Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 529: Vây Thành
N
hìn thấy tên trúc và đạn đá đã không thể tạo thành mối đe dọa lớn đối với quân địch thanh lý chiến trường, Cao Thanh Sơn thử hướng gió, liền gọi người đốt đạn khói độc trộn từ thảo dược chua cay lên, từng viên từng viên được vứt ra ngoài, khói đặc nhanh chóng mù mịt cả sườn núi.
Bởi vì trên sườn núi có rất nhiều củ ấu, quan binh phụ trách dọn dẹp phải cẩn thận kẻo chân dẫm phải củ ấu, cho nên hành động chậm chạp, đồng thời còn phải mang khiên lớn khiên nhỏ ngăn cản mâu, mũi tên và đá. Sau khi khói độc được châm lên, hun cho bọn chúng chảy nước mắt không ngừng, hắt hơi và ho liên tục.
Dựa vào tình hình này, đợi lúc bọn chúng dọn dẹp xong vùng núi này là có thể làm chiến trường được rồi, chỉ sợ trời sắp tối rồi, mà đến lúc đó không biết trong bọn họ sẽ có bao nhiêu người vì khói độc mà mất sức chiến đấu.
Người trên trại trước nay chưa từng đánh trận nào thuận lợi thế này, mặc dù quân địch sớm muộn nhất định sẽ đánh đến dưới sơn trại, thế nhưng những vũ khí đất đá mà bọn họ sử dụng lại có thể không làm bên ta bị thương người nào mà lại khiến cho địch phiền phức lớn như vậy, điều này khiến lòng tin của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Bây giờ bọn họ chỉ là lợi dụng vũ khí tầm xa để tiến hành tấn công và gây rối, nhưng bọn họ vất vả một ngày rưỡi trang bị vũ khí cho cả sơn trại, đợi đến lúc quân địch tiến đến dưới trại, bọn họ sẽ cho quân địch nếm trò vui còn lợi hai hơn.
Người tộc Khỏa Man chạy vào trong trại được dàn xếp ổn thỏa, người bị thương được băng bó và chữa trị. Trưởng tộc của bọn họ là một nữ tử hơn bốn mươi tuổi, dáng người to lớn như một nam tử cường tráng.
Sau khi Huân Nhi hỏi bọn họ bằng tiếng Man, quay lại nói với Dương Phàm:
- Người Ô Man và người Bạch Man ta liên thủ đối kháng quan binh, bọn họ vốn dĩ sống ở trong rừng sâu gần sông Trường Giang, bởi vì bộ lạc quá nhỏ, lại tiếp giáp với một bộ lạc Vân Hiên, lo rằng sẽ bị tấn công, nên định nhân lúc trời tối di chuyển, đến nhờ cậy một bộ lạc lớn hơn. Kết quả là sáng sớm nay đi qua chỗ này, vừa lúc đụng phải quan binh vào tấn công sơn trại.
Vị nữ tù trưởng hành lễ với Dương Phàm, nói thì thầm mấy tiếng, liền tháo từ trên cổ mình một chuỗi dây chuyền được làm từ răng thú trắng tinh xuyên thành, mỉm cười nhìn Dương Phàm.
Huân Nhi mỉm cười nói:
- Bà ấy rất khâm phục ngươi dũng mãnh phi thường, càng cảm kích ngươi đã vô tư giúp đỡ bộ lạc của bọn họ. Bà ấy dùng thân phận quỷ chủ của bộ lạc Khỏa Man, tặng chuỗi dây chuyền răng sói này cho ngươi, mười ba hang động Khỏa Man ở Diêu Châu, từ nay sẽ coi ngươi như bạn tốt nhất.
Huân Nhi nói xong, lại giải thích:
- Quỷ chủ chính là thủ lĩnh.
Dương Phàm không hiểu ý nghĩa của chuỗi dây chuyền răng sói xương thú kia lắm, cũng không có ý định sẽ trà trộn vào rừng làm một bán dã thú, chỉ coi chuỗi dây chuyền này như một lễ vật bình thường, mỉm cười đưa hai tay ra nhận lấy.
Tù trưởng Khỏa Man nhìn thấy hắn nhận chuỗi dây chuyền, có vẻ rất vui, lại nói với Huân Nhi mấy câu, Huân Nhi gật đầu, nghiêm túc đáp lại một câu, liền kéo kéo Dương Phàm, ra hiệu cho hắn cùng đi ra tường trại, nói:
- Bà ấy nói, vũ khí của bọn họ mặc dù thô sơ, nhưng kĩ thuật bắn tên rất tốt. Hôm nay nhận được sự giúp đỡ không vụ lợi của chúng ta, bà ấy sẽ phái tất cả dũng sĩ cùng bảo vệ sơn trại với chúng ta, ta đã đồng ý rồi.
Hai người đi lên tường trại, vừa lúc nhìn thấy bọn quan binh Diêu Phác đến xâm phạm bộ dạng nhếch nhác trong khói bụi mù mịt, Huân Nhi mặt mày hớn hở nói:
- Ê! Không ngờ cách của ngươi lại có tác dụng như vậy!
Dương Phàm nhìn chăm chú dưới núi, trên mặt không hề có vẻ nhẹ nhõm, hắn vừa quan sát tình hình quân địch, vừa nói:
- Nhìn vũ khí trang bị của bọn chúng thì chắc là binh sĩ Diêu Phó. Hoàng Cảnh Dung không phái người đưa tin đến gặp ta, cũng không dám phái quan binh cứu viện từ các vùng Nhung Phó, Nham Ngoại đến, xem ra y quyết tâm muốn ta chết ở đây rồi.
- Ta bảo vệ ngươi!
- Gì?
Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, Huân Nhi lè lưỡi, ngượng ngùng nói:
- Ta nói, trại chúng ta sau khi được ngươi chỉ dẫn xây dựng lại, bọn chúng muốn tấn công cũng không dễ dàng, chỉ cần chúng ta có thể trụ được hai ngày, quân cứu viện của cha ta sẽ có thể đuổi tới, bọn chúng sẽ không làm gì được ngươi đâu.
Dương Phàm cười cười, nhìn xuống dưới núi lần nữa, lẩm bẩm:
- Chỉ mong là vậy.
Huân Nhi nhìn thấy trên trán Dương Phàm lấm tấm mồ hôi, không chút nghĩ ngợi từ bên hông rút khăn tay ra, nhón gót chân lên, dịu dàng giúp hắn lau đi, động tác tự nhiên vô cùng. Còn chưa chạm đến trán hắn, đã ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, trên người Uyển Nhi và Tiểu Man hình như đều ngửi thấy mùi này, đó là mùi của cơ thể nữ nhi.
Lúc khăn tay nhẹ nhàng lau trên trán hắn, Dương Phàm bất ngờ nhìn nàng, Huân Nhi cười ngượng ngùng với hắn, hai má ửng hồng đẹp như một đóa hoa trà nở rộ.
Máy ném đá được làm bằng trúc quả thật dễ hư hỏng, một lát như vậy đã hỏng hai cỗ, nhưng cái này chế tạo cũng đơn giản, nhổ hai cây trúc xanh là lập tức có thể sử dụng lại. Cao Thanh Sơn vừa sai người đổi lại hai cỗ, vừa quay người đã nhìn thấy cảnh tượng ở trên tường trại.
Một tên trại đinh bên cạnh do dự tiến đến chỗ y, nói nhỏ:
- Trại chủ, nghe người của Huân Nhi tiểu thư nói, thổ ty đại nhân đã quyết định gả Huân Nhi tiểu thư cho đại quỷ chủ Thiệt Trúc.
Cao Thanh Sơn dữ dằn trừng mắt, khiển trách:
- Ngươi mọc mắt rồi hả? Ngươi có tai rồi hả? Ta thấy ngươi nhàn rỗi quá rồi, đi làm việc đi?
※※※※※※※※※※※※※※※※�� � �※※※
Trong rừng, vô số nhân mã bị cây cối um tùm xanh tốt che khuất. Rừng rộng lớn, không biết rộng bao nhiêu, đối với những chiến sĩ Man tộc sống đời đời kiếp kiếp trên mảnh đất này mà nói, chỗ sâu trong rừng rậm, rất nhiều chỗ bọn họ cũng hoàn toàn lạ lẫm, chưa từng đặt chân tới. Đây là lần đầu tiên bọn họ đi sâu vào một nơi như thế.
Trong đó rắn, côn trùng, kiến, chuột rất nhiều, mặc dù đã bôi dược vật hữu hiệu nhất, cũng không thể tránh được bị bọn chúng đốt. Bách tính địa phương có thể dùng đủ các cách để bảo vệ bản thân, lại thêm từ nhỏ đã bị muỗi ở cái đất này đốt, sớm đã thích ứng với độc tính của bọn chúng, cho nên còn có thể sống trong rừng.
Nếu như đổi lại là binh mã triều đình phái tới, chỉ cần ở lại trong rừng này hai ngày, một số lượng lớn sẽ không chiến đấu mà giảm, không chiến mà bại. Đây là sự bảo vệ tốt nhất mà trời đã ban cho những người sống ở đây.
Nhưng cho dù bọn chúng có thể sinh tồn ở vùng đất này, những khó khăn trong cuộc sống cũng có thể nghĩ đến được. Đồ có thể ăn được rất ít, không đủ để cung ứng cho nhân mã đông như vậy, thổ ty lão gia và các thủ lĩnh cũng khó mà thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây.
Một khoảng đất trống được mở ra ở chỗ sâu trong rừng, không ngừng đốt thảo dược có thể đuổi muỗi và các loại phân trâu phân ngựa, do mùi của khói sương, có thể xua đuổi chuột và ruồi muỗi nơi này; mặc dù mùi không được dễ ngửi lắm, nhưng ít nhất cũng khiến môi trường sạch sẽ lên rất nhiều.
Dưới lều trướng, khói tỏa mùi hôi nhẹ, hai vị thổ ty Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc cùng bảy tám vị thủ lĩnh lặng lẽ ngồi đó. Không khí trong lều trướng có chút nặng nề. Sau khi nghe người tới cứu viện ở trại Hà Bạch nói rõ tình hình, Huân Kỳ khẽ xua tay, bảo gã lui ra ngoài.
Huân Kỳ thở dài, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn những thủ lĩnh đã có chút suy sụp, lại nhìn Mạnh Chiết Trúc thăm dò, nói:
- Văn Hạo tấn công trại Hà Bạch, xem ra dựa vào sự trợ giúp của binh mã triều đình, y không chiếm hữu toàn bộ lãnh địa và con dân của chúng ta thì không chịu cam tâm.
Ánh mắt Mạnh Chiết Trúc có chút sắc lạnh, y hơi hơi nheo mắt lại, nói:
- Chúng ta không thể ở trong rừng quá lâu được, mọi người ăn rau dại, hái quả dại, săn bắn dã thú, đến chuột cũng đã ăn hết rồi. Cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ không chiến mà bại. Thế nhưng quay về thôn trại cũng không có bất cứ trại nào cung ứng được cho nhiều binh mã như vậy, trừ phi phân tán ra, nhưng nếu như vậy, tất sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận.
Một vị thủ lĩnh tức giận nói:
- Vốn dĩ ta không muốn trở lại thôn trại, băn khoăn lớn nhất chính là sợ bọn chúng mượn cớ đến tấn công trại chúng ta, làm hại người thân của chúng ta. Bây giờ xem ra, điều chúng ta lo lắng căn bản là thừa, Văn Hạo quyết tâm phải thôn tính trại của chúng ta.
Một vị thủ lĩnh khác nói:
- Gay go nhất là, binh sĩ của chúng ta đều là người lao động trong trại, nếu như đánh nhau quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch và chăn nuôi. Con dân của chúng ta sẽ không cách nào sống nổi, đến lúc đó lòng quân tất sẽ tan rã. Bây giờ bọn họ ép sát từng bước, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Một vị thủ lĩnh bên cạnh do dự một lát, chậm rãi nói:
- Có lẽ... chúng ta có thể cầu hòa bọn chúng? Nếu như chúng ta đem Lưu Nhân mà Hoàng Cảnh Dung muốn giao cho y, y sẽ không mượn cớ ra tay với bọn ta nữa, chúng ta không cần phải vì những Lưu Nhân này mà đánh đổi lấy tính mạng của toàn tộc.
Một thủ lĩnh khác cũng có chút lung lay, nhỏ tiếng phụ họa:
- Đúng vậy, trong trại Hà Bạch không phải có một tên khâm sai sao? Có lẽ thông qua hắn, chúng ta có thể đàm phán với triều đình.
Nhị quản gia của Huân Kỳ - Long Phi lập tức hung hãn trừng mắt lên nhìn bọn họ, nói:
- Tên khâm sai kia một mình cô độc, đến bản thân hắn cũng bị vây trên núi, thương lượng với hắn có ích gì!
Con dâu của Long Phi chính là Lưu Nhân, bây giờ đã có thai, sắp sinh cho lão một đứa cháu ngoan rồi. Bảo lão nộp người? Đến chết lão cũng không làm.
Huân Kỳ dường như không nghe thấy ý kiến này, lão vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Chiết Trúc, trầm giọng nói:
- Hai tộc của ta và người đã liên thủ, lão này muốn biết thổ ty Thiệt Trúc có dự định gì?
Mạnh Thiết Trúc nói:
- Ta còn cho rằng mười lăm vạn quân triều đình đã tiến đến Diêu Châu, quân của ta phân tán, dễ bị tiêu diệt, đành phải sợ hãi rút lui, thu hồi binh mã, lại không muốn Hoàng Cảnh Dung khuếch trương thanh thế, quân đội viện trợ Đại Chu tổng cộng mới có hơn một vạn người, còn chúng ta có bảy vạn dũng sĩ, đủ để đối phó.
Tuy nhiên, phía triều đình nhất định còn có viện binh, chúng ta muốn chiến, phải tốc chiến tốc thắng, ta cho rằng, chúng ta nên giết hồi mã thương, bao vây Diêu Châu thành! Nhưng chúng ta không thể tiêu diệt viện quân của triều đình, như vậy sẽ chọc tức triều đình, không thể tiếp tục còn đường sống nữa. Diêu Châu thành phải vây ba thả một, ép cho lui bước, sau đó,chúng ta đánh thẳng vào sào huyệt của Văn Hạo.
Chỉ có đánh cho Văn Hạo và Vân Hiên không còn sức đánh trả, Diêu Châu mới có thể thái bình, cũng chỉ có lúc đó mới có khả năng đàm phán! Còn với người của Văn Hạo và Vân Hiên, chúng ta có giết nhiều nữa, triều đình cũng không bận tâm. Chỉ sợ bọn chúng mong cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, hừm! Đồ đần độn Văn Hạo và Vân Hiên, kéo đuôi hổ làm cứu tinh!
Huân Kỳ trầm giọng nói:
- Vậy thì trại Hà Bạch phải làm thế nào? Con gái của ta, tân nương của ngươi, bây giờ còn đang ở đó!