy rắn.
- Cắn đi cắn đi, cắn chết hết đi mới tốt.
Thiên Thông hừ nói.
- Không thể nào đâu, chúng nó ở nơi này đã lâu như vậy. Con chết chỉ có thể là
con yếu, mà những con còn lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Nếu như người mà rơi xuống thì làm sao mà sống nổi nữa, phỏng chừng không
đến mấy phút ngay cả cái xương và cọng lông cũng chẳng còn.
Lúc Lam Tồn Quân nói những lời này cảm thấy da đầu tê dại. Dường như chân
tay cũng nhũn cả ra.
- Nếu như giết không hết, lại nhất định phải xuống dưới.
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, vẫn rất khó khăn.
- Thiếu gia Diệp, tôi đi xuống do thám. Tôi thấy những con rắn này nhảy lên cao
nhất cũng chỉ 7-8m, cộng thêm cự ly phun độc, độ cao cả hai cộng lại nhiều nhất chỉ đạt
tới khoảng 14m. Tôi chỉ cần khống chế độ cao trên 20m chắc không có vấn đề gì.
Xa Thiên lúc này nói.
- Vậy được, ông cẩn thận chút. Chớ khinh thường, độ cao tốt nhất khống chế trên
30m. Nơi này có lẽ là trung tâm của Xà Quật, động này tương đối rộng, độ cao cũng
tầm trăm mét.
Thực ra phù hợp cho đôi cánh của ông bay lượn. Tuy nhiên, nhất định phải chú ý
khống chế độ mạnh yếu, có tình huống nguy hiểm gì nhất định phải gọi chúng tôi.
Diệp Phàm gật gật đầu, vốn Diệp Phàm định thử xem, có điều, chiến đấu suốt từ
nãy đến giờ lâu như vậy thực sự cũng quá mệt rồi.
Mà Xa Thiên đi xuống là dồn nội khí vào cánh, cũng sẽ tiết kiệm sức hơn.
|||
Chương 2438: Phía dưới có huyền cơ.
Xa Thiên hít vào một hơi, song chưởng vừa động, đôi cánh kia mở ra. Chỉ thấy
thân thể ông ra nhẹ nhàng cử động, cánh khẽ vỗ, cả người hướng lên trên không trung,
không lâu sau liền bay đến độ cao 70-80m.
Lúc này, Xa Thiên bắt đầu khống chế được cánh lướt xuống. Xuống đến tầm 40m
thì bay chậm lại.
- Thật đúng là người chim.
Thiên Thông vừa rồi không hỏi được bí mật, châm chọc có ý trút giận.
- Người ta có bản lĩnh, đó chính là bay, anh bay thử xem nào?
Lam Tồn Quân châm chọc nói, khiến Thiên Thông bực mình trừng mắt nhìn một
cái, còn bẻ bẻ nắm tay, ý là sau khi về nước sẽ cho cậu một trận.
Tuy nhiên, đồng chí Tiểu Lam lại há mồm hất hất về phía Diệp Phàm. Ý là tôi có
Thiếu gia Diệp là chỗ dựa, không sợ anh. Thiên Thông đành buồn bực huơ huơ nắm
đấm.
- Cẩn thận Xa Thiên.
Diệp Phàm đột nhiên kêu lên, mọi người phát hiện, đám rắn này rất ghê gớm.
Không ngờ có mười mấy con rắn quấn vào nhau như một đoạn dây thừng, đột ngột
được một con trăn lớn phía dưới dùng đuôi hất mạnh lên trên.
Sợi dây rắn dài mấy chục mét kia lập tức được hất lên không trung. Mười mấy
con rắn đồng thời há rộng miệng phun khói độc, phun thẳng vào Xa Thiên lúc này đang ở
độ cao khoảng 30m.
Hơn nữa, sợi dây rắn phía dưới không ngừng hình thành, lập tức sợi dây rắn
được hình thành từ mười mấy con rắn quấn lại với nhau không ngừng đánh đu trong
không trung, có con còn hướng tới đôi cánh của Xa Thiên mà quấn.
Xa Thiên vừa thấy vội vàng ra sức đập mạnh đôi cánh giả kia, muốn bay lên. Tuy
nhiên, đúng lúc này, phía dưới truyền lên một luồng sức mạnh lớn quỷ dị, luồng sức
mạnh đó như thể một trận cuồng phong, giống như một cỗ máy hút bụi siêu cấp hút lấy
Xa Thiên.
Khiến Xa Thiên sợ tới mức vội vàng ra sức đập cánh muốn bay lên. Mà bên này
đám người Vương Nhân Bảng cũng khẩn trương tung dây thừng ra muốn tóm lấy Xa
Thiên lôi nhanh về.
Tuy nhiên, sức mạnh truyền đến từ phía dưới bên phải động quá lớn. Xa Thiên cố
bay lên mấy lần nhưng thân thể không nghe theo sự sai khiến của mình nữa mà rơi
xuống đáy động bên phải.
Mà lúc này dây thừng của Vương Nhân Bàng vừa vặn tóm lấy được chân Xa
Thiên, tên này khẩn trương dồn sức kéo lên vách.
Tuy nhiên, Xa Thiên lập tức thành đầu dưới chân trên. Sợi dây đặc biệt của Tổ đặc
nhiệm A bị kéo ra quá căng. Vương Nhân Bàng đột nhiên bổ nhào về phía trước, không
ngờ không giữ nổi nữa. Nhìn tư thế dường như ngay cả anh ta cũng sắp nhào xuống.
- Mau hỗ trợ, không ổn rồi.
Vương Nhân Bàng sợ hãi kêu to.
Thiên Thông và Lam Tồn Quân vội vàng chạy tới, bắt lấy dây thừng, thân thể Xa
Thiên lập tức dừng lại.
Diệp Phàm vội vàng thi triển Hổ Ưng Chi Công, dọc theo dây thừng nháy mắt trượt
đến trước mặt Xa Thiên, bởi vì, nếu lực hút phía dưới quá lớn, bên trên lại kéo quá
mạnh, chẳng phải là muốn kéo Xa Thiên thành hai đoạn hay sao.
Người dù sao cũng là tấm thân làm từ máu thịt. Sợi dây thừng này của Tổ đặc
nhiệm A có thể chịu đựng lực mấy trăm nghìn cân. Dây thừng mà không đứt thì Xa
Thiên nhất định sẽ đứt thành hai đoạn.
Diệp Phàm đứng dưới sợi dây. Vỗ một chưởng xuống dưới hướng về lực hút.
Đây là bàn tay Lô gia Khai Bi, một chưởng này vỗ xuống đâu chỉ ngàn cân.
Bốp!
Thân thể Diệp Phàm đột nhiên vọt lên trên, miệng phun ra một bụm máu. Đám rắn
phía dưới vừa thấy có máu rơi xuống, càng trở nên điên cuồng.
- Ghê gớm thật, đây là lực hút gì vậy, chẳng lẽ là nội khí. Chẳng lẽ phía dưới Xà
Quật này có người, hơn nữa lại là một cao thủ đáng sợ, sao có thể được?
Diệp Phàm trong nháy mắt thầm đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Thấy Xa Thiên lại bị hút xuống dưới. Diệp Phàm khẩn trương phóng mạnh mười
mấy phi đao về phía lực hút.
- Bộp bộp…
Xa Thiên liều mạng vặn vẹo, Diệp Phàm vừa thấy không được, vội vàng kêu lên:
- Các cậu mau buông ra, bằng không Xa Thiên sẽ mất mạng đó.
Vương Nhân Bàng vừa thấy, đành phải bất đắc dĩ buông lỏng dây thừng. Biết
được Xa Thiên đã không chịu nổi rồi, nếu còn muốn kéo tiếp thì chẳng khác nào lấy
mạng của Xa Thiên.
Một luồng gió xoáy sắc bén xé rạch không khí, Diệp Phàm bắt được Xa Thiên. Tuy
nhiên, hai người không khống chế nổi, để thân thể bị cuốn vào trong luồng gió xoáy kỳ
quái, rơi nhanh xuống dưới.
- A, Thiếu gia Diệp, anh Diệp…
Toàn bộ người phía trên đều sợ hãi kêu lên.
Tài Nhạ vừa thấy liền muốn lao xuống, tuy nhiên bị Lam Tồn Quân chặn lại.
- Đừng vội, anh Diệp không dễ chết thế đâu, có lẽ vẫn còn cách sống sót.
Lam Tồn Quân hét lên.
- Có cách cái đầu cậu, có khi chưa đến một phút cậu liền tìm không nổi một cái
xương môt cọng lông của anh ta rồi ấy chứ.
Thiên Thông bực mình mắng to, tên này, mặt đen, hốc mắt không ngờ có chút đỏ
lên.
- Tao đập chết lũ rắn chúng mày!
Vương Nhân Bàng điên cuồng, liều mạng bốc một tảng đá trên vách giơ lên ném
mạnh vào bầy rắn trong Xà Quật.
- Đừng đập về bên phải, phải đập về bên trái. Chúng ta giết được nhiều rắn bao
nhiêu thì anh Diệp có thêm cơ hội sống sót bấy nhiêu.
Lam Tồn Quân tức giận kêu lên.
Lập tức, đá tảng như mưa ném xuống đám rắn phía bên trái. Còn Triệu Thanh
Ngọc cũng không kịp suy xét nhiều, đem tất cả lựu đạn còn dư ném xuống, mà hễ có
đạn là bắn hết xuống dưới.
Lập tức, bầy rắn bị nổ tung thành một đống lộn xộn, sương máu dưới hang bốc
lên, bùm bùm vang lên không ngừng. Trong không trung luôn có mấy trăm bay lên rồi lại
rơi xuống.
- Đập chết bọn khốn kiếp chúng mày đi.
Tình cảm của Vương Nhân Bảng và Lam Tồn Quân đối với Diệp Phàm tất nhiên
sâu đậm nhất, hai người này mắt đỏ màu máu, đập điên cuồng.
Ước chừng mười mấy phút sau, rắn phía dưới phỏng chừng cũng đã chết kha
khá rồi. Đạn của mọi người cũng đã dùng hết, lựu đạn cũng không còn. Mọi người mệt
mỏi dựa hết vào vách đá. Nhưng toàn bộ rắn trong Xà Quật vẫn đang liều chết giãy giụa,
mùi hôi bên trong bốc lên ngút trời.
- Anh Hai, không ngờ được anh lại đi trước anh em chúng tôi một bước. Yên tâm,
chúng tôi cũng sắp đi theo anh rồi.
Vương Nhân Bàng không ngờ vừa lau nước mũi vừa khóc rống lên như một đứa
trẻ.
- Anh Diệp, đi thong thả nhé, các anh em đều sắp đi cùng đây. Chúng ta sẽ gặp lại
nhau tại Địa phủ.
Lam Tồn Quân vắt nước mũi hất một bên.
- Làm gì vậy, cái gì thế, chết tiệt, sao mà thối vậy?
Thiên Thông sờ soạng trên mặt một chút, phát hiện ra là nước mũi của Lam Tồn
Quân, tức giận đến nỗi đá cho Lam Tồn Quân một cái.
Mà Vương Nhân Bảng cũng đá cho Thiên Thông một cái, ba người nhất thời xông
vào đánh nhau, lăn lộn trên khu đất bằng trên vách đá.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Đám người Triệu Thanh Ngọc và Chu Đồng vội vàng kêu lên muốn kéo ba người ra,
tuy nhiên, bản lĩnh ba tên này cao nhất trong đám này, căn bản không kéo ra được.
Ba người ôm thành một vòng, lăn lộn trên đất, lôi kéo đấm đá. Tuy nhiên, đánh chỉ
là đánh, ba người đều không sử dụng nội kình, chỉ dựa vào thể lực của bản thân mà
công kích đối phương.
- Thôi, đừng kéo nữa, cứ để bọn họ đánh đấm phát tiết một chút.
Triệu Thanh Ngọc thở dài, dứt khoát ngồi cách đó mấy chục mét cùng mọi người
nhìn ba người họ lăn lộn đánh nhau trên đất, chẳng khác gì ba tên lưu manh đánh nhau.
Không lâu sau, ba người cũng đánh mệt rồi, không ngờ cả đám bắt đầu khóc hu
hu, vừa khóc vừa mắng:
- Anh Hai, anh con mẹ nó cứ như thế mà đi sao, trả lời đi chứ. Sao lại ra đi như
vậy, chúng tôi vẫn còn sống mà. Anh con mẹ nó sống dai không khác gì gián, không ngờ
lại để cho rắn nó ăn mất rồi. Yếu đuối, ngu ngốc, ngay cả rắn cũng không đánh lại
được, chết đẹp chưa chết đẹp chưa, ngay cả tiền xây mộ cũng tiết kiệm được khối
rồi…
- Bang! Bang!
Sau hai tiếng vật cứng đáp xuống đất vang lên, Diệp Phàm cảm thấy toàn thân
dường như sắp vỡ ra.
Bên trong đen kịt, hẳn là một sơn động. Sơn động tu sửa cũng không tốt lắm, chỗ
nào cũng gập ghềnh, rất thô ráp.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm đảo một vòng mới phát hiện ra Xa Thiên ngã
xuống cách mình không xa.
- Xa Thiên, không sao chứ?
Diệp Phàm vội vàng hỏi.
Tuy nhiên, Xa Thiên không có động tĩnh gì. Diệp Phàm cố gắng bò qua, bức ra chút
nội tức dò xét một chút, phát hiện Xa Thiên vẫn chưa chết.
- Xa Thiên?
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Nó không chết nổi đâu, có điều, nhóc con, bản thân ngươi phải cẩn thận cái
mạng nhỏ của mình đấy.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, Diệp Phàm nghe thấy tiếng
liền nhìn lại, kỳ lạ là không phát hiện thấy người đang nói.
Bất ngờ, một luồng gió lạnh thổi đến, Xa Thiên bị luồng gió lạnh quỷ dị này thổi
không ngờ tỉnh lại, chân còn giật giật.
Chẳng lẽ là hồn ma, Diệp Phàm trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Cặp mắt
chim ưng mở lớn hơn nữa, tìm kiếm xung quanh. Tuy nhiên, người này không ngờ lại
nói tiếng Anh.
- Nhìn cái gì, lão phu còn chưa đi gặp Phật tổ đâu.
Giọng nói hơi khàn khàn kia lại cất lên.
- Tiền… tiền bối, ngài hút chúng tôi xuống làm gì?
Trong lòng Diệp Phàm yên tâm hẳn, nếu không phải ma thì nhất định là người rồi.
Người thì có gì đáng sợ, cũng hít vào một hơi, hỏi.
- Làm gì ấy hả, hai tên nhóc con các ngươi cũng không tệ lắm. Một cửu đẳng Đại
viên mãn, một thập đẳng tầng thứ hai. Không tệ không tệ, phỏng chừng căn cốt thân thể
cũng không tồi. Nếu lão phu hút các ngươi để ăn, các ngươi nghĩ xem…
Giọng nói kia cất lên.
Diệp Phàm và Xa Thiên tim đều thót lên, nghĩ không biết ông già này có phải là ma
quỷ hay không, mà lại muốn ăn thịt người. Hơn nữa, từ lời ông ta nói có thể khẳng
định, bản lĩnh người này tuyệt đối không thấp.
- Tiền bối, tuy rằng bản lĩnh của hai chúng tôi thấp, khó lọt vào mắt của tiền bối.
Tuy nhiên, nếu phải chết, chúng tôi cũng sẽ khiến người muốn chúng tôi chết phải chịu
khổ sở.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, dứt khoát tỏ ra “lưu manh”.
- Ha ha ha…
Giọng nói kia giờ phút này không ngờ cười phá lên, vang dội đến nỗi khiến đá trên
vách động rơi lả tả trên thân hai người.
- Có gì buồn cười sao?
Diệp Phàm hừ lạnh, nói.
- Nào nào nào, các ngươi hợp lực đánh ba chưởng về phía trước mặt đi. Phải dốc
toàn lực, nếu như có thể khiến lão phu vừa lòng có lẽ còn có thể cho các ngươi chết
một cách thoải mái.
Giọng nói kia cất lên.
- Dù sao cũng đều là chết, chẳng có gì.
Diệp Phàm nói.
- Không giống đâu, nếu như ta không hài lòng, thì các ngươi sẽ sống không bằng
chết. Lão phu hôm nay ăn đùi các ngươi, ngày mai sẽ gặm tay.
Ngươi suy nghĩ một chút xem, những ngày chết mà không thể chết ngay, sống mà
không có hy vọng này, các ngươi sẽ trải qua thế nào.
Cho nên, vẫn lên mau chóng dốc toàn lực, tính nhẫn nại của lão phu có hạn, xuất
chưởng đi.
Giọng nói kia cất lên, Diệp Phàm và Xa Thiên thoáng nhìn nhau, đều cảm thấy da
đầu đang tê dại.
- Có thể dùng vũ khí hay không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Chỉ cần có thể dùng được các ngươi cứ thể hiện hết ra, tuy nhiên, các ngươi chỉ
có ba cơ hội xuất thủ, cũng chính là ba chiêu, phải nghe hiểu đấy hai nhóc con. Đến đi,
đừng nói nhiều nữa, lão phu mấy thập niên rồi không được đọ sức với người khác rồi.
Đôi tay này đúng là ngứa ngáy quá đi.
Ông già này nói bằng một thứ tiếng Anh có chút khó hiểu.
|||
Chương 2439: Không nhìn thấy, không sờ thấy.
Diệp Phàm vừa nghe lại suy nghĩ ra gì đó, thì ra lão già này đã ở nơi này mấy
chục năm rồi.
Rốt cuộc là ai, sao lại ở dưới Xà Quật này, thật đúng là tà môn. Hơn nữa, Diệp
Phàm phát hiện, bất kể thi triển cặp mắt chim ưng thế nào cũng không nhìn thấy lão già
kia.
Nếu như nói ông ta không ở trong động này, giống mà cũng không giống. Nếu như
nói ông ta ở trong động này, tại sao lại không thấy bóng dáng?
- Anh còn có thể chiến đấu hay không? Chỉ ba chiêu?
Liên quan đến việc chết như thế nào, hiện tại dù gì cũng đều là chết, tất nhiên phải
lựa chọn các giải quyết dễ chịu hơn rồi. Còn về chuyện chạy trốn, Diệp Phàm trên cơ
bản đã mất hy vọng, cho nên, Diệp Phàm cũng hỏi Xa Thiên.
- Tôi dốc hết sức, ba chiêu có lẽ vẫn được.
Xa Thiên cử động thân thể ngồi dậy, còn cử động tay, thử co rụt đôi cánh, phát
hiện vẫn còn có thể rụt vào.
Tâm lý Xa Thiên cũng yên tâm hơn, ít nhất, đôi cánh giả mà sư phụ để lại vẫn
chưa bị rách.
- Tiền bối, ngài cho chúng tôi ba phút chuẩn bị một chút.
Diệp Phàm nói.
- Ít lải nhải đi, không cho!
Người nọ hừ nói.
- Tiền bối, ngài vốn là tiền bối, là đại cao thủ. Có khi đã đạt tới cảnh giới trong
truyền thuyết rồi ấy chứ, đã vậy còn so đo với hai hậu bối chúng tôi như vậy làm gì, trừ
phi trong lòng tiền bối thiếu tự tin. Muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Diệp Phàm to gan nói.
- Trong truyền thuyết, ranh con, cảnh giới kia không dễ dàng đạt được như vậy
đâu. Về phần nói lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lão phu giết các ngươi dễ dang
cũng như giết một con gián. Cần thiết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Ranh
con đừng hòng giở trò lừa gạt lão già ta. Mau chóng tấn công đi. Nếu không tấn công
lão phu sẽ ra tay đấy.
Người ta căn bản cũng không mắc mưu, không để cho hai người Diệp Phàm có
cơ hội được thở.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, tuy rằng toàn thân ngã xuống khá đau.
Nhưng kỳ lạ là dường như không hề bị thương quá nặng.
- Xa Thiên chúng ta lên!
Diệp Phàm bật đứng dậy, Xa Thiên cũng mạnh mẽ cà nhắc, thân người nhào về
phía trước, cánh khẽ vỗ liền bay vào không trung đen kịt.
Song chưởng của Diệp Phàm vỗ một cái, thi triển thủy công của Bức vương Nam
Lăng Hậu. Mà cánh của Xa Thiên khẽ vỗ, một luồng sức mạnh to lớn cắt qua không khí
ào ào vang lên, xông thẳng về phía trước.
- Nhóc con, mạnh hơn nữa đi, sao mà chẳng có chút sức gì thế hả?
Bên trong truyền đến một luồng gió lạnh, Xa Thiên bị luồng gió lạnh này thổi lung la
lung lay, ngay cả cánh cũng không khống chế vững, bay mấy chục mét về phía bên
cạnh mới miễn cưỡng ổn định người.
Mà Diệp Phàm bị luồng gió lạnh này cuốn lấy ném thẳng lên vách tường bên cạnh,
song chưởng của Diệp Phàm vẫn không ngừng, kêu lên:
- Chưởng thứ hai đến!
- Lần này còn được chút.
Giọng nói kia dường như có chút khen ngợi. Còn Xa Thiên lại khẽ vỗ cánh bay đến
trên đầu Diệp Phàm, hai tay cũng vỗ một cái truyền đến một luồng sức mạnh to lớn.
Chẳng qua Xa Thiên còn chưa đột phá thập đẳng, cho nên, nội tức bức ra chỉ là trò
trẻ con, tư thế coi như cũng được, chỉ hù dọa được dân chúng, chứ lực công kích
không đáng kể.
Một quả cầu nước to bằng quả bóng bàn trong đêm tối vọt đến trước mặt Diệp
Phàm.
Ầm…
Quả bóng nước nổ tung, tuyệt đối không kém uy lực của ba trái lựu đạn. Thành
động nghiêng ngả, giọng nói bên trong dường như có chút kinh ngạc kêu lên:
- Nhóc con, ngươi sử dụng ám khí gì vậy?
- Ngài cũng không nói không thể dùng ám khí.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đột nhiên kêu lên:
- Chiêu thứ ba đến!
Chỉ thấy tay Diệp Phàm nhoáng lên một cái, một luồng ánh sáng nhàn nhạt mặt
thường khó nhìn thấy chợt lóe. “Can tướng” không tiếng động xoẹt một cái về phía
trước.
Can tướng là phi kiếm trải qua rèn luyện đặc biệt, chuyên dùng cho thuật ném
kiếm, khống chế tốt hơn đao kiếm thông thường. Không những thế còn nhẹ nhàng, tốc
độ nhanh, khiến kẻ địch muốn phòng cũng không kịp.
Xoẹt…
Dường như có gì đó bị làm rách, Diệp Phàm biết đã có hiệu quả, vội vàng dùng
lực, kéo can tướng bay trở lại bên người.
- Còn muốn trở về, quay lại đây cho ông.
Giọng nói kia hét lên, can tướng khẽ run rẩy trong không trung, không ngờ không
bay lại.
Diệp Phàm dồn hết sức khống chế can tướng muốn thu hồi lại, tuy nhiên, một
luồng gió lạnh thổi qua. Tay Diệp Phàm run lên, can tướng rốt cuộc cũng bị luồng gió
lạnh hung hãn này cuốn đi mất.
Diệp Phàm và Xa Thiên hai người đáp xuống đất, ngơ ngác ngồi xuống đất đợi
quái nhân kia tuyên bố. Đương nhiên hai người cũng khẩn trương ngồi xếp bằng bắt
đầu điều tức. Biết rõ không thể đối địch, nhưng có phải chết cũng phải giãy giụa một
chút.
Sau mười mấy phút, giọng nói kia vang lên:
- Ngươi tên là Xa Thiên?
- Vâng thưa tiền bối?
Xa Thiên đứng lên cung kính khom người nói.
- Cánh này là của ai?
Ông ta hỏi.
- Là của sư phụ tôi, Hồ Bát Đao.
Xa Thiên thành thực trả lời.
- Hồ Bát Đao, có phải huynh đệ của Tông Vô Thu hay không?
Giọng nói kia không ngờ dồn dập hơn, hơi mang theo chút phẫn nộ.
Diệp Phàm âm thầm hoảng sợ, lão già này dường như có chút liên quan đến Tông
Vô Thu. Không chừng đây là một tín hiệu tự cứu.
- Không rõ lắm, tuy nhiên, Sư phụ Hồ trấn thủ trong tổ miếu của Tam Độc giáo. Chỉ
có điều, sư phụ của tôi cuối cùng cũng bị Tông Vô Thu sát hại.
Xa Thiên nói.
- Tạp chủng, đáng giết!
Không ngờ lão già kia đột nhiên mắng, Diệp Phàm nghe không hiểu gì nữa. Vừa
rồi cho rằng lão già này đối địch với Tông Vô Thu, hiện tại lại dường như không phải.
- Lời này của tiền bối chúng tôi không hiểu.
Diệp Phàm thử hỏi.
- Ngươi đương nhiên không hiểu rồi, Hồ Bát Đao và Tông Vô Thu là cá mè một lứa
cả.
Lão già này giận dữ nói.
- Tiền bối, Xa Thiên tuy rằng trước kia là một trong Tứ đại hộ pháp của Tam Độc
giáo. Kỳ thực, sau đó Xa Thiên đã điều tra rõ ràng, cả nhà của anh ta đều bị Tông Vô
Thu sát hại. Cho nên, vào thời khắc mấu chốt, Xa Thiên đã chém cho Tông Vô Thu một
đao.
Diệp Phàm bổ sung giải thích.
- Nói láo, muốn lừa trẻ lên ba hay sao? Người thanh niên này, ta hỏi ngươi.
Lão già này giận dữ, dường như có thứ gì đó bị ông ta vỗ một cái phát ra tiếng
“bốp” vang dội.
- Tiên bối xin cứ hỏi.
Diệp Phàm nói.
- Xa Thiên có phải là đồ đệ của Hồ Bát Đao hay không?
Lão già hỏi.
- Vâng!
Diệp Phàm nói.
- Hồ Bát Đao lại kết bái huynh đệ với Tông Vô Thu, ngươi nói thử xem, Xa Thiên
dựa vào cái gì mà chém Tông Vô Thu. Hơn nữa, Xa Thiên làm sao biết được cả nhà
mình bị hại?
Lão già này bức hỏi.
- Xa Thiên, anh đến nói đi.
Diệp Phàm nói, Xa Thiên kể hết mọi việc về nhà mình ra.
- Hừ, tên tặc tử Hồ Bát Đao đó nói chuyện nhà của ngươi cho ngươi biết, nực
cười.
Lão già này hừ nói.
- Cái này, có lẽ Hồ Bát Đao trước kia đồng lòng với Tông Vô Thu. Sau đó lương
tâm Hồ Bát Đao phát hiện ra, cho nên muốn cải tà quy chính.
Cũng đến tổ miếu làm người quét dọn. Lấy đó để cầu nguyện cho những tội ác
mình từng phạm phải. Hơn nữa, có thể giải thích sau đó tại sao Hồ Bát Đao lại nói hết
chuyện nhà của Xa Thiên cho anh ấy.
Hơn nữa, còn để lại tín vật năm đó.
Diệp Phàm nói.
- Người thanh niên, trước tiên có một điều không thực tế.
Lão già này nói.
- Vãn bối xin lắng nghe.
Diệp Phàm nói.
- Đôi cánh hiện tại ở trên người Xa Thiên gọi là gì các ngươi có biết không?
Lão già này hừ nói.
- Sư phụ lúc đó không nói tên của đôi cánh này là gì, chỉ nói đây là sư môn của
sư phụ truyền từ đời này sang đời khác. Rất khó chế tạo.
Hơn nữa, ngay cả đối với sư môn cũng là một bảo bối, yêu cầu tôi nhất định phải
bảo vệ tốt đôi cánh giả này.
Không những thế, mấy năm nay, tôi cũng đã tìm hiểu ra rất nhiều cách dùng đôi
cánh này.
Tôi tin tưởng, đợi đến sau khi công lực của tôi đột phá thập đẳng, đôi cánh này sẽ
trợ giúp tôi nhiều hơn nữa.
Xa Thiên nói.
- Ha ha ha… buồn cười thật, buồn cười thật…
Lão già này đột nhiên cười phá lên, thật lâu sau mới ngừng lại được, nói:
- Biết vì sao buồn cười không? Đôi cánh này, ta nói cho mà nghe, nó tên là “Hoan
Hỉ Phật Điệp Khiêu”.
Tại sao lại có cái tên này ấy à, bởi vì đôi cánh này nhìn qua trông giống như hai
bàn tay Phật, các ngươi nhìn kỹ xem có giống hay không?
Phật Lý có Phật Hoan Hỉ, mà ông ta đang khiêu vũ, cho nên gọi là “Hoan Hỉ Phật
Điệp Khiêu”. Đôi cánh này căn bản không phải là vật sư môn truyền lại gì gì đó của Hồ
Bát Đao, mà là gia vật của Xa gia ở Ấn Độ.
Hồ Bát Đao nói với ngươi như thế là nói dối.
- Điều này cũng lạ thật, đôi cánh này ông ta lừa Xa Thiên, vậy tại sao lại kể hết
thân thế của Xa Thiên cho Xa Thiên. Ngay cả túi vải năm đó cũng giữ gìn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng Hồ Bát Đao là người tốt gì gì đó phải không?
Giọng nói kia rất cực đoan, khinh miệt hừ nói.
- Ý tiền bối là gì tôi không hiểu?
Diệp Phàm hỏi.
- Hồ Bát Đao và Tông Vô Thu có mâu thuẫn, mà hai người đều đứng đầu Tam Độc
giáo. Mà Tam Độc giáo thực tế là do Tông Vô Thu cầm đầu, Hồ Bát Đao vẫn luôn bị
chèn ép, trong lòng đương nhiên không phục. Chẳng qua tên Hồ Bát Đao kia giấu kín
được. Mà bản lĩnh hai người bọn họ cũng xấp xỉ nhau. Hồ Bát Đao giỏi giấu giếm,
nhưng Tông Vô Thu kỳ thực càng giỏi dùng tâm kế hơn.
Phỏng chừng gã đã phát hiện Hồ Bát Đao có lòng dạ khác từ lâu, tuy nhiên, Tông
Vô Thu vẫn không lộ ra điều gì, vẫn xưng huynh gọi đệ thân thiết với Hồ Bát Đao.
Chẳng qua, như Xa Thiên đã nói, sau đó Hồ Bát Đao âm thầm đào tạo Xa Thiên,
đồng thời để cho Xa Thiên biết rõ về thân thế của mình, tự nhiên trong lòng Xa Thiên sẽ
gieo mầm móng báo thù.
Mà Xa Thiên lại rất được Tông Vô Thu yêu mến, tự nhiên, nếu muốn giết Tông Vô
Thu, Xa Thiên hoàn toàn có cơ hội.
Về phần Hồ Bát Đao nếu muốn giết chết Tông Vô Thu thật ra không có nhiều cơ
hội lắm. Bởi vì Tông Vô Thu vẫn luôn đề phòng Hồ Bát Đao, gã căn bản không tìm được
cơ hội xuống tay.
Không thể ngờ Tông Vô Thu vẫn cao tay hơn, Hồ Bát Đao cuối cùng vẫn chết trong
tay Tông Vô Thu. Chẳng qua Tông Vô Thu suy tính kỹ đến đâu đi chăng nữa cũng không
nghĩ đến việc Hồ Bát Đao còn giấu giếm quân cờ Xa Thiên này.
Điều ta phỏng đoán có lý không?
Lão già này nói.
- Tiền bối nếu biết lai lịch của “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu” chẳng lẽ tiền bối cũng là
người Xa gia?
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Người thanh niên, đừng có suy nghĩ lôi kéo làm quen.
Giọng điệu lão già này thay đổi, lạnh như băng, đột nhiên một luồng gió lạnh ào
tới, Xa Thiên giãy giụa một chút liền bị luồng gió này thổi vào không trung, ầm một tiếng,
đôi cánh giả đó liền bị gió chém rơi xuống đất.
Mà quần áo của Xa Thiên cũng bị luồng gió lạnh quỷ dị kia lột ra rơi xuống đất, lộ
ra thân thể trần truồng của Xa Thiên.
Xa Thiên bị luồng gió lạnh đó cuốn xoay tròn trong không trung.
- Ôi, thật đúng là con của ngươi rồi.
Giọng nói lại vang lên, tuy nhiên, Diệp Phàm vui mừng phát hiện, giọng nói kia trở
nên vô cùng thê lương dịu dàng. Chẳng lẽ thân thể của Xa Thiên khiến lão già này thay
đổi chủ ý, Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Theo giọng nói đó, Xa Thiên được thả xuống mặt đất.
: |||
Chương 2440: Lại vạch biểu tượng con dơi ra.
- Con trai, mặc vào.
Giọng nói của hắn rất thân thiện.
Không lâu sau, một tia sáng yếu ớt lóe lên.
Cuối cùng Diệp Phàm đã nhìn rõ hình dáng của cái động này, thực ra bề mặt của
động gồ ghề, chẳng có thứ đồ dùng gì, Diệp Phàm dùng mắt ưng quan sát kỹ thì sợ
ngây người ra.
Một gương mặt được khắc trên vách động, đó không giống như một hình mặt
người, tuy đã trải qua sự sói mòn của năm tháng, nhưng mấy chục vết sẹo trên gương
mặt đó vẫn rất rõ ràng.
Còn gương mặt người thì dường như được khắc một cách rất nghệ thuật trên
vách đá, có vẻ rất xanh xao, già nua.
Bên cạnh gương mặt có thứ gì đó rất nhỏ giống như rễ cây mọc ra, bụi bặm.
- Quái lạ, mặt người cũng có thể mọc rễ cây sao.
Diệp Phàm và Xa Thiên trong lòng đều không ngớt thán phục.
Đột nhiên, gương mặt người đó chuyển động về phía trước, những vụn đá nhỏ trên
vách đá rơi xuống còn vật như rễ cây kia cũng hoàn toàn nhô ra cùng với gương mặt
người.
- Hóa ra đó là tóc của người đó.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì thốt ra lời, có lẽ tóc đã được chôn trên vách đá quá
lâu rồi nên đã trở nên giống như những rễ cây như thế.
- Nhìn thấy ta, các ngươi không gọi là ma thì được rồi.
Người này chậm rãi nói, người này ngồi dậy nhưng mà chân, tay và toàn thân lại
ở trong vách đá, giống như tư thế đi xuyên tường.
- Chân của ta bị thương rồi, mấy chục năm rồi không đi lại được, năm đó đã bị
Tông Vô Thu sát hại, tưởng là chết rồi, nhưng may là mạng ta lớn, có thể sống được
đến bây giờ cũng là một kỳ tích.
Người này giống như đang lẩm bẩm một mình, sau đó ông ta liếc nhìn Diệp Phàm
và Xa Thiên hỏi:
- Tông Vô Thu có phải đang đuổi giết các ngươi?
- Ừm.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Hắn lẽ nào đang ở bên ngoài?
Sắc mặt ông ta sa sầm xuống nói.
- Không sai, việc này...
Diệp Phàm thành thật đem chuyện kể ra, dù sao có đánh cũng không lại quái nhân
này, chi bằng ranh ma một chút không chừng lại có thể có cơ hội sống sót.
Nhìn nội công của người này không hề kém, hơn nữa lại là địch thủ của Tông Vô
Thu, vậy thì có thể lợi dụng một chút rồi.
- Xa Thiên ở mông của ngươi có phải có một nốt ruồi màu đỏ, to bằng đầu ngón
tay út?
Lão già hỏi.
- Tại sao ông lại biết?
Xa Thiên giật mình, mặt hơi đỏ lên, điều này là bí mật của Xa Thiên, hơn nữa nó
mọc ở nơi không tiện để lộ cho người khác biết.
- Vừa rồi ta đã xuyên thấu vào để quan sát chỗ đó của ngươi, quả nhiên ngươi là
con trai của ta.
Khóe mắt lão tự nhiên có nước mắt chảy ra.
- Tôi... tôi không hiểu lời của tiền bối?
Xa Thiên cũng có chút cảm giác, giọng nói có chút run lên.
- Ta chính là cha của con, Xa Nhất Đao. Năm đó, trong một lần uống rượu ở Ấn Độ
ta quen biết với Tông Vô Thu không cẩn thận đã để lộ ra vật gia truyền của tổ tiên nhà
chúng ta để lại “Vô cực sát thủy can”, vật này có tác dụng gây độc giống như ống khói.
Tông Vô Thu là cao thủ về chất độc, đương nhiên ghen tị với vật gia truyền nhà
chúng ta, lão ta đã lập mưu kế kết nghĩa huynh đệ với ta.
Sau đó dùng chất độc ám sát mọi người trong gia đình chúng ta, người nhà chúng
ta đã chết gần hết còn ta thì hắn ném vào trong động rắn này.
Vốn cho rằng chết chắc rồi, Tông Vô Thu cũng cho là như vậy, ở giữa hàng nghìn
con rắn độc như vậy thì ngay cả Tông Vô Thu cũng không thể sống nổi.
Vì thế, trước tiên Tông Vô Thu đánh ta trọng thương sau đó ném ta vào đây, cười
lên mấy tiếng điên loạn rồi bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Tuy nhiên, không ngờ mạng của ta lớn, ở trong động rắn ta đã chiến đấu với bọn
chúng, sau khi sức lực đã hết ta lại dùng miệng để cắn.
Bọn rắn độc muốn cắn ta thì ta cũng cắn lại chúng, vớ được cái gì là cắn cái đó,
có khi còn nhai vài cái rồi nuốt luôn.
Lúc đó ta nghĩ, dù sao cũng chết, cho nên bất chấp tất cả. 3 ngày sau ta vẫn chưa
chết, rắn bị ta cắn chết cũng phải đến mấy chục con rồi.
Tuy nhiên, rắn càng ngày càng nhiều, khi ta cảm thấy không còn chịu đựng được
nữa, bên chỗ vách đá này đột nhiên phát ra âm thanh của một luống khí rất mạnh hút ta
vào bên trong.
Bên trong bức vách có một cái động thế này hết sức bí mật, cho dù ngươi có đến
gần cũng khó có thể phát hiện ra.
Trong động ta đã quen với một vị tiền bối, ông ta tên gọi là Sửu Vô Đoan, ta cũng
không biết chính xác đó có phải là tên thật của ông ấy hay không.
Người này đã sống đến hơn 130 tuổi rồi, nghe ông ta kể thì ông ta cũng bị tổ tiên
Tông gia hại ra thế này.
Nhưng Sửu Vô Đoan lợi hại, vô tình phát hiện ra hang động bên bức vách này,
chính là hang động để tổ tiên Tông gia tu luyện độc công.
Cũng không rõ là đến đời nào thì đã bỏ quên không nói cho đời sau, vì thế hậu bối
của Tông gia đều không biết được cái động này.
Sửu Vô Đoan mạng lớn, không những sống sót mà công lực ngày càng cao, chỉ
có điều chất độc trên người mãi không chữa khỏi, cho nên bị liệt cứ ở mãi trong động
không đi ra ngoài.
Xa Nhất Đao nói.
- Lẽ nào các ông lại ăn những con rắn độc đó?
Diệp Phàm nghĩ trong đầu và run lên.
- Không ăn thì ăn cái gì, hơn nữa còn ăn sống uống tươi, ở đây nào dám đun nấu,
như thế chẳng phải nói cho người của Tông gia biết ở dưới này có người sao?
Xa Nhất Đao tức giận nói.
- Cha...cha...người chịu khổ rồi, con thật vô dụng.
“Phịch” một tiếng, Xa Thiên quỳ xuống, cổ họng run rẩy.
- Không sao, ông trời vẫn có thể để cho con và ta gặp nhau, ta mãn nguyện lắm
rồi. Hơn nữa công lực của con cũng không tồi.
Xa Nhất Đao vỗ vỗ nhẹ lên người Xa Thiên.
- Sửu tiền bối bây giờ chắc là đã chết rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ấy chết lâu rồi, ta ở đây hơn 30 năm rồi, lúc mới vào được gần 2 năm, thì
Sửu Vô Đoan dù sao cũng là con người chứ không phải thần thánh nên già rồi chết. Tuy
nhiên trước lúc chết, tiền bối đã giúp ta một việc rất lớn đó không chỉ là trị khỏi một
phần chất độc ở chân của ta, mà còn truyền cho ta một chút bí quyết để ta sống được
đến bây giờ.
Xa Nhất Đao nói, hơi chút bồi hồi.
- Cha giờ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Xa Thiên hỏi.
- Thập nhị đẳng rồi, đáng tiếc, chính vì thế mà chất độc ở chân ta mãi không thể
loại bỏ được, hơn nữa, mấy năm nay vì sự sống mà không thể không ăn sống những
con rắn độc này.
Mấy chục năm ăn rắn sống chất độc tích tụ trong người không ít, đều đã bị ta
khống chế.
Vì thế chân của ta mãi không thể chữa khỏi, ta biết bởi vì chất độc đã ngấm vào
cơ thể của ta rất sâu rồi, đời này chỉ có thể dừng lại ở thập nhị đẳng mà thôi.
Còn tiền bối Sửu Vô Đoan cũng vì nguyên nhân này mà không thể đột phá được
đến cảnh giới như trong truyền thuyết.
Xa Nhất Đao tiếc nuối.
Đột nhiên một tay của ông ta chộp lấy Xa Thiên nói:
- Há mồm ra.
Xa Thiên không kịp đề phòng đã há mồm ra, trong lúc mơ hồ cảm thấy Xa Nhất
Đao nhét một thứ gì đó vào miệng mình.
- Toàn lực điều khí hướng đến hai mạch nhâm đốc, tấn công.
Giọng nói của Xa Nhất Đao như tiếng chuông vang lên trong đầu Xa Thiên.
Diệp Phàm đã đoán đúng, có lẽ Xa Nhất Đao đã cho Xa Thiên uống viên thuốc tăng
công lực để giúp Xa Thiên đột phá lên thập đẳng.
Quả nhiên, cơ thể Xa Thiên lúc nóng lúc lạnh, nửa giờ sau Xa Thiên hét lên một
tiếng bay vọt lên không trung lộn vài vòng rồi mới rơi xuống đất.
- Cha...có phải con đã đột phá đến thập đăng rồi?
Mặt Xa Thiên kích động hỏi.
- Vừa rồi cha cho con uống chính là túi thịt đan điền của Sửu tiền bối trước khi
chết ông ấy đã móc ra dùng phương pháp đặc biệt bảo tồn lại.
Ông ấy nói với cha rằng bên trong chính là nội công thuần khiết suốt đời của ông
ấy. Rất nhiều nội khí đã bị rò rỉ ra ngoài theo năm tháng.
Có lẽ bây giờ cũng chỉ còn lại khoảng một phần nhưng cũng đủ để con đột phá lên
thập đẳng rồi, Xa Thiên con phải sống cho tốt nhé.
Mối thù của Xa gia chúng ta giờ đặt trên vai con.
Sắc mặt Xa Nhất Đao nhợt nhạt nói, có lẽ vừa rồi giúp Xa Thiên cũng làm ông ta
tiêu hao đi không ít nội công.
- Cha, chúng ta cùng xông ra, thân thủ của con và cha không hề thua kém Tông Vô
Thu, hơn nữa Tông Vô Thu bây giờ đã bị thương rồi. Mối thù này chúng ta sẽ từ từ trả
cho bọn chúng.
Xa Thiên nói hai mắt dường như đang bốc lửa.
- Không được, tuy là nội công của cha đã đạt đến thập nhị đẳng rồi, nhưng so với
tên Tông Vô Thu người có thể cử động cả chân và tay thì kém rất xa.
Hơn nữa, Tông Vô Thu luôn không ngừng đánh nhau kịch liệt, còn ta thì chỉ chiến
đấu với bọn rắn độc này, so với lão, ta kém hơn nhiều.
Trong võ học, không chỉ ở chỗ nội công thâm hậu, mà kỹ thuật võ cũng tương đối
quan trọng, ta kém về trình độ kỹ thuật võ so với tên Tông Vô Thu.
Có lẽ Tông Vô Thu cũng sắp đánh đến nơi rồi, ta sẽ bất ngờ đánh ra chắc sẽ khiến
cho Tông Vô Thu bị thương còn các con nhân cơ hội lao ra ngoài.
Ta nghĩ con và tiểu tử này đều là thập đẳng hợp sức với nhau, dù có gặp trưởng
lão của Tam độc giáo cũng có thể đánh và xông ra.
Đương nhiên, mục đích trước tiên của các con là xông ra ngoài, việc báo thù con
cứ từ từ, ta thấy tên tiểu tử này rất có tiền đồ.
Tuổi chưa đến 30 mà đã đạt đến tầng thứ 2 của thập đẳng thì không phải đơn
giản, Xa Thiên, con hãy đi theo cậu ta.
Xa Nhất Đao hai mắt vẫn chưa mờ, nhìn người là chuẩn.
- Cha, con sớm đã đi theo Diệp thiếu gia rồi, con đã từng thề rằng, kiếp này sẽ là
nô bộc của Diệp thiếu gia.
Xa Thiên khẳng định nói.
Diệp Phàm vội vàng nói:
- Đừng nói như vậy Xa Thiên, chúng ta là anh em đừng có gọi thiếu gia, thiếu gia,
còn cái gì là nô bộc, tôi đâu có năng lực gì để nhận cậu làm nô bộc, sau này cứ gọi tôi
là anh Diệp là được rồi.
Đương nhiên trong lòng Diệp Phàm xấu hổ vã mồ hôi, nếu như làm cho Xa Nhất
Đao tức giận thì cái mạng nhỏ của mình sẽ bỏ lại ở đây.
- Vậy thì cắt máu ăn thề kết nghĩa anh em đi.
Xa Nhất Đao nói, đương nhiên không muốn để con mình trở thành nô bộc của
người khác.
- Cha, không thể được, con đã thề rồi, kiếp này mạng của con chính là của Diệp
thiếu gia.
Không ngờ Xa Thiên vẫn khăng khăng.
- Vậy ta giết tên tiểu tử này, thì lời thề đó sẽ bị phá vỡ.
Xa Nhất Đao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói.
- Xa huynh đệ, cậu đừng có hại tôi đi, gọi tôi là anh Diệp thì đã làm sao. Nếu
không, cái mạng của anh Diệp cậu sẽ không còn đâu.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Diệp thiếu gia, tôi đã nói rồi, tuyệt đối không thay đổi, nếu cha tôi muốn giết anh,
tôi sẽ cùng anh đi gặp phật tổ. Tuy nhiên khi tôi thề tôi cũng nói rằng mối thù của Xa gia
sẽ dựa vào sự giúp đỡ của Diệp thiếu gia.
Xa Thiên vẫn kiên quyết, dùng mạng của mình bảo vệ mạng của Diệp Phàm, sắc
mặt Xa Nhất Đao trầm xuống cũng khó để mà ra tay.
Diệp Phàm lập tức hiểu ra, tên Xa Thiên này cũng thật là thông minh, sống chết
muốn bắt mình buộc vào xe ngựa của Xa gia bọn họ, bởi vì Xa Thiên đã nhìn thấy dấu ấn
hình con dơi, nếu không thiên hạ này làm gì có ai tự nguyện làm nô bộc cho người khác
huống chi Xa Thiên cũng là một cao thủ.
- Hắn có năng lực gì mà giúp chúng ta báo thù? Xa Thiên, con hồ đồ rồi có phải
không?
Xa Nhất Đao hơi tức giận, trừng mắt nhìn Xa Thiên.
“Phịch” một tiếng, Xa Thiên đã quỳ xuống.
Y hướng vào Diệp Phàm nói:
- Diệp thiếu gia, anh đừng nói là Xa Thiên tôi là nịnh bợ mà tôi chỉ là muốn báo thù
cho Xa gia. Xa Thiên tôi chỉ đành phải nịnh bợ thôi. Có điều tôi muốn nói với Diệp thiếu
gia, đối với Diệp thiếu gia, lòng trung thành của Xa Thiên tôi chỉ có trời xanh mới thấu
hiểu.
Nói đến đây, Xa Thiên nói tiếp:
- Diệp thiếu gia, xin anh có thể mở ra biểu tượng trên tay của anh không, nếu
không khó có thể nói cho cha tôi hiểu.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử