Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 725: Chính Trị Là Có Thể Giao Dịch
Đ
ịch Nhân Kiệt và Ngụy Nguyên Trung rất lâu rồi mới quay lại thành Lạc Dương.
Thành Lạc Dương vẫn còn lại chút hình dáng lúc bọn họ ra đi, chỉ là trước cung thành đã có một cây trụ lớn che trời, trong cung thành thiếu đi một tòa Vạn Tượng Thần cung đồ sộ, tượng phật lớn “Thiên Đường” dọc đường cái Định Đỉnh đến Long Môn đã không còn hình bóng.
Hai người vẫn như trước kia, chỉ là nếp nhăn trên mặt Địch Nhân Kiệt nhiều hơn, Ngụy Nguyên Trung thì tóc bạc nhiều hơn, bọn họ đều già rồi, nếu lại bị lưu đày một lần nữa, có lẽ sẽ không có cơ hội sống quay lại Lạc Dương nữa.
Hai người cả đời lên lên xuống xuống, trong đó đặc biệt là Ngụy Nguyên Trung, ông đã bị lưu đày lần thứ tư rồi lại được triệu hồi, theo lý ông sớm nên có thái độ vui sướng mới phải, nhưng lúc này đây tựa hồ lại là điều đả kích rất lớn với ông, ông trở nên trầm mặc ít nói hơn, đám bằng hữu cũ đi đón ông đều cảm nhận được điều này rất rõ.
Ngoại trừ lần tham dự yến tiệc đón gió chính, thì ông không tham gia bất kỳ tiệc chiêu đãi nào nữa. Lúc này đây hồi kinh, ông lên chức, thăng lên làm Phượng Các Thị Lang, Đồng Phượng Các Loan Đài Bình Chương Sự, cũng là Tể tướng đương triều.
Ông quay về phủ đệ của mình, rất ít khi ra ngoài, ngày ngày đến Chính Sự Đường làm việc, nhưng các đại thần rất nhanh chóng phát hiện, ông dường như biến thành một Tô Vị Đạo thứ hai, việc gì cũng duy trì sự “ba phải”, nhuệ khí cao ngạo ngày xưa đã hoàn toàn không thấy nữa.
Không chỉ có Ngụy Nguyên Trung như thế, Địch quốc lão mà mọi người ký thác bao kỳ vọng tinh thần còn sa sút hơn cả Ngụy Nguyên Trung. Ông được nữ hoàng đế bổ nhiệm làm Loan Đài Thị Lang, Đồng Phượng Các Loan Đài Bình Chương Sự, cũng là Tể tướng đương triều, nhưng khi ông về kinh thì bị bệnh liệt giường, chưa hề lên triều lần nào, cũng chưa từng tham gia bữa tiệc đón gió nào, đóng cửa không ra, không một ai gặp.
Hai vị lão thần trung chính tựa như cũng bị mài mòn đi duệ khí, Địch Nhân Kiệt và Ngụy Nguyên Trung vốn được mong mỏi sau khi hồi triều lại có thể chán nản như vậy khiến cho nữ hoàng đế tức giận và văn võ đại thần thất vọng.
Triệu hồi hai lão thần quay về trình đình ủy thác trọng trách thật sự không có tác dụng nào đối với quốc gia, Ngụy Nguyên Trung thì khéo đưa đẩy, Địch Nhân Kiệt tinh thần sa sút, mà nữ hoàng không ngờ thái độ cũng khác thường, không hề có bất cứ răn dạy đối với hai người.
Hôm nay, lúc hết giờ làm, Ngụy Nguyên Trung đang thu dọn để về nhà, nguyên thăng nhiệm Tể tướng bắt đầu Binh Bộ Thị lang Diêu Sùng vừa mới thăng nhiệm Tể tướng bỗng nhiên đi vào Thiêm áp phòng của ông.
- Các ngươi đi ra ngoài!
Ánh mắt Diêu Sùng lạnh lẽo như điện, quét lên vài tiểu nội thị, trầm giọng chỉ bảo.
Vài tiểu nội thị vội vàng rời khỏi điện, giữa hai đầu lông mày của Diêu Sùng bỗng toát lên tia tức giận, bước nhanh đến trước mặt Ngụy Nguyên Trung, trầm giọng nói:
- Ta nghe nói Ngụy công trở về kinh, vinh dự trở thành Tể tướng, vui mừng khôn xiết, đêm không thể say giấc. Nhưng không ngờ, Ngụy công trở lại trong kinh, ngồi không ăn bám, tinh thần sa sút nhu nhược, còn không bằng Tô ba phải năm xưa, thật sự khiến người ta thất vọng.
Ngụy Trung Nguyên ngồi ở sau án vẫn bày ra thái độ không vui, trầm mặc không nói, chỉ trừng mắt nhìn Diêu Sùng rất lâu, bỗng nhiên mỉm cười:
- Ha hả, Nguyên Chi à, ngươi hiện giờ đã làm Tể tướng, sao tính tình vẫn chẳng thay đổi vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi còn phải ẩn nhẫn vài ngày nữa mới đến chào hỏi lão phu cơ đấy.
Diêu Sùng ngẩn ra, tức giận biến mất, nghi hoặc nói:
- Ngươi...ngươi biết là ta sẽ đến? Ngươi...lão già ngươi này, rốt cuộc trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì vậy?
- Nguyên Chi, ngươi nha, thật là hồ đồ đấy!
Ngụy Nguyên Trung gật đầu nói với Diêu Sùng:
- Ngươi ngồi xuống đi!
Diêu Sùng bụng đầy khả nghi, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Nguyên Trung. Ngụy Nguyên Trung trầm mặc một lát, nói:
- Người Khiết Đan hô lên khẩu hiệu ‘Ta đến vì Lư Lăng, Tương Vương’, ngươi cảm thấy, việc này như thế nào?
Hai người là bằng hữu cùng chung chí hướng, Diêu Sùng đương nhiên biết sẽ nói, ông hạ thấp giọng xuống, nói:
- Điều này đối với chúng ta có lợi rất lớn, nếu lợi dụng thích đáng việc này, vậy thì...
Ngụy Nguyên Trung phất tay ngăn lại, chậm rãi nói:
- Ta không biết là ai đã đưa ra một ý kiến hay cho đám Khiết Đan mọi rợ này, cũng giúp chúng ta chế tạo một cơ hội tốt. Nhưng, ngươi có chú ý tới khẩu hiệu của bọn chúng ‘Ta đến là vì Lư Lăng, Tương Vương!’ không.
Diêu Sùng ngẫm nghĩ một chút, vẫn không hiểu, kinh ngạc hỏi:
- Câu khẩu hiệu này có vấn đề gì chứ?
Ngụy Nguyên Trung gõ tay lên bàn, nhấn mạnh hơn:
- Lư Lăng Vương đặt trước Tương Vương!
Diêu Sùng cười khổ nói:
- Ngụy công à, rốt cuộc là ngươi huyên thuyên gì vậy? Lư Lăng Vương lớn tuổi hơn Tương Vương, hơn nữa lúc trước vốn là Lư Lăng Vương xưng đế trước, bị nữ hoàng trục xuất sau mới là Tương Vương đăng cơ, mà lúc nữ hoàng đăng cơ, Tương Vương lại thoại nhượng ngôi vị Hoàng đế...bất kể luận từ chỗ nào, thì đặt Lư Lăng Vương trước Tương Vương có gì không đúng chứ?
Ngụy Nguyên Trung nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tương Vương hiện giờ là Thái Tử, chẳng lẽ không nên đặt Thái Tử lên trước sao?
Diêu Sùng nghi hoặc nói:
- Ngụy công, ngươi nói là?
Ngụy Nguyên Trung nói từng chữ một:
- Gây chuyện không tốt, chúng ta sẽ “may áo cho người khác” đấy!
Diêu Sùng nghe xong sắc mặt biến đổi lớn.
Tuy cùng là mục tiêu cứu phục Lý Đường, nhưng trong những người trung thành với Lý Đường cũng có một nhóm nhỏ, mà một nhóm người này hiện giờ mục tiêu là ủng hộ Lư Lăng Vương Lý Hiển, mà một nhóm người khác thì đối tượng ủng hộ là đương kim Thái Tử Lý Đán.
Ngụy Nguyên Trung và Diêu Sùng đều là người phái Tương Vương, lúc này Tương Vương điện hạ tuy vẫn giữ danh hiệu Thái Tử, nhưng ai ai cũng biết rằng gã và Võ thị như nước với lửa, nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên cũng không coi trọng gã. Nếu Võ Tắc Thiên thật sự muốn giao ngôi vị Hoàng đế cho con trai ruột của bà, vậy thì Lý Hiển ở Phòng Châu xa xôi như vậy vẫn có cơ hội hơn Lý Đán.
Diêu Sùng vừa nghe liền hiểu ý tứ của Ngụy Nguyên Trung, chẳng qua ông suy tư một hồi, vẫn lắc đầu nói:
- Tuy là nói vậy, nhưng điều này dù sao cũng là cơ hội tốt cứu phục Lý Đường, nếu từ bỏ, đối với mọi người cũng không phải chuyện tốt. Chúng ta phải tranh giành, nhưng không nên vì điều này mà tranh giành.
Ngụy Nguyên Trung nói:
- Ta đương nhiên hiểu lúc này không phải là thời điểm tranh giành. Tuy nhiên, chúng ta nhất định phải lợi dụng hết thảy cơ hội để mở rộng lực lượng của Tương Vương, hiện giờ ta đã có phương pháp, không phải cho Hoàng đế xem, mà là cho Địch Nhân Kiệt xem đấy, lão già kia hẳn là hiểu ý tứ của ta.
Diêu Sùng gật gật đầu, nói:
- Ừ, tuy nhiên, vẫn nên có chừng mực, để tránh chín quá hoá nẫu. Đúng rồi, Địch Nhân Kiệt lần này hồi kinh vẫn ốm đau không xuất hiện, hắn...chẳng phải là cùng ôm mục đích, muốn ta và ngươi một vài thứ để xem chứ?
Ngụy Nguyên Trung mỉm cười nói:
- Ta nghĩ, là hắn đang cò kè mặc cả với nữ hoàng đế.
****
Địch Nhân Kiệt "ôm bệnh" sau khi hồi kinh vẫn đóng cửa không ra khỏi nhà, cũng không vào triều gặp bất kỳ bằng hữu nào. Ông tự giam mình ở trong phủ, lẳng lặng tính toán, suy tư về tương lai.
Ông già rồi, sống không còn được lâu nữa, rất nhiều chuyện không thể dựa theo tư tưởng của ông để từng bước tiến hành, ông cần phải suy nghĩ kỹ càng những chuyện đang xảy ra.
Ông cũng có chí cứu phục Lý Đường đấy, nhưng ông lại càng có để ý tới biểu hiện của Lư Lăng Vương, Ngụy Nguyên Trung, hiểu nỗi băn khoăn của đối phương.
Trải qua mấy ngày suy nghĩ cặn kẽ, ông dần dần đã có quyết định.
Cứu phục Lý Đường, bây giờ mới chỉ là một ánh rạng đông, còn xa mới tới được thời điểm thành quả thắng lợi, mà muốn đạt được thắng lợi, hết thảy lực lượng phản Võ đều phải đoàn kết, hiện tại không thể nảy sinh sự phân kỳ nghiêm trọng với Tương Vương đảng, càng không thể để Lư Lăng đảng lớn mạnh thêm. Đây là điều mà ông suy tính.
Thật ra, tránh cho Lư Lang đảng lớn mạnh là việc dễ làm, chỉ cần ông quay lại nhậm chức, dựa vào uy vọng và kinh nghiệm lý lịch của ông, nhất định sẽ là vị thủ tọa chấp bút trong Chính Sự Đường, đây chính là thắng lợi lớn nhất của Tương Vương đảng. Ông cần suy tính, dùng thủ đoạn gì để khiến Tương Vương đảng vừa lòng, do đó khiến Tương Vương đảng cũng trở thành trợ lực của ông.
Ông muốn tiếp tục nhậm chức, muốn trở thành thủ tọa chấp bút trong Chính Sự Đường, khảo nghiệm trọng đại nhất đó là ứng phó được với chiến sự Bắc cương và Đột Quyết xâm lược, mà Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự chắc chắn phải ôm đùi ông đấy, nếu Tương Vương đảng lại từ bên trong làm khó dễ, dù là ông có bản lĩnh thông thiên, sợ là khó mà làm được.
Hiện giờ trong Chính Sự đường đã có hai vị Tể tướng thuộc về Tương Vương đảng, cho nên điều kiện thỏa hiệp với Tương Vương đảng cần phải nghĩ cho kỹ trước, đồng thời, nữ hoàng đế mặc dù đã tuổi già, lực khống chế đối với quốc gia khổng lồ này đã không bằng lúc trước, nhưng móng vuốt của bà vẫn sắc bén đấy, đối đãi vị nữ hoàng đế này như nào, ông cũng cẩn phải suy tính cẩn thận.
Địch Nhân Kiệt đi vòng quanh bên sông Y Thủy chảy trong hoa viên, nghĩ dần dần rõ ràng. Lúc này, lão quản gia vội vàng chạy tới, thở hồng hộc kêu:
- A Lang, mau...nhanh đi nghênh giá, Hoàng đế đến phủ!
Địch Nhân Kiệt chấn động, vội vàng quay lại bên trong, thay đổi áo bào, lại vội vàng đi đến phòng khách.
Nữ hoàng đế cải trang vi hành, bà có thói quen cải nam trang, nhưng bề ngoài giả nam trang kia đã không còn làm tăng thêm vẻ ung dung tao nhã của bà nữa, mấy năm nay bà già đi rất nhanh, dù là y phục cắt khéo, chất liệu thượng đẳng cũng không che giấu được bề ngoài già cỗi của bà.
Địch Nhân Kiệt vội vàng bước vào phòng khách, chắp tay ấp lễ:
- Bệ hạ giá lâm, thần thất lễ, xin thứ tội!
Võ Tắc Thiên cầm một thanh quạt xếp, đang lẳng lặng thưởng thức một bộ tranh chữ trên tường, nghe tiếng của Địch Nhân Kiệt, liền thu ánh mắt, quay người lại ngồi xuống, khẽ liếc nhìn ông một cái, cũng không giả vờ giả vịt hỏi thăm “bị bệnh liệ giường” mà ai cũng hiểu kia.
Bà chỉ thở dài bùi ngùi, khẽ nói:
- Mấy năm nay, trẫm thật sự mệt mỏi rồi.
Địch Nhân Kiệt khom người, không trả lời.
Võ Tắc Thiên than dài nói:
- Lai Tuấn Thần chết rồi, chết không toàn thây. Trẫm nghe nói xong, cũng cảm thấy...Ngươi nói rất đúng, thiên hạ đại định, không nên dùng phép nghiêm hình nặng rồi.
- Vâng, bệ hạ!
Địch Nhân Kiệt thấp giọng nói:
- Một vương triều chỉ có thời đầu lập quốc, mới có đại đao khoát phủ. Nếu trị đại quốc như nấu cá nhỏ, thì bệ hạ khai sáng Đại Chu lâu rồi, hiện tại hẳn là nên dùng thủ đoạn ôn hòa hơn một chú, như vậy có lẽ chỉ cần vài năm, là có thể tái hiện lại sự phồn vinh như thời kỳ Trinh Quán rồi.
Võ Tắc Thiên hơi cười rộ lên:
- Trẫm cũng hy vọng được nhìn thấy ngày đó, nhưng hiện tại không yên ổn, Khiết Đan phản rồi, Đột Quyết xâm lấn, Thổ Phiên lại gõ gõ đánh đánh, mặt bắc cần dụng bnh, phía tây cũng cần dụng binh, lương thảo nhất thời lại kiếm không kịp, trẫm vẫn phải dựa quốc ão làm cánh tay đắc lực, quốc lão có nguyện phân ưu vì trẫm không?
Địch Nhân Kiệt khom người đáp:
- Thần nguyện hết sức trung thành tận trung vì bệ hạ. Tuy nhiên, thần nghĩ, muốn giải mối nguy trước mắt, chỉ có một biện pháp, là phải làm theo ý dân, lấy Thái Tử làm soái, mộ binh đánh địch, nhất định có thể thu được hiệu quả!
- Dùng Thái Tử làm soái?
Võ Tắc Thiên hơi có chút biến đổi sắc mặt, bà nhắm mắt lại trầm tư một hồi, chậm rãi xoa cằm nói:
- Trẫm, đồng ý với ngươi!