Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 613: Lão Thái Công Hoảng Sợ
L
ý thái công vừa sáng sớm đã vòng đi vòng lại trong hồ nước, một đám ngỗng ở phía sau mông ông ta, ông ta bước đi thong thả đến đâu, đám ngỗng trắng kia đuổi đến đó, nhưng điều khiến bọn chúng tủi thânchính là: Chủ nhân của chúng chỉ đi đi lại lại, căn bản không có ý cho chúng ăn.
Lúc đầu khi thành lập “Thừa tự đường”, Lư gia sắp xếp trong Sơn Đông sĩ tộc vừa hay tạm thời đứng thứ nhất, hơn nữa, Lư Tân Mật dùng tên giả là Khương công tử thực sự là nhân tài kiệt xuất nhất trong số những con em quý tộc trẻ tuổi của các đại thế gia, trở thành lãnh tụ của “ Thừa tự đường”.
Cho tới bây giờ, bản lĩnh của Khương công tử đã càng ngày càng rõ, hoặc là nói năm đó khi thành lập tổ chức này, y là người lãnh đạo phù hợp nhất, nhưng theo tổ chức này ngày càng lớn mạnh, lồng ngực của y, ánh mắt của y và năng lực của y đã càng ngày càng khó mà khống chế được cái tổ chức này.
Đồng thời, tác dụng của “Thừa tự đường” đã không còn giống như năm đó, các thế gia đối với khối thịt béo cũng càng ngày càng đỏ mắt. Một tổ chức khổng lồ như vậy, tài nguyên mà nó có được lại phần lớn dùng cho Lư gia, mọi người đều không hài lòng, cho nên bọn họ sớm đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Thẩm Mộc mới xuất hiện mà đã ngăn được Khương công tử, Lư gia lại cũng không thể tùy ý tận dụng tài nguyên của “Thừa tự đường”, đây quả nhiên là bản lĩnh của Tham Mộc và sự nâng đỡ của Lý thái công, lại sao không có sự trợ giúp ủng hộ của những thế gia khác chứ? Bọn họ không hy vọng Lư gia một mình độc chiếm trong Thừa tự đường.
Lúc này, bọn họ càng ngày càng cảm thấy Khương công tử lưu lại trong “Thừa tự đường”, chỉ có thể không ngừng gây ra xung đột và mâu thuẫn cho tổ chức này, cách nghĩ và thủ đoạn của y không chỉ là cách xa với những vị lãnh tụ chủ yếu của “Thừa tự đường”, mà còn cách xa yêu cầu của những thế gia.
Nhưng muốn phế y lại cũng không phải là một việc dễ dàng như vậy. Hiện giờ Khương công tử tự ra hôn chiêu. Các lão nhân nghe nói mừng rỡ, bọn họ rút cuộc có một lý do chính đáng để khiến Lư gia không còn lời nào để nói, bắt đầu vạch trần “Thừa tự đường”. Nhưng, sự phấn đấu này phải suy nghĩ kỹ lưỡng, không thể vì điều này mà tạo ra sự phân biệt giữa các thế gia.
Mặt khác, Quan Lũng thế gia đi tới đường cùng, hiện giờ chịu áp lực của Võ Tắc Thiên đã càng đi càng gần với bà ta, rất nhiều việc đều cùng thương lượng, cùng tiến cùng lui, coi như là đồng minh. Nhưng đồng minh nay vừa là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, vừa không thể không hợp tác, lại không thể không phòng bị.
Trước mắt việc này ắt sẽ bị Quan Lũng thế gia lợi dụng. Hòa giải thế nào, đưa ra điều kiện gì, đây cũng là điều cần phải thương lượng với người khác. Vừa sáng sớm, Bùi gia, Vi gia, Liễu gia đã lần lượt cử người tới cửa, dụng ý không hỏi cũng biết.
Lý thái công còn chưa thương lượng với các thế gia khác, không thể có câu trả lời rõ ràng cho đối phương, cho nên đã gọi người nhà tới từ chối khéo rồi. Nhưng việc này không thể kéo dài lâu, những Quan Lũng thế gia kia giống như con ngỗng trắng đang đuổi theo phía sau kia, đòi đồ ăn.
Khương công tử xử lý thế nào, còn chưa có ý kiến thống nhất. Làm sao để Quan Lũng thế gia im miệng. Cũng còn chưa có một kết cấu nào, buổi sáng sớm sau khi ông ta biết tin, đã cử người thông báo cho các thế gia khác tới thương nghị trước. Tuy nói như vậy làm rất dễ dẫn tới chủ ý Trường An lệnh Liễu Tuẫn Thiên, hiện giờ cũng không kịp rồi.
Nhưng tin tức đã đưa ra rất lâu, còn chưa thấy một ai tới. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, những gia chủ của thế gia này và những trưởng lão của gia tộc mình đang vội vàng thương lượng, thấy gia tộc của họ có thể có rất nhiều ưu đãi từ giữa. Nghĩ tới đây, Lý thái công chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích đến; thiên hạ hiểm nghèo, đều vì lợi ích đi…
Bỗng nhiên, Lâm Tử Hùng bước nhanh tới, làm kinh hãi đám ngỗng trắng đang ăn đứng phía sau Lý thái công kêu “cạc cạc”, hai cánh phất rất mạnh, bụi đất bay đầy.
Lý thái công nhíu mày, không vui nói:
- Vội gì chứ?
Lâm Tử Hùng vội vàng vái chào ông ta, bẩm báo nói:
- Thái công, Dương… Dương Phàm đơn thương độc mã, giết…giết tới Lư gia ở HNinh phường rồi.
Lý thái công hoảng hốt, ông ta sáng sớm đã nghe nói Khương công tử ám sát bắt người, liền sai Lâm Tử Hùng lưu ý động tĩnh ở phủ Công Tôn. Ông ta biết Dương Phàm nhất định sẽ nổi giận, nhưng ông ta bất luận tính toán thế nào, Dương Phàm cũng không thể xin quan phủ giúp đỡ, đó là uống thuốc độc, bao vây hôm nay coi như giải rồi, ngày mai dao của triều đình sẽ phải trảm tới đầu ông ta.
Còn trong tay Khương công tử nắm giữ sức mạnh khổng lồ, Dương Phàm cũng không thể nào chui đầu vào rọ. Cách làm có khả năng nhất của Dương Phàm chính là xin ông ta giúp đỡ, ông ta phái con cháu tới chỗ Khương công tử theo dõi y, mục đích chính là như vậy.
Theo đự định của ông ta, nhân cơ hội điều đình, đồng thời giải cứ Tiểu Man, để Lư công tử đuối lý mà nhường một bước, cắt giảm bớt quyền lực để giao cho Dương Phàm, đạt được kết quả hoàn mỹ tạo thế chân vạc.
Nhưng..
Lý thái công trợn mắt nói:
- Dương Phàm tới Lư gia ở Hưng Ninh phường làm gì?
Lâm Tử Hùng lau mồ hôi nói:
- Có lẽ hắn…nghe được tin tức từ đâu đó, cho rằng Khương công tử đang trốn ở đó, cho nên…
Lý thái công không đợi gã nói xong, hét lớn:
- Người đâu! Người đâu…
Tôi tớ đều vây quanh, Lý thái công vội vàng nói:
- Mau! Chuẩn bị xe, lão phu tới Hưng Ninh phường! Không cần xe bò, cần xe ngựa! Mau đi, mau đi.
- Quay lại! Nhớ tiếp đón chu đáo những người kia, đề phòng bất trắc.
- Quay lại! Gọi người mau tới Hưng Ninh phường, cần phong tỏa thông tin, tin Dương Phàm đại náo Lư gia, không thể truyền ra ngoài.
- Người, ngươi, ngươi.., lập tức báo tin này cho mấy đại thế gia Thôi Lý, Vương, Trịnh, hừ! Mấy lão già không chết đó, lão phu sớm đã truyền tin đi, tất cả không tới, một đám ở nhà tính kế, tính kế, đợi trời sập xuống rồi, bọn họ cái gì cũng không cần tính nữa.
Lý thái công lập tức rống lên mắng đám người đó và đuổi đi, liếc Lâm Tử Hùng nói:
- Cái này…chính là tính tình trầm ổn của ngươi nói, người xử xự thành thạo?
Lâm Tử Hùng cười gượng, cười khổ, cười mỉa, không phản bác nổi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Chủ nhân của Lư gia ở Hưng Ninh phường theo bổn phận là tộc thúc của Khương công tử, trong Lư thị Trường An chính là một vị trưởng giả, cho nên, lão là người rời khỏi sớm nhất, bởi vì lão phải đi theo Khương lão thái công trở về Phạm Dương, bởi vì đi gấp, gia quyến vợ con đều để lại phía sau.
Không có chủ nhân ở nhà chủ chì đại cục, con cháu trong nhà lại ai cũng có gì thì bỏ lại không tiếc, cho tới hôm qua đại đội nhân mã mới rời khỏi, bởi vậy ở phủ bây giờ còn lại rất nhiều người, còn cần thời gian hai ba ngày mới có thể toàn bộ chuyển đi.
Dương Phàm và A Nô, Công Tôn Lan cưỡi khoái mã giết tới Lư phủ, không nói hai lời liền đạp cửa bước vào. Gia đình giàu có đều có hộ viện. Lư gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lư gia không những có võ sư, hơn nữa đều là cao thủ, nhưng những người này đương nhiên không thể là đối thủ của Dương Phàm, A Nô và Công Tôn Lan Chỉ.
Vừa nhìn thấy ba người đánh tới tận cửa, võ sư Lư gia vừa sợ vừa giận, tiến lên cản lại, bọn họ không cản mới được, giơ tay cản lại, Dương Phàm liền tin Khương công tử ẩn thân ở đây rồi, e sợ bị y biết được tin mà chuồn mất. Đâu chịu nói lời vô nghĩa với những võ sư này, hai bên lập tức động thủ.
Lư gia đã chuẩn bị xong rất nhiều xe ngựa, chuẩn bị trở về quê cũ ở Phạm Dương, cho nên võ sư ở lại rất nhiều. Vấn đề là mãnh sư ba đầu khó chống đỡ, ba người Dương Phàm từ cửa xông vào, thế như chẻ tre, Lư gia tử thương vô số.
Rất nhiều đồ tể của Lư gia sớm đã chuyển đi rồi, còn lại phía sau đều là những kẻ ngốc nghếch, chất đầy trên xe, bên trong khó giấu được người, ba người Dương Phàm lo lắng người bị giấu trên xe, cả đường giết tới, không những lúc hết tất cả nhà không bỏ sót nơi nào. Buộc chặt xe ngựa và vải che mưa cũng cắt hết, tìm nơi mà Tiểu Man có khả năng ẩn thân.
Ba người tìm tòi, không ngừng có võ sư Lư gia ngăn cản, ba người vừa đánh vừa lục soát, thuộc hạ đâu còn có nặng nhẹ, một người của Bát Bảo Khảm Châu rơi xuống gương đồng, những cái hòm được khảm vàng bạc khắc hoa lật ra, quạt bình thúy ngọc cũng được điêu khắc, trở thành tơ lụa..
Ba người Dương Phàm cùng xông lên. Một đường giết tới, tìm tòi, xông vào nơi sâu nhất trong tòa nhà của Lư gia, tất cả phòng xá, hầm đều lục soát, tất cả xe chuẩn bị chuyển đi đều bổ nát ra. Cuối cùng không thấy bóng dáng của Khương công tử, cũng tìm không thấy Tiểu Man.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Tiểu Man không ở đây.
Thiên Ái Nô nói:
- Chúng ta tới Tĩnh An phường.
Công Tôn Lan chỉ càng rõ ràng:
- Đi.
Ba người xoay người đi tới, võ sư còn sót lại của Lư gia đã có kinh nghiệm, trái lại chủ nhân của Lư gia không ở đây, lão quản sự trung thành đối với chủ nhân của Lư gia kiếm đánh tới bất tỉnh rồi, có thể không liều mạng họ là kiên quyết không liều mạng, ai cũng cầm đao dương kiếm hét lớn đuổi theo họ, lại cách vài trượng, căn bản không dám tiến gần.
Cho tới khi Dương Phàm quyết tâm rời khỏi, cực kỳ chạy nhanh về phía trước, bọn họ giọng càng ngày càng to, gào khóc kêu chạy phía sau, giống như là tiễn đưa Dương Phàm.
- Đứng lại.
Ba người Dương Phàm vừa xông tới cửa, mười mấy người lập tức xông tới, Lý lão thái công gọi người dìu lấy, gần như chân không chạm đất, nhìn thấy họ mới thở dài, lập tức trừng mắt hô lớn, đồng thời xua tay gọi người nhanh chóng thả hắn ra.
Lý thái công thấy mười hai quạt ngọc bình ở dưới chân vô giá, lại nhìn thấy lụa trắng trên ngọn cây bị gió thổi, Lư gia giống như là gặp phải loạn binh vậy, đã không còn cách nào nhìn thấy.
Lý thái công cả giận nói:
- Tên tiểu tử hỗn xược ngươi, muốn làm gì?
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Lão gia, xin tránh ra.
- Tránh ra?
Lý thái công dậm chân mắng to:
- Tên không có đầu óc ngươi, gây họa còn chưa đủ lớn sao? Có việc gì, không thể tới tìm lão phu thương lượng, ngươi xông thành bộ dạng như vậy, xử lý thế nào?
Dương Phàm cười, cười rất lạnh:
- Việc này lại có liên quan gì tới ông? Lão nhân gia phải đặt việc này trên người làm gì! Lão nhân gia tránh xa, tiểu tử phải đi tìm nương tử.
- Việc này, lão phu còn muốn nhúng tay vào.
Lý lão thái công nghiêm nghị hét lớn:
- Tiểu tử ngươi an phận đợi đi, việc này do lão phu xử lý.
- Tiểu tử không đợi được, xin tránh ra.
Lý lão thái công tức giận nói:
- Không được! Ngươi muốn đi, phải bước qua người lão nhân ta.
“Hừ” một tiếng, Dương Phàm liền nhảy qua đầu Lý lão thái công.
Dương Phàm bay qua đầu Lý lão thái công, cơ thể dừng ở ngoài cửa lớn, hai chân chỉ tiếp đất một chút, vượt qua bức tường, chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí phía sau, vó ngựa vang lên, chắc là hắn đã rơi trực tiếp lên lưng ngựa bên ngoài bức tường, dĩ nhiên đã thúc ngựa rời đi.
- A? Tên tiểu tử này..
Lý thái công còn chưa dứt lời, A Nô cô nương học theo, “Hô” một tiếng cũng nhảy qua đỉnh đầu của ông ta. Ngay sau đó Công Tôn Lan Chỉ cũng nhảy lên, lại thình thịch một tiếng đập xuống đất, ngượng ngùng thè lưỡi, nói:
- Lão thái công thứ tội.
Nói xong cũng như rắn bay qua người ông ta, “cười khúc khích” một tiếng nhảy ra ngoài cửa.
Lý lão thái công hai mắt trợn trừng, nhất thời có chút mờ mịt.
Lâm Tử Hùng ngượng ngùng nói:
- Thái công, bây giờ làm sao?