Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Sáu - Bốn Nhà Sưu Tập Ôtô Cổ
T
ứ quái tấp vào một trạm điện thoại ven đường. May phư
ớc, trên Tổng nha cảnh sát báo tin rằng thanh tra Glockner đã về nhà, bốn đứa khỏi phải mất công đạp xe tới Tổng nha.
Khi ứa về tới cửa hàng thực phẩm CôngChúa thì cũng hết giờ bán hàng. BàGlockner đã xuống bếp nấu ăn còn ông Glockner đang ngồi đọc báo.
Thanh tra Glockner lập tức ngẩng đầu lên:
- Các con khá lắm đó nghe. Ban chống trộm cắp trên sở có báo cho chú biết là các con đã phát hiện giùm cảnh sát hai tên đạo chích khét tiếng. Một gã được dân trong nghề mệnh danh là Vua Móc Túi hiện nay đang bị truy nã khắp thế giới, tên thứ hai cũng nổi danh trong làng trộm cắp, tên gọi Branco Plesidce. Hai tên ở trong tù đều khai vanh vách tội lỗi của nhau.
Tarzan tư lự, hắn đã quên mất hai tên này. Hai gã đều liên quan đến vụ thám tử Priske. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu đó là việc gì, nhưng linh tính hắn cho rằng chắc chắn đó là chuyện quan trọng, và phải dính dáng đến chiếc xe Zagato, chiếc xe mà Tứ quái quan tâm.
Bà Glocknerchen vào:
- Tiện bữa mời các cháu ở lại ăn cơm với gia đình nhé. Hôm nay có món bánh bột phomat và giăm bông cùng salad hợp khẩu vị với Tròn Vo lắm đấy.
Tarzan định từ chối thì Tròn Vo đã reo lên:
- Thay mặt các bạn, cháu sẵn sàng nhập tiệc ạ.
Nói rồi nó vội chạy đi rửa tay.
Gaby nói với thanh tra Glockner:
- Tụi con đang cần ba giúp đỡ đây. Một vụ m sát đầy khoa học nhưng ba không được làm bà cộng tác viên của tụi con bị mất chức quản gia đó.
Thanh tra Glockner nhướn mày, Gaby huých tay Tarzan ra hiệu, hắn bèn thuật lại cho bố già nghe từ đầu đến cuối. Hắn không bỏ quên một chi tiết nào, từ việc Petra bị trượt vỏ chuối cho đến những bảng giá giả bẩy khách hàng và cũng chính vì thế mà hắn để ý thám tử Priske.
Ông thanh tra chăm chú lắng nghe, không ngắt lời một lần nào. Cuối cùng Tarzan kết luận:
- Đến giờ tụi cháu cũng chưa chắc chắn là thuốc nổ có trong xe hay không nữa, nhưng nếu chúng ta báo tin này trên các phương tiện truyền thông thì dĩ nhiên có thể cứu được tính mạng tên trộm. Tuy nhiên bù lại cô Petra sẽ bị bại lộ chuyện nghe trộm băng ghi âm của ông bá tước.
Glockner yên lặng, sắp xếp lại các sự kiện:
- Các con có chắc số cuối cùng của biển số chiếc xe chở đồ gỗ là 33 không?
- Cháu và Karl đều thuộc lòng con số ấy.
Glockner nhấc điện thoại không chút do dự. Lúc buông máy, ông nói:
- Biển số PD 133 vốn là của một xe đòn đám ma đã bị kẻ gian gỡ mất. Ái chà, nội vụ bắt đầu rắc rối đây. Rõ ràng hai thằng mặt khỉ và tóc vàng mà ác con mô tả là thủ phạm việc gỡ bảng số này. Có lẽ chú phải tham khảo thêm với Luckenkeid, ông ấy phụ trách Ban chống trộm cắp xe hơi ở Sở.
Thanh tra Glockner lại quay số điện thoại. Một lát sau, ông gật
- Vấn đề càng lúc càng bí ẩn gớm. Tiến sĩ Emrod giấu chuyện bị mất xe. Nhưng ông bá tước đã gọi điện cho Emrod sau khi bá tước bị một tên quái xế người Nga làm việc ở Nhật có mẹ là người Đức trêu ghẹo về chiếc Zagato đã bán cho ông Emrod. Tạm thời đồng nghiệp Luckenkeid của chú chưa thể kết luận gì. Ông bá tước vẫn còn rất giận dữ về cú điện láo xược đó. Đó chắc chắn là cú điện nhằm trêu tức ông bá tước đó thôi.
- Tụi cháu tin vào tính xác thực của lời khai ông bá tước, tuy nhiên chuyện gài bom vào xe để hại người của ông ta cũng không thể loại trừ.
Glockner trầm ngâm:
- Dù sao cũng phải tính đến chuyện đó. Cảnh sát có thể lấy lời khai của ông bá tước nhưng chắc chắn ông ta sẽ chối phăng. Chúng ta chỉ biết là có quả bom khi chiếc xe nổ tung. Nhưng về lý thuyết thì xác suất đó cũng ít xảy ra.
Tarzan nhổm người lên:
- Vì chủ nhân mới của chiếc xe đó sẽ không dùng nó công khai.
Ông thanh tra gật đầu:
- Đúng, vì người ta sẽ dễ dàng nhận ra chiếc xe. Ta cứ tạm cho rằng chủ mới của chiếc xe là tên trộm, chắc hẳn đó là một kẻ say mê các loại ôtô cổ đến mức cuồng nhiệt. Vậy cần tìm hiểu xem có bao nhiêu người thuộc loại đó.
Máy tính đủng đỉnh:
- Ôtô loại đồ chơi được đàn ông Đức ưa chuộng nhất, còn được hâm mộ hơn cả bóng đá. Chắc không dưới 30 triệu người say mê ở nước ta.
Tarzan nói:
- Mê ôtô đua, ôtô đời mới thì nhiều nhưng mê ôtô cổ đến mức dám bợ một chiếc xe cũ rích về triển lãm riêng tại tư gia thì chỉ có những người điên mới chơi mửng đó. Thưa chú Glockner, ở thành phố chúng ta có tất cả bao nhiêu tên điên như vậy?
- Có bốn tên.
- Chỉ có bốn người hả chú?
- Ừ. Bốn đại gia chuyên sưu tầm ôtô cổ và đều có bảo tàng xe tại nhà.
- Ôi chao, tại sao chú lại biết vậy...?
Thanh tra Glockner tủm tỉm:
- Cũng nhờ đồng nghiệp Luckenkeid của chú thôi.
Ông ấy đã thẩm vấn tiến sĩ Emrod và vị khổ chủ đã đưa ra một danh sách về những nhà tỷ phú máu mê thuộc tiểu bang chúng ta. Bốn đại gia đều sinh hoạt trong một câu lạc bộ bí mật và đều chẳng ưa nhau khi tiếp xúc.
Tarzan hỏi dồn:
- ÔngLuckenkeid có kể tên không hả chú?
Glockner điềm tĩnh:
- Ông bạn chú đã kể tên họ bốn người: Đó là tiến sĩ Schneydbrunner ở Plebenstedt, ông Alois Mufelmeier ở Rothausen, ông Otto Neppler ở Gantenheim và ông Peter Alexander Sangler ở thành phố này.
Tarzan như nuốt từng lờ
- Họ là những người như thế nào ạ?
Glockner nói chậm rãi:
- Trong bốn đại gia, chú chỉ biết Neppler. Sở dĩ chú quan tâm đến ông ta bởi vì những khoản thu nhập biến Neppler từ tay trắng thành tỷ phú đều có nguồn gốc không rõ ràng. Trước kia khi ông ta buôn bán thú vật hiếm và sau này làm trùm trong lãnh vực xây dựng đều được cảnh sát để ý kỹ. Nóichung ông ta có khá nhiều tai tiếng.
Từ trong bếp, tiếng bà Glockner vọng ra:
- Xuống phụ mẹ một tay Gaby. Đồ ăn chín rồi.
Khi bọn trẻ về nhà thì bóng đêm đã ập xuống. Gió lạnh thổi phần phật, đường phố vắng hoe không một bóng người. Ba thằng con trai từ giã mái ấm nhà CôngChúa và chia tay nhau ở một ngã tư quen thuộc.
- Chúc ngủ ngon, quân sư.
Giờ trên đường chỉ còn lại Tarzan và Kloesen. Hai thằng kéo cao cổ áo để chống gió. Tròn Vo thở phào:
- Nếu hồi nãy không làm đúp hai suất ăn là lúc này tao đã lăn ra đường xỉu tại chỗ.
Tarzan im lặng, hắn mãi suy nghĩ về những sự kiện đã xảy ra, hắn gạt bỏ những chi tiết không quan trọng, giữ lại những điều cần thiết.
Và còn điều này nữa, ông thanh tra đã nói rằng cái gã người Nga ấy đã gọi điện để xỏ xiên, chọc giận ông bá tướcại sao gã lại chửi ông già? Lúc nào thì người ta gọi điện thoại để chửi bới người khác?
Khi đến ngã tư rẽ vào phố Gantenheim, Tarzan trông thấy trạm điện thoại. Hắn dừng ngựa sắt khiến thằng mập ngơ ngác:
- Đại ca muốn làm gì chớ?
Tarzan nheo mắt:
- Lúc tụi mình ở chỗ ông bá tước Finkweiler, mày có nói lời nào không?
- Không hề.
- Thế thì ổng không biết giọng mày. Tốt lắm. Bây giờ mày giả làm thanh tra hình sự Schulze, bạn của thanh tra Luckenkeid.
- Cám ơn mày đã đề bạt, nhưng tao muốn làm giám đốc hãng sôcôla kia.
- Mày khờ quá. Mày chỉ đóng giả thanh tra Schulze thôi mà.
Tròn Vo hắng giọng:
- Xin chào ngài bá tước Finkweiler, tôi là thanh tra Schulze đồng nghiệp của thanh Luckenkeid đây. Chúng tôi muốn hỏi ông một vài điều...
- Tốt lắm, nhưng đừng hạ giọng quá như thế.
- Tao phải hỏi cái gì?
- Mày hỏi trong thời gian gần đây ông ta có bực dọc, cãi cọ gì với những người sau đây không, tao sẽ nói tên cho mày biết.
Tarzan quay số phôn Finkweiler và giao cho "thanh tra dỏm Schulze
- "Xuất... khẩu" đi TrònVo.Lão cầm máy rồi kia.
Tròn Vo lập tức hắng giọng sau cú mớm của Tarzan:
- Thanh tra Schulze, đồng sự của thanh tra Luckenkeid đang nói chuyện với ông đây. Xin bá tước cho tôi biết, thời gian qua ông có xích mích gì với ngài tiến sĩ Schneydbrunner ở Plebenstedt không hả?
- Ồ, chào ông thanh tra. Tôi chưa hề gặp ông tiến sĩ đó lần nào.
Tarzan bịt ống điện thoại, thì thầm:
- Hỏi tiếp ba đại gia khác trong bảng danh sách mà bố già Glockner vừa cung cấp.
Thằng mập hiểu ý tức khắc. Nó gừ nhẹ trong cổ họng:
- Ông Alois Mufelmeier?
- À, ông ấy là bạn thân của tôi.
- Ông Peter Alexander Sangler thì sao?
- Quan hệ giữa tôi và nhà sưu tập ôtô cổ này khá hữu nghị. Cách đây ít năm ông ta đã bán cho tôi một chiếc Jaguar xưa như trái đất.
- Thế còn ông Neppler?
Bá tước Frinkweiler gầm lên phẫn nộ:
- Chớ bao giờ nhắc với tôi tên thằng trọc phú nhà quê ấy. một gã vai u thịt bắp thô bỉ, gã đòi mua bằng được chiếc Zagato của tôi nhưng đừng hòng.
- Xin cảm ơn bá tước đã cung cấp thông tin cho chúng tôi. Chào bá tước.
Tròn Vo bỏ ống nghe xuống mà mặt mày hớn hở:
- Mày thấy tao thế nào?
- Tuyệt lắm, y như thật ấy.
- Sao? Đại ca tính xử lý với đại gia Neppler thế nào? Y mà không phải thằng người Nga sống ở Nhật có mẹ Đức là tao đi lộn đầu xuống đất.
- Có lẽ mày đoán trúng. Nhưng tạm thời mình vẫn chưa thể báo cho bố già Glockner vì vụ này do trưởng ban Luckenkeid thụ lý kia mà. Tụi mình lại không quen ổng. Tao cho rằng chúng ta cần phải xâm nhập giang sơn của trùm bất động sản Neppler một chuyến xem sao.
- Sáng mai à?
- Sáng đi dễ lộ lắm. Đêm nay trời tối, đi được.
- Mày định đi nữa sao?
- Đúng, tụi mình chờ khi thấy thầy giáo trực ban kiểm tra xong là đi.
Tròn Vo đau khổ nối gót theo vòng bánh xe của Tarzan.
- Thế là đêm nay lại mất ngủ. Thôi đành ngủ bù trong giờ học sáng mai vậy.
- Im đi Ông Địa. Phía trước có một người dàn ông dắt chó đi ngược chiều tụi mình kìa.
Tròn Vo trố mắt. Nó nguôi ngoai nỗi bực dọc trong giây lát.
Người đàn ông lại gần, con chó to lớn vóc dáng rất đẹp vừa đi vừa đánh hơi. Tròn Vo trầm trồ:
- Con chó nòi này đẹp tuyệt. Về bản chất chó không phải là con vật hung dữ mà chính người nuôi nó đã dạy nó trở nên hung bạo. Nó thuộc giống gì hả đại ca? Hình như giống Bulterier ấy.
Câu nói bất tử của Tròn Vo làm Tarzan giật nảy mình. Hắn như chưa nhìn thấy đèn báo hiệu. Hắn đã nhìn rõ cái điều mà bấy lâu nay cứ chập chờn trong đầu.
- Willi ơi, giờ thì tao đã biết ai là thủ phạm ăn cắp chiếc xe Zagato rồi.
- Ai?
- Priske, thám tử tư!
Tròn Vo há hốc mồm, nó chẳng hiểu gì cả.
Tròn Vo đã hồi lại sau cơn choáng.
- Sao mày lại biết vậy?
- Mày còn nhớ khi tụi mình vô văn phòng nhằm lúc y đang nói chuyện qua điện thoại không? Y nói về một cái Bulterier tốc độ gì đó hơn 200 cây số không? Chưa kể y còn biết "cái tốc độ" đó ở đâu, bao giờ và cho ai?
- Chúa ơi, lúc ấy tao bận rộn vì mấy cục pin trong túi quần.
Tarzan hùng hồn:
- Mày có Petra cũng nói rằng ông bá tước gọi chiếc xe Zagato của mình là "con chó nòi Bulterier" không? Như thế có nghĩa là những người am hiểu đều gọi chiếc xe đó bằng cái tên như vậy. Priske đã có vẻ hả hê khi nói vào điện thoại: ở đâu, của ai, bao giờ và cho ai. Qua phân tích này, tao kết luận: Ở đâu - ven hồ Lurchenwann; của ai - của Emrod; bao giờ?
- Hôm nay; còn giao cho ai tức là giao cho lão Neppler, đúng chưa?
- Mày suy đoán thần tình thật.
Tarzan liếc đồng hồ:
- Tao đề nghị tụi mình bỏ bữa ăn tối và tạt qua sào huyệt Priske xem sao. Có khi chiếc xe tải chở đồ gỗ còn nằm sờ sờ trước nhà y nghe.
- Mày cho là thế à?
- Tao phỏng đoán thôi, y đâu phải là tay thộn. Nào, đợi tao lục danh bạ điện thoại tìm vần P coi sào huyệt y ở đâu.
Nhị quái tìm ra chỗ ở Priske không mấy khó khăn. Tròn Vo nhăn nhó:
- Bữa cơm nhà Công Chúa bay khỏi bụng tao rồi. Quả là một ngày vất vả.
- Ráng một chút, mập ạ. Nín thở đạp xe đến nhà hàng SUPER, tìm xong nhà gã thám tử là tao hứa bồi dưỡng cho mày.
Đường vắng tanh không một bóng người. Đã tới nhà hàng SUPER, từ bây giờ một loạt các sự kiện diễn ra liên tiếp như chiếc xe đang đà lao dốc không ngăn được.
Hai đứa dừng lại trước nhà Priske, gần xịch cửa hàng SUPER. Coi kìa, từ trong cánh cửa kính mờ gần bảng sPriske, hai cái bóng đàn ông khệnh khạng bước ra.
Tarzan thì thào:
- Vọt xe qua luôn Tròn Vo. Đừng để chúng phát hiện.
Đi quá một cột đèn, hai quái mới dừng lại. Tròn Vo ngơ ngác:
- Chúng là ai thế đại ca?
- Trời ạ, mày không nhớ hai thằng ngồi trong ca bin xe tải ư?
Thằng mập sửng sốt, khuôn mặt trăng rằm đầy vẻ ngạc nhiên.
- Tụi nó xách hai cái cặp căng phồng đến chỗ tụi mình kìa. Trông dữ dằn quá, tụi nó có vẻ muốn làm gì hai đứa mình ấy.
Tròn Vo thất sắc:
- Rút lui đi đại ca.
Nhị quái vội vàng ủi xe vào một ngõ hẻm là đã nghe thấy tiếng chân gấp gáp. Tarzan báo động:
- Hai thằng hung thần rượt theo mình đó. Chạy nhanh lên.
Lúc này trời tối om, giơ bàn tay ngang mặt chưa chắc thấy ngón, thế mà hai đứa cũng mò mẫm trong đêm đen cho đến khi ghi-đông xe đạp chạm vô một bức tường. Hết đường chạy rồi.
Tarzan than thầm:
- Kiểu này ắt đụng trận rồi. Đây có vẻ là sân sau của nhà hàng SUPER mập ạ. Đúng rồi, nhiều hòm gỗ đựng hàng chất thành đống đây nè. Ồ, có cái buồng nhỏ sá tường kìa. Mày chui vô đó lẹ đi.
Nhị quái chưa kịp ngồi yên thì tiếng giày thình thịch vang lên. Một giọng nói quàng quạc:
- Mày có thấy gì không?
Một giọng khác:
- Tao đếch thấy gì cả.
- Tao chắc chúng chỉ quanh quẩn ở đây thôi vì làm gì còn lối ra nào nữa.
Không biết chúng định làm gì đây. Tarzan tự nhủ, chúng muốn thủ tiêu hai nhân chứng đã nhìn thấy chúng trên xe tải chăng? Hay đút lót để họ im mồm đi?
Tarzan lo lắng, hai tên này rất hung hãn, hắn chỉ có một mình, vì Tròn Vo không thể tính đến khi đánh đấm được.
Một gã thì thào:
- Nếu bắt được thì làm gì chúng đây?
- Đánh vỡ mồm chúng nó để chúng nó biết rằng phải giữ mồm.
Thế là rõ cả rồi!
Hai thằng cứ chôn chân trước cánh cổng và không ngớt xì xầm. Từ trong căn buồng, Tarzan dễ quan sát chúng hơn. Hắn thấy hai gã đi đến thùng rác, thảy hai cái cặp vào trong đó. Có lẽ chúng muốn được rảnh tay.
Bây giờ hai gã đi làm hai phía. Gã khỉ đột tách sang bên phường hướng căn buồng cho gã tóc vàng. Tarzan nhíu mày. Ái chà. Phen này tao ngộ chiến đứt đuôi con nòng nọc. Hắn nói thì thầm vào tai Tròn Vo:
- Mày lên xe đạp đi. Tao sẽ cho nó một quả rồi mình phải biến ngay lập tức.
Thằng mập từ từ ngồi lên yên xe, nó cố gắng để không phát ra tiếng động và yên lặng chờ lệnh.
Tarzan nghe rõ bước chân của thằng tóc vàng. Thằng mặt khỉ cách đó tới 20 mét cũng đang lùng sục, gã văng tục vì vấp phải cái gì đó.
Tarzan giơ chiếc xe đạp lên bằng cả hai tay. Lúc thằng tóc vàng lại gần, hắn dùng hết sức quật chiếc xe đạp vào bụng gã.
Gã tóc vang hét lên, gục xuống lăn lộn, tay ôm bụng.
Tròn Vo guồng chân phóng xế điếc về hướng cổng.
Gã mặt khỉ gào thất thanh:
- Mày làm sao thế hả Siegbert?
Tarzan cũng phóng rất nhanh qua phía thùng rác. Hắn nhoài người như một nghệ sĩ xiếc trong môm đua ngựa, nghiêng người sang bên phải chụp cái cặp nằm trên cùng trong thùng rác và biến mất.
Tròn Vo đã đạp thoát ra ngoài cổng.
Cái cặp khá nặng nên Tarzan chuyển nó sang tay trái, tay phải giữ tay lái.
- Mày cầm cái gì thế?
- Phóng nhanh lên, chốc nữa sẽ
Hai đứa đạp xe như bay qua khu vực dành cho người đi bộ.