Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 871: Cười Cười
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 871: Cười Cười
Lúc này, lão ni cô lại trừng mắt nói:
- Ngu tăng!
- Ngu tăng?
Hứa Tiên buồn bực một trận, những kẻ hàng chữ "Pháp" này, hẳn là đều là sau khi Phật hiệu truyền vào Đông Thổ, Phật tổ tự mình lựa chọn độ hóa đệ tử. Vô luận đạo hạnh hay là Phật hiệu đều rất tinh thâm, sao lại bị một lão ni cô hiểu chút pháp thuật gọi là ngu tăng đây?
Pháp Thiện hòa thượng đối với lão ni cô nói:
- Ta mới vừa hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời ta, phiến kính này ngươi từ đâu mà có được?
Lão ni cô nói:
- Hỏi lại một lần nữa, cũng không có gì khác biệt, phiến kính này là ta ở Kỳ Liên sơn..
Nhưng mà còn không chờ nàng nói xong, Pháp Thiện hòa thượng đã tiếp lời nói:
- Là ở Kỳ Liên sơn trong Sơ Lặc Nam Sơn Ma Kha Động phải không? Trừ cái đó ra, còn có một cái áo cà sa, bồ đoàn hai chiếc, thiện quyển da dê ba quyển.
Lão ni cô kinh hãi:
- Ngươi, sao ngươi lại biết được?
Xem bói cũng không thể chuẩn như thế.
Pháp Thiện hòa thượng lắc đầu:
- Bởi vì đó chính là đồ vật bần tăng bỏ lại ở đó. Mấy trăm năm trước, bần tăng từng ở đó thụ sư tôn điểm hóa, lĩnh ngộ Phật hiệu. Sau khi đại triệt đại ngộ, bỏ đi đồ vật dư thừa trên người, sư tôn muốn ta đem mấy thứ đó lưu ở đấy. Để người có duyên, nói nói năm sau sẽ có một đoạn duyên phận thầy trò. Sau này không biết thế nào, thấy đồ vật như vậy ở trên người Phan công tử, tâm trạng rất kỳ quái, Phan công tử này cũng không có Phajaat duyên gì, không nghĩ tới lại ứng ở trên người ngươi.
Phan Ngọc bừng tỉnh minh bạch, vì sao bằng vào phiến kính này trên người nàng, ngay cả Pháp Hải đều nhìn không thấu chân thân của nàng, Pháp Thiện sao có thể một ngụm nói ra, nguyên lai vật này từng ở trong tay hắn.
- Chớ có nói bậy, vả miệng cho ta!
Lão ni cô cũng giận dữ, nếu như nói nàng cảm thấy Hứa Tiên không có khí độ tiên gia, vậy thì Pháp Thiện ngu tăng cợt nhả kia có thể cùng Phật tổ nhấc lên quan hệ càng không thể tưởng tượng được, dĩ nhiên còn dám lớn lối khoác lác muốn thu chính mình làm đồ đệ.
Sau tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, lão ni cô lại không lưu tình chút nào cho chính mình một cái tát, Lôi Âm kia đối với Pháp Thiện không hề có tác dụng, lại rơi vào trên người chính mình, thực thành "vả miệng cho ta".
- Yêu cầu bực này thật đúng là kỳ quái!
Pháp Thiện hòa thượng che miệng lại là vui cười một trận.
Lão ni cô càng tức nổ phổi, không để ý dáng vẻ phong phạm quát mắng, Pháp Thiện chỉ là không để ý tới. Nhưng chỉ cần lão ni cô sử dụng Lôi Âm, tất nhiên sẽ rơi vào trên người chính mình, để nàng đến sau cùng cũng không càm dùng ngôn pháp mang tính công kích nữa.
Pháp Thiện lắc đầu thở dài:
- Đáng thương Pháp Thiện ta thích cười như vậy, dĩ nhiên có đồ đệ khổ đại cừu thâm như vậy, tội quá a, tội quá.
Vừa nói lại vừa cười liên tục, như là một khán giả nào đó cười thấp chút, đang xem tấu hài.
Hứa Tiên, Phan Ngọc, Vân Yên ba người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết như thế nào cho phải. Nhưng lại biết không phải là tới thu chính mình làm đồ đệ, cuối cùng cũng yên lòng. Mà lão ni cô này một lòng thu đồ đệ, "đảng phái thu đồ đệ", dĩ nhiên đụng phải một kẻ thích thu đồ đệ càng cường đại hơn, thực sự là khiến người ta dở khóc dở cười, cảm thán nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
Lão ni cô rốt cục lại hét ra một tiếng "không được nói", sau đó triệt để trầm mặc xuống.
Pháp Thiện lại đối với Hứa Tiên nói:
- Cũng là tại mấy trăm năm trước, Âm Dương kính này bị Đông Hoa đế quân lấy Thái A Thần Quang Kiếm đánh nát, rải rác khắp nơi, để cho bần tăng nhặt được một khối, hôm nay cũng bất quá là vật quy nguyên chủ mà thôi, thiện tai thiện tai.
Hứa Tiên hai tay tạo thành chữ thập, hành lễ một cái nói:
- Vậy thì đa tạ ý tốt của đại sư!
Tự đáy lòng cảm thán nói:
- Sư phụ kia của ta nếu có phần hòa khí như ngài liền tốt rồi.
Nhưng từ trình độ nào đó mà nói, vị thu đồ đệ này, so với Pháp Hải còn muốn hung tàn hơn vài phần.
- Sư huynh hắn dũng mãnh tinh tiến, là người có đại trí tuệ, bất quá có lúc khó tránh khỏi vài phần bướng bỉnh, thực sự cũng không có gì ác ý. Ngươi mặc dù không muốn thanh đăng làm bạn, nhưng phật pháp quảng đại vốn cũng không phải không thể cắt tóc đen, vào thâm sơm mới có thể tu được, đạo không đâu không có, mà Phật chỉ ở trong lòng.
Pháp Thiện khó có được hiện ra thần sắc nghiêm túc đứng đắn, ngược lại cũng có vẻ Pháp Tướng trang nghiêm.
Hứa Tiên nghe hắn nói chân thành, cũng không nhịn được thần sắc đoan chính, hai tay tạo thành chữ thập nói:
- Thích Sắc ghi nhớ sư thúc giáo huấn.
- Thích Sắc?
- Đó là pháp danh sư phụ cấp cho đệ tử.
Hứa Tiên sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng, cố nhiên biết được sắc này không phải sắc kia, nhưng lại vẫn cảm thấy không êm tai thế nào. Bất quá nói vậy vị Pháp Thiện sư thúc này có thể lý giải, sắc tức là Phật lý không huyền diệu... Hỗn đản, ngươi cười cái rắm a.
Pháp Thiện đầu tiên là hai vai run run, sau đó thẳng thắn ôm bụng cười ha ha, một tay chỉ vào Hứa Tiên:
- Thích... Thích Sắc...
Hiển nhiên vị Phật môn cao tăng này nghĩ đến cũng không phải là "Sắc tức thị không" đồ vật cao cấp như vậy, mà là có chút đồ vật tam tục.
Ngẩng cao tiếng cười làm kinh hãi một đám chim rừng, cùng với tiếng cười nhanh chóng phía chân trời.
Phan Ngọc và Vân Yên cũng là khẽ cười, bất chấp Hứa Tiên đuôi lông mày run run, sắc mặt khó coi.
Chỉ có lão ni cô kia vẫn như trước là một bộ dáng khổ đại cừu thâm, hiển nhiên là cười chút không thấp.
Hứa Tiên lời nói cắt đứt, "Đại sư" đại sư, ngươi không thể như vậy a đại sư, ngươi vừa rồi toàn bộ hình tượng hủy hết ngươi có biết không?
Pháp Thiện thoáng thu liễm dáng tươi cười, con mắt đảo qua Phan Ngọc và Vân Yên, lắc đầu cảm thán nói:
- Pháp Hải Sư Huynh hắn quả nhiên là người đại trí tuệ, tự thẹn không bằng, tự thẹn không bằng a, không bằng ngươi chuyển qua bái ta làm thầy đi sao!
Sau đó ngươi có thể mỗi ngày cười một cái, đúng không? Hứa Tiên may mắn chính mình bái đúng sư phụ, chí ít vị kia còn có một chút hình tượng cao tăng. Đối với vị này mà nói, ngươi cùng hắn nói chuyện Phật hiệu inh nhân sinh chí lý gì đó, hoàn toàn so ra không bằng đang đàm pháp, không cẩn thận phóng rắm lại có ý tứ hơn. Do đó, lão ni cô tìm đến hắn nghiêm trang luận pháp, cái gì Phật a, không a, mấy thứ đó, hắn chỉ cảm thấy buồn chán cực điểm, trực tiếp quỳ gối chịu thua cho kết thúc.
- Người thực sự là cao tăng đắc đạo sao?
" Lần này đến giá trị" Pháp Thiện tự đáy lòng cảm khái.
Cái này là giá trị?
Pháp Thiện mang theo tiếu ý dạt dào quay đầu lại nhìn về phía lão ni cô:
- Pháp danh buồn cười như vậy, sao ngươi khôn biết cười một cái, chẳng lẽ là không có nghe rõ? Ta lại tới giải thích cho ngươi một chút, pháp danh của hắn rõ ràng là Thích Sắc, nhưng người cũng rất háo sắc, nghe nói không chỉ có hai người này, còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần