Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 550: Một Cũng Không Thể Thiếu
L
ưu Quang Nghiệp dừng bước chân, liếc Dương Phàm nói:
- Sao vậy?
Dương Phàm chỉ tay vào lão, trầm giọng quát:
- Bắt hắn lại!
Lưu Quang Nghiệp kinh sợ nói:
- Ngươi dám! Ta và ngươi đều là khâm sai, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?
- Dựa vào cái này!
Dương Phàm cũng không tức giận, chỉ chậm rãi rút từ trong ống tay áo ra quyển thánh chỉ. Thứ này là vật tùy thân của hắn, mới vừa rồi vội vàng nhưng hắn cũng không quên mang theo.
Dương Phàm giơ cao thánh chỉ lên, lớn tiếng nói:
- Thánh thượng có mật chỉ trao tặng đặc quyền cho Dương mỗ: giám sát Ngự sử ở Chư Đạo, phát hiện vi phạm pháp lệnh, dân oán thán vọng trời, có thể tiền trảm hậu tấu!
Mã Kiều tuy rằng ngạc nhiên vì Dương Phàm đột nhiên phát tác, nhưng cũng không chút nào chậm trễ, vung tay lên, hai Giáo úy tâm phúc liền xông về phía trước ấn Lưu Quang Nghiệp xuống.
Lưu Quang Nghiệp vừa tức vừa vội, mắng to:
- Sao bản quan lại không biết có đạo thánh chỉ này? Dương Phàm! Ngươi giả mạo thánh chỉ, tội đáng khi quân!
Đảo mắt nhìn thấy hai người Ngưu Nhất Lang đang ngây ra như phỗng, Lưu Quang Nghiệp lại mắng:
- Hai tên ngu si các ngươi, còn đợi gì chứ, còn không mau tới cứu ta!
Dương Phàm nói:
- Hai người kia, cũng bắt lại!
Mã kiệu lại vung tay lên, bốn Giáo Úy xông tới, không nói hai lời xoay cánh tay của hai tên Ngưu Nhất Lang giữ chặt lấy.
Lão tổ tông Tống gia thấy tình cảnh này, kinh hãi khôn cùng, vội vàng nói:
- Hai vị khâm sai, hai vị khâm sai, không thể tổn thương hòa khí, không thể tổn thương hòa khí. Hai vị...
Dương Phàm đi ra phía trước, khách khí nói với lão ta:
- Lão nhân gia, Tống thị các ngươi nhiều thế hệ sống ở nơi này, thương thân tại đây đều coi như là một nhà, tin rằng cũng không muốn nhìn thấy quê hương của mình bị một ác quan tham quan đến càn quấy làm cho chướng khí mù mịt, dân chúng lầm than. Lúc vãn bối trên đường tới đây đã nghe bao oán thán về Lưu Quang Nghiệp hung ác tàn bạo thế nào, khiến cho dân chúng Man Châu kêu ca sôi trào, nay khói lửa đã nổi, nếu là có người công thành, chỉ sợ Lưu Quang Nghiệp khó thoát tội. Vãn bối làm như vậy là vì muốn bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng Man Châu, chẳng phải cũng là việc tốt đối với Tống gia đó sao? Lão nhân gia nói như vậy...vãn bối không dám không nghe, nhưng việc này liên quan đến quốc pháp, kính xin lão nhân gia đừng hỏi tới nữa, vãn bối sẽ xử lý thích đáng việc này.
- Việc này...này...
Người già thành tinh, vị Lão tổ tông Tống gia này đừng nhìn lớn tuổi nhưng tâm nhãn tuyệt đối không hề chậm chạp chút nào. Lão có thể không tin toàn bộ quan viên triều đình, việc Dương Phàm dám giả mạo thánh chỉ đến bắt một vị khâm sai khác, giấy không thể gói được lửa, làm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi ra.
Nếu Thánh chỉ này là thật, vậy thì lão không cần phải quản tới nữa. Lại nói, những gì mà Lưu Quang Nghiệp đã làm ở Man Châu, người của Tống gia thật sự không oán giận ư? Vừa rồi lão chỉ giả bộ khuyên giải thôi, đó là thái độ mà Tống gia cần phải có. Nhưng tương lai nếu Dương Phàm đắc thế, hay là Lưu Quang Nghiệp đắc thế, thì Tống gia lão cũng không bị ảnh hưởng gì.
Hiện giờ lời hay đã nói xong rồi, lão nhân gia liền thở dài, giả bộ bất lực, để con cháu đỡ mình lên khinh xe, lập tức đi về.
Những người Tống gia này vừa đi, hiện trường chỉ còn lại người của Dương Phàm. Hồ Nguyên Lễ tuy cũng là người của Dương Phàm, nhưng lại không được tham dự vào cơ mật cùng Dương Phàm. Mã Kiều tuy rằng bụng đầy nghi vấn, nhưng hiện giờ không thể đặt câu hỏi được.
Thổ binh đứng ở sườn núi thấy vị Lưu khâm sai, người mà bọn họ dựa vào bị người ta bắt đi, khống chế, lại thấy ba trăm cấm quân chỉnh tề quân dung nghiêm chỉnh, tức thì dũng khí tác chiến tan biến hết, chỉ muốn rút lui quay về Hai thủ lĩnh tính toán muốn dẫn người rút lui, nhưng Dương Phàm thấy bọn họ vừa nhúc nhích, lập tức ra lệnh:
- Vây chặt bọn họ, ai dám vọng động, giết!
Mã Kiều kinh ngạc nhìn Dương Phàm, Dương Phàm gật đầu mạnh một cái.
Hai người làm huynh đệ nhiều năm, rất hiểu tâm ý nhau. Dương Phàm chỉ gật đầu một cái, Mã Kiều đã sáng tỏ quyết tâm của hắn, tuy rằng vẫn không hiểu ra sao cả, nhưng vẫn lập tức quyết định.
Mã Kiều ra lệnh một tiếng, thủ hạ huy động lệnh kỳ, ba trăm thiết kỵ thúc vào bụng ngựa, dây cương nhẹ rung, quân trận đứng nghiêm trang như núi đột nhiên triển khai. Tuy chỉ ba trăm người nhưng hành động như rừng, khí thế như thiên quân vạn mã.
Chỉ trong chốc lát, ba trăm kỵ liền từ động bines thành phi nhanh, một người phụ trách khoảng cách phạm vi ba trượng, toàn bộ tản ra, bao vây toàn bộ triền núi. Một đám kỵ quân dũng mãnh nâng trường mâu lên, lá chắn dựng thẳng, sát khí nghiêm trang.
Đám thổ binh ngày lo sợ đứng im, trận hình tán loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, Tống Vạn Du dẫn theo vài thân binh từ xa chạy tới, vừa thấy Lưu Quang Nghiệp bị bắt thì không khỏi kinh ngạc.
Dương Phàm không để cho y hỏi, đoạt hỏi trước:
- Minh công, đầu thành dấy lên khói lửa là vì chuyện gì?
Tống Vạn Du đáp:
- Đinh dũng Tạ Man của hai động ba khe suối làm phản rồi, hiện tại đang công thành, bọn họ nói...nói...
Dương Phàm nhướn mày, nói:
- Nói cái gì? Sao Minh Công cứ ấp a ấp úng vậy?
Thật ra Tống Vạn Du cũng cực kỳ oán giận Lưu Quang Nghiệp đã mang đến bao phiền toái cho gia tộc của mình, dù sao việc này cũng quan hệ tới y, nên nhìn thấy Lưu Quang Nghiệp bị Dương Phàm bắt làm tù nhân, thì quyết định nói:
- Bọn họ nói, bọn họ phản, không là phản triều đình, chỉ vì phản khâm sai. Còn hô cái gì 'Không giết cẩu khâm sai, thì tàn sát thành Ba Giang!
Dương Phàm nhướn mày, biết rõ còn cố hỏi:
- Bản khâm sai mới tới Ba Giang, tự hỏi chưa từng làm bất cứ việc gì khiến người người oán trách, vì sao bọn họ lại phản ta?
Tống Vạn Du lúng túng nói:
- Việc này...Khâm sai thật biết nói đùa. Trong thành Ba Giang hiện tại không chỉ....không chỉ có một vị khâm sai.
- A...
Tống Vạn Du lúng túng nói:
- Nếu cẩu khâm sai này không phải ta, vậy thì là hắn rồi.
Dương Phàm chỉ chỉ vào Lưu Quang Nghiệp bị hai quân sĩ khống chế không thể đứng thẳng được, thần sắc đột nhiên nghiêm trang, nói:
- Bản quan vừa rồi có xem qua ghi chép hỏi cung của Hồ Ngự sử, trong đó chỉ ghi chép một phần của hành vi phạm tội mà Lưu Quang Nghiệp đã làm ở Man Châu mà thôi, nhưng cũng đã thể hiện rất rõ rồi.
Dương Phàm nói:
- Hồ Ngự sử!
Hồ Nguyên Lễ chắp tay nói:
- Có hạ quan!
Dương Phàm nói:
- Tình huống khẩn cấp, nếu chậm trễ ngăn lại, sợ rằng Chư Man ở Kiềm Trung Đạo sẽ tạo phản, lửa cháy lan rộng không dập tắt được. Ngươi lập tức cùng với Tống huyện tôn lên thành lầu trấn an dân chúng dưới thành, nói cho bọn hắn biết, Lưu Quang Nghiệp ở Man Châu đã có những hành vi phạm tội, làm bọn họ oán thán chịu nhiều oan ức. Hoàng Thượng dĩ nhiên đã biết, phái Khâm sai đại thần đến đây xử lý. Bảo bọn họ dừng việc tấn công thành, trong vòng ba khắc, chúng ta nhất định có câu trả lời thỏa đáng cho bọn họ.
Hồ Nguyên Lễ giật mình, đáp:
- Vâng!
Chợt lại hạ giọng, nói:
- Dương lang trung, tuy có thánh chỉ, nhưng hãy cẩn thận hành sự.
Dương Phàm cười, cũng thấp giọng đáp:
- Hồ huynh yên tâm, Dương mỗ biết phải làm như nào. Trước tiên hãy trấn an loạn dân ngoài thành đã rồi hãy nói sau, nếu không đại loạn thật sự bùng phát, ta và ngươi khó tránh khỏi trách nhiệm này.
Hồ Nguyên Lễ rất đồng tình, gật đầu nói:
- Vâng! Ta lập tức đi cùng Tống huyện tôn!
Tống Vạn Du do do dự dự còn chưa biết nên làm như nào, đã bị Hồ Nguyên kéo lên ngựa đi.
Lúc này, Mã Kiều mới tiếp cận Dương Phàm, thì thầm:
- Sao ngươi lại đổi ý?
Dương Phàm trầm mặt nói:
- Bởi vì, lúc đầu ta muốn giết chỉ có một Lưu Quang Nghiệp mà thôi!
Mã Kiều cả kinh, nói:
- Vậy hiện tại?
Dương Phàm chậm rãi nhướn mắt lên, lạnh lùng đảo qua đám thổ binh đang đứng trên sườn núi kia.
Mã Kiều như hít phải luồng khí lạnh!
***
Tôn Vũ Hiên đưa những đứa trẻ và phụ nữ trốn dưới sườn núi sau đám cây cỏ, rồi giống như gà mẹ bảo hộ bầy gà còn đứng canh giữ bên ngoài, bất an lo lắng đi đi lại lại.
Hồ Phi cô nương đi tới, lo lắng hỏi:
- Cẩu khâm sai kia hùng hổ đi giết Dương khâm sai, hắn....nếu hắn giết Dương Khâm sai rồi thì có phải là sẽ giết chúng ta diệt khẩu không?
Tôn Vũ Hiên phì cười thành tiếng, nói:
- Hắn ư? Hắn có thể giết được Ôn lang trung kia mới là lạ đấy. Tiểu tử Dương Phàm kia là loại lương thiện sao? Chỉ cần Dương Phàm không chết, sao có thể để hắn ta đến giết các ngươi được chứ.
Hồ Phi “ồ” một tiếng, nói:
- Vị Dương khâm sai này rất lợi hại sao?
Tôn Vũ Hiên bật thốt lên:
- Đương nhiên rồi, lúc chúng ta ở Hình Bộ thì hắn là con bọ cạp đi thải độc đấy...Khụ khụ! Đương nhiên rồi, hắn tuy lợi hại nhưng ta cũng không kém đâu. Chỉ là lần này ra kinh, hắn là Chính sứ, quy củ phải theo, nên ta không thể tự tiện ra mặt làm chủ thôi.
Hồ Phi nghe xong hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói:
- Vậy...cẩu khâm sai kia đi tìm hắn gây phiền phức, hắn có một đao làm thịt cẩu khâm sai kia không? Ta thấy tính tình hắn thật sự là nóng nảy đấy.
Tôn Vũ Hiên lắc đầu như trống bỏi:
- Sao có thể chứ, cô nương nghĩ đơn giản quá. Lưu Quang Nghiệp dầu gì cũng là một Ngự sử, sao có thể nói giết là giết. Dương Phàm đánh hắn ta một trận thì được, nhưng muốn giết hắn thì khó mà đảm đương nổi hậu quả đấy. Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, Lưu Quang Nghiệp kia phạm phải tội ác như thế, sau khi ta hồi kinh nhất định sẽ thay các ngươi thượng tấu Hoàng đế, buộc tội hắn.
Tôn Vũ Hiên liếm liếm môi, không kìm nổi lại hỏi:
- Vậy...vấn đề ta vừa hỏi mà bị gián đoạn đó....khụ khụ...cô nương có ý trung nhân chưa?
Hồ Phi nghe thế vừa bực vừa buồn cười, đến giờ phút này rồi mà y còn nhớ vấn đề này sao? Tuy nhiên nghĩ lại ngẫm lại, nàng chỉ là một Man nữ sơn trại, nhưng vị đại quan người Hán từ kinh thành tới không ngờ lại si mê mình như thế, bất giác cũng có chút đắc ý và cảm động.
Một câu vừa ra tới miệng, bỗng bị nàng nuốt trở vào, chỉ vào Tôn Vũ Hiên nghịch ngợm cười quyến rũ, nói:
- Ý trung nhân ư...ngươi đoán đi!
Tôn Vũ Hiên chua xót nói:
- Cô nương da trắng như tuyết, dung nhan thanh tú, yêu kiều mềm mại, thanh tao cao nhã, sao không có người yêu quý chứ, nói vậy....chắc cô nương đã sớm có ý trung nhân rồi hả?
Nghe hắn nói những lời khen quá lên như vậy, Hồ Phi cô nương ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu, nói nhỏ:
- Nào có ai nói tốt như ngươi vậy đâu?
Tôn Vũ Hiên nóng nảy:
- Vậy rốt cuộc cô nương có ý trung nhân hay không?
- Tôn lang trung, tôn lang trung!
Thư lại được y phái đi thăm dò tin tức đang vén ống tay áo, bước thấp bước cao chạy tới, thở hồng hộc nói:
- Tôn lang trung, ta... ta tìm được Dương lang trung rồi.
Tôn Vũ Hiên vui vẻ, nhìn sau lưng người nọ một chút nhưng không thấy có ai theo cùng, không khỏi cả giận nói:
- Không phải báo ngươi bẩm báo với Dương Lang trung phái một vài binh lính tới bảo hộ nhân chứng sao?
Người kia đứng lại, thở hào hển nói:
- Phù...Không cần phái người đến, hơn trăm thổ binh kia đã bị chém chết mấy chục tên, còn lại thì không kẻ nào dám phản kháng, toàn bộ bị trói, ngay cả Lưu Khâm sai cũng bị trói gô áp tải đi rồi, nói là....đi xử trảm công khai, nhằm bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.
- Hả?
Tôn Vũ Hiên nghe vậy mắt mở to, thất thanh hỏi:
- Chém đầu ư?
Hồ Phi liếc nhìn y một cái, nói nhỏ:
- Ta thấy vị Dương khâm sai kia còn lợi hại hơn nhiều so với ngươi đó nha!
Tôn Vũ Hiên lập tức ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Cô nương có điều không biết đấy thôi, Tôn mỗ thân là Phó sứ nên khó mà tự quyết được. Nếu ta là Chính sứ, cũng sẽ không chút do dự mà chém đầu chó của Lưu Quang Nghiệp ngay!
Nói xong câu này, y nắm lấy tay tên Thư lại kia, kéo ra thật xa, khẩn trương hỏi han:
- Dương lang trung thật muốn giết Lưu Quang Nghiệp hay sao?